Đời thứ ba của Giản gia cất tiếng khóc chào đời, gia đình vui mừng khôn xiết, đặt cho tiểu bảo bối lấy nhũ danh là Tử Tử, có nghĩa là tiểu Tử Tử nhà Giản gia, mong cậu lớn lên khỏe mạnh trong tình yêu thương của gia đình.
Tử Tử mang những ưu điểm của bố mẹ, môi đỏ, răng trắng, mắt to tròn long lanh, lông mi đen và dày, cong vút như một hàng quạt nhỏ, vô cùng đáng yêu. Khi còn nhỏ, Trịnh Mính Tiêu và Giản Thành Trạch ôm cậu đi dạo, ra đường đều được khen “Đứa bé dễ thương quá, thật muốn hôn một cái.”
Tô Tân có chút lo lắng, Tử Tử dáng dấp quá thanh tú, hai vị trưởng lão lại cưng chiều như bảo bối, đến lúc đó sẽ trở nên yếu ớt thì coi như xong.
May là Giản Diệc Thận là một người cha nghiêm khắc chuẩn mực, Giản Thành Trạch và Trịnh Mính Tiêu ở đây đều bị cản trở về, bình thường cũng cố gắng dành thời gian cho con cái dù công việc bận rộn, yêu cầu đối với Tử Tử rất khắt khe.
Trịnh Mính Tiêu thường thường ở trước mặt Tô Tân phàn nàn: “Tử Tử còn nhỏ? Nó mở miệng một tiếng là nam tử Hán, thật tàn nhẫn. Lần trước dẫn thường thằng bé ra ngoài chơi thì Diệc Thận lại bắt thằng bé tự đi bộ, đây là muốn đem Tử Tử làm mệt chết không chứ? Tiểu Tân, con quản quản nó đi, kêu nó đối xử với con trai tốt một chút.”
Tô Tân giả vờ khó xử: “Mẹ, mẹ cũng biết, Diệc Thận nói một là một hai là hai, lúc trước bọn con có nói việc giáo dục con cái sẽ do anh ấy làm chủ, nếu con lật lọng, anh ấy sẽ tức giận.”
Tất nhiên Trịnh Mính Tiêu biết tính tình con trai mình thế nào, đành thở dài: “Tức chết tôi rồi, sao tôi lại có một đứa con trai tâm địa cứng rắn như vậy! Đứa cháu ngoan đáng thương của tôi.”
Trước kia, Giản Diệc Thận trong mắt Trịnh Mính Tiêu là niềm tự hào nhất, đáng tiếc tình thế thay đổi, bây giờ trong mắt Trịnh Mính Tiêu chỉ có Tử Tử.
Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện thì bảo mẫu và Tử Tử trở về sau khi chơi ở hoa viên tiểu khu. Tử Tử đi phía trước, tự mình đẩy chiếc xe đạp trượt, một mặt nghiêm túc.
Bảo mẫu đi phía sau bất lực nói với họ: “Tôi muốn bế mà thiếu gia không cho, muốn dắt xe đạp trượt cũng bị từ chối, người khác thấy được sẽ mắng tôi không biết chăm sóc con nít mất.”
“Mommy!” Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy Tô Tân, liền đem xe đạp trượt sang một bên,vui vẻ chạy tới. Hai ngày nay Tô Tân đi công tác, hai mẹ con đã lâu không gặp nhau, dù ngày nào cũng trò chuyện qua video nhưng cũng vô cùng nhớ.
Tô Tân ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay định ôm con trai vào lòng, Tử Tử đột nhiên ngừng lại: “Mommy, chơi xong phải rửa tay, không làm sẽ rất mất vệ sinh.”
Cậu chạy “Bạch bạch bạch” đến phòng vệ sinh, bảo mẫu ở phía sau đuổi theo gọi: “Tiểu thiếu gia chờ chút, tôi tới giúp cậu rửa.”
“Không được không được!” Tử Tử cự tuyệt, lại thò đầu ra khỏi phòng tắm với vẻ tự hào: “Mommy, nhìn này, Tử Tử tự rửa tay.”
Tô Tân đi theo xem xét, Tử Tử không biết lấy ở đâu ra một cái ghế đẩu nhỏ, run rẩy trèo lên, bảo mẫu ở bên cạnh “Ôi trời” một tiếng, vừa định giúp, Tô Tân nhìn cô ấy lắc đầu.
Tử Tử cuối cùng cũng leo lên ghế đẩu, sau đó kiễng chân vặn vòi nước, nghiêm túc lấy nước rửa tay, vừa xoa bọt vừa hát nhạc thiếu nhi: “Xà phòng nhỏ, nắm trong tay, xoa lòng bàn tay, mu bàn tay, không bỏ sót ngón tay nào...”
Hát được một nửa, cậu quay đầu lại hỏi: “Mommy, Tử Tử hát có giỏi không?”
“Rất giỏi.” Tô Tân khen ngợi.
“Cô Lý dạy có một lần Tử Tử liền thuộc, mấy bạn khác phải học nhiều lần mới có thể thuộc, thật ngu.” Cậu nhìn Tô Tân cáo trạng “Đồng Đồng không chú ý lắng nghe, nên lúc ra về, Tử Tử đã chỉ cho cậu ấy.”
“Tử Tử thật lợi hại.” Tô Tân nhìn cậu giơ ngón tay cái lên.
Tử Tử trèo xuống ghế đẩu, nghiêm mặt nói: “Tử Tử là nam tử Hán!”
Cái cằm nhỏ hất lên, đôi lông mày sắt, vẻ mặt nghiêm túc... Như bản sao thu nhỏ của Giản Diệc Thận, Tô Tân rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm lấy con, hung hăng hôn hai cái.
Tử Tử ôm cổ cô, hào phóng đem mặt dán vào: “Mommy, Tử Tử cho mẹ hôn thêm vài cái.”
Trịnh Mính Tiêu giả vờ tức giận hỏi: “Tử Tử, hôm qua con không có nói như vậy, lúc bà nội muốn hôn con, sao con không cho?”
Tử Tử rất nghiêm túc phổ cập khoa học: “Cô Lý nói, hôn tới hôn lui rất mất vệ sinh, nhất là trẻ em có vi khuẩn sẽ sinh bệnh.”
“Vậy tại sao mẹ con lại được hôn?”
“Bởi vì...” Tử Tử chần chờ một chút, do dự một chút, tự tin đáp “Bởi vì mẹ là mẹ của con.”
“Ừ, rất có lý ” Trịnh Mính Tiêu cười “Được rồi, bà hiểu rồi, bà nội không thể so sánh với mẹ vì bà tốt hơn mẹ gấp trăm lần, đúng không?”
“Không đúng” Tử Tử lắc đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi duỗi ngón trỏ ấn vào ngón út: “Tốt một tí tẹo như thế này thôi.”
Mọi người đều cười.
Đang nói chuyện thì Giản Diệc Thận trở về, Tử Tử lập tức chật vật trèo xuống khỏi Tô Tân, từ trong ba lô nhỏ móc ra một cuốn sổ, chạy đến chỗ Giản Diệc Thận giơ cao: “Bố, Tử Tử có hai mươi bông hoa nhỏ màu đỏ!”
Giản Diệc Thận bình tĩnh cầm cuốn sổ nhìn qua: “Tốt lắm.”
“Buổi tối con có thể ngủ với mẹ, đúng không?” Tử Tử mong đợi nhìn anh.
Giản Diệc Thận mí mắt giật giật.
Tử Tử đã học mẫu giáo được hơn nửa năm, để khuyến khích cậu học tốt hơn trong lớp, Giản Diệc Thận đã đồng ý với cậu có thể đưa ra một yêu cầu nếu thu về được một lượng bông hoa nhất định. Ban đầu con số là 10, về sau Giản Diệc Thận thấy quá dễ nên anh lập tức nâng lên con số 20, không ngờ lại thu được nhanh như vậy.
Nhưng mà hôm nay Tô Tân vừa đi công tác về, hai người đã nhiều ngày không gặp, sao có thể để tiểu gia hỏa này quấy rầy chứ?
“Con khuông muốn mô hình lego sao?” Giản Diệc Thận dụ dỗ, mở điện thoại bấm vào Taobao mở lên một bức ảnh: “Vừa mới ra mô hình xe tăng.”
Tử Tử nhìn những bức ảnh rồi lại nhìn Tô Tân, rõ ràng là đang đấu tranh rất quyết liệt trong lòng.
Trịnh Mính Tiêu nhìn không được: “Đừng nghe lời bố con, cái này bà nội mua cho con. Bố con ngày nào cũng dạy con trở thành nam tử Hán, con nhìn đi, bố con cũng không phải nam tử Hán gì, nói không giữ lời, đồng ý với con còn muốn lật lọng.”
Giản Diệc Thận vẫn im lặng.
“Bố đang nói đùa với con đấy, đồng ý cái gì thì làm cái đó.” Tô Tân mỉm cười nắm tay con trai bước vào phòng ăn: “Lại đây, kể cho mẹ nghe, mấy ngày nay đi học có gì vui?”
“Cô Đường dạy bọn con đếm số, mommy, sao các bạn khác lại không biết đếm số? Tử Tử đã biết các bài toán số học rồi.”
...
Sau bữa tối, cả gia đình ba người trở về nhà.
Vẫn còn sớm, Tô Tân dẫn Tử Tử đến khu vui chơi dành cho trẻ em trong tiểu khu, bọn trẻ cùng nhau vui đùa, một số chạy tung tăng trên cầu trượt, một số chạy xe đạp. Tử Tử là dê đầu đàn trong nhóm bạn cùng tuổi, khi thấy cậu đến, bọn trẻ xúm lại chơi trò cảnh sát bắt cướp dưới sự dẫn đầu của Tử Tử.
Các mẹ ở một bên hâm mộ.
“Con trai cô thật kháu khỉnh, lại thông minh nghe lời.”
“Nghe cô giáo Lý nói, con trai cô đã biết đọc rồi? Dạy như thế nào vậy? Có thể truyền cho chúng tôi chút kinh nghiệm không.”
“Tử Tử nhà cô không chỉ biết đọc, mà còn có những phép cộng trừ trong vòng hai mươi, thật giỏi.”
“Hôm đó thằng bé đến nhà tôi chơi, còn biết các chòm sao và thiên thể, đến tôi cũng không biết.”
…
Nhận được nhiều lời khên như vậy khiến Tô Tân có chút xấu hổ: “Chuyện học hành đều do bố thằng bé phụ trách, em chỉ phụ trách sinh hoạt và chơi cùng con thôi.”
Các mẹ sợ hãi kêu lên: “Bố Tử Tử giỏi vậy sao? Có thể kiên nhẫn dạy con những điều này?”
“Đúng vậy, ông nhà tôi cả ngày không thấy bóng đâu toàn họp, đi công tác, ăn uống, tôi nói công ty Giản tổng lớn hơn công ty anh? Vậy mà người ta lại có thời gian chơi cùng con còn anh thì cái gì cũng không làm.”
“Ông nhà tôi cũng vậy, tức chết mà.”
...
Tô Tân có chút chống đỡ không nổi những câu khen ngợi của họ, đang tìm cớ chuồn đi, phía trước có người hét lên: “Tiểu Tân.”
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Giản Diệc Thận thay qua bộ đồ thể thao, hai tay bỏ trong túi, ung dung bước tới, gật đầu với các bà mẹ, rồi đứng bên cạnh Tô Tân.
Khí thế ép người, các mẹ cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm, cười chào nhau rồi giải tán.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Giản Diệc Thận thuận miệng hỏi.
“Nói anh là một người cha tốt, khen con anh thông minh.”
“Tất nhiên rồi.” Giản Diệc Thận cười: “Cũng không nhìn xem con cái nhà ai.”
“Nhìn anh kìa” Tô Tân liếc anh một cái,cảm thấy có chút hoang mang: “Em thấy anh không để tâm mấy đến chuyện dạy dỗ con cái, chỉ ném mấy quyển sách và vài ứng dụng cho con chơi, thằng bé học được nhiều như vậy từ khi nào?”
Giản Diệc Thận ghé vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Em không biết sao? Con trai em là một thiên tài nhỏ.”
Tô Tân bị da mặt dày của anh làm khiếp sợ, vừa định cười anh, thì từ cầu trượt trước mặt đã xảy ra một trận huyên náo, một cậu bé bị đập vào đầu và đang khóc, mẹ của bé nghe thấy liền vội vàng chạy tới an ủi.
“Đừng khóc ” Tử Tử nói với một giọng lanh lảnh: “Là nam tử hán thì không được khóc, mẹ cậu sẽ không thích cậu nữa.”
“Ai nói... Ô ô ô...” Cậu bé càng khóc lớn hơn.
“Thật đó, bố tớ nói, nam tử hán không được khóc, mẹ rất thích nam tử hán, ” Tử Tử nghiêm túc giải thích: “Cha tớ siêu cấp lợi hại, ông ấy nói khẳng định đều đúng.”
“Mẹ... Mẹ không thích con sao...” Cậu bé vừa khóc vừa kêu cứu.
“Bảo bối không khóc, mẹ ở đây, đương nhiên là mẹ thích con rồi, bị đau thì khóc một tí cũng không sao, đợi lát nữa mua bánh ngọt cho con ăn...” Mẹ cậu bé vội ôm lấy cậu xoa xoa trán, dỗ dành.
Tử Tử vô cùng hoang mang, đôi mắt đen nhánh đảo quanh, cuối cùng nhìn về phía Tô Tân và Giản Diệc Thận.
Điều này hoàn toàn khác với những gì Giản Diệc Thận thường dạy.
Giản Diệc Thận vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay: “Tử Tử, lại đây, chiếc xe hôm qua rắp còn thiếu một bánh mau đến hoàn thành nó nào.”
Sự chú ý của đứa trẻ dễ dàng bị phân tâm và Tử Tử cũng quên mất hoang mang của chính mình, một tay cầm tay mẹ tay kia nắm tay bố, chào tạm biệt bạn bè và trở về nhà.
Sau khi ráp ô tô xong liền đi tắm rửa, Tử Tử vui vẻ leo lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, lăn lộn trên đó một vòng.
Tô Tân định đi theo, nhưng bị Giản Diệc Thận chặn cửa, kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Hơi thở đan xen, cả người đều có chút không ổn.
Một lúc sau, Giản Diệc Thận mới lưu luyến không rời buông môi cô ra, nói nhỏ: “Mấy ngày nay không gặp, tiểu gia hỏa còn ở đây tham gia náo nhiệt, làm sao có thể dỗ nó đi?”
Tô Tân trừng mắt nhìn anh: “Nói lời giữ lời, là chính anh đồng ý với con, không thể đổi ý.”
“Anh không ngờ... Không ngờ thằng bé có thể đạt được 20 bông hoa nhanh như vậy?” Giản Diệc Thận hậm hực nói.
“Không phải anh khoác lác con trai anh là thiên tài sao? Sao lại không ngờ được việc này?”
“Được lắm, em dám chê cười anh, xem anh...”
Tô Tân chạy ra, quay đầu trốn khỏi phòng tắm.
Tử Tử đã cởi sạch quần áo chui vào chăn, lộ ra cái đầu to tròn, vết ửng đỏ sau khi tắm xong vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn mà muốn cắn một miếng.
Tô Tân lên giường ôm lấy cậu.
“Mẹ, mẹ thơm quá.” Tử Tử rất vui vẻ, ôm cổ cô: “Tử Tử thích mẹ nhất.”
Tô Tân bị cậu dỗ ngon dỗ ngọt: “Mẹ cũng thích Tử Tử nhất.”
“Khụ khụ ” Bên giường phát ra một tiếng ho nhẹ, Giản Diệc Thận không vui nhìn chằm chằm hai mẹ con đang dính vào nhau: “Xích vào trong một chút.”
Tử Tử không đồng ý: “Bố, hôm nay con không được ngủ ở đây, con muốn ngủ ở của con, mẹ và Tử Tử ngủ chung.”
“Bố chỉ đồng ý cho con ngủ cùng mẹ nhưng không nói để con ngủ một mình với mẹ, đúng hay không?” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói “Cho nên, bố ngủ chung để bảo vệ hai mẹ con.”
Tử Tử không phục lắm: “Con cũng có thể bảo vệ mẹ.”
“Con còn quá nhỏ, đợi đến khi trở thành một nam tử hán, mới có thể.” Giản Diệc Thận thấp thoáng bước xuống giường rồi nhanh chóng tắt đèn “Được rồi, đi ngủ.”
Mặc dù rất không vui vì sự gia nhập đột ngột của bố, nhưng có mẹ bên người, Tử Tử liền nhanh chóng vui lại.
Tô Tân kể cho cậu nghe một câu chuyện, rồi hát ru, một lúc sau cuối cùng cũng đưa cậu con trai hào hứng của mình vào giấc ngủ.
Sau gáy cô nóng lên, Giản Diệc Thận đè lên, cắn vành tai cô.
Tô Tân bị đau nhưng không dám cử động vì sợ làm Tử Tử thức giấc.
“Đừng làm bậy.” Cô nói khẽ.
“Vậy em thích ai nhất?” Giản Diệc Thận thanh âm mất tiếng, lộ ra mấy phần uy hiếp.
“Anh, em thích anh nhất, được chưa?” Tô Tân không làm gì được anh “Thật ấu trĩ, còn ăn dấm của con trai... Không được lộn xộn...”
Giản Diệc Thận ôm cô từ phía sau, nói khẽ: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em, tiểu Tân, anh nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Tô Tân trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhẹ nhàng đáp lại rồi dựa sát vào ngực anh.
*Xe đạp trượt