Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 41: Người kể chuyện 8





Diệp Sanh đứng ở bên hồ rất lâu.

Lúc này một bà lão đang đi tản bộ bên trong trường đại học vào lúc chạng vạng đột nhiên hét lên: "Anh bạn trẻ, đừng đến gần quá, hồ không sâu nhưng có người chết đuối rồi."

Diệp Sanh sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện một bà lão đầu tóc hoa râm nhưng thần khí phấn chấn. Bà mặc một chiếc áo khoác lụa trắng đơn giản rộng rãi, hẳn là cư dân ở gần đây có cuộc sống hạnh phúc, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy hạnh phúc.

Diệp Sanh nhìn chằm chằm bà, cau mày. Có lẽ so với những học sinh ở trường đại học Hoài An, những người sống gần đó và thường xuyên đến thăm hồ là những người hiểu rõ nhất về hồ tình nhân.

Ánh mắt Ninh Vi Trần từ đầu đến cuối đều rơi vào trên mặt cậu, nhìn vẻ mặt của Diệp Sanh, hắn lập tức biết Diệp Sanh đang suy nghĩ gì. Ninh Vi Trần thu hồi ánh mắt, quay người đi, nở một nụ cười lấy lòng với các trưởng bối: "Trong hồ này từng có người chết sao?"

Bà lão gật đầu: "Đúng vậy, đã có rất nhiều người chết. Mỗi mùa hè luôn có người tới đây bơi lội, bị vướng vào thực vật thủy sinh mà chết đuối."

Ninh Vi Trần: "Con và bạn con mới trúng tuyển vào đại học Hoài An năm nay, nghỉ hè đến đây tham quan, muốn biết một số chuyện ở đây."

Bà lão hai mắt sáng lên: "Ồ, con là sinh viên xuất sắc."

"Không ạ." Ninh Vị Thần khiêm tốn mà lễ phép cười, thanh âm trong trẻo, ánh mắt sáng ngời, bộ dáng giống như một thanh niên mới vào trường, tràn đầy lo lắng và hy vọng về tương lai.

Bà lão tự tin tràn đầy nói: "Yên tâm đi, bà ở đây gần sáu mươi bảy mươi năm, bà biết con muốn hỏi cái gì."

Ninh Vi Thần: "Cảm ơn bà." Hắn giơ tay lên vẫy tay với Diệp Sanh trong ánh hoàng hôn, nở nụ cười rạng rỡ: "Diệp Sanh, lại đây."

Diệp Sanh: "......"

Diệp Thịnh nhếch khóe miệng đi tới, bởi vì chuyện của bà ngoại nên cậu luôn có chút xấu hổ khi ở cạnh các bà lão, không biết phải nói gì.

Cũng may bên cạnh cậu là vị vua xã giao Ninh Vi Trần, chỉ cần vài phút là đã có thể trò chuyện thật hòa thuận vui vẻ với những người già.

Bà lão cũng rất muốn nói chuyện, vô cùng nhiệt tình nói: "Chúng ta tìm một cái ghế rồi ngồi trên ghế nói chuyện."

Cạnh hồ tình nhân có nhiều ghế dài, mùa hè muỗi rất nhiều, bà cụ còn chuẩn bị sẵn một chai nước xịt muỗi và xịt khắp người.

Ninh Vi Trần nắm lấy tay Diệp Sanh: "Sao sắc mặt của anh kém như vậy? Vừa rồi anh nói muốn đi hồ chơi, bây giờ biết bên đó có người chết, anh lại sợ sao?"

Diệp Sanh đã trải nghiệm khả năng lên tiếng của hắn, cậu cũng biết Ninh Vi Trần đang "dọn đường" cho cậu.


Bà cụ khi nghe nói Diệp Sanh muốn ra hồ chơi, bà bất mãn bỏ nước xịt muỗi xuống: "Ai da, những đứa trẻ này sao các con không nghe lời bà khuyên? Các con nhất định phải biết rằng những người chết đuối là người bơi lội giỏi, tai nạn xảy ra hàng năm, và họ không được nhớ lâu."

Ninh Vi Trần cười phụ họa: "Đúng vậy, tại sao trí nhớ của anh đã lâu không nhớ ra."

Diệp Sanh âm thầm trừng hắn một cái.

Sự chú ý của bà cụ lúc này đều tập trung vào Diệp Sanh, bà chủ động nói với cậu: "Cháu, dưới hồ tình nhân này tất cả đều là cỏ, nước lại bẩn, không có gì thú vị."

Diệp Sanh dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn bà cụ, hỏi: "Nếu dưới đó toàn cỏ, người chết đuối, vậy tại sao nơi này lại gọi là Hồ Tình Nhân?"

Cậu muốn tìm ra nguyên nhân và kết quả. Hồ tình nhân có trước hay hồn ma trong hồ có trước?

Bà cụ nhiệt tình nói: "Nguồn gốc của hồ tình nhân đã xảy ra cách đây năm mươi sáu mươi năm. Nói ra thì khá lãng mạn".

"Cách đây rất lâu, có một cặp đôi nổi tiếng trong khuôn viên trường Hoài An. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, họ là một cặp trai tài gái sắc duyên trời tác hợp."

"Các nhân vật nam và nữ chính là thanh mai trúc mã. Họ là bạn cùng lớp ở trường tiểu học liên kết Hoài An và trường trung học liên kết Hoài An, nhưng họ chưa bao giờ công khai mối quan hệ của mình. Một năm nọ, vào ngày lễ của con gái, Khoa Nghệ thuật Tự do đã tổ chức một sự kiện ở đây. Cô gái vô tình rơi xuống hồ, còn chàng trai thì nhảy ra khỏi cửa sổ, từ tầng hai nhảy xuống và chạy xuống hồ để cứu cô ấy."

Bà chỉ vào giảng đường trên tầng hai của tòa nhà giảng dạy cạnh hồ tình nhân, đôi mắt bà nhìn qua mặt nước hồ lấp lánh và ánh hoàng hôn buông xuống, giọng điệu tươi cười của bà dường như sống lại ngày 7 tháng 3* năm đó.

*mình đã nghĩ đây là International Womens Day (Ngày Quốc tế Phụ nữ) 8/3 nhưng trong bản raw từ Tấn Giang thì tác giả để là ngày 7 tháng 3 nên mình giữ nguyên theo bản raw. Ngày 7 tháng 3 thật ra không phải ngày lễ gì cả.

"Lúc đó nam sinh còn đang trong lớp nhưng cứ nhìn lên qua cửa sổ. Khoảnh khắc cô gái rơi xuống nước, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi và lập tức đứng dậy. Cả lớp nhìn về phía cậu, cậu không để ý đến lời giáo viên mắng các bạn cùng lớp hét lên và nhảy ra khỏi cửa sổ. Cậu nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy qua bụi cây, chạy qua cầu và nhảy thẳng xuống hồ. Trước mặt mọi người, cậu ôm cô gái và đi vào bờ với dòng nước hồ đang chảy."

Những quả bóng bay, biểu ngữ và những dải ruy băng đầy màu sắc trong Ngày của các cô gái dường như trở thành phông nền vào thời điểm đó.

Mọi người chứng kiến tình yêu thanh mai trúc mã trở thành sự thật.

"Chàng trai và cô gái lúc ấy đều là nhân vật nổi tiếng, bởi vì mặt hồ này mà xác định quan hệ yêu đương, bị người một truyền lại truyền, từ đây tên hồ tình nhân được lưu truyền đến nay. Cây cầu kia..." Bà lão nói: "Thật ra trước đây cây cầu kia tên là cầu Hỉ Thước."

Ninh Vi Trần trầm tư lắng nghe, cười rất chân thành, cổ động nói: "Thật lãng mạn."

Bà cụ càng nhìn hắn càng thích, không khỏi nói thêm: "Đúng vậy, nơi này vốn là thánh địa tình yêu, không biết từ khi nào cầu Hỉ Thước lại biến thành cầu Nghiệm Chân. Các bạn trẻ ngày nay bà thật sự không hiểu lắm —— chỗ hẹn hò êm đẹp như vậy tại sao lại an bài một con quỷ."

Diệp Sanh ngữ khí bình tĩnh: "Con quỷ kia xuất hiện khi nào bà có biết không?"

Bà lão suy nghĩ một chút, nói: "Nó xuất hiện đã lâu, có lẽ là bốn mươi năm mươi năm trước, không biết như thế nào lại được truyền bá."

Diệp Sanh im lặng một lúc, thận trọng hỏi: "Vì nam sinh và nữ sinh kia khi còn học ở trường rất nổi tiếng, nên sau khi tốt nghiệp họ cũng sẽ nổi bật ở các lĩnh vực khác nhau. Bà không biết câu chuyện của bọn họ sau này sao?"

Bà cụ nói: "Chuyện đó bà không biết".

Diệp Sanh ngừng nói và nhìn mặt hồ yên tĩnh và thanh bình dưới ánh hoàng hôn. Cây cầu phủ đầy cây xanh và rêu, cách đó không xa, cửa sổ tầng hai của tòa nhà dạy học màu đỏ đang mở.

Ninh Vi Trần lúc này mới nói: "Bà ơi, bà sống ở đây lâu như vậy, bà có biết rõ về đại học Hoài An hay không?"

Bà cụ tràn đầy tự tin: "Bà biết chứ, con trai và cháu trai của bà đều tốt nghiệp từ đây".

Ninh Vi Trần lợi dụng tình huống này hỏi: "Ngoài hồ tình nhân, đại học Hoài An còn có câu chuyện nào được lưu truyền rộng rãi không?"

Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi, bà nói: "Có một cái, nhưng sinh viên chắc chắn không biết, chỉ có những người lớn tuổi như bà mới biết, mà tin tức đã bị dập tắt, còn phải xác minh xem nó có thật hay không, các con chỉ cần tùy tiện nghe là được."

Bà nói: "Có một nhà thi đấu thể thao cũ ở phía trước Đại học Hoài An, trong khuôn viên phía đông bên kia. Bà nghe nói khi tòa nhà đang được xây dựng, một công nhân không cẩn thận đã rơi vào máy trộn xi măng. Lúc đầu không ai phát hiện, chờ đến lúc mọi người phát hiện ra người công nhân đó thì xương, thịt và máu của người công nhân đã trộn vào xi măng và được xây vào tường."

Diệp Sanh sửng sốt.

Bản thân bà lão cũng có chút sợ hãi khi nói đến chuyện này, nói: "Hiện tại nhà thi đấu thể thao cũ đã bị phong tỏa nhiều phòng học, chỉ giữ lại khán phòng ở tầng một. Nhưng tòa nhà đó vốn có giá 300 triệu. Tòa nhà có một sân khấu hoành tráng, diện mạo có thể coi là điểm mốc của khuôn viên trường. Mặc dù Đại học Hoài An đã xây dựng lại nhà thi đấu một lần nữa, có video và ảnh nhưng bà vẫn thích chụp những cái cũ."

Diệp Sanh mím môi. Cậu vốn dĩ cho rằng hồ tình nhân cầu Nghiệm Chân đã là câu chuyện quái đản lớn nhất của đại học Hoài An.

Cậu không ngờ rằng thực sự có một phòng tập thể dục cũ với "người trong tường".

Bà lão không trò chuyện với bọn họ được bao lâu thì bị gia đình gọi đi.

Khi màn đêm buông xuống, ở đây có ít người hơn.

Ninh Vi Trần bỗng nhiên bình tĩnh nói: "Anh đang kiểm tra cái gì?"

Diệp Sanh ngồi trên ghế dài và nhanh chóng tìm kiếm thông tin về biệt thự La Hồ trên điện thoại di động. Cậu gặp qua là không quên được và một trí nhớ phi thường. Tất cả những gì cậu nghe được đều được lưu trữ trong cung điện ký ức và cậu sẽ chủ động tìm lại khi cần.


Ví dụ, "thanh mai trúc mã" và "giáo hoa giáo thảo" là tám từ trong câu chuyện mà Hạ Văn Thạch tình cờ kể khi ăn thịt nướng sau khi anh trở về từ cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám.

Và... người vợ trong ngôi nhà ma đã tự ném mình xuống hồ và chết.

Tuy nhiên, tên của các nhân vật nam và nữ chính của biệt thự La Hồ không thể tìm thấy trên toàn bộ Internet.

Diệp Thịnh nói: "Giúp tôi kiểm tra hai việc."

Ninh Vi Thần nói: "Anh muốn kiểm tra cái gì?"

Diệp Thịnh nói: "Tên của hai nhân vật chính ở hồ tình nhân, cũng như tên của nam nữ chính trong vụ án phanh thây ở biệt thự La Hồ."

Ninh Vi Thần cười nói: "Đã nhận được."

Diệp Thắng nói: "Chờ đến nửa đêm, tôi sẽ một mình đi lên cầu, cậu không cần đi theo tôi."

Ninh Vi Trần gật đầu.

Nửa đêm, Diệp Sanh một mình bước lên cầu. Lúc bước lên cầu, cậu cảm thấy ớn lạnh. Hôm đó cậu cầm máy ảnh nhưng lần này cậu đứng trên cầu.

Cậu được nghe từ miệng bà lão rằng đầu tiên có hồ tình yêu, sau đó mới có quỷ trong hồ. Nếu sự nghi ngờ của cậu là đúng thì thật là mỉa mai.

Chứng kiến ​​tình yêu hồ tình nhân.

Cây cầu Nghiệm Chân để kiểm tra lời nói dối.

Từ đầu đến cuối đều là nữ chính.

Cầu Nghiệm Chân đã cũ và có nhiều vết nứt theo năm tháng. Rêu ẩm đã chứng kiến ​​mười năm gió sương. Bên kia cầu là tòa nhà dạy học màu đỏ, có cửa sổ bao quanh trồng hoa.

Diệp Sanh bước qua cầu từng bước một.

Đồng thời, Ninh Vi Trần cũng thu được tất cả thông tin sau một vài lời giải thích đơn giản.

Nữ chủ nhân của ngôi nhà ma ám ở biệt thự La Hồ tên là Đoạn Thi.

Cái tên giống hệt mỹ nữ của Khoa Nghệ thuật Tự Do của đại học Hoài An sáu mươi năm trước.

Trong vụ án sát hại trong ngôi nhà năm đó, ngoài những chiếc túi nilon màu đen đựng đầy tủ lạnh và nữ chính nhảy xuống hồ tử vong, cảnh sát còn tìm thấy một cuốn nhật ký trên bàn cạnh cửa sổ phòng. Ba trăm sáu mươi trang, ba trăm sáu mươi bài, mỗi bài ghi lại những gì Đoàn Thi thấy khi đứng bên cửa sổ tầng ba sau khi mang thai và sẩy thai.

Lúc đầu, cô viết nhật ký để chữa lành vết thương cho mình. Ghi lại hoa cỏ, ghi lại hồ nước và cây cầu, cho đến một ngày, chồng cô xuất hiện trong khung cảnh. Người chồng luôn bận rộn với công việc đã thay đổi vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét trước mặt cô, tán tỉnh bảo mẫu và ngoại tình với thư ký.

Khi bệnh tình của Đoạn Thi đã đến giai đoạn nặng, cảm xúc và h@m muốn của cô trở nên vô cùng tê liệt. Cô rơi vào trạng thái phân ly và điên loạn, như người ngoài cuộc ghi lại cảnh chồng ngoại tình suốt nửa năm.

Cho đến trang cuối cùng, Đoạn Thi kết thúc bằng nét chữ đỏ tươi.

Cô ấy nói.

【 Anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh, em ở dưới cầu nhìn anh. 】

Diệp Sanh đứng giữa cầu và nhìn về phía hồ.

Cậu có thể cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn cậu qua làn nước tối tăm lạnh lẽo.

Đôi mắt đen trắng lộn ngược, ánh mắt dưới cầu gặp phải ánh mắt của cậu, khát máu và đầy hận ý.

Ẩn núp ở chỗ này lây dính nhiều máu như vậy, tinh thần vốn dĩ của quỷ quái không quá bình thường đã sớm điên loạn từ lâu.

Diệp Sanh hai tay nắm lấy cây cầu, lúc 0 giờ, với ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp nhảy từ giữa cây cầu xuống.

Không giống Lý Quang Vận hoảng sợ rơi xuống hồ!

Mà là trực tiếp nhảy xuống.

Nữ quỷ đang nằm ngửa dưới hồ, nhìn cậu lao về phía mình.

Trong lúc nhất thời, đồng tử trắng nõn co rút, nụ cười đỏ như máu cứng lại, như đang nhớ lại điều gì đó.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô sưng lên, xanh xao dưới nước và bị biến dạng một cách kỳ lạ. Mái tóc đen rối bù phủ đầy xác côn trùng, đôi chân gãy dưới váy trắng vướng đầy cây thủy sinh.

Khoảnh khắc Diệp Sanh nhảy xuống hồ, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi máu tươi nồng nặc và hăng nồng.


Nước xung quanh dường như đã biến thành máu đặc. Ở dưới nước, nữ quỷ cứng đờ một lúc rồi nhanh chóng phản ứng lại và hét lên.

Một đôi tay đầy thịt thối chỉ còn lại xương, tóm lấy khuôn mặt của Diệp Sanh.

Diệp Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu nhìn thẳng vào cô và nắm lấy tay cô.

Nước hồ rất ngứa mắt, khi rơi xuống nước, cậu luôn mở mắt, mọi k1ch thích đều dồn vào nhãn cầu khiến nước mắt s1nh lý trào ra.

Trong mắt Diệp Thịnh có cái gì đó lạnh lùng và đẹp đẽ đến lạ thường, trong ánh sáng và bóng tối khó đoán dưới đáy hồ.

Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, mang theo giọng điệu trần thuật: "Cô thực sự có năng lực nhận ra chân tâm sao?"

Việc triệu hồi linh hồn của Thai Nhi cũng là một biện pháp ngăn chặn những kẻ dị giáo cấp C. Nữ quỷ vẻ mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm cậu, lại phát hiện mình không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Sanh.

Tuy nhiên, trước khi Diệp Sanh kịp thực hiện hành động tiếp theo, nữ quỷ ở hồ tình nhân đột nhiên ngừng vùng vẫy.

Một bầu không khí âm trầm và kỳ dị lan rộng khắp mặt hồ.

Cô bình tĩnh lại, rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ, ánh mắt vừa xa lạ vừa quỷ dị, một lúc lâu sau, cô mới cười toe toét với Diệp Sanh. Cơ thể và tóc bắt đầu biến thành bọt và hóa thành bọ nước.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh với đôi mắt khóa chặt, oán độc nói.

"Tôi, có."

Âm thanh trong nước bị méo mó, khàn khàn và vặn vẹo.

Diệp Sanh nhìn cô biến thành bong bóng và bỏ chạy, nhưng không còn bất kỳ chuyển động nào, cậu biết —— chuyện quái đản đang tiếp tục viết ra.

Khoảnh khắc Ninh Vi Trần nhìn thấy Diệp Sanh nhảy khỏi cầu, hắn nhanh chóng đi đến bên hồ. Diệp Sanh cúi người ra khỏi hồ, không nói gì nhiều trước ánh mắt không hài lòng của Ninh Vi Trần.

Cậu ướt sũng bước ra khỏi hồ, nói lời cảm ơn xong liền nói thẳng về ký túc xá để thay quần áo.

Ninh Vi Trần ở dưới ánh trăng nhìn chằm chằm cậu nhìn thật lâu, cũng không cản cậu lại.

Diệp Thịnh nắm chặt trong tay một sợi tóc của nữ quỷ, nhanh chóng trở về ký túc xá. Cậu biết rằng cái nhìn cuối cùng của nữ quỷ hẳn là mục tiêu của cô đổi thành cậu.

Trong điện thoại là một loạt tin nhắn của Ninh Vi Trần, về vụ án giết người ở biệt thự La Hồ.

Tên cô ấy là Đoạn Thi.

Diệp Sanh ngồi ở trên ghế, cầm lấy di động, nhanh chóng chụp bức ảnh. Thấy được nửa giờ trước, Cố Sự Đại Vương đã viết ps thứ hai.

【post post scriptum:

Lặng lẽ, nhẹ nhàng.

Em sẽ không gặp lại anh như thế này nữa,

Em muốn gặp lại anh trong giấc mơ.

Trăng sáng tô điểm cho cửa sổ nhà anh,

Nếu anh mở cửa sổ ra và xem,

Em đang ở ngoài cửa sổ nhà anh.

—— Ngày 9 tháng 7, 0 giờ sáng 1 phút 】



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.