Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 7: Chương 7





Chương 7.

Tôi là người của Tuyên tổng ngài.

Thẳng đến khi ngồi ở trên xe, Văn Sương vẫn đắm chìm trong chuyện emo xấu hổ vừa rồi.

Cậu vẫn ngồi ở hàng phía sau cách Tuyên Triết một khoảng nhỏ, không dám vi phạm nhưng Tào Nam Du thấy sắc mặt Tuyên Triết còn ổn thậm chí có một chút nghiền ngẫm, lá gan to lên ho nhẹ hai tiếng sau đó hỏi: “Nữ Diêm Vương, Diệt Tuyệt còn có Bạch Cốt Tinh, vì sao lại cười tươi chào đón cậu thế? Còn nguyện ý cho cậu đồ ăn vặt nữa?”
Tuyên Triết nhìn như thờ ơ chứ kỳ thật ra cũng âm thầm gật đầu đối với những chủ quản có biệt danh này, bọn họ rất khó trong nói chuyện.

Văn Sương nghe vậy lộ ra một nụ cười thẹn thùng: “Các chị ấy nói tôi rất đáng yêu.



Trong lúc nhất thời, Tào Nam Du không tiếp lời mà Tuyên Triết bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Quay đầu lại hỏi những người đó xem có cần sắp xếp một lần kiểm tra mù từ khi nào?”
Văn Sương: “?” Sao lại đột nhiên công kích thân thể người ta vậy?!
Tuyên Triết đối với ấn tượng về Văn Sương vẫn không tốt đẹp, ngoại trừ các lý do từ Giang Túc Khuynh thì anh cũng cẩn thận nghĩ đến chuyện đêm đó ở khách sạn, luôn cảm thấy trăm ngàn chỗ hở, Văn Sương tới cũng tới rồi vì sao không tiếp tục? Lương tâm trở chứng? Không, tuy Giang Túc Khuynh hơi khốn kiếp nhưng ánh mắt nhìn người xử sự vẫn được, nếu không mình sẽ không ở chung với nó lâu như vậy, Văn Sương là người đầu tiên mà Giang Túc Khuynh đánh giá như thế.

Ngoại trừ bị bạn tốt ảnh hưởng, Tuyên Triết luôn có một cảm giác rất vi diệu: Dường như dưới lớp da mặt của Văn Sương tất cả đồ vật đều bị treo đầu dê bán thịt chó.

Tuyên Triết là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, tất nhiên sẽ không nghĩ đến phương diện trao đổi linh hồn, giải thích hợp lý duy nhất mà anh nghĩ đến là Văn Sương không đi theo con đường bình thường mà bắt đầu đi con đường “Gỉa vờ ngây thơ” “Bạch liên hoa”, ba lần bốn lượt lắc lư trước mắt mình, sao chứ, cho rằng mình sẽ tiến vào ao cá của cậu ta sao?
Được đấy để rồi xem, Tuyên Triết cười khinh ở trong lòng, chỉ cần Văn Sương chơi tiếp thì anh nhất định tiếp chiêu.

Tuyên Triết làm một người kết thúc cuộc nói chuyện thành công khiến Văn Sương cùng Tào Nam Du câm miệng, lúc sau lộ trình vẫn luôn yên tĩnh, hai mươi phút sau tới một nhà hàng.

Mới vừa đi lên bậc thang, Văn Sương nghe được một tiếng thăm hỏi khiến người ta ê răng, cái gì mà “Đã lâu rồi còn không thấy bảo đao chưa già”, “Đó giờ vẫn xinh đẹp mỹ lệ động lòng người”, trường hợp này chào hỏi vĩnh viễn không thiếu a dua nịnh hót.

Radar dò nguy hiểm của Văn Sương rất nhạy, bỗng nhiên cậu dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tuyên Triết: “Không phải ăn cơm với ngài Duranda sao?” Không ngờ thái độ của cậu lại khiến Tuyên Triết nhìn như ngược lại có chút lo âu thấp thỏm sắp ngã4 ngựa.

“Hiếm khi ngài Duranda tới đây nên cậu cho rằng chỉ có một mình anh ta thôi?” Tuyên Triết nhướng mày hỏi lại.

Văn Sương cảm thấy rất có lý, bước chân lùi về phía sau tránh ở sau Tuyên Triết.

Lộ ra vài phần tư thế ỷ lại làm cho Tuyên Triết hiếm khi khó xử, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Văn Sương: “Cậu làm gì vậy?”
“Không có gì chỉ là sợ hãi có người khi dễ tôi.


” Văn Sương ăn ngay nói thật, luôn cảm thấy bên trong, tất cả đều là sài lang mãnh thú.

Tuyên Triết: “Cậu trốn ở phía sau thì có ích gì?”
Văn Sương gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ ai bảo anh là đại lão: “Dù sao tôi là người của Tuyên tổng ngài, tôi mà mất mặt thì chính là ngài mất mặt nhưng tôi sẽ nỗ lực không mất mặt.


Tào Nam Du thiếu điều muốn ngã ở cửa đại sảnh.

Khuôn mặt Tuyên Triết vô cảm bắt lấy Văn Sương, không chút do dự đẩy cậu vào bên trong.

Lúc Văn Sương lộ mặt, bầu không khí bốn phía đều đông lạnh vài phần.

“Vãi, không phải ai kia sao? Ai kia đấy!”
“Dụ dỗ Trần gia thiếu gia?”
“Mọe, không phải dụ dỗ vị nào đó của Lý gia sao?”

“Khách sáo thế, cậu ta có buông tha Trần gia Lý gia hồi nào đâu.


Văn Sương: “……” Nguyên chủ thật sự đào cái hố lớn quá.

Những lời này tất nhiên một chữ cũng không thiếu lọt vào trong tai Tuyên Triết, sắc mặt anh trầm ổn mà đôi mắt lại ẩn ẩn lộ ra sự châm biếm tiến lên vỗ vỗ bả vai Văn Sương: “Chỉ có một khuôn mặt thôi phải tiết kiệm ném một chút.


Văn Sương: “……” Thì ra sài lang mãnh thú lớn nhất chính là vị phía sau này, không hổ là người đàn ông thiếu chút nữa trở thành vai ác Boss trong sách, nhắm vào ai cũng trực tiếp mở ra hình thức địa ngục.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.