Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 11: 11: Mã Tấu





Cô nhớ rõ bên trong sách từng có đề qua, Linh Hạch thường tồn tại trong cơ thể của tu luyện giả cùng ma linh.
Chủng loại ma linh khá đa dạng.

Đặc biệt là những sinh vật bị ma hóa thường sẽ trở nên khát máu.

Ở thời sơ khai, chúng nó là kẻ thù với con người, không chết không ngừng.

Rất nhiều người đều nói rằng, sự biến mất của linh khí thời sơ khai có liên quan đến ma linh.
Bản chất khát máu ma linh cũng là do tham lam linh khí.

Do tỷ lệ hấp thụ chuyển hóa linh khí của sinh linh là rất cao, đặc biệt là loài người, ma linh ăn thịt người cũng là vì ham muốn linh khí trong máu thịt.

Cũng vậy, một khi chúng nó cảm ứng được Linh Hạch trong cơ thể đồng loại bị lộ ra, chúng sẽ lũ lượt kéo tới như cá sấu ăn xác đồng loại vậy.
Bỏ Linh Hạch xuống là cô có thể bảo mệnh.
Nhưng với một quỷ nghèo như A Điêu thì ngược lại cô còn nắm chặt nó, chẳng nói hai lời chạy ra khỏi hầm.
Không khí lưu thông trong hầm rất thông thuận.

Lúc xây hầm vì nghĩ đến vấn đề thể chất của người già, lỗ thoát khí được thông với sân sau nhất định sẽ không nhỏ, giống như cái hầm ở đạo quán kia.
Nơi này hẳn là cũng không khác lắm.
Quả nhiên, A Điêu rất nhanh liền tìm thấy viên đá khóa lỗ thoát khí ngay phía trên bức tường, rất có thể là nó được đặt dựa sát vào vách tường bên ngoài.
A Điêu dùng sức đẩy giá kệ qua đó, đang muốn trèo lên, chợt nhìn thấy cửa hầm bên kia đã xuất hiện một cái đầu to.
Tới, nó tới!
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Mẹ nó, tới nhanh thật!
Hơn nữa, nó còn to hơn cái con vừa bị cô đập chết kia, phỏng chừng một ngụm cũng có thể nuốt cô xuống bụng.
Nhờ kinh nghiệm tích lũy nhiều năm và kỹ năng trèo cây, hái quả kiếm tiền, A Điêu leo còn nhanh hơn khỉ, chẳng mấy chốc liền đến gần mép lỗ thoát khí, cô liền mở khóa ra.


Con ma linh cũng đã phát hiện thấy cô, lập tức dán vào vách tường mà leo lên, xoèn xoẹt vài cái liền vọt tới trước mặt.
Thật may mắn là cái lỗ thông khí này vừa đủ cho thân mình gầy gò của cô, A Điêu điên cuồng bò vào bên trong.
Miệng ma linh mở rộng, lao về phía cẳng chân còn lộ ra ngoài của A Điêu ra sức mà cạp… Xoạt, A Điêu bỗng nhiên thu chân, chiếc giày rơi xuống lộc cộc, nhưng miệng con ma linh chỉ cách chân cô 2cm, nó bị mắc kẹt.
Quá mập, không chui vô được.
Nếu mức sống của cô mà cao hơn một chút, không nghèo khó như vậy, không nhỏ gầy như vậy, có lẽ cô sẽ chết ở này.
A Điêu vừa mới cảm thấy bản thân có chút may mắn, bàn chân đột nhiên đau đớn, nguyên lai là răng nanh nhô ra miệng nó đang đâm vào bàn chân.

Răng nanh có thể hút não, tự nhiên cũng có thể hút máu…
A Điêu đau đớn thét chói tai, dùng sức bò về phía trước mới rút được chân ra, thoát ly khỏi phạm vi tấn công của nó khiến con ma linh thập phần tức giận, phát ra tiếng kêu the thé như trẻ con đang thét lên.
“Đồ chó nhà mày, nếu mà sư phụ của tao ở đây, lấy cái chân thối của lão cũng có thể độc chết mày!”
A Điêu một bên mắng một bên liều mạng bò về phía trước, rốt cuộc cũng bò tới lối ra bên kia, sau khi gỡ bỏ viên đá bên trong, cô dùng sức đẩy viên đá bên ngoài ra.
Rầm!
Viên đá bị đẩy rớt ra bên ngoài, khi chui ra, A Điêu mới phát hiện…
Ủa? Nơi này không phải là đường ngõ ngoài Đông viện sao, bên cạnh là nhà hàng xóm.

Vốn dĩ là dãy nhà của ba hộ dân, cách nhau một con đường rộng hai mét, cạnh tứ hợp viên có một cây đa cao, tán đa sum suê, cành lá lác đác.
Giờ phút này, A Điêu vừa chui ra lỗ thông gió bên cánh cây đa.
Cánh tay bị tàn, chân bị thương, sau khi bò ra, cô ngay cả đầu ngón tay đều không nghĩ động.

Khi cô cho rằng bản thân đã an toàn, bỗng nhiên nghe được thanh âm tí tách.
Nhờ có đèn đường bên ngoài mà cô nhìn thấy có một vũng chất lỏng trên mặt đất trước mặt.
Vũng máu đỏ tươi.
Lúc này, bên trong tứ hợp viện truyền ra một trận ầm ĩ, nghe hình như là giọng bác chủ nhà đang thét to, khiến nhiều người giật mình tỉnh giấc.
Biến cố đó cũng kinh động đến cây bên này, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc… A Điêu nheo mắt lại, chợt từ ngồi bật dậy trên mặt đất mà chạy.
Khi cô mới vừa chạy khỏi, trên đỉnh đầu chỗ cô khi nãy, một con ma linh béo ục ịch vốn đang giấu mình trên cành khô của cây đa già, nay lại nương bức tường trường xuống.


Bởi vì di chuyển tốc độ mau, những chiếc răng nhọn rậm rạp dưới bụng cạ lên vách tường lạnh băng phát ra tiếng vang lộc cộc, điên cuồng đuổi theo A Điêu đang chạy như điên.
Xem cái con này, nó cũng không phải là con thứ hai vừa mới xuất hiện ở tầng hầm, nó là con thứ ba.
Cô đây là chui vào ổ ma linh? Chúng nó rốt cuộc từ nơi nào chui ra tới chứ?
A Điêu vừa chạy vừa lê cái chân bị thương một cách gian nan.

Răng nanh kia cũng không biết là cái gì, có lẽ có độc, thế mà khiến vết thương bị cắn ở chân trái cô đau đớn, còn đau hơn cả vết thương ở phần cánh tay nữa.

Ầm, bịch, bốp, thật sự bị đau đến chịu không nổi, A Điêu bị vấp phải cục đá trên mặt đất, ngã xuống.

Khi cô chật vật xoay người lại, thì đã thấy con ma linh ở phía sau hai mét đang vồ tới, cái miệng trên dưới đều mở ra, toàn thân tiến vào trạng thái công kích.
Có thể một ngụm nuốt cả người cô vào bụng.
Xong rồi.
Khi A Điêu đang tuyệt vọng không có lối thoát, thì chợt nhìn thấy một tia laser bắn tới.
Một tia sáng chiếu tới, con ma linh bị nổ tung.
Ánh sáng chói lọi rực rỡ, nổ tung cũng vô cùng xán lạn.
A Điêu ánh mắt sáng lên, đó là súng phóng xạ trên phi hành khí của quan phủ!
Thi thể ma linh ngã xuống mặt đất, cái đầu to bị bắn đến nát nhừ, A Điêu nhìn thấy được viên Linh Hạch rơi xuống trên mặt đất.
Tay cô có chút ngứa, nhưng vẫn không đi nhặt, đây dù sao cũng là chiến lợi phẩm của người khác.
Tuy nhiên, thật may là cô không nhúc nhích, giây tiếp theo cô liền nhìn đến mười mấy phi hành khí bay qua trên không, từng người thao tác súng lazer tìm kiếm và nhắm chuẩn các nơi.

Lúc này, cảnh báo cũng được phát ra qua truyền phát tin, yêu cầu tất cả mọi người sơ tán ra khỏi phòng.
Phía trước, sau khi nhận được tin báo án của A Điêu, quan phủ cũng chưa phát ra tin cảnh báo tới khu vực này là vì sợ người dân nơi đây làm ầm ĩ gây kích thích đến đám ma linh này.

Sự hỗn loạn có thể khiến bọn chúng trở nên điên cuồng mà tàn sát khắp nơi khi nhóm quan sai còn chưa tới.

Thế nhưng bọn họ cũng đã xem nhẹ số lượng ma linh ở nơi này.

A Điêu không cần chờ nhóm quan sai trấn an liền chủ động hội báo: “Trong hầm còn có một con, những con còn lại em không biết, nhưng em cảm thấy khẳng định không chỉ có nhiêu đây con, đúng rồi vị trí của hầm…”
Bồn cầu nhắc nhở số người vẫn còn đang cắt giảm với tốc độ quá nhanh.
Nó vừa mới nhắc nhở cô một lần, con số đã giảm xuống còn 18.
Cô không xác định phạm vi rà xét của bồn cầu có rộng hơn tứ hợp viện hay không hay là chỉ ở phụ cận.

Nếu phạm vi là chỉ ở phụ cận, thì đám ma linh kia chắc cũng ở gần đây, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Cho nên A Điêu sau khi được quan sai nâng dậy, cô vội vàng nhắc nhở, cũng giúp nhóm quan sai tiết kiệm thời gian lùng bắt.
Phong Đình liếc nhìn thoáng ra A Điêu, rồi lập tức khống chế phi hành khí hạ xuống tứ hợp viện, dưới chân điểm nhẹ một cái liền nhảy lên lan can ở lầu hai, uyển chuyển nhẹ nhàng mà phiêu dật.
Lúc này, mọi người đã tụ tập đông đủ trong viện, bọn họ vốn dĩ đã bị bà chủ nhà kinh động, nay lại nghe được thông báo của quan sai, họ lập tức bế con nhỏ và dìu theo người nhà ra khỏi phòng.
Cũng may là bọn họ đã di dời hết… Thời điểm Phong Đình nhảy lên lầu hai, một cái bóng từ trong phòng lao tới, nó không phải là người thuê nhà mà là một con ma linh hung dữ.
Nó rất hung dữ, và mạnh mẽ, nhưng Phong Đình không phải kiểu ‘gà bệnh’ như A Điêu, sau khi nhảy lên hành lang ở lầu hai, đối mặt với con ma linh đang lao tới, anh trấn định tự nhiên nghiêng người né tránh.

Cùng lúc, anh rút ra môt cán dao trên eo, nhấn một cái vào nút vân tay kích hoạt.

Một tiếng ‘ong’ vang lên, lưỡi dao bạc sắc bén có chiều dài khoảng 110cm bắn ra.
Là một thanh mã tấu* nhà Đường, anh chém chéo từ dưới lên.
Thanh mã tấu nhà Đường
Cái đầu to bị chém đứt lìa khỏi cổ, khi rơi xuống đất liền lăn lộc cộc lộc cộc phun dịch nhầy tung toé, xác chết cũng run rẩy vặn vẹo ngã xuống.
Thật mạnh ghê!
Trong viện, có không ít nam nhân đang toàn lực che chở người nhà trong cơn khủng hoảng, nhìn đến Phong Đình khí thế uy phong mà lòng sinh bội phục.
Các quan sai khác cũng đã tiến vào, bốn người trong số họ chạy đến giữa sân, che chở những người thuê này, những người còn lại nhảy lên lầu hai kiểm tra từng phòng một.
Mọi người trong tứ hợp viện bên này đang hoảng sợ, mấy nhà gần đó cũng vậy.

Hẻm Hồ Đồng bên kia như ong vỡ tổ, một đống người từ trong nhà chạy ra tán loạn.
A Điêu được người đỡ đi ra đầu hẻm, liền nhìn thấy nhóm quan sai nhảy nhót lung tung, di chuyển nhanh như gió.

Một đầu ma linh bẩn thỉu cả người dính đầy bùn đất cũng bị dẫn ra khỏi con hẻm Hồ Đồng.

Nó còn chưa kịp lao vào tập kích một hộ gia đình đang chạy trốn thì đã bị một quan sai tuổi trẻ – ở trên đầu tường nhảy xuống – dùng một chân đá vào tường.

Sau đó, anh ta rơi xuống đất liền lao tới rồi lưu loát rút đao ra… Lưỡi đao rạch những đường sắc bén trên tường.

Thi thể ào ào bị chia lìa, máu bắn ra vài mét.
Oa.
“Các anh ơi, thân thủ của các anh thật là lợi hại a, đều là luyện tập qua?”
Quan sai phụ trách chăm sóc cô nghe vậy liền nhướng mày, “Em gái, em cho rằng quan sai là dễ làm lắm sao, so với quan văn, chúng ta không chỉ phải thi viết, mà còn có phải thi võ nữa.

Sau khi thi đậu, mỗi năm còn có cuộc khảo hạch định kỳ, nếu không đạt tiêu chuẩn, chúng ta sẽ bị đình chức.”
A Điêu bừng tỉnh, khó trách ở trên mạng có nói tư chất của quan sai cao hơn quan văn mà đầu tuyển vào quan phủ cũng khó khăn hơn hẳn, nhưng tiền lương cùng đãi ngộ nhận được lại không bằng quan văn.

Hiện giờ, một thế hệ tuổi trẻ tinh anh trong nước mỗi người đều hướng tới đãi ngộ cao mà cắm đầu vào các kỳ thi cử, chính là vì muốn làm việc cho triều đình, mong được thăng quan tiến chức, nhưng lại có ít người nguyện ý đi quân bộ hay vào quan phủ.
Về lâu dài, sức mạnh đế quốc sẽ bị suy giảm.
Các triều đại của đế quốc Đường Tống đã từng văn võ song toàn, nhưng sau ngàn năm lập quốc, sĩ khí của quan võ nơi tiền tuyến lại đang giảm xuống.

Nhìn vào tình trạng này thì có thể nói, chỉ có những người nào không đảm đương nổi văn chức, hoặc là người có tình yêu sét đánh với võ, mới nguyện ý thi làm quan võ, quan sai.
Tuy nhiên, sau khi linh khí phục hồi, tương lai và tiền đồ của nhóm quan sai quan võ khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều so với quan văn.
Đây cũng coi như là nghịch tập đi.
A Điêu gạt những suy nghĩ này sang một bên, dù sao chuyện an nguy quốc gia cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô chỉ cảm thấy hổ thẹn: người khác một giây liền giải quyết được, còn cô cầm một vật dẫn linh khí đập nhiều lần, suýt bị gãy tay mới có thể giải quyết được.
Sự chênh lệch này là rất lớn.
Nhất định là bồn cầu quá rác rưởi, còn không bằng một cây mã tấu.
Ừ ừ, nhất định là như thế.
Bồn cầu:???
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Tất cả mọi người đều tập trung bên ngoài, những ma linh bị dẫn ra đều bị đánh chết, nhóm quan sai đã dùng tới máy cảm ứng nhiệt trong phạm vi lớn để tìm tòi những ma linh đang ẩn giấu ở phụ cận.
Phong Đình vào căn phòng trước đó của A Điêu, đi xuống hầm… Anh thấy được thi cốt ma linh trên mặt đất đã bị gặm đến hầu như không còn, đã chết?
Không đúng.
Phong Đình nắm lấy cây cột và nhảy về phía sau, nghiêng người tránh đi tập kích ma linh đang ẩn nấp, một đao cắm vào miệng nó, đâm vào não hạch, rồi giết chết nó!
Trong hầm này lại có đến hai đầu ma linh, con chết trên mặt đất này đã chết như thế nào?
Phong Đình nhìn thoáng qua đầu nó cùng gậy gỗ bị gãy bên cạnh.

Phía trên gậy gỗ còn có dấu tay máu nhỏ.
Là cô bé kia?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.