Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã - Khê Tịch Tịch

Chương 49: Đánh cược.




Chương 49: Đánh cược.

Thích Âm nói không cho chính là không cho.

Chỗ này vừa lạnh vừa cứng, vừa nãy cô bị Kỷ Lưu Thành đè lên tường, làm trầy cả ngực.

Kỷ Lưu Thành còn muốn, Thích Âm liền ưỡn ngực cho anh xem.

“Đây.”

“Muốn tớ ăn?” Kỷ Lưu Thành vừa nói vừa nắm lấy bộ ngực non mềm kia.

Thích Âm đánh vào ót anh một cái.

“Cái gì cơ, không thấy ngực tớ bị mài trầy rồi sao?”

Lúc này Kỷ Lưu Thành mới để ý.

Vì thế anh cũng đau lòng.

“Vậy về nhà trước.”

Mặc dù “cậu em” còn cứng, anh vẫn mặc lại quần cho Thích Âm, sau đó đưa cô về nhà.

Chỉ là hai người ai cũng không nghĩ tới sẽ gặp Hoắc Dung ở cửa.

“Anh Lưu Thành…”

Đèn đường ở đây đã được bật, Hoắc Dung từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt lẳиɠ ɭơ thỏa mãn của Thích Âm.

Sao người phụ nữ này có thể không biết xấu hổ như vậy?

Còn dùng cả thân thể để câu dẫn đàn ông?



Cũng không biết đã ăn bao nhiêu ƈôи ŧɦịŧ của đàn ông, đã bị thâm đen và lỏng lẻo đến mức nào rồi.

Mặc dù trong lòng khinh bỉ lại chua xót, Hoắc Dung vẫn đè nén tâm tư, thậm chí còn cười với Thích Âm, chào hỏi: “Thích Âm, cậu cũng ở đây nha.”

Thích Âm trực tiếp nắm tay Kỷ Lưu Thành, trợn mắt nhìn cô ta.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Kỷ Lưu Thành vẫn còn sót lại trong hoa huyệt cô chưa được rửa sạch, chỉ muốn mau chóng về nhà rửa sạch, thật sự lười ứng phó Hoắc Dung.

Kỷ Lưu Thành cũng không kiên nhẫn: “Cô lại muốn làm gì?”

Hoắc Dung: “Hôm nay Thích Âm dẫn người qua dọn đồ của anh, em muốn hỏi một chút chuyện là thế nào, nhưng anh vẫn luôn không nhận điện thoại…”

Kỷ Lưu Thành ngắt lời cô ta: “Là ý của tôi, tôi không muốn ở cùng cô, nên đến chỗ bạn gái tôi, chuyện này có vấn đề gì sao?”

Mặt Hoắc Dung trắng bệch, lại không buông tay nói: “Hóa ra là ý của anh, ừm, em còn có một việc…”

Kỷ Lưu Thành: “Rốt cuộc cô còn muốn làm gì?”

Hoắc Dung cắn môi, ấm ức nói: “Anh Lưu Thành, sao anh lại hung dữ với em vậy? Là do Thích Âm đã nói gì với anh sao? Hiện tại rõ ràng em không có ý niệm khác, chỉ coi anh như anh trai…”

Thích Âm ngắt lời cô ta: “Nói thẳng đi.”

Hoắc Dung mím môi, nhìn về phía Kỷ Lưu Thành: “Chiều nay chú Kỷ đưa em tới Nhất Trung, em đã làm bài thi trung khảo của trường, sau khi thầy giáo chấm đã quyết định cho em vào lớp một.”

Lớp một là lớp trọng điểm.

Thành tích Kỷ Lưu Thành xuất sắc nên đương nhiên sẽ ở lớp này, mà Thích Âm có tiếng là điểm kém, cho nên chỉ ở lớp thường, hai người không học cùng nhau.

Hiện tại Hoắc Dung muốn chen vào lớp Kỷ Lưu Thành.

Kỷ Lưu Thành rõ ràng đã nổi giận, nhưng Thích Âm lại bình tĩnh nhướng mày: “Đã biết, còn việc gì không, không có thì đi đi, chúng tôi phải về ngủ.”

Hoắc Dung giả mù sa mưa nhìn về phía Thích Âm, như là lo lắng cho cô: “Đúng rồi, Thích Âm, tớ nghe nói mấy năm nay thành tích của cậu vẫn luôn không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ không có cách nào vào cùng trường đại học với anh Lưu Thành, hay là như vậy đi, dù sao tớ cũng không ngại phiền, nếu cậu muốn, tớ có thể kèm cậu học.”



Thích Âm cười thành tiếng.

Hoắc Dung đây là muốn nhắc nhở cô chuyện gì?

Là nói cô có được Kỷ Lưu Thành chỉ là tạm thời, thành tích hai người bất đồng, nên định sẵn không thể lâu dài?

Nhưng mà Hoắc Dung này lo lắng thừa rồi.

“Kể cả tôi muốn cải thiện việc học thì tại sao tôi lại phải tìm cô? Là tôi không mời nổi giáo viên hay là Kỷ Lưu Thành sẽ không kèm tôi học?” Thích Âm nhìn Hoắc Dung, cười rạng rỡ, “Huống chi, sao cô có thể chắc chắn ở phương diện học tập cô nhất định tốt hơn tôi chứ?”

Trong lòng Hoắc Dung cười lạnh.

Cô ta không phải không biết biểu hiện trong trường hay thành tích thi cử của Thích Âm hai năm nay, chưa tính thành tích của cô ta vốn xuất sắc, coi như thành tích của cô ta bình thường đi, sao có thể không tốt hơn Thích Âm – người đứng thứ nhất từ cuối lên chứ?

Thích Âm đúng là không biết tự lượng sức mình.

Hoắc Dung cực kỳ tự tin, nhưng vẫn giả bộ ngượng ngùng: “Chỗ khác tớ có thể không bằng cậu, nhưng mà Thích Âm, về mặt thành tích thì quả thật không bằng tớ.”

Thích Âm: “Hử? Vậy hay là đánh cược đi?”

Hoắc Dung: “Đánh cược gì?”

Thích Âm: “Trong kỳ thi cuối kỳ lần này, nếu như điểm của cô cao hơn của tôi thì tôi sẽ chia tay Kỷ Lưu Thành.”

Hoắc Dung quả thật không thể tin nổi những gì mình nghe thấy: “Cậu nói cái gì?”

Thích Âm điên rồi sao? Sao cô lại muốn tự mình rước nhục.

“Đương nhiên,” Thích Âm bổ sung thêm, “Nếu như điểm của tôi cao hơn của cô, cô cũng phải hứa với tôi một điều.”

Hoắc Dung: “Chuyện gì, cậu cứ việc nói.”

Thích Âm: “Cút ra nước ngoài, đừng quấy rầy tôi và Kỷ Lưu Thành nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.