Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 88: 88: Ntr Trực Tiếp





(NTR hay còn gọi là ntr Anime là từ viết tắt của Netorare.

Đây chính là một loại truyện tranh hay những thước phim nổi tiếng của Nhật Bản, mà nội dung chính xoay quanh những người phụ nữ, người vợ, người yêu bị chiếm đoạt bởi một hay nhiều nhân vật khác.)
__________________________________
Mặc dù tuyết mùa đông năm nay của Đại Tân Triều đến muộn nhưng đã liên tục rơi suốt nhiều ngày.
Thích Trác Ngọc nói xong lời này, cửa sổ bỗng nhiên bị một trận gió lạnh thấu xương thổi bay, một đống tuyết bay vào.
Trong phòng bay vào cả đống cục tròn màu bạc.
Vốn đang ấm áp như mùa xuân nhưng khi gió thổi vào, Phượng Tuyên vẫn rùng mình vì lạnh.
Thích Trác Ngọc vô cùng tự nhiên xuống giường, thấy Phượng Tuyên còn quấn chăn gấm vẻ mặt mờ mịt ngồi trên giường.

Tâm tình hắn bỗng nhiên không tệ, hứng thú quỳ một gối xuống đất, nắm lấy một chân Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên thân là phượng hoàng thượng cổ, phần lớn thời gian ngàn năm qua toàn bay, rất ít khi đi xuống đất.
Sau khi hóa thành hình người, đôi chân này càng khó thấy được mặt trời, giấu trong tất chân gấm trắng mịn, màu sắc tinh tế và bắt mắt hơn cả lụa trắng, giống như một ít sữa dê bị đổ ra ngoài.
Trong nháy mắt bị Thích Trác Ngọc nắm được mắt cá chân, Phượng Tuyên cảm thấy chân mình nổi một tầng nổi da gà.
Còn chưa hiểu Thích Trác Ngọc muốn làm gì, đối phương đã rất bình tĩnh mở miệng: "Bổn cung hầu hạ nương nương thay quần áo."
Nhập vai diễn xuất vô cùng tốt, Phượng Tuyên thiếu chút nữa là tin vào diễn xuất của hắn.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của đại ma đầu đúng là luôn rất tốt, còn nhớ rõ lúc mình vừa hạ phàm lịch kiếp, người này ở Phiếu Miểu tiên phủ là một sư huynh gió trong trăng sáng, cơ hồ là diễn hết với người ở Phiếu Miểu tiên phủ.

Sư tôn Tô Khanh Nhan tốt của hắn đến lúc chết cũng không tin Thích Trác Ngọc chính là một người trời sinh xấu xa như vậy.
Đột nhiên mở miệng một câu như thế lại làm cho nội tâm Phượng Tuyên tin tưởng là thật.

Cứ như là mình thật sự vừa mới từ bò xuống từ giường của con riêng mình vậy.
Phượng Tuyên thật sự cạn lời đối với việc đột nhiên nghiện diễn kịch của hắn.
Diễn xuất của Thích Trác Ngọc còn rất tự nhiên, tự hình thành một con đường diễn xuất riêng, có một loại cảm giác nếu Phượng Tuyên không kêu dừng lại, hắn sẽ không dừng lại.
Phượng Tuyên quả thật không có ý định kêu dừng lại, suy cho cùng y cũng chỉ là một con heo lười được nuông chiều, một con chim có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm không ngồi.

Nếu đại ma đầu đã xung phong muốn giúp y thay quần áo, đương nhiên y muốn quần áo đến đưa tay hưởng thụ cảm giác này một chút.
Kết quả là tận hưởng chưa đến một giây, lúc nhìn thấy Thích Trác Ngọc mở tủ ra chọn một chiếc áo khoác hoa màu đỏ phối với màu xanh, trông biểu cảm rất là hài lòng, đang định mặc cho Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên đột nhiên nhảy lên từ trên giường ngăn cản hắn: "Chờ đã.

Điện hạ, ta cảm thấy thân thể của điện hạ ngàn vàng, ta không nên phiền ngài giúp ta thay quần áo."
Cứu mạng.
Trong nháy mắt y không phân biệt được rốt cuộc là mặc áo khoác hoa lớn khủng bố, hay là đi thị tẩm cho lão trung niên kia khủng bố hơn.
"Vì sao?" Thích Trác Ngọc hình như rất tiếc nuối đối với việc mình không thể tiếp tục hầu hạ Phượng Tuyên, thậm chí hồi tưởng lại một chút cảm giác lúc nắm lấy bàn chân non nớt vừa rồi trong lòng bàn tay, rất có một loại bá đạo làm sao bây giờ tiểu yêu tinh nhà ngươi đó,Bổn cung không cảm thấy phiền toái.
Ám chỉ Phượng Tuyên.
Thành thật mà nói, trước đó Phượng Tuyên đã cảm thấy Thích Trác Ngọc có vẻ thích làm việc nhà, ví dụ như vừa thích ăn thức ăn thừa của y lại rất thích cướp cái này cướp cái đó cho y, hiện tại còn thăng cấp thành nhiệt tình mặc quần áo cho y.
Thật không biết mình tìm một đạo lữ hay là tìm một người cha.
Nhưng y vẫn rất xúc động từ chối, bảo y mặc loại áo khoác hoa lớn này không bằng bảo y tự sát tại chỗ cho rồi.
"Chỉ là ta cảm thấy ta không yếu ớt tới vậy." Phượng Tuyên thuần thục mặc quần áo tử tế nhìn Thích Trác Ngọc, tiếp tục nói: "Hơn nữa dáng vẻ của điện hạ giống như là ta và điện hạ thật sự có cái gì vậy.


Tuy rằng trông như mình đang cầm kịch bản tiểu thuyết mẹ kế, nhưng cho tới bây giờ y và Thích Trác Ngọc vẫn trong sạch.
Phượng Tuyên nói: "Ta sợ bị người ta hiểu lầm, hủy đi sự trong sạch của điện hạ.


Thích Trác Ngọc tựa như nghe được cái gì đó rất buồn cười, "Trong sạch của bổn cung? ”
Đôi mắt hắn nặng nề nhìn Phượng Tuyên, thấp giọng nói: "Nếu nương nương thật sự có thể hủy đi sự trong sạch của bổn cung thì nương nương cho rằng mình bây giờ còn sức mà bò lên giường của một nam nhân khác sao.


Phượng Tuyên: ".

"Vành tai hơi đỏ.
Chuyện gì đã xảy ra với gã này vậy?
Nhỏ như vậy đã biết tán tỉnh rồi sao?

Bên ngoài cung điện gió tuyết rất lớn, Phượng Tuyên còn nhớ rõ mình còn có một thiết lập là phàm nhân.

Vì thế y giả vờ cầm ô, đương nhiên không phải tự mình cầm,ngại vấn đề chiều cao, Thích Trác Ngọc cầm chuôi ô.

Phượng Tuyên rất thuần thục chui vào trong ngực hắn, thậm chí còn nóng lòng muốn ngồi trên cánh tay hắn.
Nhưng ngẫm lại, ôi đại ma đầu bây giờ còn nhỏ tuổi, tuy rằng đã cao cỡ hắn trước kia, nhưng bả vai vẫn là thiếu niên đơn bạc, không rộng rãi như đàn ông trưởng thành.
Có chút hoài niệm lồng ngực sư huynh, dù sao cũng chỗ ngồi độc quyền của chim.jpg
Đi ra khỏi sân, xe ngựa đến đón y đã yên lặng dừng ở cửa cung điện.

Tiểu thái giám lái xe hai mắt trống rỗng vô thần, nếu Thích Trác Ngọc còn có ký ức thì có thể nhận ra đây là nhiếp hồn thuật của Ma tộc.

Lúc trước ở thế gian hắn đã dùng qua một lần trước mặt Phượng Tuyên, Phượng Tuyên vẫn còn nhớ nên bắt chước làm theo.
Thích Trác Ngọc nhàn nhạt liếc y một cái, Phượng Tuyên nhất thời cảm thấy có chút hói đầu.
Xe ngựa vốn nên xuất hiện ở cửa cung điện hậu phi.

Hiện tại xuất hiện ở cửa cung điện hoàng tử, hơn nữa còn rất đương nhiên tiếp hậu phi ở chỗ này, chuyện huyền huyễn quá đáng như này, chim thực sự không biết giải thích làm sao xe ngựa lại đến đây..jpg
Cũng may Thích Trác Ngọc cũng không hỏi nhiều, ôm eo y đỡ y lên xe ngựa.
Phượng Tuyên khó khăn lắm mới đứng vững, Thích Trác Ngọc nhấc chân đi lên chen vào bên cạnh y.
Xe ngựa này vốn là thiết kế cho hậu phi chuyên môn thị tẩm dùng nên thiết kế không gian không quá lớn, tuy Hoàng đế hoa mắt ù tai nhưng một đêm cũng chỉ nhận một người.
Hiện giờ Thích Trác Ngọc vừa lên, Phượng Tuyên liền cảm thấy không gian bên trong xe thu nhỏ lại không ít.
Y ngồi trên băng ghế cứng có chút khó chịu, liếc trộm Thích Trác Ngọc một cái, phát hiện hắn vừa lên xe là nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Phượng Tuyên đã từng thấy biểu cảm này của hắn rất nhiều lần, mỗi lần đại ma đầu đăm chiêu thì hơn phân nửa là nghĩ tới chuyện lớn.
Phượng Tuyên cũng không hỏi, dù sao y cũng chỉ là một thượng thần yêu đương lú mề hạ phàm đến yêu đương với chồng cũ thôi.

Chuyện gây sự thì liên quan gì tới một con heo lười như y đâu chứ?!
Rất nhanh, xe ngựa đã đến Thừa Minh điện.

Phượng Tuyên xuống xe, run rẩy vì gió tuyết bên ngoài.
Thừa Minh điện lớn hơn tưởng tượng của y nhiều, bởi vì là thị tẩm cho nên vừa xuống xe đã có hai tiểu thái giám đến hầu hạ.
Dựa theo quy củ thị tẩm của Đại Tân triều, phi tần thị tẩm hình như là phải cởi sạch trước, sau đó mặc một bộ sa y nằm trên long sàng khiêng vào Thừa Minh điện.
Phượng Tuyên liếc nhìn thời tiết ma quái đầy tuyết này, ừm...!Nhìn nhiếp hồn thuật ma tộc của y đây!
Hai tiểu thái giám lập tức ngã xuống mặt đất.
Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc, cảm giác có thể cố gắng cứu vãn thiết lập phàm nhân của mình một chút, như không có việc gì xảy ra nói: "Trời lạnh quá.

Thái giám đều bị chết cóng hết cả rồi."
Thích Trác Ngọc dùng ánh mắt Ta là kẻ ngốc sao đáp lại y, "..."
Phượng Tuyên túm lấy hắn nhanh chóng đi vào trong Thừa Minh điện, dọc theo đường đi những thị vệ kia làm ngơ như không thấy hai người bọn họ.
"Ha ha, tuyết lớn thật đấy." Phượng Tuyên cười gượng hai tiếng: "Cảm giác tất cả mọi người đều không nhìn thấy chúng ta."
Thích Trác Ngọc nhìn y: "..."
Bên trong Thừa Minh điện đèn đuốc sáng trưng.

Phượng Tuyên cũng không biết mình vòng đi như thế nào, cứ thế lơ ngơ vào trong đại điện.
Khỏi phải nói, Thừa Minh điện không hổ là tẩm điện của hoàng đế do tài lực Đại Tân Triều tạo ra.

Hai cây bàn long thạch trụ chống đỡ toàn bộ đại điện cần mười sáu người đàn ông trưởng thành ôm mới hết, trước điện có hơn năm mươi ngọn đèn trường minh hỏa diễm đang cháy tí tách, chính giữa là một cái long sàng khổng lồ xa hoa,màn che màu vàng phấp phới, đẹp đẽ quý giá vô cùng.
Lúc Phượng Tuyên đến, Trịnh hoàng đế còn chưa tới.

Thật sự là chưa từng thấy qua loại cẩu hoàng đế tìm người thị tẩm như này.
Đương nhiên, nhìn Thích Trác Ngọc đang nghênh ngang ngồi trên long sàng, Phượng Tuyên cũng chưa từng thấy qua loại hoàng tử tùy tiện ngủ trên giường của cha như này.
Trong đại điện còn có một cái bàn gỗ lim khảm vân mây, trên bàn bày không ít điểm tâm trái cây, thậm chí còn có rượu trợ hứng.
Phượng Tuyên mới dùng xong bữa tối, căn bản chưa thấy đói, kết quả sau khi nhìn thấy những điểm tâm này lại cảm thấy còn có thể ăn thêm một chút.
Y thấy Thích Trác Ngọc hình như không muốn ăn lắm bèn tự mình ngồi xuống ăn.
Kết quả ăn được một nửa Thích Trác Ngọc bỗng nhiên đi tới, rất là không vui ngồi xuống nhìn chằm chằm y.

Phượng Tuyên còn tưởng rằng hắn cũng muốn ăn, vì thế chia điểm tâm của mình cho hắn, nào biết Thích Trác Ngọc chẳng hề cảm kích lạnh lùng nói: "Ngươi tính thị tẩm thật sao? "Vẫn còn khinh thường đánh giá bánh ngọt: "Khó ăn."
Phượng Tuyên bị một câu bất thình của hắn làm cho sững sờ, nhìn điểm tâm trong tay, đại ma đầu sẽ không cho rằng hiện tại mình đang bổ sung thể lực, sau đó chờ lát nữa hầu hạ lão hoàng đế chứ?
Thích Trác Ngọc âm dương quái khí: "Chẳng lẽ không phải.


Hả?
Hắn biết đọc tâm thuật sao?!
"Là ngươi không cẩn thận nói ra." Thích Trác Ngọc nói.
Ồ.
Tật xấu của vừa không để ý là dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng nhất định phải sửa lại.
Còn nữa, Thích Trác Ngọc ngươi khó tính thật đấy, ngay từ đầu bảo ta đến thị tẩm là ngươi, bây giờ tự dưng ghen tuông cũng là ngươi.
Đúng là phiền phức, Nhưng phiền cũng hết cách, ai bảo y làm chim xui xẻo như vậy lại đi phải lòng một thùng giấm lớn.
Phượng Tuyên nuốt xuống điểm tâm, nghiêm túc nói: "Ai nói ta là vì thị tẩm nên bổ sung thể lực.


Y suy nghĩ một hồi tiếp tục: "Ta là vì muốn có thêm sức giãy dụa, thề sống thề chết phản kháng."
Thích Trác Ngọc nheo mắt nhìn chằm chằm y," Thêm sức giãy dụa, thề sống thề chết phản kháng?"
Phượng Tuyên gật đầu an ủi hắn: "Hơn nữa ta đã ăn Phệ Tâm Cổ, hiện tại là người của điện hạ.


Thích Trác Ngọc không rõ ý nghĩa hừ một tiếng.
Phượng Tuyên cũng không biết mình dỗ dành có ổn hay không, không hiểu sao y lại nghĩ đến lúc nãy Thích Trác Ngọc nói muốn tìm k.ch thích.
Không biết tại sao mà đầu óc lại xuất hiện rất nhiều nội dung y từng đọc qua, cấp bậc hàng vỉa hè bán nội dung bị hạn chế.
Phượng Tuyên theo vô thức mở miệng: "Hơn nữa không phải ngươi nói muốn tìm kíc.h thích sao.

Không thì sau khi đánh ngất xỉu lão hoàng đế thì ta cho điện hạ thị tẩm có được không?"
Nói xong trong đại điện bỗng nhiên không còn âm thanh.
Lúc này Phượng Tuyên mới hoàn hồn nhận ra mình vừa nói cái gì.

Mặt y lập tức nóng lên, đại khái là bởi vì đây là lần đầu tiên nói những lời lộ liễu như thế.
Phượng Tuyên nhìn trộm Thích Trác Ngọc một cái, lo đại ma đầu bây giờ còn nhỏ tuổi, hắn sẽ cảm thấy lời vừa rồi của mình lưu manh quá chứ?
Đang muốn tìm lời bổ sung thì bỗng nhiên thấy Thích Trác Ngọc thờ ơ nhét một miếng điểm tâm vào miệng mình.
Phượng Tuyên:?
Chẳng phải nãy hắn còn ghét bỏ điểm tâm trên bàn khó ăn sao?
Thích Trác Ngọc nhìn y chậm rãi nói: "Bổn cung bổ sung thể lực." Dừng một chút, hắn tiếp tục, bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lộ ra một chút sát ý: "Tranh thủ chờ thêm một chút, phải lấy một quyền đánh cho hoàng đế ngất xỉu."
Phượng Tuyên: ".


Y nghi ngờ không phải đánh ngất xỉu, có thể là đánh chết là xảy ra chuyện gì?
Lão hoàng đế đến gặp mỹ nhân còn chưa biết vận mệnh của mình đã được sắp xếp rõ ràng.
Cửa đại điện Thừa Minh có động tĩnh nhưng thật ra không có âm thanh gì, thần thức của Phượng Tuyên đã sớm cảm giác được có người tiến vào.
Nghĩ đến đây, y mới bất tri bất giác căng thẳng.

Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc, hỏi: "Điện hạ, không thì ngươi trốn đi."
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn rất điên: "Trốn cái gì? ”
Phượng Tuyên nói: "Không phải ngươi nói muốn lén lút yêu đương sao? Ngươi đứng đây thì lén lút kiểu gì? Chẳng lẽ là cảm nhận hít bầu không khí lén lút sao?"
Thích Trác Ngọc bị y làm cho nghẹn họng, có lẽ là không ngờ tiểu hậu phi này nói ra chuyện lén lút với hoàng tử đường hoàng như vậy.
Phượng Tuyên nhìn xung quanh, đẩy Thích Trác Ngọc ra phía sau bình phong đứng.

Đây là bình phong mười hai mặt duy nhất trong đại điện, vừa vặn ngăn cách giường và bồn tắm.
Vừa đẩy Thích Trác Ngọc đi thì lão hoàng đế đã vào cửa, lúc đi có hơi lảo đảo, Phượng Tuyên ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, sau đó là giọng nói nhộn nhạo của lão hoàng đế: "Ái phi..."

Hoàng đế đi vào Thừa Minh điện vừa lúc nhìn thấy Tuyên công tử đang đứng trong ánh đèn mông lung.
Dáng vẻ Tuyên công tử vốn đã tuyệt sắc khó có thể tìm được trên thế gian, lúc này dưới ánh nến càng hiện ra một tia yêu dị kinh tâm động phách, còn chưa đi tới trước mặt Hoàng đế đã cảm thấy hồn mình đều bị câu đi.
Một mỹ nhân hiếm có như vậy, nếu hương tiêu ngọc vẫn thì thật đáng tiếc.
Hoàng đế lảo đảo đi lên, làm bộ muốn ôm lấy y, Phượng Tuyên lẳng lặng né tránh, có chút ghét bỏ che mũi.
Hoàng đế sờ không được, ôm không được vẫn không từ bỏ ý định ôm lấy Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên chỉ thi triển mấy tiên thuật, giống như ảo ảnh như có như không trong mắt hoàng đế, làm thế cũng không thể tiếp cận được.

Càng không tới gần được Hoàng đế còn càng nhộn nhạo, từng tiếng từng tiếng ái phi khiến người nghe được phải nổi giận.
Sau bình phong truyền đến âm thanh vật nặng ngã xuống.
Hoàng đế sửng sốt một hồi, tựa hồ cảm giác được phía sau bình phong có người, say khướt nói: "Cái gì vậy? ”
Phượng Tuyên rốt cục mở miệng, không hiểu sao lại có hơi chột dạ: "Không biết.

Có lẽ đó là một con mèo? ”
Hoàng đế nhớ tới cái gì đó, ngửi ngửi người mình: "Trẫm vừa mới uống rượu với quốc sư, trên người còn có mùi, khó trách ái phi không cho trẫm thơm một miếng.

Trẫm đi tắm rửa rồi đến mây mưa với ái phi."
Phượng Tuyên:...!Không cần đâu, cho dù ngươi không uống rượu, bổn thượng thần cũng không muốn cho ngươi đụng vào.jpg
Phượng Tuyên ở phương diện này vẫn rất sạch sẽ.
Nhưng nhìn Hoàng đế vừa lắc lư vừa đi về phía sau bình phong, y mới nhớ tới Thích Trác Ngọc vẫn còn trốn ở đó.

Tuy rằng nghĩ cũng biết Hoàng đế không có khả năng nhìn thấy hắn, nhưng Phượng Tuyên vẫn đi theo.
Vừa bước vào sau bình phong, quả nhiên đã không thấy bóng người Thích Trác Ngọc đâu, chỉ có Hoàng đế còn không hết hy vọng, muốn túm lấy Phượng Tuyên cùng tắm.
Sự chú ý của Phượng Tuyên đều tập trung vào nơi Thích Trác Ngọc đang ẩn náu, nhất thời phân tâm một giây, thiếu chút nữa bị Hoàng đế kéo vào trong nước.
Cũng chính là lúc này, Thích Trác Ngọc đột nhiên xuất hiện đứng ở phía sau y, vẻ mặt nóng nảy như là một giây sau sẽ giết người, hắn đá thẳng hoàng đế vào trong nước.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện tràn ngập tiếng nước sặc nước của lão hoàng đế.
Phượng Tuyên còn chưa kịp phản ứng, Thích Trác Ngọc vẻ mặt rất thối túm lấy cánh tay y: "Vừa rồi đụng vào chỗ nào của ngươi? ”
Thành thật mà nói thì không có đụng vào được đâu cả, chỉ là y còn chưa mở miệng, Thích Trác Ngọc cũng đã giữ chặt eo y: "Eo? Tay? Hay môi? ”
Phượng Tuyên hoàn hồn lập tức nói: "Không có không có.

Hoàng đế say rượu, ta không cho lão chạm vào."
Gặp quỷ rồi, bầu không khí khó hiểu này sao mà giống vụng trộm lén lút thế không biết.
Thích Trác Ngọc tựa hồ cũng nghĩ giống y, động tác lau môi tạm dừng một lát.
Tuy rằng trong Thừa Minh điện đèn đuốc sáng trưng nhưng lại bị mười hai tấm bình phong chặn lại, có lẽ để tăng thêm chút không khí khi thị tẩm, ánh nến bên bồn tắm vô cùng mờ ảo.

Chỉ có vài ánh đèn nhảy múa mờ ảo, lặng lẽ phản chiếu trên tường.
Phượng Tuyên cảm thấy có thể là do lúc nãy uống một chén rượu trợ hứng có chút tác dụng.

Cũng có thể là do trăm năm rồi y chưa từng thân mật với Thích Trác Ngọc như thế.
Tóm lại là khi y lấy lại tinh thần, hai tay y đã tự nhiên bám vào bả vai Thích Trác Ngọc.

Ngửa đầu lộ ra cổ thon dài tỏa ánh sáng trắng, mở môi ra hôn đắm đuối Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên cảm thấy mình là một người rất thức thời.

Tối hôm nay Thích Trác Ngọc hôn y rõ ràng rất hưng phấn, y vừa mới mở miệng đã cảm giác đối phương không chút lưu tình tiến công chiếm đóng thành trì.

Bàn tay bóp cằm y bất giác dùng sức, ý đồ hôn càng sâu, làm cho y nuốt nước bọt càng nhiều.
Phượng Tuyên bị hắn hôn đến mức chân mềm nhũn, lông mi run rẩy kịch liệt ngàn năm trôi qua y vẫn không học được cách hít thở khi thân mật.
Trong không khí nhất thời chỉ còn lại tiếng nước do lão hoàng đế còn đang đập mạnh trong bồn tắm và tiếng hít thở lợi hại của Phượng Tuyên.
Cả người y cơ hồ mềm nhũn trong lồng ngực Thích Trác Ngọc.

Đến cuối cùng trọng tâm thân thể đều chỉ dựa vào cánh tay Thích Trác Ngọc ôm eo mới không ngã xụi lơ xuống đất.
Cánh tay Thích Trác Ngọc càng lúc càng siết chặt, Phượng Tuyên dán chặt vào hắn, cảm thụ được biến hóa rõ ràng trên người hắn.
Tiếng nức nở rất nhỏ phát ra từ môi lưỡi đang triền miên, mỏng manh mềm nhũn giống như không chịu nổi, đứt quãng từng đợt.
Lão hoàng đế cuối cùng cũng tìm được một chỗ tựa mình trong bồn tắm, ngơ ngác dựa vào đó, lão say khướt híp mắt, cảnh tượng trước mắt đều bởi vì men say mà trở nên kỳ quái lộn xộn, trong mông lung tựa như nhìn thấy ái phi của mình đứng ở chỗ bình phong.
Chính xác mà nói, không giống như đứng mà giống như được một người đàn ông ôm vào trong lòng như một món ngon được người ngoài nếm thử trước, lão nhìn thấy eo Phượng Tuyên cực mềm mại, một tay là có thể ôm hết, lúc bị hôn sâu vành tai là màu ửng đỏ làm cho người ta yêu mến.
Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó có những giọt nước mắt không thể chịu đựng được, khi đôi môi bị cường thế tách ra, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại.

Hàm răng cũng trắng nõn chỉnh tề, màu môi nổi bật ẩm ướt, hai người trước bình phong quấn quít lấy nhau, tư thái cực kỳ thân mật khăng khít.
Nhìn kỹ, đôi tay của bóng dáng cao lớn hơn gần như chìm vào bóng tối sâu thẳm, tấn công bừa bãi.

Ái phi của lão sắp mềm thành một vũng nước nóng.
Lão hoàng đế tựa hồ cảm thấy mình nhìn hoa mắt bèn chớp chớp mắt.


Hơi nước trước mắt càng thêm mê loạn, Hoàng đế theo bản năng mở miệng: "Ái phi, ái phi là ngươi sao? ”
Một tiếng này rốt cục đánh thức Phượng Tuyên.
Y thở hổn hển một tiếng, nhẹ nhàng cắn một cái, Thích Trác Ngọc mới bất mãn rời khỏi miệng y.

Dường như là đang trách y xao lãng.
Còn xao lãng!
Phượng Tuyên không ngờ lá gan của Thích Trác Ngọc có thể lớn như vậy, dám bắt nạt mình trước mặt cha hắn.
Đối người biết tất cả như y thì cùng lắm chỉ là một hồi lịch kiếp.

Nhưng từ góc độ của Thích Trác Ngọc, hắn chính là một tên điên hoàn toàn không để ý đến đạo đức.
Thiết lập nhân vật phản diện này thật sự là được hắn điều khiển rất tốt.

Nên nói thật không hổ là đại ma đầu, hắn làm ra chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đồng thời đẩy Thích Trác Ngọc ra, Phượng Tuyên sắc mặt đỏ lên đáng sợ, có chút xấu hỏi kéo tay Thích Trác Ngọc từ trong vạt áo y ra.
Rốt cuộc hắn sau khi chuyển thế học được thói quen xấu này ở đâu, trước kia lúc hôn môi sao lại không thấy tay hắn thiếu nợ như vậy? Lúc yêu còn sờ lung tung dữ vậy?!
Lão hoàng đế giãy dụa đứng dậy từ trong bồn tắm, mở to hai mắt nhìn khắp nơi, bên cạnh bồn tắm chỉ có một mình Phượng Tuyên.
"Ái phi, sao vừa nãy trẫm nhìn thấy ở đó còn có một người đàn ông?"
"Bệ hạ, ngài uống quá nhiều rồi." Phượng Tuyên mở mồm là nói dối.
"Vậy à?" Hoàng đế rất hoài nghi, chẳng lẽ là do mình uống quá nhiều? Lão nom xung quanh, đúng là không có người đàn ông nào thật.
Ngược lại trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng nhìn thấy lúc nãy, Phượng Tuyên nửa híp mắt mang theo dụ.c vọng thuần khiết, dưới áo mỏng bọc thân thể tr.ắng nõn nhẵn nhụi.
Hoàng đế nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Lão nóng lòng muốn trèo lên khỏi bồn tắm, tựa hồ một phút cũng không muốn lãng phí về chuyện tắm rửa mà muốn túm Phượng Tuyên đi lên giường.
Khi đi ngang qua bàn ăn, hoàng đế chợt dừng lại.

Một loại cảm giác bất thường hiện lên: "Ái phi, sao trên bàn lại có hai ly rượu?"
"À." Mặt Phượng Tuyên không đổi sắc: " Một mình ta uống hai ly."
“......!Vậy à? "Hoàng đế nghi ngờ nhìn quần áo Phượng Tuyên: "Ái phi, sao quần áo của ngươi lại lộn xộn thế?"
Phượng Tuyên: Chờ một chút, biên lý do này cần chút thời gian.
Đều tại Thích Trác Ngọc cả, hôn môi thì hôn đi, đang yên đang lành cởi đồ của y ra làm gì?!
Hoàng đế không để ý tới ánh mắt né tránh của Phượng Tuyên, ngược lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ mê mẩn.
Lão cứ thế nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, giống như là nói mớ lẩm bẩm nói: "Ái phi...!Ngươi là mỹ nhân đẹp nhất mà trẫm từng gặp..."
Phượng Tuyên: Cảm ơn.

Loại chuyện mà mọi người đều biết, không cần phải lặp lại mấy lời vô nghĩa đó đâu.
Hoàng đế nhìn, lại nói: "Trẫm già rồi...!Không sống được bao lâu...!Nhưng trẫm không muốn chết,, trẫm còn chưa sống đủ, còn chưa hưởng thụ đủ, cũng may có quốc sư, cũng may có mỹ nhân.

Tối nay quốc sư nói cho trẫm biết, mỹ nhân à nguyên thần của ngươi thuần khiết trong sạch, chỉ cần nuốt nguyên thần của ngươi, trẫm có thể trường sinh bất lão...!Trường sinh bất lão đấy..."
Càng nói càng kỳ quái.
Phượng Tuyên nghe xong đầu chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi.

Cảnh tượng này sao lại quỷ dị vậy chứ? Rất giống nội dung trong thoại bản, Phượng Tuyên không nghĩ nhiều cũng khó.
Không phải hoàng đế này thật ra đã chết từ lâu rồi, cái thứ nhảm nhí trước mắt này kỳ thật chính là một thi thể?
Nghĩ như vậy, Phượng Tuyên bèn miễn cưỡng phân ra một tia thần lực dò xét.
Kết quả điều tra, lão hoàng đế này đúng là nên chết từ lâu, thọ số của lão vốn nên hết từ mười năm trước, nhưng không biết dùng biện pháp gì mà sống đến bây giờ.

Cẩn thận ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc trong không khí còn mơ hồ xen lẫn một mùi hôi thối.
Dựa trên sự phát triển của cốt truyện, rất có thể một giây sau hoàng đế sẽ đột nhiên bạo khởi biến thành yêu quái, sau đó muốn hút nguyên thần của y.
Quả nhiên, trong đầu vừa nghĩ đến câu này, hoàng đế đột nhiên biến sắc đột nhiên to lên, lão dùng một tư thế cực kỳ quỷ dị nhào tới Phượng Tuyên, miệng còn chảy nước miếng hét lên: "Mỹ nhân.

Ngươi đưa nguyên thần của ngươi cho trẫm đi, trẫm muốn thành tiên, trẫm muốn thành tiên ha ha ha! ”
Kết quả một giây sau, Hoàng đế bị đạp bay ra ngoài, sức mạnh quen thuộc và phương pháp đạp đơn giản thô bạo này nhất thời làm cho Hoàng đế tỉnh hơn phân nửa, nhớ lại lúc nãy mình đã rớt xuống nước như thế nào.
Hoàng đế ngã mạnh xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên thấy bên cạnh ái phi của mình đột nhiên có một thiếu niên thân hình cao lớn xuất hiện.
Nhìn kỹ, thân hình thiếu niên này cực kỳ giống với người đàn ông vừa rồi mình nhìn thấy bên hồ tắm.

Hơn nữa còn là một người quen, hoàng đế trợn to hai mắt: "Ngươi! Nghịch tử! Sao ngươi lại ở đây? ”
Nói xong, Hoàng đế như mới hiểu được, trừng mắt nhìn Phượng Tuyên.
Một đôi mắt đục ngầu khó có thể tin được, "Các ngươi, hai người các ngươi...!Ngươi dám, ngươi là súc sinh dám nhúng chàm ái phi của cha ruột ngươi!! Ngươi muốn mưu phản ư!"
Thích Trác Ngọc từ trên cao nhìn xuống lão, tiếng cười mang theo sự tức giận rất lạnh lùng: "Vậy thì sao."
"Chẳng qua bổn cung chẳng có mấy hứng thú với giang sơn của phụ hoàng."
"Đêm nay thứ duy nhất muốn kế thừa, chính là ái phi của phụ hoàng.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.