Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 17: Chương 17





Editor: Browniie 
Thứ sáu sau khi tan học, Hoắc Thành về nhà với Tạ Hoài Thanh như thường lệ.

Trịnh Hạo Từ ủ rũ cụp đuôi đi theo hai người, Hoắc Thành hỏi anh chàng: "Sao mày không về nhà đi, đi theo bọn tao làm gì?"
"Anh Thành." Trịnh Hạo Từ đáng thương quá chừng, "Hai anh đi cùng em chốc lát nha, lòng em khó chịu."
Hoắc Thành không rõ nguyên do: "Mày bị làm sao?"
Tạ Hoài Thanh cũng quan tâm nhìn anh chàng, Trịnh Hạo Từ liếc Tạ Hoài Thanh một cái, nói ra ngượng lắm.
Hoắc Thành thúc giục: "Nói đi, người một nhà cả."
Trịnh Hạo Từ nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng phết, hơn nữa bây giờ anh chàng đang trong tình huống cấp bách, vẻ mặt như đưa đám: "Em bị người ta lừa."
Hoắc Thành hiểu rõ: "Cái đứa trong game yêu đương với mày chứ gì?"
Trịnh Hạo Từ không hó hé gì, tỏ vẻ cam chịu.
Anh chàng quen một em gái trong game, thường xuyên chơi game cùng nhau, sau khi quen quen hơn thì bật voice nói chuyện phiếm.

Em gái kia giọng vừa ngọt vừa nhẹ, tính cách lại dịu dàng, làm cho Trịnh Hạo Từ nở hoa trong lòng...!Ai mà ngờ được em gái kia lừa được tiền của anh chàng thì lập tức cho vào blacklist.

Phỏng chừng ảnh chụp kia là giả, giọng nói cũng dùng máy biến thanh để thay đổi rồi.
Tạ Hoài Thanh kinh ngạc, cậu còn tưởng mấy loại chuyện như này chỉ xảy ra trên tin tức thôi chứ, có hơi đồng tình với anh chàng à nha.
"Mày..." Hoắc Thành muốn mắng anh chàng ngốc nhưng lại không đành lòng, "Lừa nhiều hay ít?"
Trịnh Hạo Từ nhỏ giọng nói: "Không nhiều lắm, có 2 ngàn thui."
Hoắc Thành thoáng thở phào: "Ừ không nhiều, rồi sau này mày chơi game thiếu tiền xem như là một bài học đi."
Trịnh Hạo Từ vô cùng đau đớn: "Em để ý tí tiền đấy sao! Em ấy lừa gạt tình cảm của em!"
"Còn chưa gặp mặt nhau, cái gì tình cảm với chả cảm tình." Hoắc Thành lại xát muối vào nỗi đau của Trịnh Hạo Từ, "Đã bảo mày rồi, cách một cái màn hình nào biết được người đối diện là ai, nói không chừng lại là một ông chú đang moi chân hay là một người cô có con bằng tuổi mày ấy."
Tạ Hoài Thanh đẩy đẩy Hoắc Thành, nào có ai an ủi người khác giống hắn cơ chứ, nhìn Trịnh Hạo Từ sắp khóc rồi đây này.
Hoắc Thành ngẫm lại, chủ yếu cũng do nghe lời Tạ Hoài Thanh, từ ngữ đã ôn hòa hơn chút: "Thôi đừng khổ sở, trường học nhiều bạn nữ như vậy cơ mà, về sau mày đừng tìm trên mạng nữa."
Trịnh Hạo Từ oán hận nói: "Nếu ngoài đời có người nhìn trúng em thì em làm sao đến nông nỗi phải yêu qua mạng cơ chứ!" Này, đẹp trai như thế sao có thể hiểu được nỗi đau của anh chàng, nói không biết ngượng mồm.
Hoắc Thành hận rèn sắt không thành thép: ".....!Bảo mày giảm béo thì mày đếch chịu, sau này tao mà thấy mày ăn khoai chiên uống Coca nữa thì bố đấm mày."
Tạ Hoài Thanh kinh ngạc đứng một bên, Hoắc Thành còn có bộ mặt dữ như thế sao, trừ hôm thi ấy ra thì cậu cũng không biết thì ra Hoắc Thành đối xử với người khác cũng hung như vậy.
Tạ Hoài Thanh bảo Hoắc Thành đi với Trịnh Hạo Từ trước mà Hoắc Thành không chịu, kiên trì muốn đưa cậu về nhà.

Trịnh Hạo Từ bèn buồn bã đạp xe đi sau hai người.
Đưa Tạ Hoài Thanh về nhà rồi, Hoắc Thành mới đi ăn cơm với Trịnh Hạo Từ, nghe anh chàng kể khổ.
Hai người đến một tiệm đồ nướng, Trịnh Hạo Từ một hơi gọi hơn mười chai bia.

Hoắc Thành muốn cản thì anh chàng la lối khóc lóc: "Có phải là anh em không? Là anh em thì để im cho em uống."
Hoắc Thành không có cách nào, chỉ có thể nhìn Trịnh Hạo Từ, cản anh chàng uống ít một chút.
Một chai bia xuống bụng, hơi men dâng lên, Trịnh Hạo Từ bắt đầu khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn dụa, vừa khóc vừa kể, nói lòng tốt của mình ném cho chó ăn, rủa tên lừa đảo kia bị thiên lôi đánh, tốt nhất đừng để ông đây gặp lại mi.
Cái từ lừa đảo vừa thốt ra lại chọc trúng thần kinh mẫn cảm của Hoắc Thành, hắn chột dạ nói: "Cứ gạt người là không thể tha thứ à, nếu có nguyên nhân thì sao?"
Trịnh Hạo Từ kiên định: "Đã lừa người ta thì còn nguyên nhân gì? Chắc chắn là có mưu đồ xấu rồi! Em nói với anh, đặc biệt là mấy kẻ lừa gạt tình cảm, em chúc mấy đứa đấy cả đời không tìm được tình yêu đích thực!"
Hoắc Thành nóng nảy: "Mày cũng đâu thể phủ định toàn bộ như thế, sao lại không có lời nói dối thiện ý được chứ?"
"Đã lừa người còn không biết xấu hổ nói cái gì thiện ý, buồn cười." Trịnh Hạo Từ uống nhiều gan cũng to ra, "Thành này, anh đây là người đã từng trải, để anh nói mày nghe, nếu có đứa nào lừa tình mày, còn nói là muốn tốt cho mày, mày tốt nhất đừng có tin đấy, loại người như thế trong miệng không có nổi một câu thật lòng đâu..."
Hoắc Thành càng nghe càng rén, hắn vốn định nói thật sớm chút, nhưng hiện tại hắn lại không dám chắc, nếu Tạ Hoài Thanh cũng nghĩ giống Trịnh Hạo Từ thì làm sao bây giờ...

Hoắc Thành đi an ủi người khác, kết quả lại khiến lòng mình sầu khổ, bưng cốc bia uống một hơi cạn sạch.
*
Tầm 8 giờ, Tạ Hoài Thanh nhận được điện thoại của Hoắc Thành.
Đầu bên kia gào rất lớn: "Thanh Thanh!" gọi đến mức khiến Tạ Hoài Thanh sửng sốt.
Tạ Hoài Thanh chần chờ nói: "Hoắc Thành? Cậu làm sao thế?"
Hoắc Thành cười ngu một tiếng, sau đó nói: "Bé, bé ở đâu đấy? Tớ, đi tìm bé nha..."
Tạ Hoài Thanh kinh ngạc, sau đó lại đau đầu, hiểu ra đây là uống quá nhiều rồi, nói chuyện ríu hết cả lưỡi kìa.
Cậu hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi."
Đầu kia của điện thoại ậm ờ hồi lâu, Tạ Hoài Thanh cũng chẳng nghe được tin tức về địa điểm, sau đó im lặng vài giây xuất hiện một âm thanh xa lạ: "Xin chào cậu, chúng tôi là tiệm đồ nướng Nhà Kia, hai người bạn của cậu uống say quá, mời cậu đến đây đón một chuyến nhé."
Tạ Hoài Thanh: "Ngại quá, tôi nghe không rõ, nhà ai?"
Nhân viên cửa hàng: "Gọi là kia, kia trong cái này cái kia ấy."
Tạ Hoài Thanh: "...!Tôi biết rồi."
Cậu bắt xe đến tiệm đồ nướng, Hoắc Thành với Trịnh Hạo Từ uống say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, trên mặt đỏ ửng, bây giờ hai người đã ngừng ồn ào, chuyển thành yên tĩnh mơ màng.
Một kéo hai là không thực tế rồi, Tạ Hoài Thanh nhiều nhất chỉ có thể vác một đứa về nhà.

Cậu gửi tin nhắn cho Trình Phỉ với lớp trưởng, sau đó ngồi chờ bên cạnh Hoắc Thành.
Hoắc Thành mở mắt ra thấy người bên cạnh, sáng mắt lên nói câu "Bé đến rồi" rồi vẹo người ngã xuống vai Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh nhẫn nhịn không đẩy hắn ra.
Lớp trưởng với Trình Phỉ vừa vào cửa đã thấy Hoắc Thành dựa vào vai Tạ Hoài Thanh, tay còn ôm lấy cậu.

Tạ Hoài Thanh thấy hai người tới, bình tĩnh chào hỏi.

Lớp trưởng hốt hoảng, thấy Hoắc Thành chuẩn bị đi đời rồi, Trình Phỉ mạnh mẽ hơn khống chế được bản thân, ngăn mình không móc di động ra chụp ảnh.
Ba người tỉnh vác hai con ma men ra cửa, Trình Phỉ nói với Tạ Hoài Thanh: "Địa chỉ nhà Hoắc Thành tớ gửi cậu rồi đấy, tớ với Lôi Bân đưa mập mạp về trước nhé."
Bọn họ không hẹn mà cùng cam chịu sự phân chia này, bởi vì Hoắc Thành từ đầu đến cuối đều dính chặt lên người Tạ Hoài Thanh, tách cũng tách không ra.

Trình Phỉ đã sớm thấy không ổn rồi, làm bạn bè thì đương nhiên phải giúp Hoắc Thành một tay chứ.
Lúc bọn họ phân công nhau hành động, Hoắc Thành lẩm bẩm một tiếng: "Tạ Hoài Thanh ơi."
"Ừm." Tạ Hoài Thanh đáp.
Hoắc Thành đột nhiên duỗi tay nâng mặt Tạ Hoài Thanh, nhanh chóng ghé sát vào, chuẩn xác không nhầm hôn một cái lên môi người kia.
Chụt một tiếng.
Trường hợp này quá mức bùng nổ, trừ Trịnh Hạo Từ lơ mơ không rõ, Trình Phỉ Lôi Bân và quần chúng vây xem xung quanh, tất cả đều hóa đá.
Thùy tai Tạ Hoài Thanh đột ngột đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.