Úc long ăn rất ngon, kỹ thuật nấu của đầu bếp rất đặc biệt, mùi thơm của sốt phô mai và độ tươi của tôm hùm hòa quyện vào nhau tạo nên một cảm giác thích thú nơi đầu lưỡi.
Tô Tân lại có chút ăn không biết vị, bởi vì ánh mắt của đối phương phảng phất như một bàn ủi, có thể đem làn da của cô bỏng một mảng lớn.
Cô có chút hối hận vừa rồi vì cậy mạnh mà ở lại.
Điền Chỉ Lam cũng cảm thấy bầu không khí quỷ dị, cúi người khẽ hỏi: “Chồng cũ của cậu sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm cậu vậy?”
“Tớ không biết, có lẽ bị thương nên tâm trạng không tốt.” Tô Tân thản nhiên đáp.
“Không đúng, nhìn không đúng lắm ” Điền Chỉ Lam lẩm bẩm “Tớ lại cảm giác anh ta muốn tới đây đánh Trình Tử Hạo một trận?”
Nói xong, cũng cảm thấy có chút buồn cười, che miệng vui vẻ: “Không thể nào, Giản Diệc Thận làm sao có thể làm việc này.”
“Đừng để ý tới anh ta nữa, ăn của chúng ta đi.” Tô Tân thản nhiên nói.
“Đúng a, tớ quan tâm anh ta làm gì?” Điền Chỉ Lam hoàn hồn, nâng ly lên chạm vào ly rượu của Tô Tân “Nào, cạn ly, lễ tình nhân vui vẻ, tiểu Tâm Tâm của tớ.”
Trình Tử Hạo trêu chọc: “Tiểu Tâm Tâm là cái gì?”
“Là biệt danh của cả hai chúng tôi ” Điền Chỉ Lam đắc ý ôm bả vai Tô Tân, khoe khoang nói “Cô ấy là tiểu Tâm Tâm, tôi là tiểu Điềm Điềm.”
Hoắc Chí Từ suýt chút nữa bị sặc rượu, ho khan mấy tiếng: “Hai người... Chú ý một chút”
“Rất hay, nghe cũng êm tai ” Trình Tử Hạo mặt không đổi sắc khen ngợi, cũng nâng ly chạm vào ly rượu của Tô Tân “Lễ tình nhân vui vẻ, tiểu Tâm Tâm.”
“Cảm ơn, cạn ly.” Tô Tân cười nhấp một ngụm rượu vang.
Khuôn mặt của Giản Diệc Thận tái xanh, anh đã hiểu trêи thế giới này sẽ không có người đàn ông nào vô liêm sỉ như Trình Tử Hạo, xưng hô buồn nôn này còn kêu ra miệng.
“Tới tới tới, mọi người cùng nhau nâng ly, lễ tình nhân vui vẻ.” Hoắc Chí Từ vội vàng bước ra làm một vòng, cùng nhau nâng ly chúc mừng mọi người.
Tám ly rượu đều đụng vào nhau, Giản Diệc Thận ở xa, nên nâng ly khá chậm, khi anh muốn đụng vào ly rượu của Tô Tân thì cô đã thu tay lại, tay giơ ly rượu cứng đờ hai giây, sắc mặt càng khó coi hơn.
Sau Úc long là vai cừu, Trình Tử Hạo không để ý đến ánh mắt của Giản Diệc Thận, tiếp tục biểu diễn mình là người ” bạn trai ” nhẹ nhàng phong độ, giúp Tô Tân cắt gọn thịt dê, cuối cùng còn giả mù sa mưa [1] hỏi: “Diệc Thận, tôi thấy anh không ăn gì, do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
[1] Giả mù sa mưa: giả điên, giả nai để dụ người ta sập bẩy.
Mặc dù tay Giản Diệc Thận không tiện, nhưng bên cạnh có nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn xử lý tốt, tay trái dùng nĩa không ảnh hưởng đến việc dùng cơm, nhưng lúc này trước mắt Giản Diệc Thận còn lại gần phân nửa con tôm hùm và một vai cừu non.
“Còn tốt.” Giản Diệc Thận cười “Ngược lại cậu nên cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhiều.”
“Ha ha ha ” Hoắc Chí Từ cười khan hai tiếng “Ăn nhiều ăn ít đều rất tốt, theo nhu cầu của bản thân, đều rất tốt.”
Giản Diệc Thận lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hoắc Chí Từ đột nhiên cảm giác vị trí của mình thật sự không đúng, ngồi bên cạnh Giản Diệc Thận, lễ tình nhân ngọt ngào bong bóng màu hồng này đã biến thành một hố băng trêи núi tuyết, có thể đóng băng người ta thành khối.
Hai món ăn nữa được dọn ra trêи kim châm, đây là tiệc tình nhân, bữa tiệc tình nhân này cuối cùng cũng kết thúc.
Liên kết cuối cùng là kế hoạch đáng tự hào nhất của Điền Chỉ Lam —— cặp đôi làm búp bê bằng fondant [2].
[2] Fondant bắt nguồn từ “foundry” trong tiếng Anh, có nghĩa “lò đúc”, còn theo tiếng Pháp có nghĩa “tan chảy”, chung quy lại mọi người hiểu đơn giản như “kẹo đường”. Fondant là một loại nguyên liệu làm bánh quan trọng, được làm từ bột đường trắng mịn, chủ yếu để trang trí cho các món bánh ngọt, bánh kem.
Khách sạn đã chuẩn bị những quả bóng fondant đã hoàn thành một nửa, sau đó trang trí khuôn mặt và mái tóc của cặp đôi búp bê bằng màu ăn được và kẹo mềm, thật lãng mạn và đáng nhớ.
“Kẹo mềm có thể bảo quản rất lâu ” Điền Chỉ Lam nói với hai cặp đôi ngồi cùng bàn”Không có hạn sử dụng, ngay cả khi tận thế, những con búp bê hai người làm cũng sẽ không hư thối, tựa như tình yêu, ất hết tinh thần nhưng vẫn tiếp tục —— “
Bên cạnh truyền đến một trận tiếng cười, Hoắc Chí Từ gục xuống bàn cười sảng kɧօáϊ.
Điền Chỉ Lam sắc mặt cũng thay đổi: ” Anh có ý gì?”
“Không có gì ” Hoắc Chí Từ cố nén cười, đứt quãng nói “Cô... Cô tiếp tục... nói tiếp đi...”
“Có gì đáng cười?” Tô Tân thờ ơ trả lời “Anh không tin tình yêu vĩnh hằng cũng không có nghĩ nó không tồn tại, nếu chủ tịch Hoắc có lòng, chúng ta có thể thử tranh luận một chút, chủ đề về lễ tình nhân này hẳn mọi người rất có hứng thú.”
Hoắc Chí Từ nhìn hai bên, muốn tìm kiếm một ánh mắt chi viện, đáng tiếc Giản Diệc Thận vẫn bất vi sở động [3], Trình Tử Hạo vẻ mặt hả hê trêи nỗi đau của người khác: “Trả lời đi, vừa lúc cho mọi người xem tiểu Tân năm đó khẩu chiến như thế nào.”
[3] Bất vi sở động: không cử động.
Hoắc Chí Từ sờ mũi cười khẩy hai cái: “Không dám không dám, anh sai rồi, tự phạt một ly ” hắn cầm ly rượu lên uống cạn, nghiêm mặt nói “Điền Chỉ Lam, cô đúng là một đại sứ hoạt động ưu tú, sau này nếu tôi có ý trung nhân [4], nhất định nhờ cô tới giúp tôi lên kế hoạch đại nghi thức theo đuổi.”
[4] Ý trung nhân: người yêu.
Điền Chỉ Lam sắc mặt tái nhợt, từ trong hàm răng phun ra mấy chữ: “Được, tôi chờ ngày đó.”
Nguyên liệu làm búp bê fondant đều được xếp thành từng cặp. Bàn này có chín người, nhân viên phục vụ bưng lên năm phần. Bất quá, Giản Diệc Thận có cũng vô dụng, tay phải của anh bị treo, tay trái lại không tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác chế tác.
Tô Tân cùng Trình Tử Hạo một người cầm một con búp bê, thì thầm với nhau một lúc rồi ăn ý giúp đỡ nhau, tác phẩm rất nhanh thành hình, cô giáo dạy kẹo mềm được khách sạn mời đi tuần, cao hứng cầm tác phẩm của hai người cho mọi người làm mẫu “Mọi người nhìn này, con búp bê của cặp đôi này làm rất hoàn hảo, cô gái thận trọng, vẽ con mắt và các chi tiết khác, chàng trai chỉnh lý phụ kiện, phân công hợp tác nhất định sẽ tốt hơn là đơn độc làm...”
Hoắc Chí Từ thầm nói không tốt, quay đầu lại, quả nhiên Giản Diệc Thận sắc mặt càng ngày càng khó coi, vài giây sau, anh đứng lên bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Chí Từ sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo: “Diệc Thận, cậu đi đâu vậy?”
Giản Diệc Thận mắt điếc tai ngơ, bước ra khỏi phòng ăn. Trong đại sảnh lúc này không có người, chỉ có đài phun nước nhỏ phía trước bức tường hoa hồng vừa phun nước vừa hát khúc tình ca ”Lễ tình nhân vui vẻ, lễ tình nhân vui vẻ, một người lưu luyến đoàn tụ sum vầy...” Bước chân của Giản Diệc Thận dừng lại, bình tĩnh đứng nhìn đài phun trước, yên lặng lắng nghe một lúc.
Ca từ hết sức hợp với tình hình, mỗi câu mỗi chữ đều là câu “Valentine không có người yêu” đầy thê lương, từng nốt nhạc, như sắt vụn bay ra ngoài, từng mảnh từng mảnh đâm vào trái tim anh.
Hôm nay ngay cả bài hát ngẫu nhiên này cũng đến anh sao?
“Ai mở bài này?” Hoắc Chí Từ nổi nóng cực kỳ, quay đầu gọi quản lý đại sảnh tới “Đổi bài khác, sao hôm nay lại bật bài này, muốn bị người đánh hay sao?”
Bài hát dừng lại.
Giản Diệc Thận cũng bình tĩnh trở lại, vừa vặn trấn định tinh thần: “Tớ không sao, trong lòng có chút buồn bực, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, cảm ơn tối ngày lễ tình nhân của cậu, cậu trở về đi, không cần phải để ý đến tớ.”
Hoắc Chí Từ gãi đầu một cái, liều chết khuyên một câu: “Tớ nói này, cậu nếu muốn cùng Tô Tân hợp lại, thì không phải chỉ cần nói một câu là được hay sao? Nếu cậu ngượng nghịu mặt mũi không dám mở miệng tớ giúp cậu đi nói, em ấy khẳng định sẽ trở lại bên cạnh cậu.”
Giản Diệc Thận cười khổ trong lòng.
Hoắc Chí Từ khả năng không biết Tô Tân đã sớm không còn là Tô Tân trước kia, đừng nói là một câu, dù anh có nói hàng ngàn hàng vạn câu “Xin lỗi” và “Anh yêu em” đều không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.
“Không cần, chuyện của tớ, trong lòng tớ nắm chắc, cậu đừng thêm phiền.”
Ra khỏi đại sảnh, Giản Diệc Thận không gọi tài xế đến, anh muốn ở một mình.
Cạnh cổng khách sạn có một khu vườn ngoài trời, anh đi chầm chậm dọc theo con đường, ngửi thấy mùi thơm nhẹ của mai trắng. Trong tiết xuân se lạnh, một vài bông mai trắng nở rộ, kiêu hãnh đứng trêи cành.
Giản Diệc Thận nhìn kỹ nó một lúc, khóe miệng chợt nở một nụ cười: Mai trắng này và Tô Tân có mấy phần giống nhau, đều rất kiêu ngạo, như lại mát lạnh xuất chúng.
Anh nhịn không được đưa tay hái xuống một đóa, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thuận tay cắm vào khuy áo trước ngực.
“Giản tổng, thật tình cờ, ở chỗ này gặp được anh.”
Một giọng nói chậm rãi vang lên sau lưng, Giản Diệc Thận xoay người lại nhìn, một bóng người lạ mặt không biết lúc nào đứng ở trước đèn đường khi nào, khuôn mặt ngược sáng, không thấy rõ ngũ quan, giống như bóng ma.
Đó là Lữ Thành Chiêu.
Giản Diệc Thận và Lữ Thành Chiêu cũng không gặp nhau nhiều, kế hoạch đầu tư vào « Tận Thế Cuồng Hoan » là do Đàm Phi và giám đốc chi nhánh đầu tư cùng nhau xử lý, nhưng trải qua không có khói lửa giao thủ lúc trước, anh đã quen với người này. Tóm lại tính cách của Lữ Thành Chiêu đó là có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt.
Cả hai đã hoàn toàn rách mặt vì thoái vốn, hôm nay đến chào hỏi, nghĩ cũng không phải là chuyện tốt.
“Ra là anh, có việc gì sao?” Giản Diệc Thận cũng lười nói nhảm, hôm nay tâm tình không tốt, nếu Lữ Thành Chiêu không có mắt, anh không ngại khiến hắn ăn chút đau khổ.
“Không có việc lớn gì, chỉ là muốn cùng anh nói vài câu thôi ” Lữ Thành Chiêu bước tới hai bước, quang ảnh biến đổi, ngũ quan rõ ràng lên.
Kỳ thật, ngoài chiều cao, các đường nét trêи khuôn mặt của Lữ Thành Chiêu rất điển trai, khuyết điểm duy nhất có thể là mắt quá nhiều tròng trắng, khi nhìn người luôn có cảm giác nham hiểm.
Giản Diệc Thận nhìn điện thoại: “Nói đi, tôi có thể cho anh mười phút.”
“Giản tổng thật là khách khí ” Lữ Thành Chiêu khóe miệng nhẹ cười “Tôi vẫn cho là Giản tổng cùng Tô Tân đã ly hôn,đã hoàn toàn cắt đứt, không nghĩ tới Giản tổng thế mà giận dữ vì hồng nhan, làm tôi ngã ngựa.”
“Tôi đã cho anh cơ hội ” Giản Diệc Thận lạnh lùng thốt “Tôi đã nói với anh đừng tìm Tô Tân gây rắc rối, chính anh nghĩ mãi không rõ.”
“Đúng vậy, chuyện này xem như tôi tự mình chuốc lấy cực khổ, ai bảo tôi tài nghệ không bằng người, tính toán không bằng anh ” Lữ Thành Chiêu giang tay ra “Nhưng Giản tổng, anh vì Tô Tân sát phí tâm cơ, nhưng anh lấy được gì? Hôm nay tôi nhìn thấy cả rồi, Tô Tân bị tên tiểu tử Trình Tử Hạo kia câu được, đem một phen tâm ý của anh tất cả đều nước chảy về biển Đông, lấy tính khí của Giản tổng, cứ như vậy đánh rớt răng mà nuốt máu?”
Giản Diệc Thận cười cười, nhìn Lữ Thành Chiêu: “Thẳng thắn nói đi, chuyện này tôi không có sát phí tâm cơ, tiện tay mà thôi, không cần phải yêu cầu Tô Tân ghi công. Tôi chưa bao giờ đề cập đến nó với cô ấy. Ngoài ra, anh cũng không cần đến châm ngòi quan hệ của tôi và Trình Tử Hạo, tôi mặc dù chướng mắt tiểu tử kia, nhưng cũng không tới phiên anh tới nói ba đạo bốn.”
Lữ Thành Chiêu hận đến nghiến răng, kiêu ngạo giống như ai cũng không thể để Giản Diệc Thận vào mắt.
Nhưng ai mà không có điểm yếu?
Hắn cười: “Đã vậy thì, Giản tổng, tôi muốn tặng anh một tin tức làm lễ vật, cũng coi phản hồi cho việc anh lừa tôi.” Giọng hắn dừng “Còn nhớ ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của hai người không? Ngày đó tôi ở trêи hot search thấy được chuyện xấu của anh.”
Giản Diệc Thận sắc mặt thay đổi.
“Thực ra ngày trước tôi ở của hàng C-cline tình cờ gặp Tô Tân, cô ấy đặc biệt làm hai sợi dây chuyền cho ngày kỷ niệm, vô cùng đẹp, không biết anh có nhận được nó hay không?” Lữ Thành Chiêu chậm rãi hỏi.
Giản Diệc Thận nghiến răng: “Anh có ý gì?”
“Không có gì, một hôm tôi tình cờ đi dạo ở một trang web bán đồ, thấy được sợi dây chuyền kia, không khỏi kinh ngạc. Cũng không biết ngày đó hai người xảy ra chuyện gì, khiến Tô Tân đem sợi dây chuyền tỉ mỉ chuẩn bị này ném đi ” Lữ Thành Chiêu tràn ngập ác ý cười “Giản tổng đã đến mức này, anh còn ảo tưởng cùng Tô Tân gương vỡ lại lành, thật buồn cười?”
*Tác giả có lời muốn nói: Nói thẳng ra là tôi muốn đập vào mặt Lữ Thành Chiêu → _ →