Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 34: Ta Muốn Phiêu Bạt Cùng Chàng




Giang Sở Dung ngớ ra, đang định phản bác thì Văn Lăng đã bình tĩnh nói: "Bây giờ đi tranh cãi hành động này của Tổ Thần là đúng hay sai thì chẳng có ý nghĩa gì cả — Có điều cháu trai này, tuy ngươi nói nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa đề cập đến tại sao Động Uyên Thần Sơn lại có ý nghĩa đặc biệt với Ma tộc như vậy."

Tần Lâu Nguyệt nghe câu hỏi của Văn Lăng, gã miễn cưỡng nhịn xuống cơn giận, giải thích: "Cũng bởi vì Thần Sơn cất chứa đại Đạo của Thượng giới. Nhiều năm qua trong Ma tộc không có ai phi thăng, nhưng người ta truyền rằng khi Tổ Thần còn ở đây, nhóm Ma tộc phi thăng đầu tiên có Động Uyên ngưng tụ thành hình Thần Sơn. Vì vậy mọi người đều cho rằng tu thành Động Uyên Thần Sơn sẽ có tiềm năng phi thăng."

"Chỉ có điều, hiện tại Thần Sơn bị Kiếm Phái chiếm đoạt, Ma tộc chúng ta chỉ có thể thông qua hình vẽ và hình chiếu để hình dung ra Thần Sơn. Cho nên từ khi Tổ Thần phi thăng, chưa ai có thể tu ra Động Uyên Thần Sơn."

Lại úp nồi lên đầu Kiếm Phái Nhân tộc.

Văn Lăng nghe xong lời này của Tần Lâu Nguyệt, hắn trầm ngâm một lúc, dặn dò Tần Lâu Nguyệt đừng đem cuộc trò chuyện của bọn họ nói với Thần Vương Tần Đô, hắn cũng không hỏi thăm gì nữa, phất tay đuổi người đi.

Tần Lâu Nguyệt vốn còn muốn phát biểu "Nhân tộc âm hiểm xảo trá, chiếm đoạt đặc ân của Tổ Thần", nhưng mà Văn Lăng đã không muốn nghe nữa.

Gã có chút uất ức, nhưng vẫn xoay người rời đi.

Trước khi đi, Giang Sở Dung gọi gã một tiếng: "Tần huynh, ngươi có muốn ăn trứng gà đường đỏ không? Vẫn còn ấm nè?"

Tần Lâu Nguyệt không thèm quay đầu lại cười lạnh: "Ngươi phỉ báng Tổ Thần, ta không ăn đồ của ngươi!"

Giang Sở Dung:...

Thằng nhãi này, nghiện Tổ Thần có hơi nặng nha...

Lúc này, Văn Lăng bưng lên bát trứng gà đường đỏ còn sót lại một nửa, lành lạnh nói: "Ngươi không muốn ăn quả trứng này đến vậy sao?"

Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, nhận thấy biểu hiện của Văn Lăng không ổn, cậu vội vàng bày tỏ lòng trung thành của mình một cách chân thành nhất: "Ta chỉ khách sáo mà thôi, làm dịu bầu không khí ấy mà. Chàng nhìn đi, chẳng phải ta vẫn chưa đưa quả trứng cho gã sao? Đồ ăn chàng làm, làm sao ta chịu cho người khác ăn chứ?"

Văn Lăng nhướng mày: "Thật sao?"

Giang Sở Dung điên cuồng gật đầu.

Văn Lăng đưa bát qua: "Vậy thì tác thành cho ngươi, ăn đi."

Giang Sở Dung đã ăn no:...

Nhưng mà tự cậu nói dối, có rơi nước mắt cũng phải làm cho thật, Giang Sở Dung đành phải im lặng vươn tay ra cầm bát ở trong tay, không tình nguyện lắm mà húp từng chút một nước đường dọc theo mép bát. Cố gắng chậm chạp theo cách này để lừa gạt cho qua chuyện.

Dáng vẻ ăn đồ ăn này của Giang Sở Dung trông giống như mèo con vậy, khi húp nước đầu lưỡi hồng hào thỉnh thoáng sẽ thò ra ngoài một chút, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Cơ mà Văn Lăng nhìn thoáng qua một cái cũng không nhìn nữa, chỉ nói: "Mặc dù hiện tại chỉ có Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tần Đô biết Động Uyên của ngươi đặc biệt, nhưng hai ngày sau đại hội thu đồ đệ sẽ chính thức tổ chức, đến lúc đó nếu ngươi đi, Ma Tôn nhất định sẽ nhìn ra Động Uyên đặc biệt của ngươi."

Trái tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu ngước mắt lên nhìn Văn Lăng.

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Ta cảm thấy nếu ông ta nhìn thấy Động Uyên của ngươi, có thể ông ta sẽ không đưa hạt giống ma cho ta."

Giang Sở Dung cả kinh: "Ý của chàng là sao?"

Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung: "Mục đích cuối cùng Ma Tôn muốn luyện hóa ta cũng chính là vì trở thành Thần, nhưng Ma Thánh với thân phận là Thiên Ma cũng không thể phi thăng, nhưng bây giờ ngươi lại có Động Uyên được cho là có hy vọng phi thăng thành Thần—"

Giang Sở Dung:...

Bảo bảo sợ hãi...

Văn Lăng nhíu mày: "Bảo bảo là ai?"

Giang Sở Dung âm thầm hít một hơi, ho khan một tiếng, mặt đầy mong đợi nhìn Văn Lăng nói: "Nếu chàng đã nói như vậy, chắc chắn chàng đã nghĩ ra cách giải quyết, phải không?"

Văn Lăng bị Giang Sở Dung hỏi như vậy, hắn cũng không xoắn xuýt "bảo bảo" là ai nữa, chỉ nói: "Ta có một chút ý tưởng."

Giang Sở Dung vểnh tai lên, hai mắt sáng ngời: "Chàng nói nghe thử?"

Văn Lăng nói: "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương."

(-Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá.

- Thời Hán Sở, Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông. Khi vào Ba Thục, Lưu Bang đã đốt con đường sạn đạo duy nhất để binh sĩ không còn mơ tưởng trở về, tiện để chỉnh đốn quân mã chờ ngày rời khỏi Ba Thục. Sau này Hàn Tín dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm sửa đường sạn đạo nhưng căn bản không đi qua sạn đạo, mà vượt qua Trần Thương đi theo đường nhỏ. Ở đây Hàn Tín đã dùng kế gọi là "minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương", công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương.)

Giang Sở Dung không hiểu gì hết.

Văn Lăng biết Giang Sở Dung sẽ không hiểu, cho nên cũng không có ý định giải thích với cậu, chỉ hất hàm nói: "Ăn hết trứng đi rồi đi ngủ."

Nghe vậy, Giang Sở Dung lại tỏ ra uể oải, cụp mắt xuống cò cưa nói: "Quả trứng này... ta thực sự ăn không nổi nữa."

Văn Lăng từ trên cao nhìn hàng mi dài rũ xuống của Giang Sở Dung, gương mặt trắng trẻo buồn bã ỉu xìu, lòng hắn khẽ động, cuối cùng vẫn mềm lòng, đưa tay về phía cậu: "Đưa đây."

Thấy vậy, Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó vui vẻ đưa chiếc bát trong tay qua.

Văn Lăng cầm lấy bát, ngửa đầu uống sạch.

Rồi hắn đặt bát sang một bên, lấy khăn lau miệng, cực kỳ tự nhiên mà cởi áo ngoài ra, ngồi xuống giường.

Giang Sở Dung đã chuẩn bị từ lâu, thấy Văn Lăng chuẩn bị đi ngủ liền vội vàng vén chăn lên, đợi Văn Lăng lên giường một cái liền đắp chăn cho hắn.

Trong ổ chăn của Giang Sở Dung nóng hầm hập, còn mang theo chút mùi thơm ngọt của trứng gà đường đỏ.

Lúc này hai người nằm cạnh bên nhau, Văn Lăng im lặng một lúc, rồi vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Giang Sở Dung, từ phía sau truyền sinh lực và khí huyết cho cậu như trước.

Giang Sở Dung chỉ mặc một chiếc áo lót trắng mỏng, nửa nép mình trong vòng tay rộng lớn của Văn Lăng, hai ngày qua cậu đau đớn đến mức không còn tâm trí để nghĩ chuyện này chuyện kia, nhưng hôm nay đỡ hơn một xíu cậu mới phát hiện ra, mặc dù Văn Lăng còn nhỏ nhưng dáng người rất ngon nha.

Vai rộng eo hẹp, hơn nữa cách một lớp áo mỏng manh, cơ bụng cũng lộ ra rõ ràng.

Thật khiến người ta hâm mộ mà...

Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung lặng lẽ cúi đầu, vén vạt áo của mình lên sờ sờ cái bụng nhỏ.

Mềm mại mịn màng một mảnh, trắng nõn bằng phẳng, một chút cơ bụng cũng chẳng có.

Ây dà, đúng là không so sánh thì không đau thương mà.

Suy nghĩ này của Giang Sở Dung quá mức suồng sã, Văn Lăng đang truyền sinh lực và khí huyết cho Giang Sở Dung:......

Nhưng sau khi kìm nén một lúc, hắn cũng không nổi giận, chỉ nhìn sườn mặt xinh đẹp sắc sảo của Giang Sở Dung một lúc, sau một hồi im lặng, hắn đột nhiên hỏi: "Sau này ngươi có dự định gì?"

Giang Sở Dung không hiểu gì cả, cậu lặng lẽ bỏ vạt áo xuống, nhìn Văn Lăng: "Hả? Dự định gì cơ?"

Giang Sở Dung vừa cử động như vậy, mái tóc đen óng của cậu liền cọ vào mặt Văn Lăng, hắn im lặng né ra một chút, bình thản thấp giọng nói: "Sau đại hội thu đồ đệ, khi ta lấy được hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp của Ma Tôn, ta sẽ giải trừ Đồng Tâm Sinh Tử Khế của chúng ta, cũng sẽ sao chép cho ngươi một phần công pháp của Ma Tôn. Có công pháp này sẽ đảm bảo ngươi đột phá cảnh giới Thiên Hầu mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, đến lúc đó cho dù rời khỏi Ma Vực, ngươi có đi tới đâu thì cũng có năng lực tự bảo vệ mình."

"Nếu bây giờ ngươi có nơi nào muốn đi, có thể nói cho ta biết trước, sau khi rời khỏi Ma Vực ta có thể lập tức hộ tống ngươi đến đó."

Tâm tình của Giang Sở Dung vốn đang thoải mái nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Văn Lăng lại đột nhiên nói ra mấy lời này, nó giống như sấm sét giữa trời quang vậy, nổ tung cậu cả bên trong lẫn bên ngoài, cả người cậu liền thấy không khỏe...

Ngay lập tức, Giang Sở Dung sực tỉnh lại, cậu vội vàng nhìn vẻ mặt của Văn Lăng.

Vừa vặn Văn Lăng cũng đang nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhìn chằm chằm vào Văn Lăng một lúc lâu, nhưng cậu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc khác biệt nào trong đôi mắt hẹp dài đen kịt của Văn Lăng, ngay cả Đồng Tâm Sinh Tử Khế cũng không hề dao động.

Văn Lăng quá bình tĩnh, có gì đó không ổn...

Giang Sở Dung có chút hoảng sợ.

Trên thế giới này chỉ có mình Văn Lăng là thân thuộc nhất với cậu, những người khác đều là bèo nước gặp nhau, Sở Thiên Khuyết miễn cưỡng cũng có thể gọi là có quan hệ tốt, nhưng bản thân Sở Thiên Khuyết còn khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ cậu được?

Cậu sẽ mất đi chiếc đùi vàng như Văn Lăng sao?

Lòng cậu rối tung cả lên, do dự một lúc, cậu liền nhìn chằm chằm Văn Lăng thăm dò: "Chàng ghét ta liên lụy đến chàng sao?"

Chẳng lẽ là bởi vì lần này cậu đánh với Phạn Thần Âm bị thương thành ra thế này, cần có Văn Lăng ngày đêm truyền cho sinh lực và khí huyết, nên cảm thấy cậu là vật cản sao?

Văn Lăng rốt cục cũng hơi động dung, hắn lắc đầu: "Không phải, chỉ là sau này ta còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm."

Giang Sở Dung nghe thế, cậu cảm giác được Văn Lăng thực sự không có ý ghét bỏ mình, cậu lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy, ta không thể đi cùng sao?"

Văn Lăng trầm mặc một lát: "Chuyện này rất nguy hiểm, có lẽ nguy hiểm không kém gì chuyến đi tới Ma Vực này."

Giang Sở Dung sững sờ, nhưng ngay sau đó đầu óc cậu xoay chuyển nhanh chóng —— trong nguyên tác Văn Lăng đã làm gì sau khi rời khỏi Ma Vực?

Ồ phải rồi, sau khi Văn Lăng lấy được hạt giống Thiên Ma Tâm liền đi vào cấm địa Thần Ma, đoạt được cơ duyên phi thăng của Ma Thần, chuyến đi này quả thực nguy hiểm vô cùng.

Bởi vì lúc đó... không chỉ có Ma tộc muốn giết hắn để lấy cơ duyên của Ma Thần, mà ngay cả Chính Đạo cũng sợ hắn lấy được cơ duyên này sẽ gây hại cho Chính Đạo nên cũng bao vây tiêu diệt hắn.

Đúng là rất nguy hiểm.

Cơ mà cậu biết được cốt truyện nha.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung bỗng nhiên đưa tay ra, chọc nhẹ vào người Văn Lăng.

Văn Lăng:?

"Sao thế?"

Giang Sở Dung khẽ đảo mắt, sau đó vô cùng thành khẩn nhìn Văn Lăng nói: "Thực ra Yểm Ma có khả năng biết trước tương lai. Ta vừa mới kích hoạt một chút, liền phát hiện chàng là một người cực kỳ may mắn, gặp dữ hóa lành. Vậy nên dù chuyện đó có nguy hiểm đến đâu, chàng cũng có thể bình an vượt qua."

Văn Lăng:???

Một lúc sau, Văn Lăng không nói nên lời nhìn Giang Sở Dung miệng đầy bịa đặt, hắn nói: "Cho nên?"

Giang Sở Dung không biết làm sao, tha thiết mong chờ nhìn Văn Lăng nói: "Cho nên, ta có thể không rời đi được không? Đi theo một người may mắn như chàng, ta cảm thấy chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm đâu."

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn im lặng một lúc, hiếm khi nghiêm túc nhìn Giang Sở Dung.

Hắn tưởng rằng, Giang Sở Dung muốn rời đi.

Dù gì, ngay từ đầu Giang Sở Dung đã nói dối rất nhiều lần, nói thích hắn gì đó, nhưng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, hắn căn bản không cảm nhận được bất kỳ động tâm nào của Giang Sở Dung.

Có lẽ khi đó Giang Sở Dung đã biết mình phạm phải sai lầm lớn, Vô Vọng Kiếm Phái không thể dung thứ cho cậu nên mới mượn Đồng Tâm Sinh Tử Khế để đi theo hắn.

Nhưng Văn Lăng thực sự không dám để một nhược điểm như vậy ở Vô Vọng Kiếm Phái, nên hắn đành phải đưa Giang Sở Dung đi.

Cho nên lúc mới đầu, Văn Lăng có ấn tượng rất xấu với Giang Sở Dung, cảm thấy cậu là một kẻ lừa đảo không từ thủ đoạn.

Nhưng sau này...

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cách nhìn của Văn Lăng đối với Giang Sở Dung đã thay đổi rất lớn, thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi liệu Giang Sở Dung có thật sự thích mình không?

Nếu không thì tại sao cậu lại vì hắn mà liều mạng như thế?

Nhưng chuyện hắn muốn làm thật sự quá nguy hiểm...

Cũng chính lúc này, trong đầu của Văn Lăng chợt hiện lên thảm trạng của Giang Sở Dung cả người bê bết máu sau trận quyết đấu với Phạn Thần Âm, không ngừng rút vào trong lòng hắn kêu đau và nôn ra máu.

Mấy ngày nay, mỗi khi hắn nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng hắn lại vô thức co thắt một trận.

Cuối cùng, Văn Lăng lấy lại bình tĩnh, cứng lòng quyết định để cho Giang Sở Dung bỏ cuộc.

Hắn không thể nhìn thấy Giang Sở Dung bị thương như vậy một lần nữa, cho dù là vì hắn cũng không được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại trở nên thâm trầm lãnh đạm đi mấy phần, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa trong veo xinh đẹp của Giang Sở Dung, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi nói thử xem, sau này ta dự định làm cái gì? Nếu ngươi nói đúng, vì năng lực này của ngươi, có lẽ ta sẽ giữ ngươi lại."

Hắn tin chắc rằng Giang Sở Dung đang nói dối nên hắn mới nói như vậy để khiến Giang Sở Dung bỏ cuộc.

Nhưng có lẽ ngay cả bản thân của Văn Lăng cũng không biết được, khi hắn nói ra câu này, trong tiềm thức của hắn đã có một tia hy vọng rằng Giang Sở Dung có thể nói đúng.

Cho dù là đoán đúng cũng được.

Kết quả ngoài dự đoán của Văn Lăng, khi hắn vừa thốt ra yêu cầu này, Giang Sở Dung lại mừng ra mặt, cậu khẽ mỉm cười, mở miệng nói: "Chàng muốn đến cấm địa Thần Ma."

Đồng tử của Văn Lăng đột nhiên co rụt lại.

Mà Giang Sở Dung vì muốn Văn Lăng tin tưởng năng lực "tiên đoán" của mình, cậu nhìn sắc mặt của Văn Lăng, vội vàng bổ sung một câu: "Trước lúc đó, chàng phải đến Yêu Vực làm một chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ta nhìn không ra."

Trong đầu Văn Lăng nổ tung một trận, hắn hoàn toàn không nói nên lời.

Nếu Giang Sở Dung đoán ra được hắn sẽ đi vào cấm địa Thần Ma là vì may mắn, thì việc đoán trúng hắn sẽ đến Yêu Vực không thể đơn giản chỉ là vấn đề may mắn nữa...

Thế nhưng, khả năng này của Giang Sở Dung có từ lúc nào? Còn có ai khác biết được không?

Nghĩ đến đây, Văn Lăng hít một hơi thật sâu, thoắt cái đã phục hồi lại tinh thần từ trong chấn động, hắn cũng mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy vai của Giang Sở Dung, ánh mắt như tia điện gắt gao nhìn chằm chằm Giang Sở Dung, nói: "Khả năng này của ngươi có từ khi nào? Còn có ai khác biết được không?"

Giang Sở Dung bị ánh mắt bức người của Văn Lăng làm cho giật mình, nhưng ngay sau đó cậu đã định thần lại, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói dối: "Ta cũng không biết... Hình như hai ngày sau khi bị trọng thương bỗng nhiên có được. Không ai biết hết, chàng là người đầu tiên biết được."

Khi Văn Lăng hỏi ra câu này cũng là do hắn lo quá thành loạn, lúc này hắn mới từ từ tỉnh táo lại, cũng ý thức được điểm này — quả thực trước kia Giang Sở Dung chưa từng thể hiện bản lĩnh này.

Cũng may, lỡ như những vị Thần Vương kia biết được Giang Sở Dung còn có năng lực này, e là bọn họ sẽ không đợi được đến khi đại hội thu đệ tử kết thúc, nhất định sẽ mò tới cửa ngay trong đêm cướp Giang Sở Dung về nghiên cứu luyện hóa...

Năng lực tiên đoán đối với bất kỳ chủng tộc nào cũng là một năng lực cực kỳ biến thái.

Lúc này, Văn Lăng mới sực tỉnh lại, buông lỏng vai Giang Sở Dung ra, hiếm khi nghiêm túc trầm giọng nói: "Chuyện này ngoại trừ ta ra ngươi không được nói với ai hết, kể cả Sở Thiên Khuyết cũng không được nói, có biết không? Nếu nói ra, sẽ dẫn tới tai họa lớn."

Giang Sở Dung nghe được nửa câu đầu của Văn Lăng, trái tim cậu đã ấm lên, cậu không khỏi cười tủm tỉm nói: "Ừm, ta biết rồi. Chàng vẫn quan tâm ta như vậy."

Văn Lăng:...

Trầm mặc một lát, Văn Lăng mới nói: "Ngươi có năng lực này, dù cho không đi theo ta thì ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình được."

Giang Sở Dung chớp chớp mắt: "Nhưng mà ta muốn đi theo chàng."

Văn Lăng lặng im một lúc, chợt, hắn dùng một chất giọng khàn khàn cực kỳ lạ lẫm, hỏi: "Vì sao?"

Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại, cậu cũng không còn cười đùa nữa, chỉ yên lặng mỉm cười, hai mắt sáng rỡ nhìn Văn Lăng nói: "Bởi vì ta cảm thấy ta và chàng phối hợp rất ăn ý, sống chung cũng rất hòa thuận, ta rất thích chàng, ta biết chàng sau này nhất định sẽ làm nên sự nghiệp lớn, cho nên ta muốn phiêu bạt cùng chàng."

Lồ.ng ngực Văn Lăng khẽ thắt lại.

Lời này Giang Sở Dung nói rất vô tư, Văn Lăng cũng có thể nghe ra "thích" này không phải là "thích" kia, nhưng mà lúc ấy hắn vẫn không thể ngăn được nhịp tim của mình.

Một lúc lâu sau, Văn Lăng nói: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một Nhân tộc như ngươi đi theo một Ma tộc như ta, vĩnh viễn chỉ có thể che giấu thân phận, rời xa quê hương, trải qua những ngày ta đánh ngươi giết, ngươi không hối hận sao?"

Giang Sở Dung nhớ lại đủ loại đối đãi mà nguyên chủ từng phải chịu, cậu bất giác lắc đầu cười: "Ta cảm thấy gia tộc ta đối xử với ta còn không tốt bằng chàng đối xử với ta, rời xa quê hương cũng chẳng là gì. Hơn nữa, ta ở Vô Vọng Kiếm Phái đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, sớm muộn gì cũng không thể sống nổi, một mình cũng là sống, ở bên chàng cũng là sống, chàng lại tốt như vậy, sao ta phải hối hận chứ?"

Văn Lăng nhìn ý cười thản thiên trên mặt Giang Sở Dung lúc này, hắn chẳng thể phản bác được điều gì.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn Giang Sở Dung thật sâu, nói: "Nếu như ngươi đã thực sự nghĩ kỹ rồi, ta tạm thời sẽ không đi thu thập những tài liệu về con rối ma để giải trừ Đồng Tâm Sinh Tử Khế nữa, đợi sau này khi rời khỏi Ma tộc, ngươi có hối hận cũng không kịp nữa."

Giang Sở Dung nghe Văn Lăng vừa thốt ra lời này, cậu liền nóng lòng nói: "Đừng đi, đừng đi! Ta vẫn hy vọng hai ngày này chàng sẽ chỉ dạy ta nhiều hơn, đến lúc đó ta cũng có thể dễ dàng chạy trốn hơn."

Văn Lăng:...

Im lặng một lúc, Văn Lăng chuyển chủ đề nói: "Ngươi đã nhìn thấy được bao nhiêu về tương lai của ta? Có thể nhìn thấy chuyện xảy ra sau cấm địa Thần Ma không?"

Giang Sở Dung lắc đầu: "Xa như vậy không nhìn thấy được". Nguyên tác gần như là viết tới đó thôi, cậu thật sự không biết.

Văn Lăng nghe vậy mặc dù có hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Vậy ngươi đã thấy được bao nhiêu chi tiết? Nếu có thể thấy được một vài điểm mấu chốt, chúng ta có thể chuẩn bị trước."

Giang Sở Dung nhạy bén nghe thấy Văn Lăng dùng hai từ "chúng ta", biết lúc này Văn Lăng đã hoàn toàn coi cậu là người của mình rồi, trong lòng cậu không kiềm được vui rạo rực.

Tuy nhiên, Giang Sở Dung nhớ đến nội dung ở Yêu Vực trong nguyên tác, cậu do dự một lúc, nhắc nhở Văn Lăng một cách mơ hồ: "Mấy thứ khác ta thấy không được bao nhiêu, nhưng chàng nên chú ý một con hồ yêu tên là Tống Thanh Trần."

Văn Lăng nhìn sườn mặt xinh đẹp hiếm khi nổi lên do dự của Giang Sở Dung, hắn vô thức chú trọng nhiều hơn: "Tống Thanh Trần? Là đệ tử của Yêu Thánh sao? Ta chưa từng nghe nói tới."

Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu cười nói: "Không phải, hắn ta chỉ là Yêu tộc bình thường, nhưng hắn ta rất lợi hại."

Văn Lăng nhíu mày: "Nói nghe thử xem."

Giang Sở Dung xoắn xuýt một hồi, cắn cắn môi: "Ta đã thấy... chàng sẽ được hắn ta cứu, sau đó chàng sẽ thích hắn ta... hơn nữa chàng còn vì hắn ta mà chiến đấu với Cố Minh Tiêu."

Văn Lăng:???

"Ngươi nói cái gì?" Giọng của Văn Lăng có chút biến điệu.

Thấy Văn Lăng để ý chuyện này đến vậy, Giang Sở Dung hoảng sợ, vội vàng nói: "Cũng có thể là công lực tiên đoán của ta không đủ, nhìn lầm rồi..."

Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Hơn phân nửa là ngươi nhìn lầm rồi."

Giang Sở Dung chột dạ gật gật đầu — Thực ra cậu đâu có nói sai, nguyên tác viết như vậy mà. Nhưng Văn Lăng không tin thì cũng đành chịu, với lại, ngộ nhỡ có thể thay đổi thật thì sao?

Ngược lại, Văn Lăng chú ý đến những thay đổi cảm xúc tinh tế của Giang Sở Dung, hắn không nhịn được lại liếc nhìn Giang Sở Dung.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhận thấy ánh mắt của Văn Lăng có gì đó không ổn —— mang theo một kiểu dò xét kỳ lạ.

Thế là Giang Sở Dung im lặng chớp chớp mắt, tránh đi ánh mắt của Văn Lăng.

Văn Lăng càng hiểu lầm, trầm mặc một lát, hắn mặt vô biểu tình nhàn nhạt hỏi: "Có phải ngươi sợ ta ở cùng người khác nên mới nói lung tung như vậy không?"

Giang Sở Dung:?

Nhưng trong lòng Giang Sở Dung lập tức "Ting!" một tiếng, cậu vội vàng gật đầu như giã tỏi nói: "Đúng á, có lẽ là do ta sợ chàng đi phiêu bạt với người khác nên mới nhìn thấy những điều này. Chàng tuyệt đối không được bỏ rơi ta đi phiêu bạt với người khác đâu! "

Sau khi nghe những lời này của Giang Sở Dung, Văn Lăng tự động bỏ qua hai từ "phiêu bạt".

(...Ta sợ chàng đi với người khác... Chàng tuyệt đối không được bỏ rơi ta đi với người khác đâu! <— Những điều mà Văn Lăng muốn nghe:)))))))

Lúc này, ánh mắt hắn bất giác dịu đi mấy phần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nguyên dạng, nói: "Mà thôi, không nói nữa, đi ngủ đi."

Giang Sở Dung ngoan ngoãn nghe lời: "Ừm ~"

Văn Lăng lại vươn tay ra kéo Giang Sở Dung vào lòng, lần này hắn để Giang Sở Dung tựa vào lồ.ng ngực mình.

Ngày thường, hắn chỉ để Giang Sở Dung dựa vào vai mình thôi.

Giang Sở Dung cảm nhận được hơi ấm từ l.ồng ngực phập phồng, trong lòng cậu không hiểu sao lại kiên định thêm vài phần. Biết Văn Lăng đã hoàn toàn coi cậu là người của mình rồi, khóe môi cậu bất giác tràn ra ý cười, cậu không lo lắng nữa, cứ thế mà ngủ thiếp đi trong lòng Văn Lăng.

Văn Lăng cảm nhận được sự yên bình và nhu thuận của Giang Sở Dung, trái tim hắn cũng trở nên bình yên đến lạ.

Nghiền ngẫm lại những lời thẳng thắn thành khẩn mà Giang Sở Dung vừa nói với hắn, hắn rốt cuộc vẫn cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung đang tựa vào trong ngực hắn.

Giang Sở Dung ngủ rất ngon. Có lẽ là bởi vì khí huyết tràn đầy, khuôn mặt cậu lúc này đỏ bừng, khóe mắt xinh đẹp phiếm hồng, khiến cho làn da của cậu càng trắng hơn, sắc mặt rất tốt.

Hàng mi đen dày buông xuống như cánh chim, ngoan ngoãn như một bức tượng sứ.

Vết thương trên môi đã mờ đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút dấu vết.

Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung như vậy một lúc, cảm thấy ánh mắt của mình như thể bị hút đi.

Còn bản thân hắn, cũng nhanh chóng bị hấp dẫn như bị quỷ ám.

Đến khi hắn tỉnh táo lại, sống mũi của hắn đã chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú của Giang Sở Dung.

Mịn màng và tinh tế.

Hơi thở ấm áp của hai người quyện vào nhau một cách mờ ám...

Hai bờ môi mỏng gần trong gang tấc.

Hầu kết của Văn Lăng khẽ trượt.

Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu hắn: Làm sao hắn có thể thích Tống Thanh Trần một người mà mình chưa từng gặp chứ?

Đúng là nực cười.

——————–

Tác giả:

– Văn Lăng: Vợ tỏ tình rồi, vui quá.

– Giang Sở Dung: Gì cơ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.