Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 19: Hoắc Bắc Hành thực sự biến thái




Hoắc Đại Bảo?

Bảo là bảo bối, đại là lớn nhất, vậy túm lại là mình là bảo bối lớn nhất của bà xã.

Dựa trên việc phân tích đọc hiểu tên, Hoắc Bắc Hành kết luận.

Bà xã yêu mình rất rất nhiều.

Mắt hoa đào của Hoắc Bắc Hành híp lại, dường như cực kì hài lòng với cái tên này, ôm An Nhất vào trong lòng: "Vậy sau này tôi sẽ gọi là Hoắc Đại Bảo. "

Tiếng cười từ tính rung động bên tai An Nhất khiến lỗ tai cậu ngứa ngáy, cậu vừa mới từ phòng tắm đi ra, tóc dùng máy sấy tóc sấy khô lúc này rối bời, cậu sớm đã lĩnh hội được Hoắc Bắc Hành mạnh như thế nào nên cũng lười phản kháng, lúc này bị anh ôm vào lòng chân cậu lơ lửng trên bên ngoài.

Hoắc Bắc Hành ghét trời nóng, luôn không mặc áo, cho dù là từ bên ngoài trở về việc đầu tiên cũng là cởi áo ra như khổng tước xòe đuôi, ngoại trừ lúc tập thể dục thì trên cổ anh lúc nào cũng đeo sợi dây chuyền bạc mà hai người lần đầu tiên gặp nhau.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông vững vàng đỡ An Nhất, bên eo bị cố định như xiềng xích, Hoắc Bắc Hành không biết kiềm chế sức lực, cũng không biết nên làm thế nào, hành động ngang ngược, An Nhất ngửa đầu ra sau há miệng thở gấp như một con cá mắc cạn.

Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Hoắc Bắc Hành lúc này, cũng đúng từ năm đến tám tuổi chính là độ tuổi gấu con không có phiền não.

Mặt An Nhất bắt đầu đỏ lên, một cánh tay giãy dụa ra, vỗ vỗ lưng Hoắc Bắc Hành: "Trước... để tôi xuống trước."

Hoắc Bắc Hành: "Tại sao? "

An Nhất🙂

Bởi vì có người sắp chết.

Nếu không thả người ra An Nhất cảm thấy mình sắp tới địa phủ báo danh rồi.

Ngày hôm sau, Hoắc Bắc Hành vẫn như thường lệ khiêng An Nhất từ trên lầu xuống ăn sáng, An Nhất ăn xong liền lên thư phòng chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang vài ngày nữa.

Chờ lúc đi xuống đã là hai ba giờ chiều, vừa vặn gặp Hoắc Bắc Hành dắt hai chó Doberman từ bên ngoài về, hình như Hoắc Bắc Hành đã vận động rất nhiều thở hồng hộc, không biết vì sao tâm trạng có vẻ không được tốt.

Hoắc Bắc Hành cười và không cười, chênh lệch rất lớn, gần như là làm thay đổi cả một con người.

Có thể là bởi vì tâm trí, Hoắc Bắc Hành cười rộ lên có một tia ngốc nghếch không thể xem nhẹ, nhìn tựa như một chó Golden, mỗi ngày đều vui vẻ, không có phiền não, vô ưu vô lo. Lúc không cười, thì mang lại cảm giác phong lưu tùy hứng, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác xa cách và áp bức.

Mùa hè ngọt ngào và công chúa Lily được thả dây chạy đến bên chậu uống nước, khát không chịu được, lần này Hoắc Bắc Hành thật sự thể hiện cái gì mới được gọi là dắt chó đi dạo.

Không giống như mọi lần Hoắc Bắc Hành ngồi xổm bên cạnh nhìn chó uống nước, mà giơ tay vuốt vuốt tóc, vô cùng phiền não ngồi ở chỗ đó.

Sắc mặt cực kỳ khó coi, lông mày sắc bén gắt gao nhíu chặt, gương mặt đẹp trai toát ra sự lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở bạo lực không kiểm soát được. Ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải cọ vào nhau, An Nhất cụp mắt xuống, đó là tư thế người hút thuốc dùng.

Lúc trước An Nhất có lên mạng tìm kiếm thông tin đối phương, có một nhóm đăng một bức ảnh nóng bỏng có lượng đọc cực cao, chính là ảnh Hoắc Bắc Hành mặt lạnh hút thuốc nhìn ống kính paparazzi. Hôm đó là ban đêm, anh dựa vào bên cạnh xe giống như đang chờ ai, ánh lửa ở đầu ngón tay sáng ngời, bởi vì bốn phía tối tăm, khuôn mặt của anh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, mười phần thần bí, chờ đến khi nhìn thấy paparazzi đưa mắt nhìn qua tràn ngập cảnh cáo.

Các bình luận dưới toàn là lời khen Hoắc Bắc Hành đẹp như thế nào, soái ra sao.

Trong ảnh, động tác cầm thuốc lá của Hoắc Bắc Hành vô cùng thuần thục, tuy rằng An Nhất từ ngày đến Hoắc gia, không thấy loại thuốc lá này ở Hoắc gia.

Nhưng bây giờ rõ ràng là Hoắc Bắc Hành đang thèm thuốc lá.

Hoắc Bắc Hành cảm thấy bực bội khó chịu, toàn thân tựa như có mấy con kiến đang bò, luôn cảm thấy thiếu thiếu, miệng muốn cắn một cái gì đó.

Với trí thông mình hiện tại của Hoắc Bắc Hành thì cách đơn giản nhất là trực tiếp tìm ra thứ anh muốn.

Trong đầu anh lúc này cũng căn bản không có khái niệm hút thuốc, cũng không biết đây là nghiện thuốc lá.

Hoắc Bắc Hành trước khi ngốc, nghiện thuốc nặng, lão gia tử khi còn trẻ vì hút thuốc nhiều nên về già phổi không được tốt lắm, nên sau khi biết anh hút thuốc ông còn nhiều lần ép anh phải bỏ thuốc, lúc đó Hoắc Bắc Hành chỉ cảm thấy ông mình lớn tuổi rồi nên làm loạn.

Khi ông còn trẻ đã làm mọi thứ, tới lượt con cháu làm lại không chịu đồng ý.

Tuy rằng ngoài mặt thì ăn nói ngang ngược, nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn bỏ một đoạn thời gian, sau đó phát hiện, mẹ nó, căn bản không bỏ được, sau đó cũng không kiêng nữa.

Nghiện cũng càng lúc càng nặng, sau khi ngốc vì bận rộn khám phá thế giới, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng sau khi cuộc sống đã quen và có quy luật rồi thì cơn nghiện dần dần nổi lên.

Lúc khó chịu cười cũng không muốn cười.

Đôi mắt hoa đào của Hoắc Bắc Hành quét bốn phía, muốn tìm thứ gì đó có thể cắn được, ánh mắt u ám, từng chút từng chút quét quanh, sau đó rơi xuống người An Nhất.

Hoắc Bắc Hành nhìn thấy một người trắng trẻo và ngoan ngoãn đứng đó.

An Nhất vừa tới lọ kẹo của Hoắc Bắc Hành lấy kẹo mút ra định đưa cho anh.

Sau khi cậu được nhận về An gia, An Thiều Phong cũng đã cai thuốc lá, có một lần người của công ty đến tìm An Thiều Phong nói chuyện, có thể là tiến độ dự án không được thuận lợi, An Thiều Phong tức giận chửi bới, sau đó bắt đầu hút thuốc để bình ổn tâm trạng, lúc đó An Nhất vừa ăn KFC về đi đến phòng khách đột nhiên bị mùi khói sặc ho khù khụ, An Thiều Phong nhìn không nói gì, giơ tay dập tắt điếu thuốc.

Sau đó bắt đầu hành trình cai thuốc lá, mỗi lần nhịn không được đều là lấy kẹo thay thế.

An Nhất nghĩ ăn ngọt hẳn là có thể quên đi cơn thèm thuốc lá, liền cầm một cây kẹo mút quay lại.

Ai ngờ vừa đi tới phòng khách liền đối diện với ánh mắt như sói của Hoắc Bắc Hành.

An Nhất:?

Sói tiến hóa từ một chú chó ngốc?

Hoắc Bắc Hành bình thường sẽ không có ánh mắt như vậy, An Nhất cho rằng ánh mắt đối phương là nhìn cây kẹo mút trong tay, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Ai ngờ mông vừa chạm vào sô pha, một phát bay lên trời, trực tiếp bị người ôm ngang lên đùi, hai cánh tay Hoắc Bắc Hành giống như sắt gắt gao giữ chặt lấy eo An Nhất.

Sợ ai đó bỏ chạy.

An Nhất đối với tư thế thân mật này có chút không thích ứng, nhưng cũng không có phản cảm, cậu chỉ cho rằng đây là phương thức Hoắc Bắc Hành thể hiện sự thân mật, như bình thường anh hay dùng thân thể để tiếp xúc với cậu.

Chẳng qua cậu từ nhỏ lớn lên ở trong núi, suy nghĩ của cậu khá là bảo thủ, nếu không lần đầu tiên lấy số đo cho nữ người mẫu nội y liền đỏ mặt tía tai nhìn cũng không dám nhìn nàng luôn. Giống như chuyện yêu đương vậy, mặc dù cậu đã nghe về nó nhưng cậu vẫn không hiểu và tất nhiên cũng nhìn không ra có gì khác biệt. Cách duy nhất để hiểu tình yêu là gì mà cậu biết đó là xem bộ phim MarrySue người trốn người đuổi " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu"

Mặc dù toàn là lôi với mìn, nhưng nó cũng là một bài giáo dục.

Hoắc Bắc Hành vừa vận động xong, trên người rất nóng, An Nhất muốn từ trong ngực người chui ra ngoài, ai ngờ Hoắc Bắc Hành thấy người muốn đi, trực tiếp khép chân An Nhất lại, khiến đối phương cũng không thể nhúc nhích.

Ếch xanh nhỏ bị trói buộc hai chân trở thành nam nhân ngư.

An Nhất: " Làm gì?" "

Hoắc Bắc Hành muốn làm chuyện xấu, có chút chột dạ, liếm liếm môi "Không làm gì cả. "

Nhưng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm An Nhất, không dời được mắt ra khỏi người cậu, yết hầu lăn lên lăn xuống.

An Nhất nghĩ là anh lên cơn nghiện thuốc lá, sẽ cực kì khó chịu, cảm thấy bất an nên mới ôm cậu như vậy, giãy dụa ra được hai cánh tay cậu bắt đầu lột vỏ kẹo mút trong tay.

Chờ bóc xong, đưa kẹo mút đến bên miệng Hoắc Bắc Hành.

"Ăn đi."

Hoắc Bắc Hành nhìn kẹo mút, không há miệng.

An Nhất thấy thế lại đưa tới nữa, bình thường không phải đều rất thích ăn kẹo sao, nếu không phải Chung bá quy định một ngày một cây có khi cái hủ kẹo kia chỉ cần vài ngày là sạch bách.

Ai ngờ đối phương hiện tại lại không cần.

An Nhất hài lòng chớp mắt hai cái: "Thật không ăn à? "

Mặt trời mọc ở đằng tây.

Cậu phải nói với Khoa Phụ* nên đuổi theo phía tây mới được.

Hoắc Bắc Hành gật gật đầu, sau đó lấy kẹo mút từ tay An Nhất, rồi đưa tới miệng An Nhất.

Hành động của đối phương bất ngờ không báo trước, kẹo chạm vào môi An Nhất lúc há miệng nói chuyện liền ngậm luôn kẹo vào.

Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất ăn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi: " Bà xã ăn có ngon không? "

An Nhất ăn kẹo thấy rất ngon, gật gật đầu.

Hoắc Bắc Hành: " Bà xã, em cảm thấy ngon là được. "

Anh đưa kẹo cho vợ, tức là đổi lấy thứ mình muốn với vợ.

Bà xã đã ăn kẹo, chính là đồng ý, Hoắc Bắc Hành đã đưa ra kết luận này dựa vào mạch não kì diệu của mình.

An Nhất bình thường không ăn kẹo, dù sao cậu vẫn thích ăn nhất là McDonald"s, nhưng lúc này trong miệng tràn đầy vị ngọt, tâm tình cũng rất tốt, ngẩng đầu cười với Hoắc Bắc Hành, lúc đang ăn kẹo, đột nhiên cảm thấy trên mặt đau điếng.

Hoắc Bắc Hành sợ người chạy thoát, ôm chặt lấy cậu, ôm mạnh đến mức không biết nặng nhẹ, An Nhất khịt mũi một cái, Hoắc Bắc Hành cúi người trực tiếp cắn lên má An Nhất.

Vết cắn này làm An Nhất đau đến ngu người, Hoắc Bắc Hành cắ.n má cậu không chịu nhả ra, trong nháy mắt khiến An Nhất đau đến nước mắt chảy ra.

Ăn tươi nuốt sống ếch xanh!!!

An Nhất giãy dụa thoát khỏi cánh tay anh, nhưng mà chênh lệch hình thể giữa hai người quá lớn, không chỉ là một vòng thôi đâu, tay cậu nhéo đùi anh nhưng người vẫn không thả, đẩy người cũng không được càng đẩy Hoắc Bắc Hành càng ôm chặt cậu.

An Nhất ngửa đầu ra muốn trốn, nhưng má bị người cắn chặt không nhả, động một chút Hoắc Bắc Hành liền di theo, đè người sống chết không cho đi.

An Nhất miệng đang ngậm kẹo: "Đau! Đừng cắn!"

Hoắc Bắc Hành ghé đầu vào bên cạnh cậu: " Bà xã, một xíu nữa là tốt ngay thôi"

Ai tốt?

Anh ta căn bản không tốt chút nào!

Ai ngờ Hoắc Bắc Hành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi đều cho em ăn kẹo rồi mà. "

Ếch xanh nhỏ quay đầu " phụt" nhổ viên kẹo ra.

"Êm không muốn nó nữa! Êm không muốn nó nữa! "

An Nhất tức đến giọng địa phương cũng nói ra.

Ai ngờ Hoắc Bắc Hành căn bản không nghe, nhìn thấy khóe mắt An Nhất đỏ rơm rớm nước, liền sửng sốt một chút, mắt tại sao còn đỏ lên vậy, nếu má không cho cắn thì đổi chỗ khác.

Anh thích mùi hương trên người An Nhất, mùi xà phòng nhàn nhạt, nhìn An Nhất mặt hơi đỏ, sợ bà xã tức giận với anh, vội vàng dỗ dành: "Không cắn mặt em nữa. "

Chuyện là anh làm, cũng nên nói xin lỗi một tiếng.

Nhìn dấu răng đỏ bừng trên má cậu, Hoắc Bắc Hành còn giơ tay xoa xoa cho người ta một chút, sau đó phát hiện dấu răng vẫn còn y nguyên.

Điều này anh đã được học trước đây.

Sự tồn tại là hợp lý.

Hoắc Bắc Hành không có cảm thấy một chút gì gọi là áy náy.

An Nhất quay đầu không để ý tới anh nữa, Hoắc Bắc Hành nhìn có chút sốt ruột, nhưng mà trên người vẫn khó chịu, nói: "Không cắn mặt nữa. "

Làm sao vẫn còn tức giận với mình.

An Nhất phẫn nộ, anh cắn người xong, anh nói không cắn nữa là xong à, cậu cho rằng thịt trên má mình sẽ bị đối phương cắn rớt ra mất. Cậu còn chưa mở miệng nói chuyện, Hoắc Bắc Hành đã vén áo của cậu, trực tiếp chui đầu vào trong.

Sh... Cái gì!

Trên người An Nhất mặc áo thun màu trắng rộng thùng thình Hoắc Bắc Hành chui vào toàn bộ đầu đều ở dưới áo, nhìn qua giống như cậu đang mang thai vậy.

An Nhất cảm thấy mặt nóng bừng, hoảng sợ đứa nhỏ trong núi chưa từng thấy qua tình huống như vậy, dùng lời nói của người trong thôn chính là không đứng đắn, đùa giỡn lưu manh, An Nhất dùng cả tay và chân đấu đá loạn xạ trên người Hoắc Bắc Hành, chân đá vào đùi anh.

"Hoắc... Hoắc Bắc Hành, anh buông êm ra, êm không phải con gái, êm không phải con gái!"

An Nhất đỏ mặt tay chân luống cuống muốn xốc áo lên, để đẩy người ra, cảm nhận được đối phương đang đẩy mình, Hoắc Bắc Hành giơ tay đặt cánh tay An Nhất lên đầu.

An Nhất cảm thấy trước ngực tê dại, đầu ngón chân đều quắp lên.

Tức giận chửi ầm lên "Hoắc Bắc Hành, anh cắn ở đâu vậy?! "

Nửa tiếng sau.

Chung Bá đi dạo về liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành không mặc áo, trán đỏ một cục lớn ngồi trên sopha.

Trong lòng bắt đầu điên cuồng tưởng tượng

vết thương của Hoắc Bắc Hành trong lòng, bởi vì đối phương quá ngốc, nên tất cả những lý do thái quá mà ông nghĩ ra đều rất hợp lý với anh.

Chung bá nhìn kinh hãi, "Thiếu gia, cậu làm sao vậy? "

Hoắc Bắc Hành: " Bà xã đánh tôi"

Chung bá:!

Hai người lại đánh nhau nữa à?

Mấy ngày nay không phải ở chung rất tốt, sao lại đánh nhau nữa.?

Ban đầu khi An Nhất mới đến, hai người cần làm quen với nhau thì sẽ đánh nhau, mấy ngày trước còn sống yên biển lặng, hôm nay lại đánh nhau

Chung Bá: "Tại sao An Nhất thiếu gia lại đánh cậu? "

Vừa dứt lời, Chung Bá liền nghe được tiếng bước chân, thấy An Nhất tay cầm ly nước trên má có một dấu răng hoàn chỉnh.

Chung Bá:...

Không cần phải đoán đầu sỏ gây ra.

Trận này đánh mãi đến khi giờ ăn cơm tối mới hòa hảo lại.

Hoắc Bắc Hành ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, anh chỉ thích mùi thơm trên người vợ mới làm như vậy, hơn nữa trước đó anh cũng cho vợ kẹo, không nghĩ tới đối phương lại tức giận.

" Bà xã xin lỗi."

Dấu răng trên má An Nhất cũng đã biến mất nên cũng so đo với đối phương: "Không sao, nhưng không thể có lần sau nữa, biết chưa? "

Hoắc Bắc Hành gật gật đầu, giống như đã được cải tạo thành thanh niên tốt " Ừm, lần sau tôi không bao giờ làm như vậy nữa. "

An Nhất gật đầu.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Hoắc Bắc Hành: "Lần sau tôi làm tiếp. "

An Nhất:...

Bởi vì anh cắn thật sự là quá đau, An Nhất tắm rửa xong ở trước gương soi hơn nửa ngày, lúc ngủ sinh ra tâm lý phòng giặc với Hoắc Bắc Hành.

Giường lớn, hai người ngủ ở hai đầu ở giữa còn có thể thêm hai người nữa, vì để tránh bị g.ặm cắn thêm nữa, An Nhất đem chính mình cuộn mình như xác ướp mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Chờ khi mở mắt ra thì đã là sáu giờ sáng, điện thoại di động điên cuồn rung ở bên cạnh.

An Nhất cầm điện thoại xuống giường nghe.

Giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Cố Linh Linh từ bên kia truyền đến, "An Nhất... An Nhất... Tôi... yue......"

Đối phương còn chưa nói mấy câu đã nôn khan kết thúc cuộc gọi.

Cố Linh Linh luôn tạo ấn tượng rằng cô ấy là người trong sáng và hào phóng, là kiểu người rất mạnh mẽ và dám nghĩ dám làm, sẽ không dễ dàng bộc lộ mặt yếu đuối của mình, nhưng mà trong cuộc điện thoại vừa rồi, người bên kia rõ ràng đang có tâm trạng không tốt hình như còn uống rượu nữa.

An Nhất sửng sốt, vội vàng gọi lại sợ cô xảy ra chuyện gì, nhưng không có ai nghe máy.

Không gọi không được, An Nhất định gọi cho Lâm Cứu, xem đối phương có biết Cố Linh Linh ở đâu hay không.

Không đợi An Nhất tìm được số điện thoại, Lâm Cứu đã gọi tới trước.

Lâm Cứu hỏi: " Cố Linh Linh ở khách sạn bị sao vậy? "

An Nhất: "Tôi không biết, cậu có biết cô ấy ở đâu không?" Nghe có vẻ như không ổn lắm. "

Lâm Cứu vừa rồi cũng nhận được điện thoại của Cố Linh Linh, đối phương hồ đồ nói một đống, một chữ cũng không nghe hiểu, nhưng giọng nói và giọng điệu của cô rõ ràng không giống bình thường, sợ người xảy ra chuyện, Lâm Cứu liền sai người tra vị trí của Cố Linh Linh đang ở là ở một khách sạn năm sao.

Sau đó gửi địa chỉ cho An Nhất.

An Nhất nhận được địa chỉ, lập tức thay quần áo cầm điện thoại di động xuống lầu.

Chung bá nhìn thấy An Nhất từ trên lầu chạy như bay ra ngoài, muốn kêu cậu lại, "An Nhất thiếu gia. "

An Nhất phất phất tay với ông: "Chung bá, bữa sáng không cần để lại cho tôi. "

Chung Bá:... Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở thiếu gia là chưa thay quần ngủ ra thôi.

Sau khi nói chuyện điện thoại, An Nhất và Lâm Cứu vội vã đến khách sạn năm sao Cố Linh Linh đang ở, tới sảnh khách sạn, Lâm Cứu nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang mặc áo thun trắng phối với quần pyjama con vịt.

Đúng vậy, là cậu, nhân vật chính thuộc đảng đáng yêu lại mê người An Nhất!

Tại sao đối phương lại mặc quần ngủ đến đây?

Lâm Cứu lại gần hỏi: "Sao cậu lại ăn mặc như vậy? "

An Nhất nhìn đôi dép SpongeBob* trên chân Lâm Cứu: " Mặc sao? "

"......"

Vốn định đơn phương cười một tiếng đối phương, không nghĩ tới biến thành cười nhạo lẫn nhau.

Hai người ra ngoài vội vàng, còn chưa kịp nhìn xem đồ mình mặc như thế nào.

Hỏi được số phòng Cố Linh Linh ở, An Nhất và Lâm Cứu đi thang máy lên tầng của đối phương, đi tới cửa phòng phát hiện cửa phòng nửa khép hờ.

Đệch! Sao không đóng cửa!

Hai người vội vàng xông vào.

Mẹ kiếp, tôi muốn nhìn thằng nhóc kia bắt nạt người khác.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Cố Linh Linh nửa dựa vào trên sopha, An Nhất kiểm tra xem có người khác không, Lâm Cửu thì xem Cố Linh Linh có dấu hiệu bị cướp hay bị thương hay gì không.

Thấy cô không có bị gì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Linh Linh lúc này trong tay cầm một chai champagne, nhìn tàn tạ, mặc kệ lớp trang điểm trên mặt mà khóc, marcara bị nước mắt làm trôi chảy xuống má lem luốc.

Sao cô ấy lại uống nhiều như vậy? Nhìn thảm quá cũng không biết vì chuyện gì mà đối phương lại có bộ dáng này.

An Nhất nhìn cũng không chê mặt cô lem luốc bèn đưa tay giúp cô lau sạch, nhưng mặt Cố Linh Linh lại càng bôi ra kết quả càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

An Nhất:...

Sau đó yên lặng lắc lắc Cố Linh Linh: "Cậu làm sao vậy? "

Cố Linh Linh mở mắt ra, nhìn thấy An Nhất, nước mắt bỗng chốc chảy xuống, trong cổ họng khàn khàn như tiếng chiêng gãy: "An Nhất à, An Nhất, cậu biết không? Tôi... Tôi... ừm,..hừm.." nghẹn ngào

An Nhất cẩn thận lắng nghe.

Lâm Cứu tò mò: "Cô ấy nói gì vậy? "

An Nhất: "Cô ấy nói mì chua cay dưới lầu không cho nước cho cô ấy? "

Lâm Cứu:...

Sao có thể vậy được.

" Cậu đứng lên, để tôi nghe."

An Nhất nhường chỗ cho Lâm Cứu.

Cố Linh Linh: "Ôi cà dê%@#..."

" Vậy à" Lâm Cứu quay đầu nhìn Về phía An Nhất: " Người bán đồ ăn mang đi không bỏ dấm vào cho cô ấy"

An Nhất:...

* Khoa Phụ夸父là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời. Một ngày nọ, Khoa Phụ quyết định đuổi theo và bắt được Mặt Trời. Ông đã đi theo Mặt Trời từ phía Đông đến Tây.

+

* Hoạt hình Spongebob nổi tiếng trên Netffix cậu bé bọt biển màu vàng á. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.