Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!

Chương 18: Chương 18





Nhìn dáng vẻ Tống Tư Âm nôn nóng chạy tới, trên người chỉ mặc vội chiếc áo ngủ mỏng manh khiến chân mày Hạ Lam nhíu chặt.

Cô không tiếp lời mà nhận lấy giấy vẽ, nhàn nhạt nhìn lướt qua.
“Ừm, biết rồi.

Bây giờ tôi sẽ đem cái này cho các đồng sự ở Cục cảnh sát.”
Tống Tư Âm nhìn bức tranh vừa mới hoàn thiện của mình được Hạ Lam gửi ra ngoài, hòn đá trong lòng cô cuối cùng cũng được đặt xuống.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ!” Có lẽ do không còn căng thẳng hay nôn nóng cho nên Tống Tư Âm không kìm nổi mà bắt đầu ho khan.
Ho mãi một lúc, thân thể Tống Tư Âm không nhịn được hơi co lại, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Tưởng chừng giống như sắp đem phổi của bản thân ho ra ngoài.
Hạ Lam đi lại, mày nhăn chặt hơn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Tống Tư Âm giúp cô thuận khí hơn.
“Chuyện này quả thực quan trọng nhưng em cũng phải biết tự lo cho thân thể mình hơn nữa em còn đang bị bệnh đó.”
Tống Tư Âm hít vào thở ra mấy hơi dài sau mới đầy vẻ thành khẩn mà biện minh: “Công việc vẽ tranh quan trọng như vậy mà chị bằng lòng đưa nó cho em làm chứng tỏ chị tín nhiệm em rất nhiều.

Em tuyệt đối không thể khiến chị thất vọng được.

Huống hồ em cũng không sao, chỉ là cảm mạo bình thường rồi phát sốt thôi, không chết người được....”
“A! Đau chết em rồi! Chị làm cái gì vậy?” Lời còn chưa nói xong, một bàn tay mảnh khảnh duỗi tới, búng nhẹ lên trán Tống Tư Âm.

Vốn dĩ là cái trắng trẻo giờ lại sưng đỏ lên.

Tống Tư Âm lấy hai tay che đầu, có chút u oán nhìn Hạ Lam, trong miệng lẩm bẩm: “Chị ơi, chị vừa làm cái gì a? Trán em sưng lên hết rồi! Nếu ngày mai em cùng bạn thân nói chuyện video call em làm sao giải thích với cậu ấy đây?”
“Tôi xuống tay đủ nhẹ.” Hạ Lam tùy tay cầm lấy văn kiện trên bàn, lật lên xem, dừng một lúc mới nói tiếp.

“Nếu tôi cũng giống như em, vì một vụ án mà xem nhẹ tình trạng sức khỏe của bản thân thì những vụ án lúc sau phải làm sao? Chẳng phải việc này mất mất nhiều hơn được sao?”
Hình như......!Lời này rất có lý! Tống Tư Âm như suy tư gì đó mà gật gật đầu.

Lát sau mới đột ngột phản ứng lại.
“Ai da, không đúng.

Chị ơi, chị còn chưa nói cho em biết, rốt cuộc em vẽ tốt hay không đâu!”

Hạ Lam nhìn tháng vào mắt Tống Tư Âm, lãnh đạm mở miệng.

“Tôi vừa mới gửi tranh của em qua bên kia rồi, hiện tại vẫn đang chờ kết quả từ Cục cảnh sát.

Buổi tối hôm nay tầm trước 12 giờ sẽ có tin tức.

Khi có nó tôi sẽ nói cho em.

Em bây giờ cứ đi nghỉ ngơi trước đã.


“A?” Nghe vậy, mặt Tống Tư Âm đầy vẻ không tình nguyện.

Cô cẩn thận mở miệng thăm dò thử.

“Em không thể trực tiếp ở lại chỗ này chờ tin tức sao? Em thật sự muốn biết kết quả rốt cuộc là như thế nào a!”
“Không được!” Hạ Lam dùng tông giọng lạnh lùng đáp.

Cô lập tức đem Tống Tư Âm ném vào phòng ngủ.
Trước khi đóng cửa ra ngoài, Hạ Lam lạnh nhạt liếc Tống Tư Âm một cái.

“Nếu có kết quả tôi sẽ nói cho em.

Trước lúc đấy em cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, không có sự cho phép của tôi, em không được bước khỏi phòng.”
Lại một tiếng ‘cạch’ , cánh cửa đóng chặt lại.
Tống Tư Âm cuộn mình trong ổ chăn, ngốc ngốc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Cô biết, cái này là do Hạ Lam quan tâm cô, nhưng mà....!thái độ này có hơi cường ngạnh đi?
……
Ting ting ting!
Vừa đến 12 giờ đêm, Tống Tư Âm cơ hồ giật mình tỉnh lại, ngồi trên giường, cả người tựa hồ chỉ có đôi mắt buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tự thanh tỉnh bản thân.

Cô thật sự muốn biết, rằng mình có giúp đỡ được gì cho vụ án đó hay không.


Lần vẽ tranh này chính là cơ hội lớn mà Hạ Lam cho cô để chứng minh cô có ích a.

Tuyệt đối phải hỏi cho rõ mới được.

Nghĩ đến đây, tinh thần Tống Tư Âm thoáng chốc trở nên phấn khởi.

Cô xỏ dép vào, đi đến thư phòng tìm Hạ Lam.
Thời điểm này......chắc cũng nên nhắc nhở mau đi ngủ rồi nhỉ
Không đợi Tống Tư Âm tới gần, một giọng nói gầm gừ tức giận truyền tới.

Tống Tư Âm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mất khống chế như vậy của Hạ Lam.
“Tôi đã nói vô số lần rồi.

Tôi sẽ không đi! Không cần tiếp tục gọi điện thoại!”
“Ai? Em tôi? Đó là con của ông, không phải em của tôi! ”
“Năm đó ông tuyệt tình đối với mẹ tôi như vậy lại không nghĩ tới có ngày hôm nay? Đừng gọi điện làm phiền tôi nữa!”
Một tiếng “đùng” lớn vang lên, Hạ Lam ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà.

Trong mắt hừng hực lửa hận, biểu cảm giống như sắp ăn thịt người.
“A……” Theo bản năng kinh hô một tiếng, Tống Tư Âm co rúm cổ lại.

Cô bị bộ dạng hung ác của Hạ Lam dọa sợ rồi.
Dường như chỉ trong một cái nháy mắt, Hạ Lam đã nhận thấy có người trốn trong góc phòng.

Ánh mắt sắc bén nhanh chóng trừng qua sau đó hơi hơi nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: “Nơi này là thư phòng riêng của tôi, tại sao chưa được sự cho phép mà dám đi vào?”
“Em......!thực sự xin lỗi.” Quả thực Tống Tư Âm có sợ hãi song cô vẫn trình trọng nói lời xin lỗi với Hạ Lam.
“Vừa nãy em không phải cố ý nghe lén, chỉ là vô tình nghe thấy giọng chị tức giận, không yên tâm mới lại đây nhìn chị một chút....!Chị yên tâm, vừa nãy em chẳng nghe được gì cả, hơn nữa, nếu nghe được em cũng sẽ không nói cho bất kì ai đâu.”
Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Lam nhìn thoáng qua Tống Tư Âm sau đó nhặt điện thoại đã cứng đơ màn hình rồi ngồi trên ghế.

Cô đưa lưng về phía Tống Tư Âm, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, nơi này không có chuyện của em, em về phòng nghỉ ngơi trước đi!”

Rõ ràng vẫn là bóng dáng mà Tống Tư Âm quen thuộc nhưng mà khi nhìn Hạ Lam quay lưng như thế, cô nhìn ra trong đó có nỗi bi thương, điều này làm tim cô run lên.

Liền .....!rời đi như vậy sao?
Trong khoảng thời gian này, Hạ Lam đã chiếu cố cô nhiều như thế, nếu vào thời điểm người ta rơi vào thương tâm, khổ sở cô vẫn có thể thờ ơ xoay người đi sao? Tống Tư Âm mấp máy môi, từ đáy mắt hiện lên tia do dự.

Cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định, cô đưa ra quyết định của mình.
Cổ ấm áp bỗng nhiên truyền từ sau lưng đến làm cho cơ thể Hạ Lam không nhịn được mà run lên.

Cụp mắt chú ý đến cánh tay trắng nõn nà đang gắt gao ôm lấy cơ thể mình.
Chuyện là, vào lúc Hạ Lam trầm mặc, Tống Tư Âm lặng lẽ đi đến phía sau lưng cô, cho cô cái ôm ấm áp.

Thời khác này, giọng nói Tống Tư Âm nhẹ nhàng, mềm mại như lông ngỗng.

“Chị ơi, lúc trước không phải em đã nói rồi sao? Nếu chị có điều buồn phiền cứ nói ra, em ôm một cái sẽ chẳng khó chịu nữa.

Mặc kệ có phát sinh chuyện gì, nó đều là quá khứ cả rồi.

Vì vậy chị không cần đau lòng nữa, được không?”
Chỉ chốc lát, Hạ Lam thả lỏng người lại, khóe miệng bất giác cong lên vẽ thành nụ cười nhạt.
Tống Tư Âm chớp chớp mắt nhìn đối phương rồi nói: “Chị ơi, nếu chị có lòng tin ở em thì có thể đem chuyện đó ra tâm sự với em, như vậy sẽ không còn khó chịu nữa!”
Ngữ khí Hạ Lam nhẹ xuống không ít, thấp giọng hỏi: “Làm sao? Em rất tò mò đối với chuyện của tôi sao?”
Tống Tư Âm thành thật gật gật đầu, chẳng e dè mà đáp.

“Đương nhiên tò mò, bất kể ai cũng sẽ tò mò rằng chuyện gì có thể khiến cho một tỷ tỷ vừa ổn trọng vừa ưu tú mà tức giận.

Tuy nhiên, tất cả còn phải xem chị có tình nguyện hay không.

Nếu chị không muốn nói, em vẫn sẽ ở đây an ủi và ngừng hỏi chuyện đó lại.”
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Lam mới mở miệng.

“Người vừa gọi điện thoại kia trên danh nghĩa là cha của tôi, cũng là người mà cả đời này tôi không bao giờ tha thứ.

Khi còn nhỏ, tôi cùng mẹ bị đám người thần bí bắt cóc.

Ông ta nhẫn tâm từ chối giao tiền chuộc cũng chẳng gọi điện báo cảnh sát.

Tôi chính mắt chứng kiến mẹ mình chết ngay trước mặt.


Vậy mà ông ta trên danh nghĩa là cha tôi còn chưa đợi hung thủ sa lưới, thi thể mẹ còn chưa lạnh mà nhanh chóng cùng người đàn bà khác kết hôn sau đó nhanh chóng sinh ra một đứa con.

Hôm nay còn gọi điện cho tôi nói muốn tôi đến chúc mừng sinh nhật đứa nhỏ đó.

Sao ông ta dám!!” Hạ Lam nắm chặt bàn tay lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu nhìn qua rất giống một con dã thú sắp phát cuồng.
Thấy cảnh này, nội tâm Tống Tư Âm có chút hoảng loạn.

Cô không biết nên khuyên nhủ Hạ Lam như thế nào cho tốt, chỉ có thể dồn hết sức lực đem bàn tay nắm chặt kia kéo ra.

Nhìn những vết máu trong bàn tay đối phương khiến cô đau lòng cực kì.

Cô nhẹ nhàng thổi thổi vào bàn tay đó tưởng chừng hành động vụng về của mình có thể giảm bớt đau đớn cho Hạ Lam.
“Chị ơi,chị tức giận cũng được, khó chịu cũng được nhưng không được tự tổn thương chính mình như thế! Chẳng phải chị đã nói đó sao, chị không thể tha thứ cho ông ta thì tại sao lại vì một người không đáng để thông cảm mà tổn thương chính mình! Hộp thuốc ở chỗ nào? Em mang nó tới giúp chị xử lí vết thương.”
Đột nhiên trí nhớ quay về, Tống Tư Âm ‘ngựa quen đường cũ’ tìm được hộp thuốc.

Cô cẩn thận lấy cồn nhỏ vào tăm bông rồi xát trùng cho Hạ Lam.
Từ đầu đến cuối, Hạ Lam không biểu tình mà nhìn Tống Tư Âm, phảng phất cơn đau trong lòng bàn tay chẳng mảy may có chút gợn sóng.
Tống Tư Âm xát trùng rồi băng bó tay Hạ Lam lại, bước cuối còn tri kỉ thắt thêm một cái nơ bướm rồi hài lòng gật gật đầu.

Sau đó mở miệng: “Xong rồi! Em đã hoàn tất băng bó cho chị rồi! Thế nào? Không tồi đúng không?”
Hạ Lam im lặng nhìn bàn tay bị quấn thành đòn bánh tét của mình, hiếm khi không ghét bỏ.
“Cũng được.”
“Phiền não hôm nay liền kết thúc ở đây đi.

Chúng ta cùng đi ngủ giờ nha? Sau khi thức giậy, mọi phiền muộn đều biến mất hết.

Chẳng cần phải nghĩ đến nữa.” Dường như sợ đối phương không đồng ý, Tống Tư Âm nắm chặt lấy bàn tay khác kéo thẳng về phía phòng ngủ.
Sau khi nhấn người Hạ Lam ngồi trên giường, Tống Tư Âm niết lấy góc chăn rồi bọc cơ thể mình kín mít.
Khóe miệng Hạ Lam khẽ nhếch, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Tống Tư Âm giành trước một bước.

“Chị yên tâm, tối nay em sẽ ngủ trên giá sắt, chị cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Cô xốc chăn, vừa định xoay người rời đi đã bị một lực đạo nhẹ từ góc tay áo tryền đến kéo lại, cô bất ngờ nghiêng đầu qua.
Chỉ thấy, trong mắt Hạ Lam hiện lên tia yếu ớt hiếm có.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
“Đêm nay, ngủ chung với nhau đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.