Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!

Chương 4: Chương 4





Đều trưởng thành trong nền giáo dục của thời đại mới, Tống Tư Âm tinh rằng Hạ Lam hẳn là hiểu cái đạo lý làm người này.
Chốc lát Tống Tư Âm liền nghĩ đến vừa nãy mình ngồi xổm trên sàn khóc nhè liền cảm thấy da mặt nóng rát.
Cô chính là Tống Tư Âm!
Thế mà bị tủi thân đến khóc?
Đáng ghét, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
Hạ Lam cười, “Tôi cảm thấy em nói rất đúng.”
Tống Tư Âm vừa chuẩn bị cao hứng liền nghe lời nói tiếp theo của đối phương.
“Nếu em muốn nói công bằng, tôi liền cùng em nói công bằng?”
Trong lòng Tống Tư Âm lộp bộp vài cái, không biết vì sao cô cảm thấy ánh đáy mắt đối phương đột nhiên hiện lên một tia gian xảo hệt như hồ ly.
“Chị…… chị nói đi.”
“Em dùng việc nấu cơm với việc nhà mà đổi lấy cơ hội ở lại nhà tôi, tôi đồng ý.

Cho nên đây là giao ước thứ nhất, là lời hứa chịu sự bảo hộ của pháp luật.

Ta cho em chỗ ở nhưng em hôm qua nấu một tô mì, sáng nay lại một tô mì, tất cả đều rất đơn giản.

Tôi có lý do hoài nghi em có thật sự sẽ nấu cơm hay chỉ qua loa chế biến mấy thực phẩm đơn giản mà thôi.

Hơn nữa, từ hôm qua đến tận thời điểm này, em có quyét tước, dọn dẹp gì sao? ”
“Em……”
Hạ Lam tiếp tục hỏi: “Em còn mượn quần áo ngủ của tôi, đương nhiên cái này tôi không định nói cái gì công bằng vì là tôi tự đưa cho
em.

Em cảm thấy dựa trên dao ước của chúng ta, em đã thực hiện lời hứa chưa? Bạn học Tống! ”
Tống Tư Âm bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Cô giống như đã không thực hiện lời hứa.
Cô biết nấu cơm, sẽ nấu cơm nhưng kì thật sẽ không ngon.

Còn chuyện quét tước dọn dẹp  ấy mà, chung cư này so với ký túc xá của cô còn sạch sẽ hơn gấp mấy lần luôn á!
“ Em không thực hiện đúng giao ước, tôi lấy việc khác kêu em làm để bồi thường việc vi phạm nó, em cảm thấy không hợp lý sao?”
“A……”
Tống Tư Âm hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Cô muốn cùng người này đàm phán, kết quả lại tự lấy đá ghè chân mình!
Hạ Lam đến gần cô, “Bạn nhỏ, em còn muốn cùng tôi nói lời công bằng không?”
“Chị, chị rốt cuộc là pháp y là luật sư a? ”
Nghe đến hai chữ luật sư, ánh mắt Hạ Lam  hơi dao động tuy nhiên không trả lời câu hỏi của Tống Tư Âm mà hỏi ngược lại “Ngoài việc có thể sắp xếp tư liệu này ra em còn có thể làm gì khác sao?”
Tống Tư Âm chu chu miệng, là cô đòi công bằng, chủ nhà hiện tại đang thật sự cùng nng cô nói công bằng.
Không làm gì, đó là vô lại.

Nửa đời sau nhất định không thể ngẩng cao đầu.
“Được.

Làm thì làm!”
“Tốt lắm, vậy bắt đầu đi!”

…………(  một khoảng lặng nhỏ a) ~~
Suốt hai tiếng, Tống Tư Âm vừa run sợ trong lòng vừa làm việc.

Mỗi lần lấy ra một sấp tài liệu, cô đều rất cẩn thận hé mắt kiểm tra xem có ảnh chụp nào không.

Đảm bảo được không có tấm nào mới sắp lại.
Đến khi làm xong phần tư liệu cuối cùng, cô kinh hỉ phát hiện, không có ảnh chụp tử thi?!
Nhưng đây chính là báo cáo tử thi nha, sao có thể không có ảnh chụp?
Chẳng lẽ……
Cô quay đầu nhìn Hạ Lam đang viết báo cáo.

Là chị ấy đem ảnh chụp lấy ra hết???
Không đâu, không đâu.
Chị ấy bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không làm việc này đi ha?
Hạ Lam ngước mắt, đúng lúc va phải tầm mắt cô.
“Làm sao vậy?”
“Không, em đều làm xong hết rồi, các tài liệu tiếp theo đâu?”
Hạ Lam dùng tay chống cằm, lấy làm thú vị mà nhìn cô, “Không muônd nghỉ ngơi sao? Làm việc đến nghiện rồi?”
Có thể nghỉ ngơi?!
Trước mắt Tống Tư Âm như sáng ngời, cô ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài!
Tới phòng khách, cô trực tiếp thả người rơi xuống sô pha.
Làm việc chăm chỉ thật mệt a.
Cứ coi như trải nghiệm làm việc tốt đi.
Nếu loại nữ cường giống như Hạ Lam thật sự trở thành chị dâu của cô, anh trai cô coi như xong đời.

Khẳng định sẽ được dạy dỗ đến gắt gao!
Đến lúc đó Hạ Lam gọi một tiếng “Tống Tư Trác!”
Hắn nhất định sẽ lập tức ngoan ngoãn, tiếp thu những dạy bảo của nữ vương.
Tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, cô nhìn không được phì cười.
Hạ Lam rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy người nào đó nằm trên sô pha vừa nhắm mắt vừa cười ngây ngô.
Thật đúng là…… giống chú cún con.
Gặp chuyện đáng sợ liền lộ ra biểu tình tủi thân, một lát lại vui vẻ quên đi.
Trời tối.
Vì chứng minh mình sẽ nấu cơm, Tống Tư Âm lấy từ tủ lạnh ra vài nguyên liệu, chuẩn bị làm  bốn món ăn một món canh.  Khiến Hạ Lam bị vả mặt.
Kết quả đến khi thật sự bắt đầu làm, cô mới phát hiện, mình từ nhỏ đến lớn nhìn ba mẹ cùng anh trai nấu cơm, mắt học xong, tay lại  không học!
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị tốt, nhưng cách nấu thì chưa!
“ Dầu sôi rồi, bốc cả khói lên luôn kìa! ” Hạ Lam đứng ở  sau lưng cô, thanh âm hơi trầm mà nhắc nhở.
“A!”
Tống Tư Âm sợ tới mức quay bật người lại, “Chị đừng đột ngột tới dọa em.

Ui gừng đâu, gừng, gừng……”
Hạ Lam duỗi tay tắt bếp điện từ sau đó mở ngăn tủ phía trên lấy ra gừng, đưa tới trước mặt cô.

Tiếp đó bất đắc dĩ thở dài, “Em chừng nào thì mới thừa nhận em sẽ không nấu cơm?”

“Em sẽ, em biết nấu!”
Đoạt lấy gừng, cô cố gắng đẩy người kia ra khỏi phòng bếp, “Hạ đại pháp y, em-Tống Tư Âm, đời này khinh thường nhất chính là nói dối.

Em hôm nay nhất định phải nấu cho chị ba món ăn một món canh, chị cứ coi TV chờ mà xem!!!”
Cô kéo người đến sô pha lúc nãy, ấn người ngồi xuống, sau đó đem điều khiển từ xa đưa cho đối phương.
“Hôm nay, chị hãy cứ chờ xem!”
Nói xong, cô xoay người trở lại phòng bếp, trực tiếp đóng cửa lại.
Hạ Lam thông qua cửa kính thấy trong phòng bếp thân ảnh đi tới đi lui, cảm thấy đầu bắt đầu đau.

Sớm biết sự tình tích cực như vậy, cô sẽ không dùng bộ dáng luật sư kia nói chuyện.
Cô sờ sờ vật trong tay, nhẹ giọng nói: “Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta đang khi dễ bạn nhỏ?”
Một bữa cơm, nấu ba tiếng.
Thời điểmTống Tư Âm đem bốn món ăn một món canh đặt trên bàn cơm, nhìn thoáng qua thời gian, ách……  9 giờ 45 phút tối.
“Thực xin lỗi, em hôm nay có chút chậm…… Là lỡ tay, kì thật em đối với phòng bếp của chị không quen thuộc.

Em ngày mai ………”
“Nhà tôi hẳn là không có minh hỏa*, em như thế nào đem chính mình biến thành tiểu hoa miêu?”
(*Minh hỏa: lửa trừ yêu.)
Hạ Lam duỗi tay lau chóp mũi Tống Tư Âm sau đó ngồi xuống.

“Ăn cơm đi.”
Không có oán giận, không có trêu chọc.
Cả người Tống Tư Âm ngây ngẩn.
Cô còn tưởng rằng Hạ Lam sẽ trào phúng mình một phen, thế nhưng cái gì cũng không nói.
Đúng là người kì quái!
Giờ khắc này, đột nhiên cô đối với Hạ Lam tràn ngập tò mò.
Đại mỹ nữ, độc miệng, cuồng làm việc, là pháp y.
Tùy tiện tách mỗi yếu tố ra đều đáng để nói, song bốn cái thuộc tính vi diệu này lại cùng nằm trên người một cá nhân a.
Hạ Lam nếm một ngụm canh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hương vị thế mà thật không tệ!
“Ngồi xuống ăn cơm đi, em chắc không muốn nó biến thành thành bữa ăn khuya đi?”
Tống Tư Âm vội vàng ngồi xuống phía đối diện, hai người bắt đầu ăn.

Đây là đầu tiên hai người bị bắt ở chung chỉnh đốn ăn một bửa cơm.
Ăn cơm xong, dọn dẹp mọi thứ, tắm rửa.

Xong  hết thảy thì rốt cuộc có thể ngủ rồi.
“Ngủ ngon ~~~”
Tống Tư Âm ngáp một cái, điểm tốt duy nhất của dậy sớm là mới mười mấy giờ cô liền mệt đến buồn ngủ.
“Ngủ đi.”
Tống Tư Âm đi vào phòng ngủ cho khách, nằm xuống.

Cô mở di động ra, ở bản ghi chú ghi lại những chuyện phát sinh hôm nay.

Cách ly đếm ngược 14 ngày.

Cô vô tình phải cùng nữ thần của Tống Tư Trác mà cách ly.

Xem ra nữ pháp y vừa lạnh lùng vừa thần bí này Tống Tư Trác tuyệt đối hold không được.

Nhưng ta là siêu cấp trợ công nha.

thời gian 14 ngày này , ta nhất định sẽ  thành công !
【 phấn đấu.jgp】
………… ………
“ Đêm qua xảy ra vụ đánh người vô cùng ác liệt, cho đến giờ phút này nghi phạm vẫn đang lẫn trốn……”
Tống Tư Âm bị thanh âm trên tin tức đánh thức.

Cô đột nhiên ngồi dậy,  khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ!
“Ta muốn đi ngủ aaaaaaa!!! Thanh âm kia mở to như vậy làm cái gì?!”
Cô nhất định phải cùng Hạ Lam nói cho rõ ràng, cô buồn ngủ, rất buồn ngủ!
Lúc trước ở kí túc xá cô chưa khi nào thức giấc trước 9 giờ đâu!!!
Tống Tư Âm nổi giận đùng đùng bước xuống giường, mở ra cửa phòng.

“Hạ Lam?! Chúng ta cùng…… ”
Cơn nóng giận muốn phát ra lửa của cô khi nhìn thấy người đang đứng trên ban công lặng lẽ tan thành mây khói.
Hạ Lam dựa nghiêng người trên thanh chắn ban công, trong tay bưng một ly cà phê.

Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tới đùi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy phía dưới có cái kia ren đen.
Một đôi chân thon dài, đường cong nhẹ nhàng, cẳng chân thẳng dài, đùi no đủ.

Dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, hai chân ấy đầy quyến rũ, dụ hoặc.
Vóc dáng của người cao hơn mét bảy so với chân tường chỉ vỏn vẹn mét năm gây hiệu quả thị giác rất lớn nha.
Hơn nữa áo sơ mi kia chỉ được gài tùy ý vài cái cúc áo, có thể qua chỗ hở mà nhìn thấy áo ngực màu đen.

Dưới cổ, xương quai xanh đẹp tuyệt mĩ, dưới nữa có cái kia tròn trịa phồng lên, một khe nhỏ kéo dài đến nút áo bị gài lại.
Rầm.
Là ai nuốt nước miếng?
Bùm…… Bùm!
Vì sao đột nhiên cô cảm thấy đói bụng, loại đói này rất kỳ quái, nó không từ bụng truyền đến mà là từ …… đại não.
Hảo muốn ăn trọn Hạ Lam.
Tưởng tượng đem cô một ngụm một ngụm ăn luôn!
Tống Tư Âm chụp tay lên mặt, đem cái ý tưởng xúc động muốn xông lên cắn Hạ Lam dẹp xuống.
Rõ ràng, cô bình thường ở trường học cũng xem qua không ít mỹ nữ.
Mỹ nữ mà, ai không yêu chứ!
“Biểu tình của em giống như đang muốn ăn trọn tôi ……” Hạ Lam lắc lắc ly cà phê, đứng thẳng dậy, đi vào phòng khách.
“Dạ?”
“Không, không có a.

Chị có thể hay không không cần sớm như vậy đã nghe tin tức, ồn đến giấc ngủ của em……”
Cô thừa nhận mình có chút hèn, nhưng muốn phát hỏa với mỹ nhân như vậy, cô thực sự phát không ra a.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia, lửa giận liền bị diệt huống chi người ta còn ăn mặc mê người như thế.
“Em nhìn thời gian xem.”
Hạ Lam nhắc nhở cô một câu, đi về phía phòng bếp.
Thời gian?

Tống Tư Âm lấy di động ra, nhìn thoáng qua.

8 giờ rưỡi.
“Bản tin tức được chiếu từ 7 giờ đến bây giờ em mới tỉnh lại, vạn nhất vẫn có thể ngủ.

Nhưng mà em gái nhỏ à, sinh thời hà tất ngủ nhiều.”
“Sau khi chết sẽ được ngủ à? Em mới mặc kệ sau khi chết sẽ thế nào, em hiện tại chính là buồn ngủ, ai quấy rầy em ngủ, em liền ……”
“Liền thế nào?” Hạ Lam đứng sát vào người cô, ánh mắt mang theo một tia câu dẫn.

“Như thế nào?”
“Chị này, chị có bạn trai sao?”
Tống Tư Âm đột nhiên nghĩ đến vấn đề này!
Cô giúp anh trai theo đuổi nữ thần, nếu nữ thần có bạn trai thì phải làm sao bây giờ?!
Người đẹp như vậy, hẳn là không còn độc thân đi?
Nếu đã có đối tượng, thì nguy rồi.
Tại sao lúc trước cô không nghĩ đến vấn đề này cơ chứ, thật ngu ngốc!
Ánh mắt nhìn Tống Tư Âm của Hạ Lam thêm sâu thẳm, khóe môi gợi ra ý cười, cúi sát xuống.
“Em muốn biết?”
Oa, khí thế ngự tỷ mạnh quá!
Nội tâm TốngTư Âm mừng như điên, nếu chị ấy thành chị dâu của cô, về sau Tống Tư Trác còn không bị dạy dỗ gắt gao sao.
Cô dùng sức gật đầu.
“Không có.”
Hạ Lam nhìn cô, trong lúc đối phương lơ đãng đã đem người ta vây quanh một nửa trong ngực.
Tống Tư Âm không cảm thấy có cái gì không thích hợp, còn ân cần nói: “Chị, em đây giới thiệu cho chị một người bạn trai nha!”
Tống Tư Âm đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên cứ đem ân oán giữa mình với Tống Tư Trác bỏ qua một bên.

Hiện tại vẫn đang ở bên ngoài, cứ luôn  đem Tống Tư Trác khen đến mặt đất nở hoa, ở đây tận 14 ngày cô nhất định khiến Hạ Lam sinh ra lòng hiếu kì với Tống Tư Trác.

Chờ cách ly xong rồi giúp hai người gặp nhau.
Sau đó là màn liếm cẩu truy nữ thần của hắn.

Việc này sẽ không dính liễu với cô nữa.

Có thể hay không ôm được nữ thần về, cải thiện gen nhà họ Tống, đều dựa vào Tống Tư Trác!
Không thấy biểu tình khẽ thay đổi của Hạ Lam, cô bắt đầu giới thiệu anh trai mình, “Chị này, anh trai em tên  Tống Tư Trác.

Hôm đó ở quán bar, em chính là vì giúp hắn có số điện thoại, mới đi tìm chị uống rượu.”
“Hắn là kỹ sư, vừa mới mua một căn nhà năm phòng, khoản vay mua nhà còn một nửa, có một chiếc xe BMW.

Không có đam mê bất lương cũng không có em gái mưa hay hồng nhan tri kỉ gì.

Ba mẹ em đã về hưu, có tiền lương hưu, sống ở nhà riêng, không ở cùng anh của em.


Tống Tư Âm thân thiện giới thiệu tình huống trong nhà, người kia lại bất động thanh sắc mà buông cô ra.
“Ừ.”
Hạ Lam xoay người, ném xuống một từ rồi trở về thư phòng, “Khi nào làm xong bữa sáng, kêu tôi.”
A?
Tình huống gì đây?
Tống Tư Âm chôn chân tại chỗ, không hiểu gì cả..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.