Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 57




Bởi vì bị bệnh cho nên tốc độ giải đề của cô giảm xuống rất nhiều, đề bài bình thường chỉ cần dùng 1 tiếng là có thể làm xong, bây giờ thế nhưng lại tốn hơn cả 1 tiếng rưỡi.

Bây giờ lại ngủ mất nửa tiếng nửa, bây giờ cách thời gian kết thúc thi chỉ còn nửa tiếng thôi, mà cô vẫn còn phần tự luận của Sinh học và Hòa học chưa làm làm chữ nào cả.

Bởi vì bị bệnh, nên tốc độ làm bài của cô giảm mạnh, bình thường cô làm hết đề cũng chỉ tốn có 1 tiếng đồng hồ mà bây giờ thế nhưng lại tốn đến cả 1 tiếng rưỡi.

Giờ lại ngủ gục mất nửa tiếng nữa, bây giờ còn nửa tiếng nữa là hết giờ rồi, nhưng cô vẫn còn phần tự luận của Sinh học và Hóa học chưa đụng chữ nào cả.2

Tay cầm bút của cô vô giác siết chặt cây bút hơn, móng tay đâm thẳng vào ngón tay cái tạo thành một dấu hằn hình trăng khuyết, đâm đến khi cảm giác được đau thì cô mới khiến cho bản thân mình thanh tỉnh hơn một chút.

Hà Lộ Từ thấy vậy thì đẩy bàn ra xa một chút tạo thành tiếng động chói tai: "Cô ơi, em gái em bị bệnh rồi."

Giáo viên coi thi thấy Hà Nguyệt Tâm tỉnh rồi thì cũng không có nói thêm gì cả, tầm mắt nhìn vào phần bài làm trắng trơn của cô, lắc lắc đầu, còn nhiều như vậy chưa làm xong, nửa tiếng muốn viết xong cũng là cả một vấn đề.

Thấy có không ít học sinh nhìn về phía này, giáo viên nghiêm khắc nhìn Hà Lộ Từ một cái, gõ gõ đồng hồ trên cổ tay: "Được rồi, thi đàng hoàng đi."

Bà không hề trông mong Hà Nguyệt Tâm có thể làm hết tất cả các bài trong đề thi, thi môn Tổng hợp Tự nhiên đối với học sinh bình thường mà nói thì thời gian không hề dư dả chút nào cả.

Đợi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, tất cả học sinh đều dừng bút lại, bà kêu lên một tiếng thu bài, đợi lúc nhận được bài làm viết đầy chữ của Hà Nguyệt Tâm trong tay, thì bà cũng nhịn không được nhìn Hà Nguyệt Tâm với ánh mắt quỷ dị.

Thế nhưng lại viết hết rồi ư?

Hà Nguyệt Tâm nộp bài xong cũng không có chú ý biểu cảm của giáo viên coi thi liền bước khỏi phòng thi luôn.

Đầu vẫn còn có chút choáng váng, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tất cả những bài còn lại bởi vì vấn đề thời gian nên cô đã tăng tốc độ giải đề, thậm chí có những đề trắc nghiệm cô còn không có giải trên giấy nháp mà viết thẳng đáp án ra luôn. Cũng may là bình thường cô hay giải đề nên luyện ra được tốc độ giải đề nhanh như vậy, khiến cho cô có thể hoàn thành hết tất cả các bài trong đề thi trước khi nộp bài 5 phút, thậm chí còn có dư thời gian kiểm tra lại một lần nữa.

Vừa mới thi xong, Phương Viên và Trịnh Viên bởi vì lo lắng cho Hà Nguyệt Tâm nên đã vội vàng chạy qua phòng thi của cô, đợi bọn họ nghe nói Hà Nguyệt Tâm bởi vì bị bệnh nên đã ngủ gục nửa tiếng trong lúc thi thì chỉ biết thở dài một hơi đầy đáng tiếc thôi.

Giọng nói Phương Viên tràn đầy kinh ngạc: "Trời ơi, tôi một phút cũng không dám lơ là, cứ sợ mình sẽ làm không hết nữa, nhưng đã như vậy rồi tôi vẫn còn 2 bài tự luận chưa làm xong nữa, Tự nhiên Tổng hợp đối với tôi mà nói thật sự là quá khó mà, vậy mà bà còn ngủ mất nửa tiếng!"

Hà Nguyệt Tâm ôm bình nước nóng, uống một hớp, cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút, cô nói với giọng đành chịu: "Không còn cách nào khác, bị bệnh mà, nên dễ buồn ngủ."

Trịnh Viên thở dài một hơi: "Thật là đáng tiếc mà, không sao đâu, nếu như thua cho Lâm Ngữ thì tụi tôi làm vệ sinh chung với bà."

Phương Viên cũng nói: "Đúng đó, tụi tôi sẽ không bỏ rơi bà đâu."

Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, tuy rằng cô bị bệnh, trạng thái không như lúc trước, nhưng vẫn chưa chắc là sẽ thua cho Lâm Ngữ, điểm này cô vẫn rất là tự tin.

Cô thành khẩn nói: "Đâu có đâu, tôi làm hết mà. Yên tâm đi, không cần dọn vệ sinh đâu."

Trịnh Viên và Phương Viên nhìn nhau một cái, trong mắt đều thể hiện cùng một ý nghĩ, Nguyệt Tâm tự tin như vậy bọn mình không dám đả kích bà ấy, thôi đi, mọi người đều là bạn tốt của nhau, vẫn là đừng đả kích bà ấy thì tốt hơn!

Hai người cơ hồ cùng thốt tiếng lên cùng một lúc và vỗ lên vai Hà Nguyệt Tâm: "Ừm ừm, tụi tôi tin bà!"

Hà Nguyệt Tâm có chút dở khóc dở cười, tại sao cô cảm thấy biểu cảm trên mặt hai người họ không phải là rất tin nhỉ?

___

Vào tiết tự học sáng sớm, Lâm Ngữ và Tề Dự cùng nhau bước ra khỏi lớp trong tiếng đọc bài của cả lớp và đi vào trong văn phòng giáo viên.

Sau khi kết thúc thi tháng giáo viên trong trường đều tăng ca chấm bài, chỉ trong một ngày đã chấm hết tất cả các bài thi rồi. Hôm nay là ngày công bố thành tích, lớp trưởng kêu thêm mấy ủy viên các môn cùng nhau đến văn phòng giáo viên lấy bài thi và bảng xếp hàng.

Ở trước mặt Tề Dự, thái độ của Lâm Ngữ trở nên ôn hòa rất nhiều, nhìn giống học sinh ngoan hiền hơn. Thành tích của cô vẫn luôn nằm trong top 5 của lớp, thành tích Vật Lý hằng năm đều nằm vẫn hạng nhất, Tề Dự hạng hai. Nhưng ngược lại thành tích Hóa học Sinh vật của Tề Dự lại tốt hơn cô, vẫn luôn thuộc hạng nhất hai môn đó.

Cả đám người đi về phía văn phòng giáo viên, trừ Lâm Ngữ ra thì đều có chút khẩn trương. Sắp có thể coi được thành tích thi rồi.

Lâm Ngữ thấy mọi người không ai nói gì, cô chủ động mở miệng nói chuyện với Tề Dự: "Danh ngạch trại hè tự chiêu sinh của Thanh Hoa Bắc Đại năm sau, ông có nắm chắc cơ hội nổi không?"

Tề Dự trầm ngâm một chút rồi nói: "Có."

Trước kỳ thi tháng mấy ngày, giáo viên các môn đều nhận được tin tức, danh sách tham gia trại hè Thanh Hoa Bắc Địa dành cho học sinh ưu tú được phân chia đến Thập Nhất Trung năm nay được tăng thêm mấy danh ngạch. Lãnh đạo trường sau khi họp đã quyết định sẽ dựa vào thành tích thi tháng lần này quyết định danh ngạch tham gia, thành tích môn của học sinh nào nằm trong top 3 toàn trường đều có thể báo danh.

Trại hè lần này có ý nghĩa rất trọng đại với những học sinh muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại, trước khi thi có thể tiếp xúc với hình thức thi cử của trường hàng đầu, điều quan trọng nhất là người biểu hiện ưu tú còn có thể nhận được thẻ pass trước.

Trước mắt thì giáo viên vẫn chưa công bố ra ngoài, cũng chỉ có mấy ủy viên môn học biết được chuyện này.

Lâm Ngữ biết được chuyện này đã vui mừng hết mấy ngày liền, thành tích môn Vật Lý của cô vẫn luôn nằm trong top 1, 2 của trường, cũng bởi vì thành tích Vật Lý của cô tốt, cho nên cô mới có thể trở thành ủy viên môn Vật Lý.

Thi vào top 3 toàn trường với môn Vật Lý với cô mà nói chỉ là chuyện cỏn con thôi, lần trại hè này cô cũng nhất định có thể tham gia.

Lâm Ngữ cười nói: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi."

Tề Dự trầm mặc trong chốc lát, hiếm khi lại mở miệng nói thêm: "Nghe nói bà và Hà Nguyệt Tâm đánh cược, cược thành tích thi?"

Cậu vốn chỉ nghĩ đến chuyện học hành mà thôi, nghỉ hè cũng sẽ chuẩn bị cho lúc nhập học, chỉ vì có thể khiến cho thành tích càng tiến thêm một bước. Từ sau khi Hà Nguyệt Tâm chuyển vào trong lớp, cậu lại vô duyên vô cớ có cảm giác nguy cơ ập đến. Cộng thêm tiết Vật Lý lần trước, Hà Nguyệt Tâm giảng hết những bài Vật Lý đó, khiến cho trong tiềm thức của cậu coi Hà Nguyệt Tâm thành địch thủ của mình.

"Đúng vậy." Ngữ khí Lâm Ngữ nhẹ nhàng, trên mặt mang chút không để tâm.

Tề Dự nhíu mày: "Bà có tự tin có thể đánh bại Hà Nguyệt Tâm tới vậy à?"

Lâm Ngữ liếc xéo cậu một cái: "Lúc trước thì không có, nhưng bây giờ thì có 100%."

Từ lúc biết được Hà Nguyệt Tâm phát sốt khi đi thi thì cô đã không còn để Hà Nguyệt Tâm vào trong mắt nữa, cảm giác nguy cơ ập đến trong lòng cũng biến mất toàn bộ. Một người phát sốt thì làm sao so với cô được chứ?

Ủy viên môn Ngữ Văn nhịn không được chen miệng vào: "Tôi nghe nói lúc thi Tự nhiên Tổng hợp Hà Nguyệt Tâm phát sốt, gần như là ngủ suốt nửa buổi thi."

Ủy viên môn Anh nói: "Lâm Ngữ, hay là việc đánh lúc trước của hai người coi như không tính đi, hoặc là thả lỏng điều kiện một chút, tôi cứ cảm thấy có chút thừa nước đục thả câu đấy, người ta đã sốt rồi thì làm sao có thể thi tốt hơn bà được chứ?"

Thấy có nhiều người nói đỡ cho Hà Nguyệt Tâm như vậy, tâm tình tốt đẹp của Lâm Ngữ tiêu tan thành mây khói trong tích tắc, giọng nói cũng chói hơn rất nhiều: "Lời đã nói ra thì phải giữ. Nếu như tôi bị bệnh rồi thì việc tôi cá cược qua cũng sẽ không thất hứa."

Điều quan trọng nhất là, khi đánh cược đã nói rõ rồi, nếu như Hà Nguyệt Tâm thua thì nó phải đơn phương thừa nhận nó không bằng cô, đây là điểm khiến cô sướng nhất, cô lại làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được chứ.

Thấy Lâm Ngữ kiên quyết thì cả đám đều nhìn nhau với ánh mắt không tán thành.

Tề Dự cụp mắt xuống, cười thấp một tiếng: "Hy vọng là được như bà mong muốn."

Sau khi thi tháng xong, cho dù là trạng thái không tốt, nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn không vắng mặt ở bất kỳ buổi thi nào cả, thần thái cũng không có chút đáng tiếc hay ủ rũ.

Càng huống hồ, so với Lâm Ngữ thì cậu càng hy vọng Hà Nguyệt Tâm thắng hơn.

Trong văn phòng mấy giáo viên đang phân chia lại xấp giấy thi, bàn làm việc của tất cả giáo viên đều chất đầy một xấp giấy thi dày cộm, nhìn có chút bừa bộn.

Cả đám người đi vào trong văn phòng thì thấy, không chỉ có giấy thi đã chấm xong mà còn có một xấp giấy in riêng nữa, hình như là bảng xếp hạng thành tích thi.

Cô Mã thấy Lâm Ngữ và Tề Dự thì mặt mày hăm hở nói: "Mấy em đến rồi à."

Cô Mã và giáo viên dạy Vật Lý cùng dùng chung một bàn làm việc, mấy ủy viên môn khác đã đến những chỗ khác rồi, người đến đây chỉ có Tề Dự và Lâm Ngữ hai người thôi.

Tề Dự nhíu mày, biểu cảm trên mặt Cô Mã nhìn rất không sai, không những không sai mà thậm chí có thể nói là vui mừng ra mặt luôn. Chẳng lẽ lần này bọn họ thi rất tốt sao?

Lâm Ngữ nhìn quanh một vòng, Thầy Lưu không ở đây, chắc là bận chuyện gì ở chỗ khác rồi cho nên cô chuẩn bị đến chỗ Cô Mã xem thành tích xếp hạng trước.

Lâm Ngữ cũng nghĩ như Tề Dự, cô mừng thầm trong lòng, lập tức ngọt ngào lên tiếng: "Em chào Cô Mã."

Cô Mã hài lòng ừm một tiếng, chỉ xấp giấy thi trên bàn nói: "Đợi lát bọn em phát đống giấy thi và bảng xếp hạng cho cả lớp đi."

Lại nhớ ra cái gì đó, Cô Mã cười hí hửng nói: "Đúng rồi, lần này hai em đều thi rất tốt, rất đáng được khen, lần sau tiếp túc cố gắng."

Lâm Ngữ nghe thấy lời này thì càng cười không khép miệng lại được, giọng nói lại càng ngọt hơn: "Em biết rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Cô đương nhiên là thi rất tốt rồi, độ khó của lần thi này đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tề Dự nghe lời này thì cũng nhẹ nhõm hẳn ra, Cô Mã nói bọn họ thi rất tốt vậy thì chắc chắn là bọn họ thi rất tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng bây giờ của Cô Mã thì biết lần này cả lớp đều phát huy rất ổn định.

Cô Mã vừa dọn dẹp bọc vàng nâu đựng giấy thi, vừa cảm thán: "Không nghĩ tới lần này lớp chúng ta lại có thể xuất hiện một chú *ngựa đen."

(*ngựa đen: ý nói những người thường ngày tưởng rằng bình thường nhưng khi thi cử, thi thố lại làm ra thành tích vô cùng vượt trội)

Lâm Ngữ và Tề Dự nghe Cô Mã nói vậy thì đều ngẩng đầu khó hiểu nhìn Cô Mã.

Cô Mã không có chú ý đến ánh mắt của hai người, cứ thế mà nói chuyện với giáo viên ở bàn kế bên, giọng Cô Mã cũng tràn đầy kiêu ngạo: "Lần này lớp tôi xuất hiện một em thi vào top 10 toàn trường đấy, như thế nào?"

"Em nào vậy?" Giáo viên phòng kế bên là giáo viên lớp A3, lúc nào cũng bị lớp A2 đàn áp, nghe Cô Mã nói vậy thì cũng đầy hứng trí, " Chắc không phải là cái em ngủ gục trong lúc thi Tự nhiên Tổng hợp chứ?"

Lúc bọn họ chấm bài, sửa đến bài thi của Hà Nguyệt Tâm, bởi vì xác suất đúng cao đến kinh người không nói, chữ viết còn vừa ngay ngắn vừa đẹp, cho nên đã đưa mọi người xem chung, giáo viên coi thi phòng của Hà Nguyệt Tâm vừa nhìn liền nhận ra ngay. Nói Hà Nguyệt Tâm lúc đó đang bệnh không nói, còn ngủ mất nửa tiếng trong phòng thi nữa. Nói xong thì đến lượt giáo viên chấm bài kinh ngạc vô cùng.

Tự nhiên Tổng hợp điểm tối đa là 300 điểm, Hà Nguyệt Tâm thi được 285 điểm.

Bị bệnh trạng thái không tốt mà còn có thể thi được điểm cao như vậy ư? Còn có thể ngủ nửa tiếng nữa ư?

Vậy nếu như trạng thái tốt thì sẽ ra sao đây?

Cô Mã cảm thấy bản thân lúc trước có chút mắc cười, trước đây cô cứ cho rằng Hà Nguyệt Tâm vừa được chuyển đến lớp cô nhưng sau khi thi chia lớp xong nói không chừng sẽ bị chuyển đến lớp thường, kết quả thành tích này của em ấy thì vẫn là sẽ chuyển ra nhưng không phải là chuyển xuống mà là chuyển lên, cuộc thi chia lớp trong tương lai nhất định em ấy sẽ được chuyển đến lớp A1. Lớp bọn họ không giữ nổi vị Đại Phật này.

Nói ra thì cô thật sự có chút không nỡ, Hà Nguyệt Tâm ưu tú như vậy, nếu như được ở lại lớp cô thì tốt biết mấy!

Lâm Ngữ và Tề Dự đang sắp xếp giấy thi, lật từng tờ một, vẫn còn chưa tìm được bài thi của mình, nghe vậy thì ngừng lại, hai người quay mặt nhìn nhau, người ngủ lúc thi Tự nhiên Tổng hợp......không phải là Hà Nguyệt Tâm sao?

Biểu cảm trên mặt Lâm Ngữ cứng đờ, tâm tình vui mừng ban nãy biến mất vô tung, cô xém chút tìm không thấy giọng nói của mình nữa: "Cô Mã, cô nói là ai lọt vào top 10 toàn trường ạ?"

Tâm tình của Cô Mã tốt đến không được: "Hà Nguyệt Tâm đó, lần này em ấy thi được hạng 5 toàn trường, được bao nhiêu  điểm ấy nhỉ, để cô xem lại coi," nói rồi Cô Mã rút tờ thành tích của lớp mình ra từ xấp giấy thành tích, "Ồ, 704 điểm."

Lâm Ngữ mở lớn mắt ra, cô cảm thấy thế giới quan của cô đang chịu đả kích lớn.

Lần thi cuối kỳ trước, cô thi được hạng 51 toàn trường, 6xx điểm. Nhưng Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại thi vào top 10 toàn trường ư?

Hà Nguyệt Tâm thi được bao nhiêu điểm ấy nhỉ?

Cô không có nghe lầm chứ.

Cô thô lỗ giật tờ giấy thành tích trong tay Cô Mã lại xem, bên trên đó chỉ viết tổng điểm thôi, điểm từng môn không có in lên đây, đây chỉ là bản nháp ban đầu thôi. Vị trí hạng nhất lớp là tên của Hà Nguyệt Tâm, kế bên là tổng điểm, 704 điểm.

Tề Dự đứng hạng 2, 689 điểm.

Cô đứng hạng 3, 668 điểm.

Mặt cô trắng bệch đi trong nháy mắt, trước khi cô đến văn phòng còn nói với mấy ủy viên môn khác là không để Hà Nguyệt Tâm vào trong mắt, không coi Hà Nguyệt Tâm là đối thủ, bây giờ kết quả thì sao, tổng điểm của Hà Nguyệt Tâm cao hơn cô gần 40 điểm!

Cô có chút đứng không vững.

Cô Mã vui mừng một cái là miệng nói không ngừng ngay: "Hà Nguyệt Tâm đây là dựa vào sức của một mình mình kéo cao điểm bình quân của lớp chúng ta đấy, không ngờ cô lại có thể dạy ra một học sinh như vậy."

Giáo viên bàn kế bên nghe xong lắc đầu không ngừng, Cô Mã thật là hưng phấn tới nổi viết hẳn 2 chữ đắc ý trên mặt luôn rồi, nhưng bà cũng nhịn không được có chút ngưỡng mộ.

Tề Dự vỗ lên người Lâm Ngữ một cái, Lâm Ngữ mới ý thức được ngón tay nắm chặt giấy xếp hạng nắm đến nổi hằn cả vết móng tay lên trên giấy rồi, cô phát hiên mình thất thần rồi, tay vội thả lỏng ra, để cho Tề Dự rút tờ giấy xếp hạng đi.

Tim cô đập vô cùng kịch liệt, tất cả mọi thứ đều thoát ly khống chế của cô rồi, cô......thua Hà Nguyệt Tâm rồi.

Hồi nãy cô mới chỉ buông lời hung hãn với mấy ủy viên môn khác, bây giờ phải làm sao đây? Đợi lát nữa cô về lớp tuyên bố thành tích thì tất cả mọi người sẽ nhìn cô như thế nào đây?

Cô hít sâu một hơi, không sao cả, chỉ là bị châm chọc mấy câu thôi mà, bị bạn học nghị luận sau lưng mấy câu thôi mà.

Hà Nguyệt Tâm thi được hạng 5 toàn trường thì sao chứ, cô không thèm giành với Hà Nguyệt Tâm, cô còn có danh ngạch báo danh trại hè trong tay nữa, đến lúc đó nói không chừng còn có thể nhận được offer của Thanh Hoa Bắc Đại nữa kìa, chỉ cần Vật Lý của cô giỏi hơn Hà Nguyệt Tâm là đủ rồi.2

Giáo viên Vật Lý lúc này mới bước vào văn phòng, ông ôm một bình nước giữ ấm quay về vị trí của mình, nhìn Lâm Ngữ một cái: "Đến lấy giấy thi và bảng xếp hạng à?"

Mặt Lâm Ngữ trắng bệch đi, nhưng vẫn duy trì biểu cảm trên mặt mình, dạ một tiếng.

Thầy Lưu là một giáo viên nghiêm khắc, khác với Cô Mã, thầy sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc trên mặt trước mặt học sinh, đa phần thời gian thầy đều nghiêm mặt cả.

Nhưng Lâm Ngữ tiếp xúc nhiều với Thầy Lưu, cũng có chút hiểu rõ về con người thầy ấy, cô cảm thấy hôm nay Thầy Lưu không có nghiêm khắc như thường ngày nữa?

Thầy Lưu rút một tờ giấy xếp hạng môn Vật Lý ra cho Lâm Ngữ: "Nè. Lớp mấy em lần này có tiến bộ rất lớn."

Tuy rằng Tự nhiên Tổng hợp là gộp 3 môn lại thi một lần, nhưng tất cả giáo viên sẽ làm riêng một bảng xếp hạng của từng môn ra.

Lâm Ngữ không có nghe lọt lỗ tai lời nói của Thầy Lưu, cô không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy xếp hạng môn Vật Lý của mình ngay, ngón tay mới đụng vào tờ giấy trắng tinh còn chưa nhìn hết tờ giấy thì tầm mắt đã ngừng hẳn lại ở vị trí hạng nhất.

Hạng nhất, Hà Nguyệt Tâm, Vật Lý tổng điểm 110 điểm, Hà Nguyệt Tâm thi được 108 điểm.

Hạng hai, Lâm Ngữ, 104.

Hạng ba, Tề Dự, 101.

Lâm Ngữ ngu người hoàn toàn, trong một thoáng chốc cô cứ ngỡ mình xuất hiện ảo giác rồi. Ở bộ môn Vật Lý này, cô vẫn luôn có thể đánh bại Tề Dự giành được hạng nhất lớp, hạng hai toàn trường.

Nhưng bây giờ điểm thi của Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại cao hơn cô nữa ư?

Thầy Lưu uống một hớp nước trong ly giữ nhiệt, ông cũng cảm thấy có chút khó tin, trước đây trên lớp ông còn làm khó qua Hà Nguyệt Tâm, bây giờ thì chỉ cảm thấy trách không được, trách không được đứa trẻ đó lúc lên lớp giảng bài hay đến vậy, thành tích Vật Lý tốt như vậy, có thể giảng không hay được sao.

Trước đây lúc Lâm Ngữ giữ vững hạng nhất lớp thì cũng chưa từng thi ra được thành tích tốt như vậy nữa, nhưng Hà Nguyệt Tâm lại có thể thi thiếu 2 điểm là đạt điểm tối đa rồi.

Lâm Ngữ không có cách nào khống chế âm lượng của mình, tăng cao âm lượng nói: "Thầy Lưu, không phải lúc thi môn Tự nhiên Tổng hợp Hà Nguyệt Tâm đã ngủ gục sao? Bạn ấy làm sao có thể thi hạng nhất được?!"

Giọng nói có chút lớn, giáo viên trong cả văn phòng lớn đều không khỏi nhìn qua phía này.

Cô Mã nhíu mày, đứa trẻ Lâm Ngữ này trước giờ vốn rất ngoan ngoãn, sao bộ dạng kích động bây giờ lại không giống vui vẻ mà giống đang nghi ngờ thành tích của Hà Nguyệt Tâm vậy.

Giọng điệu của cô có chút nghiêm nghị: "Mỗi phòng thi đều có 2 giáo viên coi thi, còn có camera. Sau khi thành tích của Hà Nguyệt Tâm ra rồi thì bọn cô cũng có kiểm tra camera theo dõi ngay, không có khả năng quay cóp được."

Lâm Ngữ thấy sắc mặt Cô Mã đột nhiên thay đổi thì có chút bị dọa sợ, lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi: "Không phải, em không có ý đó......"

Ánh mắt của tất cả giáo viên trong cả văn phòng nhìn cô có chút thay đổi rồi, một học sinh tốt như vậy tại sao lại có ý nghĩ hoài nghi học sinh quay cóp chứ, động cơ này cũng quá không tốt rồi.

Thầy Lưu ôm bình giữ nhiệt nhìn chằm chằm Lâm Ngữ, trên mặt Lâm Ngữ không giấu chuyện được, trong lòng nghĩ gì thì đều viết rõ lên mặt hết.

Ông đưa bảng xếp hạng và giấy thi cho Lâm Ngữ, vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng dùng âm lượng chỉ có 2 người nghe thấy nói: "Vẫn là nên khiêm tốn một chút, ngoài trời còn trời, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Sẽ vẫn luôn tồn tại người giỏi hơn em, có thời gian suy đoán như vậy còn không bằng đem hết tâm tư vào việc nâng cao thành tích của mình thì hơn."

Lâm Ngữ ngẩng đầu ngây người nhìn Thầy Lưu: "......" Thầy Lưu trước giờ vẫn luôn tin tưởng và thích nhất ủy viên môn Vật Lý là cô đây, nhưng bây giờ thế nhưng lại nói lời này với cô ư?

Thấy cô ngây người, Thầy Lưu nhịn không được thở dài một hơi: "Em vẫn còn phải cố gắng hơn nữa, hãy học tập Hà Nguyệt Tâm nhiều hơn, bình thường nếu có bài nào không hiểu thì có thể đi hỏi em ấy, thầy thấy em ấy giảng bài rất hay đấy."

Học tập ai, Hà Nguyệt Tâm ư?

Sắc mặt cô tái mét.

Cô, một ủy viên Vật Lý, thua cho Hà Nguyệt Tâm rồi?

Thầy Lưu thế nhưng còn kêu cô phải học tập Hà Nguyệt Tâm ư.

Đợi cô và Tề Dự bước ra khỏi văn phòng thì cô vẫn còn chút đờ đẫn.

Sắc mặt Tề Dự cũng không tốt được tới đâu cả, năm ngoái khi thi cuối kỳ đạt được hạng hai trong lớp, vẫn luôn muốn vượt qua người hạng nhất, lần này cậu đích thực vượt qua được rồi đó, nhưng bây giờ trước mặt cậu lại xuất hiện thêm một quả núi cao hơn nữa.

Cô Mã vẫn nói cậu thi rất tốt, chỉ là bởi vì cậu thi tốt hơn học kỳ trước mười mấy điểm sao?

Nhưng cậu vẫn lép vé đằng sau Hà Nguyệt Tâm, không phải sao? Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút muốn khóc.

Cậu thích việc Hà Nguyệt Tâm thắng Lâm Ngữ, nhưng cậu không có nói là thích việc Hà Nguyệt Tâm thắng luôn cả cậu!

Chẳng lẽ sau này cậu phải biến thành *lão nhị vạn năm sao?

(*Lão nhị vạn năm: muôn đời xếp hạng 2)

Biểu cảm trên mặt hai người một người trắng bệch một người tái mét, nhưng Lâm Ngữ nghiêm trọng hơn chút, cả gương mặt cô đều có chút trắng bệch, cứ như trong thể xác không còn linh hồn vậy.

Hai người không hẹn mà cùng dừng lại trước cửa văn phòng, hai người đều chưa hoàn hồn từ sự đả kích hồi nãy.

Trong văn phòng, thấy học sinh ra ngoài hết rồi, Thầy Lưu không giả bộ nghiêm nghị nữa, chậc chậc lắc đầu: "Không nghĩ tới thế nhưng lại xuất hiện một con ngựa đen như vậy, đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà!"

Cô Mã nói: "Tôi đã nói là em ấy thông minh sáng suốt rồi mà, lúc đó không phải thầy cũng không tin đó sao?"

"Cô nói em ấy thông mình hồi nào? Rõ ràng là còn kêu tụi tôi đừng làm khó em ấy trên lớp, phải chăm nom cho lòng tự tôn của học sinh yếu kém thì có."

"Vậy không phải thầy cũng có làm vậy đâu, thầy còn ở đó mà nói nữa?"

"Cô nói xem, em ấy có chịu làm ủy viên môn Vật Lý không? Bây giờ chắc mấy giáo viên môn khác cũng đang giành giật em ấy làm ủy viên môn mình dạy quá!"

"Với thành tích đó thì em ấy muốn làm ủy viên môn nào chẳng được chứ? Nhưng điều trước nhất là thầy phải đi hỏi em ấy có chịu làm không đã!"

Lâm Ngữ nghe tới đây thì sắc mặt tái mét hẳn đi. Cô mới là ủy viên môn Vật Lý! Hà Nguyệt Tâm thắng cô rồi không nói, Thầy Lưu thế nhưng còn muốn Hà Nguyệt Tâm làm ủy viên Vật Lý là ý gì đây?

Hai người dọc đường đi không nói một lời nào cả, lúc trở về lớp, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn xấp giấy thi trong tay bọn họ, đều ngừng lại mọi hoạt động đang làm, ra thành tích rồi.

Nhưng thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, đặc biệt là Lâm Ngữ, ánh mắt đờ đẫn, cứ như là sắp khóc vậy.

Lý Phàm lập tức ồn ào lên tiếng ngay: "Tề Dự, lần này ông thi ra sao rồi?"

"Cái này còn cần phải hỏi sao, không phải hạng nhất thì cũng là hạng hai thôi, nhưng tôi thấy học kỳ này Tề Dự cố gắng như vậy thì chắc là hạng nhất rồi!"

"Tôi cũng thấy vậy."

"Nhưng nhìn sắc mặt Tề Dự thì không đúng lắm, vậy chẳng lẽ không phải là hạng nhất sao?"

Theo lý mà nói thì Lâm Ngữ là thành phần hoạt bát trong lớp, lúc này đáng lẽ nên sôi nổi chút chứ, nhưng lại không có, ánh mắt Lâm Ngữ lướt qua đầu mọi người và dừng lại trên mặt Hà Nguyệt Tâm.

Hà Nguyệt Tâm đụng phải ánh mắt của Lâm Ngữ, thấy ánh mắt Lâm Ngữ có chút đờ đẫn cứ như là búp bê gỗ vậy, chỉ là trong mắt vẫn có chút không cam tâm thì cô ngây người một lúc.

Lâm Ngữ mặc kệ sự huyên náo xung quanh, trên mặt không có một chút ý cười nào cả, chỉ đi thẳng về chỗ ngồi của mình thôi.

Mọi người đều phát hiện ra có gì không đúng, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn Tề Dự và Lâm Ngữ, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Dự, Tề Dự không còn cách nào khác, mặt không biểu cảm nói: "Hạng nhất không phải tôi."

Nói xong cậu cũng quay về chỗ ngồi của mình. Khiến mọi người trong lớp đều mù mờ không hiểu gì cả.

Một lúc sau Cô Mã bước vào lớp, gõ nhẹ lên cửa lớp học, cả lớp lập tức im lặng hết.

Giọng nói Cô Mã vẫn vui vẻ hớn hở như cũ: "Bảng xếp hạng còn chưa phát xuống à? Vậy cô đọc ra luôn cho, còn phải khen ngợi một bạn học trong lớp nữa, tiến bộ rất vượt bậc, giành được vinh quang cho lớp A2 chúng ta!"

Bên dưới có người hỏi là ai vậy, Cô Mã cười híp mắt, tỏ vẻ thần bí nói: "Lần thi tháng này, hạng nhất lớp là......bạn Hà Nguyệt Tâm, 704 điểm, đứng thứ 5 toàn trường."

Lời vừa nói ra thì mọi người bên dưới đều sôi sục hẳn lên, tất cả mọi người đều không tự giác mà nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm.

Hà Nguyệt Tâm tay chống cằm, nghe thấy thành tích này thì nhướng nhẹ một bên mày lên. Thành tích này còn tốt hơn so với cô dự đoán một chút, không khác là bao với điểm mà Thầy Trình chấm thử cho cô.

Cũng coi như là trong ý muốn.

Phương Viên trừng lớn mắt, nửa ngày không nói được chữ nào, Hà Nguyệt Tâm thi nhất lớp rồi ư???

Cô biết Hà Nguyệt Tâm giải bài nhanh, trong mắt người ngoài thì thành tích của Hà Nguyệt Tâm cũng khá tốt, nhưng cô cũng không cảm thấy là Hà Nguyệt Tâm có thể thi thắng Lâm Ngữ được, nhưng bây giờ kết quả là Hà Nguyệt Tâm không nhưng thi thắng Lâm Ngữ, mà còn thi thắng cả Tề Dự nữa ư??

Còn là trong thái không tốt bị sốt khi đi thi ư??

Đây là điều cô không bao giờ ngờ tới được.

"Ông trời ơi, đây là tin tức gây chấn động nhất với tôi trong năm nay đấy, trước đây tôi còn tưởng Hà Nguyệt Tâm nhất định sẽ thua nữa chứ."

"Thật là ngoạn mục mà, chả trách sao mà sắc mặt của Lâm Ngữ và Tề Dự lại kém tới vậy."

"Nếu tôi là bọn họ, cứ tưởng là điểm mình rất cao rồi, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện là mình không bằng người ta thì sắc mặt có thể tốt được sao?"

Lâm Ngữ nghi lời nghị luận xung quanh, sắc mặt càng ngày càng kém, Tào Lệ nhỏ giọng kêu cô mấy tiếng cô cũng không thèm ngó ngàng tới. Cô có thể tưởng tượng ra được ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô như thế nào, trước đây cô đắc ý đắc thắng bao nhiêu thì bây giờ lại nực cười bấy nhiêu.

Cô nhịn không được nắm lấy bìa sách xé rách một vết nhỏ.

Đọc tên 10 người hạng cao xong thì Cô Mã phát giấy xếp hạng và giấy thi xuống cho học sinh, vừa phát cô vừa nói: "Có lẽ cũng có bạn đã biết trước rồi, danh ngạch báo danh thi trại hè tự chiêu sinh của Thanh Hoa Bắc Đại năm sau bây giờ phải nộp lên rồi, lần này danh ngạch phân cho trường mình nhiều hơn mọi năm, nên thành tích bộ môn trên hạng 3 toàn trường đều có thể có được tư cách báo danh."

Mọi người bên dưới lại kinh ngạc thêm một lần nữa, Thanh Hoa Bắc Đại tự chiêu sinh ư?

Ai mà có thể lấy được danh ngạch này thì cái khác không nói, có thể gặp mặt trực tiếp với giáo viên trường top, còn có thể cảm nhận bầu không khí của trường top, còn càng có thể nhận được cơ hội vào trường top nữa.

Lâm Ngữ siết chặt tay lại, cô đạt hạng hai môn Vật Lý trong lớp. Như vậy thì chỉ cần cô có thể lọt vào hạng ba toàn trường thì cô vẫn có thể tham gia trại hè được!

Cô không có ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhịn không được giỏng tai lên nghe, trong lòng lại nhen nhóm chút hy vọng.

Số người nằm trong top 3 bộ môn toàn trường không nhiều, cả lớp A2 chỉ có 2 người thôi

Cô Mã nói: "Tề Dự môn Hóa đạt hạng ba toàn trường, Hà Nguyệt Tâm Vật Lý đạt hạng nhất toàn trường."

Tất cả ánh mắt nhìn hướng về phía Hà Nguyệt Tâm đều lấp lánh như sao trời, hạng 5 toàn trường thì cũng thôi đi, Vật Lý còn đứng nhất toàn trường nữa. Phải biết rằng lớp họ mới chỉ xếp hạng hai toàn trường thôi đấy, bây giờ thế nhưng lại xuất hiện một người hạng nhất bộ môn toàn trường rồi.

Cô Mã nhìn Lâm Ngữ đang cúi đầu một cái, thở dài một hơi: "Vật Lý bạn Hà Nguyệt Tâm đạt được 108 điểm, hai bạn lớp khác đều đạt được 106 điểm, bạn Lâm Ngữ lần này khá là đáng tiếc, 104 điểm, hạng tư toàn trường, kém một chút là được rồi."

Lời vừa dứt thì Lâm Ngữ cảm thấy lỗ tai mình thậm chí có chút ong ong. Cô......cách người hạng ba chỉ thiếu một chút thôi sao! Nếu như không có Hà Nguyệt Tâm, hạng nhất hạng hai 106 điểm, cô 104 điểm liền có thể xếp hạng ba rồi!

Sao lại như vậy......

Trong cùng một ngày cô từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục.

Tổng điểm thua Hà Nguyệt Tâm, Vật Lý thua Hà Nguyệt Tâm, bây giờ ngay cả danh ngạch đều bị Hà Nguyệt Tâm chiếm mất.

Cô thực sự chịu không nổi, một giọt nước mắt rơi xuống cuốn sách trước mặt, trong lòng ủy khuất không thôi, khống chế không được cảm xúc của mình, khóc hu hu trong lớp.

Lâm Ngữ đột nhiên không khống chế được cảm xúc, mọi người trong lớp đều có thể cảm nhân được, mọi người đưa mắt nhìn nhau và đều im lặng hẳn đi, chỉ còn vang vọng tiếng khóc của Lâm Ngữ.

Lâm Ngữ cũng không còn lo nổi việc mất mặt hay không mất mặt nữa. Cô thực sự là tức đến phát khóc rồi.

Cô Mã thở dài một hơi, chuyện học sinh trong lớp không khống chế được cảm xúc cũng là chuyện thường thấy, tuổi mấy em đều không lớn đè nén cảm xúc không nổi, bộc phát là chuyện thường thôi.

Cảm nhận được sự yên tĩnh xung quanh, Lâm Ngữ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhịn không được đứng dậy chạy ra khỏi lớp.

Tào Lệ muốn chạy theo an ủi, nhìn Cô Mã một cái, Cô Mã gật đầu đồng ý.

Có người nhỏ giọng nói.

"Đáng đời lắm, ai kêu nó muốn so thành tích với Hà Nguyệt Tâm chứ, biết rõ Hà Nguyệt Tâm chỉ là học sinh mới chuyển tới từ trường hạng thường, bản thân thì quanh năm nằm trên top cao của lớp mà còn cố ép người ta so với nó, đây không phải là ăn hiếp thì là gì nữa, bây giờ đá trúng *thiết bản rồi đó."

(*thiết bản: tấm bản bằng sắt, đụng trúng người hơn mình, đọ không lại)

"Hồi nãy tôi còn khuyên nó là Hà Nguyệt Tâm bị bệnh rồi, đừng có cơ hội như vậy mà nó có chịu nghe đâu."

Hà Nguyệt Tâm: "......"

Cô có chút không biết làm sao.

Lâm Ngữ rất rõ ràng là bởi vì mất cơ hội tham gia trại hè mà mất khống chế khóc lớn như vậy, nhưng cô căn bản là không biết chuyện trại hè này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.