Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 23: 23: “người…người Này Là…thần Tiên Hay Yêu Quái Vậy”





Sáng sớm.
Một nhóm người trông vẻ mệt mỏi xông vào chi Cục thành phố M Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn với bộ râu quai nón rậm rạp.
Hắn ta hùng hổ lao vào tóm lấy nhân viên lễ tân, vội vàng hỏi:
“Người đâu rồi?”
Lễ tân bối rối ra mặt, lắp bắp hỏi: “Người, người nào cơ?”
“Cái cậu nhân viên bị sinh vật lạ kí sinh ở chỗ các cô đấy, đang ở đâu hả?” Người đàn ông râu quai nón hung hăng lay nhân viên kia: “Nhanh đi! Muộn quá là không kịp cứu đâu đấy!”
Bỗng một giọng nói vọng lại từ phía xa: “À à, Triệu Đông hả?”
Người đàn ông râu quai nón buông lễ tân ra, hai mắt sáng bừng: “Cậu biết à?”
“Vâng.” Cậu nhân viên kia gật đầu: “Hôm nay bệnh viện vừa báo tin cậu ta đã ổn định lại rồi, chắc tuần này là xuất viện được rồi đấy.”
Giờ thì đến lượt người đàn ông râu quai nón đần mặt: “…Hả?”
Nửa tiếng sau:
Trước cửa phòng cách ly đặc biệt trên tầng tám bệnh viện.
Lưu Triệu Thừa chỉ vào Triệu Đông đang ngủ say trong phòng, nói: “Anh xem đi.”
Người đàn ông râu quai nón tiến vào phòng bệnh, cẩn thận vén tấm chăn trên người Triệu Đông lên.
Trên tay chân bệnh nhân vẫn còn sót lại vài vết sưng tím bầm, nhưng có thể thấy rõ chúng đang tan dần, đã có thể nhìn thấy màu da bình thường bên dưới rồi.
Mấy thành viên trong đội ngơ ngác nhìn nhau.
Chưa bao giờ…
Chưa bao giờ có chuyện thế này xảy ra cả…
Chẳng lẽ họ đoán sai rồi?
Người đàn ông với bộ râu quai nón đứng bên chân giường đột nhiên khom người, cẩn thận quan sát đầu gối Triệu Đông.
Hắn ta đưa tay miết nhẹ lên da Triệu Đông, sau đó ngửi thử rồi liếm lên đầu ngón tay.
Lưu Triệu Thừa thấy vậy: “…?”
Nhưng hiển nhiên các thành viên khác trong đội đều rất quen thuộc với dáng vẻ này của đội trưởng, một trong số đó còn xáp lại gần, hỏi: “Sao thế? Anh Ngũ phát hiện ra gì à?”
Người đàn ông được gọi là anh Ngũ nghiêm mặt:
“Không sai, đúng là nhện mặt quỷ.”
“Vậy…?”
Anh Ngũ đăm chiêu một lát rồi chậm rãi lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Có người tới trước chúng ta rồi.”
Những người trong đội đều ngạc nhiên.
“Đã vậy còn rất lành nghề.” Anh Ngũ chậm rãi thở dài.
“!” Các thành viên trong đội tròn mắt nhìn nhau, sau đó mới khẽ nói: “Chẳng lẽ cũng là…”
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, cắt ngang bầu không khí nặng nề trong phòng.
Anh Ngũ nhận cuộc gọi: “…Ừ… Ừ…Được, được rồi.”
Sau khi vài câu trả lời ngắn gọn, hắn ta cúp điện thoại, nói:
“Bên cảnh sát vừa báo, rạng sáng hôm nay có người phát hiện hai mươi tám người mất tích trên phố chính số bốn.

Lúc được tìm thấy, tất cả đang run rẩy túm tụm vào nhau, tuy không có nguy hiểm về tính mạng nhưng không một ai nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày họ mất tích.”
Mọi người đều ngạc nhiên ra mặt.
“Thế này thì…” Anh Ngũ hoang mang ngậm điếu thuốc, ợm ờ nói: “…lại sành quá rồi.”
Lưu Triệu Thừa đứng nghe mà sốt ruột:
“Rốt cuộc các anh đang úp mở chuyện gì thế? Lành ghề cái gì?”
Anh Ngũ nhìn mọi người trong đội, đôi bên gật đầu với nhau.
“Anh là trưởng phòng Hậu cần đúng không?” Hắn ta rút điếu thuốc còn chưa châm trên miệng ra cầm trong tay, trầm ngâm nhìn Lưu Triệu Thừa: “Có lẽ thời gian tới đây chúng tôi sẽ tạm ở lại thành phố M, chắc sẽ cần đến sự phối hợp của anh.”
“Anh có đồng ý cam kết giữ bí mật không?”
Lưu Triệu Thừa: “Được.”
Mười phút sau.
Lưu Triệu Thừa im lặng mất vài giây, sau đó lắp bắp nói: “Cái…cái này là cam kết giữ bí mật của các cậu đó hả?”
Nó là một con giun to dài đỏ sậm, trông như một con đỉa biến dị khổng lồ với cái miệng như một cái đĩa tròn, bên trong là hàm răng nhọn hoắt khiến người nhìn không rét mà run.
“Thật ra thì…”
Tôi cũng không muốn biết tới vậy đâu…
Như thể không nhận ra vẻ chống đối của Lưu Triệu Thừa, anh Ngũ quả quyết kéo Lưu Triệu Thừa đang định bỏ cuộc giữa chừng lại, sau đó thả con đỉa lên mu bàn tay ông ta.
Hai mắt Lưu Triệu Thừa tối sầm.
Thân thể đỏ sậm của con đỉa lúc nhúc trên tay, song nó chưa kịp hút bao nhiêu máu đã bị anh Ngũ quen tay kéo ra, sau đó ném trở lại vào hộp đựng: “Được rồi.”
“…” Lưu Triệu Thừa cười khan: “Ha ha, được quá.”
Anh Ngũ đưa hộp đựng cho đội viên phía sau rồi bắt đầu nghiêm túc giải thích sự việc.

Càng nghe, Lưu Triệu Thừa càng thêm nghiêm túc.
Mãi lâu sau, ông ta mới rề rà hỏi: “Vậy, chính xác thì… trò chơi đó là gì?”
“Chúng tôi cũng không biết,” Anh Ngũ châm điếu thuốc: “Đến bây giờ những thông tin con người có được về nó vẫn vô cùng ít ỏi, không ai biết đến nó đến từ đâu, vận hành như thế nào, hay làm sao để tạo ra nhiều loài quái vật và lệ quỷ khủng khiếp như vậy.”
Khói thuốc cuộn thành từng vòng lượn lờ bay lên.
“Chúng tôi chỉ biết hệ thống trò chơi đã bị hỏng vì lý do nào đó.” Anh Ngũ cắn đầu thuốc lá: “Nên lũ quái vật ở trong đó mới thoát khỏi sự giam cầm, bắt đầu xâm nhập vào thế giới của chúng ta.

Dù bây giờ hai thế giới vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Lưu Triệu Thừa cảm thấy ớn lạnh, ông ta vô thức rùng mình.
Thứ bóng tối xa lạ bỗng trải rộng trước mắt khiến ông ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Lưu Triệu Thừa bình tĩnh trở lại, hỏi: “Còn anh thì sao? Sao anh biết nhiều chuyện như vậy?”
Anh Ngũ khẽ cười, nhưng nghe tiếng cười lại không chứa đựng chút vui vẻ nào.
Đôi mắt đen kịt của hắn ta phản chiếu đốm lửa từ điếu thuốc, như pháo hoa nở rộ trong đêm tối:
“…Bởi vì, tôi là người từ trong đó ra.”

Diệp Ca cẩn thận “trát” lên người bảy, tám lớp âm khí, mãi đến khi anh chắc chắn trên người mình không còn mùi của con người nữa mới dừng lại.
Anh mở quỷ vực, chỉ mấy giây ngắn ngủi sau đó đã đến chỗ hẹn với quỷ ảnh.
Mặt trời trên cao đang dần dần lặn xuống, hoàng hôn ảm đạm bao trùm cả bãi đất trống hoang vu.
Quỷ ảnh đã đợi sẵn ở đó.
Cơ thể nó lờ mờ hơi trong suốt dưới ánh mặt trời, lay động theo từng cơn gió đêm.
Diệp Ca cẩn thận quan sát quanh khu đất hoang phía trước.
Bóng dáng quen thuộc kia không xuất hiện.
Vừa thấy Diệp Ca, quỷ ảnh đã nhiệt tình chào đón:
“Đây này, ở đây.”
Diệp Ca đi qua, hỏi dò: “Lần này Kê Huyền không tới à?”
“!” Quỷ ảnh thốt lên một tiếng như bị chặn họng, sau đó nó vội vàng nói nhỏ: “Ngươi bị cái gì vậy! Sao lại gọi thẳng tên Vương thế! May mà lần này ngài không tới đấy, ngươi chán sống rồi hả?”
…Lần này không tới.
Sau khi bắt chính xác mấy chữ quan trọng trong câu nói của quỷ ảnh, Diệp Ca thầm thở phào.
“Xin lỗi.”
Anh hỏi: “Lần này chúng ta làm gì thế?”
Vừa nghe vậy, giọng quỷ ảnh bỗng trở nên lạnh lẽo: “Nhổ cỏ tận gốc.”
“Mấy con quỷ tham gia cuộc họp hôm qua đã bị vương tiêu diệt gần hết rồi, nhưng cũng có vài con may mắn “lọt lưới”.” Nó cười khẩy: “Nếu chúng đã có gan phản bội thì phải có gan gánh chịu hậu quả.”
Diệp Ca thoáng nhìn sang nó.
…Anh biết, đây là một lời cảnh cáo.
Ảnh quỷ lấy một chiếc la bàn đen tuyền ra, trên mặt la bàn không có kim chỉ nam, chỉ có những vết đen hoặc đậm hoặc nhạt đang từ từ chuyển động.
Nó cúi đầu nhìn la bàn, sau đó nhìn về một hướng nào đó phía trước: “Đằng kia.”
Diệp Ca theo sát bóng quỷ ảnh lơ lửng phía trước.

Khung cảnh xung quanh vút qua bên cạnh, nhòe đi trước tốc độ cực nhanh của họ.
Hai người lao vun vút dưới những tòa nhà, cuối cùng dừng lại trước lối vào một con hẻm đen kịt.
Tiếng xe cộ ồn ào nghe có vẻ xa xôi và lờ mờ, con ngõ trước mắt bị bao phủ trong bóng tối u ám tĩnh mịch, lúc lắng tai nghe kĩ họ có thể nghe thấy âm thanh nhai nuốt vọng ra từ sâu trong bóng tối.
Quỷ ảnh hòa mình vào bóng tối.
Sâu trong con hẻm, có hai tên quỷ đói đang ngấu nghiến một phần chi người.

Chúng cắn xé từng miếng thịt, gặm không sót mẩu xương nào.

Ăn xong rồi vẫn không thấy đủ, chúng há to cái miệng như chậu máu trên bụng, tham lam liếm láp từng mảnh thịt vụn và máu sót lại trên mặt đất, vừa ăn vừa rên rỉ: “…Đói quá…đói…đói…”
“Bọn mày sẽ nhận được vé ăn no trọn đời ngay thôi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối.
Hai gã quỷ đói lập tức cảnh giác, từ từ lùi ngược lại hướng âm thanh phát ra, chúng cất tiếng khàn đặc và căm oán:
“Tay sai của Kê Huyền…”
“Đúng vậy.” Quỷ ảnh cất tiếng cười âm u: “Tay sai của Vương đến hỏi thăm các ngươi giúp ngài đây.”
Âm thanh vừa rồi còn ở trước mặt bỗng vang lên sau lưng bọn quỷ đói, ác ý thì thầm: “Thượng lộ bình an.”
Cái bóng đen kịt bất chợt lan rộng, tự như đang há to cái miệng khổng lồ, trùm lên một con quỷ đói.
Ngay sau đó, tiếng gào thét khàn đặc thê thảm của quỷ đói vang vọng trong bóng tối.
Gã quỷ đói còn lại thấy tình hình không ổn mới vội vã chạy về phía đầu hẻm.

Bóng đen kia bỗng thò mấy đôi tay mờ ảo ra, tóm chặt lấy nửa thân dưới gầy gò dài ngoẵng của quỷ đói, toan kéo gã vào trong.
Quỷ đói chợt ngoác miệng, cúi đầu cắn đứt bắp chân mình rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Ngay khi rời khỏi thân thể, một cái miệng khác bỗng xuất hiện trên bắp chân trắng bệch của quỷ đói, ngoạm lấy tay quỷ ảnh.
“Đậu má!” Quỷ ảnh giật mình.
Tên quỷ đói bị quỷ ảnh nhốt trong quỷ vực thừa cơ vùng dậy, bắt đầu tấn công nó.
Quỷ ảnh đành phải xử lí gã quỷ đói này trước rồi mới rảnh tay quay đầu tìm tên vừa bỏ chạy.
Nó vội vàng chạy ra đầu hẻm.
Nhưng vừa ra khỏi bóng tối, nó đã nghe thấy một tiếng “bịch”.
Cơ thể nặng nề của gã quỷ đói ban nãy rơi cạnh chân nó.
Tứ chi gầy nhẳng giang rộng, gương mặt trắng bệch ngửa lên trên, cái miệng trước ngực há to, sâu trong khoang miệng có một lổ thủng rất lớn.

Thoạt trông như gã đã bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó cắt gọn, gần như xẻ cả cơ thể gã ra thành hai mảnh.
Thân thể gã dần dần tan biến.
…Chết luôn rồi cơ à.
Quỷ ảnh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía con quỷ đang đứng nơi đầu hẻm.
Từng lớp âm khí đen kịt bao trùm lấy đối phương, nương theo ánh sáng từ ngọn đèn trước hẻm, nó có thể nhìn thấy vóc dáng cao lớn thẳng tắp ẩn sau màn khói dày đặc.
Một tia sáng lạnh toát lóe lên trên đầu ngón tay của đối phương rồi biến mất.
Quỷ ảnh không khỏi giật mình.
Quỷ đói là loài lệ quỷ cực kì khó xơi, tuy sức tấn công của chúng không mạnh song khả năng phòng ngự lại vô cùng “biến thái”.
Tên quỷ đói trốn ra ngoài có thể biến dị phần chi đứt của mình, chứng tỏ ít nhất gã cũng trên cấp B.
Còn con vừa rồi nó xử lý chỉ là cấp C+.
Dù vậy nó vẫn phải kéo tên quỷ đói kia vào trong quỷ vực của mình mới gắng gượng chọc thủng được lớp da cứng rắn đến bất thường của gã.
Vậy mà tên ma mới này lạ có thể giết chết quỷ đói cấp B chỉ với một chiêu ngay trong thế giới thực, không cần sự hỗ trợ từ quỷ vực.

Trong ấn tượng của nó, dù là những tên ác quỷ cùng cấp bậc với nó cũng không mấy ai làm được chuyện này.
…Kỹ thuật, kinh nghiệm, thực lực, không thể thiếu một thứ nào trong những thứ này.
Cái nhìn của quỷ ảnh về đối phương lập tức thay đổi:
“Người anh em, bá cháy luôn á.”
Nó thu xác tay quỷ đói vào cái bóng của mình rồi xáp lại gần Diệp Ca: “Vừa rồi là cái gì vậy?”
“Hôm qua ngươi cũng dùng cái này làm ta bị thương hả?” Quỷ ảnh tò mò nhìn Diệp Ca: “Tính ra ta cũng gọi là nhanh rồi mà không nhìn thấy người làm kiểu gì hết luôn!”
Lúc này, dù chỉ nhớ đến cuộc đối đầu ở cửa hang nhện hôm qua thôi cũng đủ khiến quỷ ảnh thấy rùng mình.
Nó đã không phải trải qua cái cảm giác đau đớn khủng khiếp khi bản thể bị thương từ rất lâu rồi:
“Đó là vũ khí của ngươi hả?”
Diệp Ca: “…Kiểu vậy.”
“Trông thế nào thế? Cho ta xem chút được không?” Quỷ ảnh hỏi.
Cho mày xem thì thân phận của tao không giấu được nữa rồi.
Diệp Ca: “Chỉ là móng vuốt thôi, bình thường không xòe ra được.”
“Nhưng không phải lúc chiến đấu ngươi có xòe ra đó hả?” Quỷ ảnh nhất quyết không bỏ qua.
“Đó là bị động.” Nó ồn ào làm Diệp Ca nhức cả đầu, anh bèn bịa chuyện: “Thì, chỉ khi giao phối nó mới chủ động thò ra thôi.”
“Ồ!” Quỷ ảnh chợt hiểu ra: “Hóa ra ngươi thuộc loài quỷ cần giao phối à! Xin lỗi xin lỗi, quỷ ảnh chúng ta toàn tự tách ra hết nên ta dễ quên để ý đến cảm nhận của mấy loài cần giao phối các ngươi lắm.”
Thế này thì là chuyện riêng tư rồi.
Sau khi xác nhận thực lực đối phương không tầm thường, quỷ ảnh nhìn tên “ma mới” trước mặt, càng lúc càng vừa lòng.
Vương mình có khác!
Mắt nhìn quỷ quá chuẩn luôn!
Sự xa cách và gượng gạo trước đó tan biết trong tíc tắc, quỷ ảnh hỏi: “À, phải rồi, tên của ngươi là gì?”
Trong trò chơi, lệ quỷ và quái vật thường được phân biệt trên chủng tộc, ví dụ như quỷ đói, quỷ hút máu, nhện mặt quỷ, hay quỷ ảnh, vân vân… Nhưng với những quỷ quái đã tiến hóa ra trí thông minh bậc cao, chúng thường có tên riêng.

Nhưng cái tên này thường rất riêng tư, hiếm khi tiết lộ với quỷ quái ngoài chủng tộc.
Nhưng giờ hai người họ đã là nhân viên cùng làm cho một chủ, đúng là nên giới thiệu với nhau.
Mà họ lần lữa đến tận lúc này cũng là vì trước đó quỷ ảnh không công nhận anh.
Quỷ ảnh nói: “Ngươi có thể gọi ta là Mi.”
Diệp Ca: “…”
Đờ mơ, tên tuổi kiểu gì đấy?
Anh rề rà hỏi: “Ngươi…tự đặt tên à?”
Mi gật đầu, không hiểu sao Diệp Ca có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên gương mặt mờ ảo của nó: “Đúng vậy, có hay không?”
“…” Diệp Ca gượng gạo đáp: “…đặc sắc lắm.”
“Còn ngươi thì sao?”

Diệp Ca trả lời đại: “Diệp.”
Giới thiệu tên xong, hai người đã thân thuộc hơn rất nhiều, việc xử lí những kẻ phản bội tiếp đó cũng thêm phần thuận lợi.
Một người một quỷ phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc đã giết sạch những con “cá lọt lưới”.
Mi cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, ngạc nhiên bảo: “Nhanh hơn hẳn ta dự tính đấy.”
Mắt Diệp Ca sáng bừng: “Xong rồi à?”
“Còn lại một chỗ cuối cùng thôi.” Mi cất la bàn: “Hẳn vẫn còn không ít lính nhện và trứng nhện trong hang.

Nếu cứ mặc kệ, nói không chừng chúng sẽ nuôi được một con nhện mẹ khác.”
…Ngay đêm hôm qua, Diệp Ca đã tự bảo đảm chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra rồi.
Nhưng quỷ ảnh không biết chuyện này.
Diệp Ca tỉnh bơ gật đầu: “Được, đi thôi.”
Chẳng mấy chốc, họ đã trở lại công trường tối hôm trước.
Trên cao, vầng trăng khuyết treo mình giữa những đám mây lơ thơ, bên dưới là công trường bỏ hoang trông có vẻ âm u và đáng sợ.
Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng ngay khi bước lên mảnh đất này họ lại cảm nhận được bầu không khí lạnh băng thấm sâu vào xương tủy, khiến người ta vô thức muốn chùn bước.
Dù hai người chưa đến gần cửa hang, nhưng đứng từ xa họ vẫn có thể cảm nhận được sát khí ngút trời và mùi máu tanh nồng bốc lên, tụ lại thành màn sương lạnh lẽo dày đặc, u ám trùm lên đống hoang tàn đổ nát bên dưới.
“Ây,” cánh tay đen thì thầm bên tai Diệp Ca: “Hình như có người ở đây này.”
Hiển nhiên Mi cũng nhận ra điều này, nó quay đầu, gương mặt mờ ảo nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, sau đó nói với chất giọng khàn đặc: “Ta ngửi thấy mùi của con người.”
Ngay khi nó vừa dứt lời, vài bóng người xuất hiện trên đống đổ nát cách đó không xa.
“Đúng chỗ này rồi.”
Không cần kiểm tra bản đồ trên tay, Ngũ Túc cũng biết họ đã đến đúng chỗ rồi… Với mùi máu tanh nồng và âm khí dày đặc ở đây, dù là người không có khả năng ngoại cảm cũng không thể phớt lờ cảm giác khiến người ta rùng mình này được.
Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội cũng vô cùng nghiêm túc.
Tuy vẫn còn cách khá xa, nhưng tất cả đều cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm phía trước.
Dù cho họ đều từng trải qua vô số trận chiến, nhưng bản năng sợ hãi trước những mối đe dọa vẫn luôn tồn tại, tựa như có con rắn lạnh băng trườn dọc trên sống lưng.
Không cần bước lên, họ đã có thể cảm nhận được phía trước nguy hiểm đến mức nào.
“Anh Ngũ,” Một thành viên trong đội chần chừ, quay sang nhìn Ngũ Túc: “Chúng ta…vào đó thật hả?”
Ngũ Túc rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng.
Hắn ta đăm chiêu nhìn xa xăm, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó, thậm chí quên cả việc châm điếu thuốc trong miệng.
Mãi một lúc lâu, hắn ta mới hạ quyết tâm, cắn răng nói:
“Đi thôi.”
Bên kia, Mi lạnh lùng nhìn đoàn người đang tiến vào ổ nhện, cái bóng sau lưng nó từ từ kéo dài, như thể đang chuẩn bị hành động.
Diệp Ca nhanh tay kéo nó lại: “Chờ đã.”
“Sao đấy?” Mi khó hiểu nhìn Diệp Ca.
Diệp Ca hỏi: “Ngươi có nhớ Vương giao nhiệm vụ gì cho ta không?
“Dĩ nhiên.”
Diệp Ca chỉ vào đoàn ngừoi nọ: “Bộ đồ họ đang mặc chính là đồng phục của cái Cục quản lí gì đó kia.”
“Chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện này, lỡ như sơ ý để lộ dấu vết gì đó, phá hỏng kế hoạch của Vương thì không tốt đâu.” Anh tỉnh bơ nói nhăng nói cuội: “Dù gì trong hang vẫn còn đám lính nhện đợi họ mà, biết đâu họ lại có thể giảm bớt gánh nặng cho chúng ta đấy.”
“À!” Mi chợt tỉnh ngộ: “Ngươi suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
“Nhưng ta nghĩ một trong hai ta vẫn nên lẻn vào đó quan sát thì hơn.” Diệp Ca vỗ vai nó: “Từ tối đến giờ toàn ngươi ra tay là chính, ta chỉ hỗ trợ phía sau.

Lần này ngươi nghỉ ngơi đi, để ta vào cho.”
Mi vô cùng cảm động, nói: “Người anh em, ngươi tốt quá.”
Diệp Ca cực kì khiêm tốn: “Đâu có đâu có, việc ta nên làm mà.”
Và thế là, một người một quỷ vui vẻ tách ra.
Mi trông chừng ngoài cửa hang, Diệp Ca thì lần trong bóng tối lén lút vào theo.
Cánh tay đen bám trên vai Diệp Ca lí nhí lên án: “Anh lừa gạt một con quỷ trung thực như vậy, lương tâm có đau không?”
Diệp Ca hỏi ngược lại nó: “Tao có nói câu nào không đúng à?”
Cánh tay đen: “…”
Hình như là không có.
Con người này mà muốn thủ đoạn thì cũng ghê gớm lắm luôn á.
…Mấy người chơi chiến thuật các anh đều không trong sáng gì hết!
Trong ổ nhện.
Ngũ Túc dẫn đầu đội ngũ chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt sắc bén của hắn ta cẩn thận dò xét từng ngóc ngách trong hang động tối tăm, cảnh giác bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
Mùi hôi nồng nặc ngập tràn lối đi, dưới đất và trên vách đá đều ẩm ướt, đất đá thấm máu lóe lên ánh sáng đỏ sậm dưới ánh đèn pin sáng chói.
Thoạt trông như vừa có một cuộc tàn sát xảy ra.
Ngũ Túc khom người, cẩn thận quan sát xác của tên lính nhện cao hơn nửa người trước mắt.
Hắn ta dịch cái chân mọc đầy lông cứng của con nhện ra, nhìn vết thương sâu hoắm gần như cắt nó thành hai nửa trên bụng.
Ngay khi hắn ta kéo ra, chất lỏng màu vàng xanh từ từ tràn ra, ùng ục rơi xuống mặt đất, khiến bầu không khí trong hang càng thêm bẩn tưởi.
Ngũ Túc thả tay: “Chúng ta tới chậm rồi.”
“…Ha ha.” Một thành viên trong đội cười khan: “Vậy cũng tốt mà.”
Nhìn tình hình này thì nếu họ tới sớm hơn một chút, có khi họ đã chết rồi.
Ngũ Túc cắn đầu thuốc, không đáp lại.
Hắn ta tiếp tục dẫn mọi người lần về phía trước.
Đi hết con đường quanh co khúc khuỷu, cuối cùng họ cũng đến trung tâm hang nhện.
Lệ quỷ chết rồi sẽ tan thành âm khí, nhưng quái vật thì không.
Thi thể thê thảm của nhện mẹ nằm ngổn ngang giữa hàng động rộng rãi và trống trải.

Gương mặt con người của ả vẫn dừng lại ở khoảnh khắc mất mạng, vẻ tức giận, đau đớn, độc ác và thù hận khiến khuôn mặt ả méo mó và dữ tợn, đôi mắt đục ngầu trợn trừng, khắp thân thể không lồ là vô số vết thương do Huyết Cổ Ngư gây ra.
Túi trứng sau bụng đã vỡ tung, chất lỏng bên trong thấm vào bùn đất.

Trứng nhện không còn chất dinh dưỡng chuyển sang màu trắng xám, cứng đờ.
Trên mặt đất là đầy những vết máu khô và những mẩu tay chân đứt gãy.
Các thành viên trong đội đều trợn mắt há mồm, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng như địa ngục phía trước
“Mấy cái này…đều là do người lành nghề mà anh nói tới làm sao?”
Một thành viên trong đội lí nhí hỏi, như thể đang lo mình sẽ quấy rầy đến thứ gì đó.
“…E là vậy.” Ngũ Túc hít sâu, rút điếu thuốc xuống cầm trên tay: “Con nhện mặt quỷ này ít nhất cũng phải cấp A trở lên, ngoài cậu ta ra tôi không nghĩ có ai khác có thể làm được chuyện này.”
Đội viên nọ sửng sốt: “Ai cơ?”
Ánh mắt Ngũ Túc nặng nề và sâu thẳm, hắn ta chậm rãi nói: “ACE.”
Diệp Ca tự dưng bị “gọi hồn”: “…”
???
Thật ra lần này không phải tôi làm đâu…
Nghe cái tên vô cùng xa lạ này, các thành viên trong đội ngờ vực lặp lại: “ACE?”
“Cậu ta là huyền thoại trong trò chơi.” Ngũ Túc vuốt bộ râu quai nón của mình, ánh mắt sáng ngời, tựa như đang hồi tưởng lại: “Trò chơi theo thể chế tích điểm, một trăm triệu điểm sẽ đổi được tư cách rời khỏi trò chơi.

ACE là người đứng đầu trên bảng điểm, cũng là người chơi duy nhất qua cửa trong truyền thuyết.”
Gì cơ?!
Tất cả mọi người cùng thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trong tiểu đội này, không ai không biết những gì Ngũ Túc từng trải qua.
Hắn ta kẹt trong trò chơi suốt ba năm, chật vật tìm đường sống giữa gió tanh mưa máu.

Những tưởng cuộc đời hắn sẽ kết thúc tại nơi đó, nhưng bỗng một ngày, hệ thống trò chơi không còn hoạt động.
Lần đầu tiên, bảng điểm luôn treo trên đầu họ tối sầm.
Cửa hàng trong trò chơi không vào được nữa, hệ thống không còn đáp lại tiếng gọi của người chơi, mà họ cũng không bị kéo vào hết những phó bản nguy hiểm này đến phó bản nguy hiểm khác nữa.
Khi sự hỗn loạn ngắn ngủi trôi qua, những người chơi kì cựu bỗng nhận ra rằng…
Trò chơi sập rồi.
…Cánh cửa trở lại thế giới hiện thực đã mở ra.
Tất cả người chơi đều vô cùng mừng rỡ, không ai không thấy như mình vừa vượt một kiếp nạn.
Nhưng họ quên mất một điều, cánh cửa này không chỉ mở ra với họ, quỷ quái trong trò chơi cũng mất đi sự trói buộc, xâm nhập vào thực tế.
Là một người chơi sống sót ra ngoài, sau khi trở về thế giới thực, Ngũ Túc gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Hắn ta vận dụng kinh nghiệm của mình trong trò chơi.

cố gắng ngăn chặn đám yêu ma quỷ quái đang nhanh chóng tăng lên trong xã hội hiện thực.
…Cũng chính vì biết những gì Ngũ Túc từng trải qua, từng kề vai chiến đấu với hắn ta, cũng từng tiếp xúc với những thứ yêu ma quỷ quái kia ở khoảng cách gần, thậm chí còn chiến đấu với chúng…
Nên những đội viên này mới hiểu rõ danh hiệu “đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy”, “người duy nhất vượt qua trò chơi” có ý nghĩa gì.
“Ôi trời…” Một thành viên ngơ ngác hỏi:
“Người…người này là…thần tiên hay yêu quái vậy?”
“Có lẽ là cả hai.” Ngũ Túc ngẩng đầu nhìn thi thể con nhện cách đó không xa, từ từ lướt mắt qua những vết rạch trên xác của nó.
Hắn ta nói: “Khi mới vào trò chơi không lâu tôi đã từng cùng phó bản với cậu ấy.”
Một đội viên vội hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu ta là người như thế nào?”
Ngũ Túc hít sâu, rời mắt khỏi con nhện, trịnh trọng nói: “Rất mạnh, mạnh vô cùng.”
…Đến tận bây giờ hắn ta vẫn nhớ rõ từng cảnh tượng xảy ra trong phó bản đó.
Dưới bầu trời đen kịt, người thanh niên đội mũ im lặng đi phía cuối hàng, bóng tối che khuất gương mặt cậu ta.
Cậu ta chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng đi theo mọi người.
Không một ai biết thân phận của cậu ta.
…Cho đến khi phó bản bắt đầu.
Lưỡi hái sáng như ánh trăng lóe lên ánh sáng tàn nhẫn và sắc bén, nó dễ dàng cắt ngang bụng con quái vật, tay chân đứt gãy và thịt vụn bay khắp nơi, nhuộm cả bầu trời thành màu máu đỏ tươi.
Đến khi những người khác hoàn hồn, cậu thanh niên nọ đã tàn sát cả bầy quỷ.
Thật ra, lần này là Ngũ Túc chủ động nhận nhiệm vụ tại thành phố M.
Lý do là vì trong một lần sắp xếp tài liệu, hắn ta nhìn thấy tên của ACE xuất hiện tại một tệp trong số đó.
Và lúc này đây, mọi chứng cứ đều hướng đến cùng một kết luận…
Tin đồn là thật, ACE đã qua cửa rồi.
Hơn nữa…
Sự cuồng nhiệt chớp nhoáng trong đôi mắt Ngũ Túc, hắn ta lẩm bẩm: “…Bây giờ cậu ta đang ở thành phố M.”
Trong một lối đi kín đáo cách đó không xa.
“Ôi chao,” cánh tay đen níu vai Diệp Ca, hào hứng nghe ngóng cuộc nói chuyện đằng xa, sau đó nó thốt lên: “Hóa ra anh nổi tiếng vậy luôn hả? Qua cửa lâu như vậy rồi vẫn có fan cuồng luôn?”
“…” Diệp Ca lạnh lùng nói: “Mày câm miệng.”
Trên đời này có chuyện gì xấu hổ hơn cảm giác nghe người khác “tâng bốc” mình ngay trước mặt không?
…Không có.
“Mà vậy thì giờ có thế lực nào trên giới này này không muốn tìm anh không thế?” Cánh tay đen khẽ hỏi.
Diệp Ca: “…”
Muốn ná thở..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.