Khuôn mặt đỏ ửng của Tô Cẩn càng lúc càng lạnh lùng: “Đây là hai câu, tôi không trả lời, cũng không biết.”
“Sao lại không biết? Mấy vụ án gần đây đều do cậu khám nghiệm tử thi, chắc chắn thường xuyên gặp mặt anh ta, dù sao cũng biết được chút ít chứ?”
“Tại sao tôi phải biết?” Tô Cẩn mất kiên nhẫn.
Thấy vẻ mặt cô rất tệ, Diệp Ái Lạp không dám trêu nữa, vội vàng bỏ tay ra.
Tô Cẩn đóng sầm cửa lại, cô vừa đi vừa cởi q,uần áo, lúc đi vào phòng ngủ chỉ còn lại một bộ đồ lót màu đen.
Qua tấm gương trên bồn rửa mặt, có thể thấy trên người cô đầy mẩn đỏ, gần như không có chỗ nào lành lặn.
Trên lưng cô có một vết sẹo dài, phải đến 30 – 40 cm, kéo từ vai trái đến phần eo phải.
Vết sẹo chạy ngang qua cả phần lưng mảnh mai của cô, nhìn mà giật mình, dù trên lưng đầy nốt mẩn đỏ vẫn không che được.
Sau khi xả đầy nước vào bồn tắm, Tô Cẩn đổ một ít nước thuốc vào rồi ngâm người trong bồn tắm.
Cô nằm ngửa, chậm rãi tụt xuống, cả đầu gần như chìm trong nước.
Cô đã tập nín thở, có thể chìm trong nước một phút, lúc nổi lên nốt mẩn đỏ trên người đã bớt đi nhiều.
Tô Cẩn dựa đầu vào mép bồn tắm, lẳng lặng nằm ngửa mặt lên trần nhà.
Cô đặt tay ở bụng, trên bụng phải còn có hai vết sẹo hình tròn như vết dao, nằm ở dưới bụng và dưới xương sườn.
Có nhắm mắt lại nhẹ nhàng vuốt ve, trước mắt thoảng qua vô số hình ảnh, những hình ảnh này rời rạc như mảnh vỡ không thể ghép lại hoàn chỉnh, đó là ký ức ẩn sâu trong tiềm thức của cô.
Cô không nhớ nổi, càng cố gắng nhớ lại thì đầu càng đau như muốn nứt ra.
Tô Cẩn mở mắt ra, đôi mắt đỏ bừng, tơ máu nổi lên trong tròng mắt trông rất đáng sợ.
Cả người cô bắt đầu mất khống chế mà run rẩy, từ đầu đến cuối chân lạnh toát, sự sợ hãi như một con rắn độc bò ra từ trong đáy lòng, dần lan đến cả người.
Hơi thở dần gấp gáp, cảm giác hít thở khó khăn khiến cô nắm lấy mép bồn tắm muốn đứng lên.
Nhưng có thể cô đã tê dại cứng đờ, không thể động đậy được.
Tô Cẩn chỉ có thể nằm thế, mặc cho nỗi sợ bao phủ cắn nuốt mình...
Đây là di chứng sau chấn thương, cô đã mắc căn bệnh này sau khi tỉnh lại trong bệnh viện vào năm mười tuổi.
Mỗi khi trong đầu xuất hiện những hình ảnh rời rạc đó, thì cô sẽ phát bệnh.
Căn bệnh kỳ lạ hơi giống hen suyễn, nhưng không chết, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe lại.
Ký ức trước năm mười tuổi rất mơ hồ, cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Cảnh sát nói cho cô biết, người nhà của cô đã bị giết hại, chỉ có cô còn sống.
Tô Cẩn bị đâm ba nhát, vết dao trên lưng rất dài, da thịt bị lật hết lên nhưng không phải vết thương chí mạng.
Hai vết dao ở bụng đâm trúng thận, may mắn được cứu chữa kịp thời nên không cần cắt bỏ thận.
Cô nằm viện hai tháng, ngơ ngác trải qua sáu mươi ngày, đến cuối cùng sức khỏe đã khôi phục nhưng tinh thần rất kém, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Trong mơ toàn là máu, xung quanh là những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, chúng nó mở cái mồm to như chậu máu nhào về phía cô.
Sau đó cô hét to tỉnh lại, trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cảm xúc của Tô Cẩn ngày càng thất thường, sau này cô không nói một câu nào, trốn trong chăn cả ngày.
Cô không cho phép người khác đến gần, không cho kéo rèm cửa sổ ra, còn không cho bật đèn.
Suốt cả nửa năm trời, cô gần như sống trong bóng tối.
Cô hoàn toàn không nhớ gì về vụ án cả nhà bị giết hại...