Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 42




Trình Tứ có ấn tượng mơ hồ với khu vườn này, hình như là một trong số những người bạn của mẹ Trình, gia đình đối phương đã tổ chức hội ngắm hoa khá nhiều lần, thường xuyên mời mẹ Trình đến chơi.

"Đến đường phía Bắc Minh Hoa."

Tài xế đang lái xe ổn định thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh của Trình tổng, nhưng đường phía Bắc Minh Hoa lại nằm ngược hướng với nhà họ Trình, nghĩ thì nghĩ, ông cũng không dám hỏi vì sao, đến giao lộ kế tiếp thì trực tiếp thay đổi phương hướng.

Chủ của ngôi nhà này họ La, bà vốn đang ở bên ngoài, nhưng sau khi biết hoa của mình có thể gặp vấn đề thì liền vội vã trở về trước năm giờ.

Lúc đầu khi chồng bà bảo phải dùng khu vườn để ghi hình cho một chương trình giải trí thì bà không bằng lòng cho lắm.

Bà không cho rằng một ngôi sao lăn lộn trong làng giải trí sẽ có năng lực chăm sóc tốt hoa của mình, nếu chồng bà không nói rằng đã đồng ý cho đối phương mượn vườn thực vật một ngày thì dù có nói gì bà cũng sẽ không cho.

Thời điểm nhìn thấy Giang Phóng, bà La rõ ràng đã có hơi sửng sốt, bà không ngờ ngôi sao này lại đẹp trai như vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên bà nhìn thấy có khách đứng trong vườn hoa do một tay mình tạo nên, nhưng lại chưa từng có một vị khách nào có thể khiến hoa của bà mất đi sắc thái như một phông nền thế này.

Rõ ràng là bà đang đứng trước một bối cảnh rực rỡ như thế, nhưng ánh mắt đầu tiên của bà lại chỉ chú ý đến người thanh niên đứng trong vườn hoa kia.

Thanh niên rũ mi, nhìn chăm chú vào những bông hoa trước mặt với ánh mắt vô cùng dịu dàng, khiến người ta không chút nghi ngờ rằng anh rất yêu các loài thực vật.

Với ấn tượng ban đầu làm chủ đạo, trong lòng bà chủ đã không còn chê bai việc ekip chương trình đến vườn thực vật của mình ghi hình nữa.

Sau khi kiểm tra tình trạng vườn, bà cũng bị thuyết phục bởi năng lực của Giang Phóng, hơn nữa còn có chút vui mừng lôi kéo Giang Phóng trò chuyện về kinh nghiệm tâm đắc khi trồng hoa hơn nửa tiếng đồng hồ.

Bởi vì bà không xuất hiện trong chương trình nên người quay phim cũng không ghi hình đoạn bà và Giang Phóng trò chuyện trên trời dưới đất, đợi đến khi người hầu đưa cho Giang Phóng tấm thẻ hoàn thành nhiệm vụ mà bà La đã đánh giá thì người quay phim mới mở livestream một lần nữa.

Trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn có người tranh cãi về câu nói của Giang Phóng, nhưng phần lớn mọi người đều tập trung vào nội dung nhiệm vụ.

【 Tôi biết ngay là nhiệm vụ này không làm khó được Giang Phóng mà, bên phía ảnh đế Chu đến bây giờ vẫn không tìm được chú chó săn vịt kia, phỏng chừng là hết hi vọng rồi.】

【 Cứ đi theo Giang Phóng, không bao giờ phải lo rằng cậu ấy sẽ thất bại, trước đó đã cảm thấy cậu ấy rất quen thuộc với các loài thực vật, không ngờ cậu ấy thật sự là dân chuyên, ngay cả bệnh tàn rụi cũng hiểu rõ như thế.】

【 Cạn lời, xây dựng hình tượng cho cố rồi coi chừng bị lật xe, bệnh tàn rụi ai mà không biết, fan hâm mộ thổi da trâu hơi quá rồi đó.】

【 Mấy con gà chua (*) kia có thể đừng làm ồn nữa được không, người ta biết một chút thì liền nói là đang xây dựng hình tượng, vậy nếu anh ấy nói vài câu về hàng không vũ trụ thì có phải mấy người sẽ nói anh ấy chuẩn bị bay lên trời hay không?】

(*) Gà chua [酸鸡]: Danh từ dùng để mắng những người hay ghen ăn tức ở, không ăn được nho thì nói nho xanh.

Trình Tứ khẽ nhíu mày, mặc dù hắn không hiểu rõ những thứ này, nhưng hắn cũng nhìn ra được trong phòng phát sóng trực tiếp có người đang dẫn nhịp bôi đen Giang Phóng.

Hắn tắt mưa đạn đi, trong ống kính, Giang Phóng đang chuẩn bị ra khỏi vườn thực vật, bởi vì anh hoàn thành nhiệm vụ sớm nên xe của ekip chương trình còn chưa tới, bà La vốn muốn mời bọn họ vào trong nhà ngồi, nhưng Giang Phóng đã từ chối.

Anh và người quay phim đi ra cửa lớn, hai người một trước một sau dạo bước trên con đường sỏi đá rộng rãi, đi được khoảng một kilomet, cuối cùng cũng nhìn thấy ven đường có chiếc ghế đá dài.

Giang Phóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi nói với người quay phim: "Ngồi một lát, chúng ta sẽ chờ ở đây."

Người quay phim đã khiêng máy quay gần một ngày, chỉ có buổi trưa được nghỉ ngơi một chút, nhưng như vậy thì cũng đã rất mệt, nghe vậy anh ta liền đặt máy quay trên tay xuống, nhưng anh ta biết khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp muốn xem cái gì, vậy nên anh ta liền nhắm ống kính thẳng về phía Giang Phóng.

Hai người không chú ý rằng cách đó không xa có một chiếc Maybach đang chạy tới, đồng thời dừng lại ở vị trí cách bọn họ hơn một trăm mét.

Trình Tứ hạ cửa sổ xuống, nhìn chằm chằm vào Giang Phóng đang ngồi trên ghế, tóc của anh đã có hơi dài, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng cũng không đè xu.ống được, để lộ một phần tóc ra ngoài, dán sát vào sườn mặt anh, chỉ thấy anh dựa vào ghế một cách lười biếng, hai cánh tay gác lên băng ghế, hai chân vắt chồng lên nhau, thể hiện dáng vẻ ngán ngẩm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Cho dù anh không làm gì cả, chỉ im lặng ngồi đó thì loại khí chất vừa chán chường vừa lười nhác, vừa kiêu ngạo vừa thanh nhã đầy mâu thuẫn này cũng khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp gào khóc hú hét, chụp màn hình chụp màn hình, li.ếm màn hình liế.m màn hình, đến nỗi ngôn luận của những anti-fan kia đã bị spam trôi mất tăm từ lâu.

Ống kính trong phòng phát sóng trực tiếp đúng là gần hơn, có thể nhìn thấy Giang Phóng rõ ràng hơn, nhưng lúc này Trình Tứ lại chỉ thích người thanh niên cách hắn vỏn vẹn một trăm mét trong hiện thực, điều này khiến hắn cảm thấy mình gần gũi với đối phương hơn bao giờ hết.

Trình Tứ tắt livestream, trời xui đất khiến thế nào mà hắn lại mở máy ảnh trên điện thoại lên, chụp hình Giang Phóng.

"Tách tách."

Thanh niên trên màn hình đột nhiên nhìn về hướng này, cảnh ấy trùng hợp bị điện thoại của hắn chụp lại, cứ có cảm giác như ánh mắt đen sâu kia đang nhìn thẳng vào hắn.

Một cảm giác kỳ lạ lan tràn trong lòng Trình Tứ, hắn không biết đó là loại cảm giác gì, cũng chưa từng cảm nhận được trong quá khứ.

Người quay phim phát hiện động tác của anh: "Sao thế?"

Giang Phóng thu hồi ánh mắt: "Không có gì, xe của ekip chương trình có nói khi nào sẽ tới không?"

Chẳng qua là anh cảm thấy người trong chiếc xe Maybach đó hình như đang nhìn về phía bọn họ.

Tình cờ là người quay phim cũng vừa nhắn tin trong nhóm hỏi nhân viên công tác, "Trong đường hầm đi về hướng này vừa xảy ra tai nạn xe, hơn nữa bây giờ cũng đang là giờ cao điểm chiều tối, hiện tại mọi người đều bị kẹt trong hầm rồi."

Nếu không có tai nạn giao thông, xe của ekip chương trình vốn đã có thể tới trước sáu giờ, nhưng bây giờ có đợi thêm một tiếng nữa thì cũng chưa chắc xe tới được.

Giang Phóng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy Giang Tề nhắn tin cho mình, hỏi xem chừng nào anh về, nhiệm vụ có suôn sẻ hay không vân vân.

Giang Phóng: Xe của ekip bị chặn ở giữa đường, không biết khi nào sẽ tới, nếu em đói bụng thì cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ anh, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.

Giang Tề: Hiện tại em không đói, chừng nào anh tới thì em ăn luôn.

Giang Phóng: Ừ, vậy em nhịn đói một hồi đi.

Giang Tề:...Anh hai, anh làm như thế sẽ mất đi đứa em trai ruột thịt này đấy.

Giang Phóng cười một tiếng, lại thoát ra trả lời tin nhắn của đám người Bạch Thăng Thủy, sau khi biết anh trở về thành phố Yến để ghi hình chương trình, từ sáng sớm thì ba người bọn họ đã spam liên tục trong nhóm, anh vừa xuất hiện, ngoại trừ Mạc Vũ Thu ra ngoài hẹn hò với bạn gái thì hai người khác lập tức ló mặt ra.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi! Chẳng phải lúc trước cậu nói không thích chơi mấy trò như Vương Giả Vinh Diệu hay sao? Cậu gạt tôi, trước đây bảo cậu chơi thì cậu lại không chịu download.

Giang Phóng: Cậu không biết con người rồi sẽ thay đổi ư?

Tôi đẹp trai lai láng: Cái đệch, thay đổi này của cậu nhanh quá, là do bình thường tôi phục tùng (bị đè đầu cưỡi cổ) chưa đủ hả, vì sao cái tên Kha Dĩ Hằng vừa rủ thì cậu tải liền thế.

Bình thường ngoại trừ đu idol thì Triệu Anh Hoa còn thích chơi game để xả stress, nhưng trình độ của cậu ta lại khó mà nói thành lời, vì để sau khi Giang Phóng luyện giỏi thì sẽ dẫn mình bay theo, cậu ta thường xuyên năn nỉ anh tải Vương Giả, nhưng Giang Phóng chê thời gian chơi một ván Vương Giả quá dài nên vẫn không đồng ý.

Bạch Thăng Thủy: Hai chuyện có thể giống nhau sao, tên Kha Dĩ Hằng kia là đối thủ cạnh tranh của Phóng nhi, anh ta dám đào hố thì Phóng nhi liền dám bẫy ngược lại.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi, người chơi game với cậu là ai thế, sao chưa từng thấy bao giờ, không ngờ còn chơi dở hơn tôi nữa.

Giang Phóng: Người ta là newbie chân chính, sao có thể giống cậu?

Giang Phóng: Cậu thuộc kiểu tệ đến mức hoàn mỹ không tì vết, không còn thuốc chữa nữa.

Tôi đẹp trai lai láng: Hu hu, cậu còn bênh anh ta nữa à, cậu có còn coi tôi là con của cậu hay không, tôi mặc kệ, cậu không chơi với tôi thì tôi liền quấn cậu cho tới khi nào cậu chịu chơi mới thôi!

Giang Phóng: Được rồi, lần sau chơi sẽ gọi cậu.

Tôi đẹp trai lai láng: Như vậy còn tạm được.

Bạch Thăng Thủy: Đúng rồi Phóng nhi, bây giờ cậu đã trở lại thành phố Yến rồi, có định về trường học hay không?

Giang Phóng: Chờ ghi hình chương trình xong tôi sẽ về.

Cách hơn một trăm mét, Trình Tứ nhìn thấy Giang Phóng vẫn luôn xem điện thoại, dường như đang trò chuyện với ai đó, trên mặt thỉnh thoảng còn nở nụ cười, hắn nhìn nhìn điện thoại của bản thân, cậu ấy không gửi tin nhắn cho mình, vậy cậu ấy đang tán gẫu với ai, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ như thế.

"Trình tổng, đã sáu giờ rưỡi rồi, chúng ta có đợi nữa hay không?" Tài xế thấy hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết hai người ở đằng xa có gì đẹp mà có thể khiến Trình tổng nhìn suốt một tiếng đồng hồ.

"Chờ thêm chút nữa."

Trình Tứ đang tự hỏi, nếu như qua nửa tiếng nữa mà xe của ekip chương trình vẫn chưa tới, thì hắn sẽ bảo tài xế chạy qua, giả vờ đi ngang tiện thể chở Giang Phóng về.

Chỉ tiếc rằng, khi đợi đến phút thứ hai mươi tám, ý định này của hắn đã tan vỡ sau khi nhìn thấy chiếc xe có logo của ekip chương trình xuất hiện.

Chỗ đường hầm mà ekip chương trình bị kẹt vốn cách nơi đây cũng không xa, lúc sau còn có cảnh sát giao thông đến duy trì trật tự, cuối cùng không còn cảnh kẹt không thể nhích nữa, sau khi ra khỏi đường hầm thì rất nhanh bọn họ đã đến nơi.

"Đi thôi." Trình Tứ nói với tài xế.

Lúc Giang Phóng lên xe, anh nhìn thấy chiếc Maybach dừng hơn một tiếng kia cuối cùng cũng nổ máy, nó không lái vào bên trong mà quay đầu xe chạy về hướng này.

Sau khung cửa sổ xe hạ một nửa, có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da ngồi bên trong, trên mặt hắn đeo một cặp kính gọng bạc, đường nét sườn mặt của hắn vô cùng đẹp, không phải loại kiên cường cứng cỏi, mà là kiểu tuấn tú sắc bén, sóng mũi cao thẳng, giữ chặt lấy gọng kính một cách vững vàng, trong nháy mắt khi hai chiếc xe lướt qua nhau, dường như đối phương cũng nhìn sang bên này.

Ánh mắt hai người đối nhau trong khoảnh khắc, trong đầu Giang Phóng không hiểu sao lại hiện ra bóng dáng của dấu chấm câu, cứ cảm thấy nếu như hiện tại dấu chấm câu đứng ở trước mặt anh thì hình tượng của hắn hẳn là sẽ như thế này.

Sau khi xe khởi động, Giang Phóng mở Wechat, gửi một tin nhắn cho Trình Tứ.

Cùng lúc đó, nhịp tim đập rộn ràng của Trình Tứ đang bình tĩnh lại sau khoảnh khắc chạm mắt ban nãy, bỗng hắn nghe thấy điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc.

Giang Phóng: Tôi vừa nhìn thấy một người, cứ cảm thấy rất giống với hình tượng của anh.

Tay cầm điện thoại của Trình Tứ bỗng siết chặt trong nháy mắt, xưa nay hắn chưa bao giờ tin rằng có người có thể nhận ra một người khác khi mà chưa từng nhìn thấy mặt mũi đối phương.

Mặc dù Giang Phóng không nhận ra hắn, nhưng chỉ dựa vào cái nhìn trong chớp mắt mà anh đã nghĩ đến mình, điều này khiến tâm trạng của hắn không khỏi nhảy nhót, thế là hắn trả lời.

.: Không phải rất giống, đó là tôi.

Giang Phóng:...

Giang Phóng: Có đôi khi anh chân thành đến mức khiến tôi không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.