Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu

Chương 8: 8: Phần 8





Cũng là cái bè ta dùng để dọa Lưu Phong Nhàn.

"Nghe lén?" Ta cười híp mắt nhìn A Dung.

A Dung trợn tròn mắt, ngây thơ nhìn ta: "Tiểu Xuân, ngươi đại nhân đại lượng! Sao lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà mắng ta!"
Ta đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với A Dung.

Nếu nói trên đời này có ai thực sự đối tốt với ta, ngoài tiểu nương, cũng chỉ có nàng ấy thôi.

Nhưng Lôi Kinh Xuân ta là ca kỹ mà, ca kỹ lộ ra chân tâm, bị người ta nắm thóp, cũng chẳng còn cách cái c.

h.

ế.

t xa nữa.

Vì vậy ta véo má A Dung một cái không nhẹ không nặng.

Ừm, gần đây thành quả rửa mặt bằng nước hoa của nhóc con này không tệ, cảm giác chạm vào so với đậu hũ non ở thành tây cũng không kém là bao.

"Ngươi không thấy Bích Đào là bình thường thôi, bởi vì những lời đó đều do ta bịa ra để dọa Phong nương.

"
Ta đường đường chính chính chiếm xong tiện nghi của A Dung.

Trong lòng thầm bổ sung một câu.


Ta vừa g.

i.

ế.

c xong tên chồng c.

h.

ế.

t tiệt đã bán ngươi, sau đó đến thẳng nhà kho g.

i.

ế.

c luôn Bích Đào đang bị giam giữ.

Chôn một xác cũng là chôn, hai xác cũng là chôn, sao không tiện tay g.

i.

ế.

c thêm một người nữa?
Cũng đỡ phiền phức, không phải sao?
"À, thì ra là vậy.

" A Dung gật đầu: “Phong nương thật đáng thương, chúng ta có Trưởng Công chúa chống lưng, cũng không thiếu tiền, hay là Tiểu Xuân ngươi rộng lượng một chút, thả bà ta đi đi.

"
Nàng ấy luôn tốt bụng như vậy.

Người ta trước đây còn tát nàng ấy một cái, vậy mà đã quên sạch rồi.

"Bà ta còn hữu dụng.

" Ta không nói nhiều, chỉ từ chối A Dung.

Lưu Phong Nhàn đương nhiên có ích, khi còn trẻ chưa xuất giá, bà ta có một người tình thanh mai trúc mã.

Mà vị tình lang này, vừa hay xuất thân từ nhà họ Lôi ở đế đô.

Là người trong dòng tộc của vị thân phụ Lôi Tướng của ta.

Tất nhiên, ngoài thù riêng ra, còn có một lý do khác.


Học trò của Lôi Tướng trải khắp triều đình, lật đổ được ông ta, con đường của Trưởng Công chúa mới thông suốt.

Thính đã được rải, không biết cá sẽ cắn câu khi nào đây?
6
Nhân những ngày lầu vắng khách, lần đầu tiên ta đặt chân vào Trưởng Công chúa phủ.

Lý Túy Văn giữa công việc bộn bề vẫn dành chút thời gian gặp ta, cong đôi mắt khen ngợi: "Ngươi làm rất tốt.

"
Dáng vẻ nàng ấy khi cười thật đẹp làm sao, khiến cả bức bình phong gỗ đàn chạm hoa lắp ngọc trai Nam Hải phía sau nàng ấy cũng lu mờ.

Ta bị vẻ đẹp của Lý Túy Văn làm cho choáng váng, như bị quỷ thần xui khiến muốn đưa tay nắm lấy vạt áo của nàng ấy.

Nhưng Lý Túy Văn lại khoát tay, ngăn hành động của ta lại: "Trong phòng có người đấy.

"
"Có tỳ nữ thì sợ cái gì, lại không phải chưa từng thấy chúng ta giả phượng hư hoàng* lăn lộn không biết trời đất là gì đâu! " Ta không để tâm, bĩu môi.

(*) ý là hai mái mà giả làm trống với mái á =))))
Sau đó nhìn thấy Phò mã bước ra từ sau bình phong, ta lặng người.

Không phải chứ.

Nữ nhân nói chuyện, một nam nhân to đùng như hắn ta ở lại trong nội thất làm gì?
Không thấy mình thừa thãi, chướng mắt sao?
Có người nhìn qua trông như chính thất của Trưởng Công chúa, thực tế lại không có chút liêm sỉ nào, ở đây tranh sủng với ca kỹ Ngọc Kinh lâu.

Tám đời chưa từng thấy nam nhân nào hạ tiện đến thế.

Trong lòng ta chẳng có chút cảm giác tội lỗi vì đã cạy chân tường của Phò mã, ngược lại còn vô cùng tức giận, liếc xéo hắn ta mấy cái.

"Thiếp thân cáo lui.

"
Bị phá hỏng chuyện tốt, mặt ta đen đến mức có thể vắt ra nước, ngay cả lễ cũng chẳng muốn hành, xoay người bỏ đi.


Đồ chó c.

h.

ế.

t không có mắt nhìn.

Còn là Thám hoa lang vướt qua thiên quân vạn mã từ mấy khoa thi trước mà ra, có chút tự giác nào không vậy?
Thấy người khác đò đưa Trưởng Công chúa, chẳng phải nên đóng cửa đợi đối phương xong xuôi rời đi, mới kính cẩn dọn dẹp tàn cuộc sao?
Chỉ biết đứng đó chướng mắt, ngươi là cây cột à mà cứ đứng sừng sững vậy?
Ta giận dữ vò nát bông thược dược trắng đang nở rộ trong hoa viên của Trưởng Công chúa, bấy giờ mới thấy hả giận.

Nhìn những cánh hoa trắng như ngọc bị nghiền nát thành một đống nhầy nhụa, dục vọng hủy diệt được thỏa mãn, trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái.

Có sinh ắt có tử, sống c.

h.

ế.

t vô thường.

Dù sao các ngươi nở đẹp đẽ, rực rỡ đến mấy, cuối cùng cũng sẽ biến thành phân bón thôi, cô nương ta tiễn các ngươi đi trước một bước.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.