Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 30




Đến khi tan học An Tuyên và Phạm Thanh mới biết chuyện này.

Lúc đó Kỷ Lê đã đi làm thêm rồi.

Trong ký túc cũng chỉ còn ba người họ.

An Tuyên và Phạm Thanh quả thực cạn khô lời.

An Tuyên: [Bọn mình cẩn thận như vậy rồi mà cuối cùng vẫn thành người sai!]

Nghe lời này cũng biết An Tuyên thực sự rất không vui, bởi vì ngày thường cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nói như vậy.

Phạm Thanh: [Cậu ta mua chút đồ ăn liền bảo là đối tốt với chúng ta! Tuyên, ngày mai chúng ta mua trả lại cho cậu ta đi, cậu ta mua cái gì thì mình mua lại cái đó!]

Kỷ Lê chưa từng ăn mấy thứ đồ Trần Tuấn Hoành mua, nhưng cậu vẫn nhớ Trần Tuấn Hoành đã mua những gì, hầu như toàn loại giá 5 xu hai chiếc, đắt nhất chắc là mỳ gói lúc khai giảng đã mua cho An Tuyên và Phạm Thanh.

Kỷ Lê: [Phải đó, mua đi.]

Rạch ròi cho ra nhẽ kiểu gì cũng tốt hơn.

Nhắn tin xong, Kỷ Lê cất điện thoại, cậu hết giờ làm rồi, Thẩm Thuật Bạch đang ở bên ngoài đợi cậu.

Cậu thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài.

Dương Tử Diên chẹp một tiếng: “Tuổi trẻ tốt thật đấy.”

Vân Đồng hâm mộ nhìn Kỷ Lê chạy tới chỗ Thẩm Thuật Bạch.

Rồi cô trông thấy một thanh niên đang đứng cách đó không xa, mắt cô sáng rực lên, vội vã thu dọn đồ đạc rồi nói với Dương Tử Diên, vừa nói vừa cười rất vui vẻ: “Bạn trai tớ tới rồi, tớ đi trước, cậu nhớ đóng cửa nhé!”

Nói xong còn chưa đợi Dương Tử Diên đáp lời đã chạy vèo đi.

……

“Cẩn thận.” Thẩm Thuật Bạch đỡ Kỷ Lê đang chạy nhanh đến mức suýt ngã.

Sau khi Kỷ Lê đứng vững liền cười rất tươi với Thẩm Thuật Bạch.

Thẩm Thuật Bạch sửa lại mái tóc đang rối cho cậu.

Kỷ Lê đứng yên cho Thẩm Thuật Bạch sửa, cậu cảm thấy mình rất thích Thẩm Thuật Bạch như vậy nha.

Sau khi vuốt xong tóc cho cậu, Thẩm Thuật Bạch mới nói với Kỷ Lê: “Về thôi em.”

“Vâng, mình về thôi!” Cậu đáp.

Bàn tay Thẩm Thuật Bạch to hơn tay Kỷ Lê, cũng rất ấm áp nữa.

Hai người đang đi thì bỗng nhiên cậu trông thấy Vân Đồng cùng một người đàn ông đang đứng ở góc đường.

Kỷ Lê khẽ dừng lại, người đàn ông kia…..

“Em sao vậy?” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê đang đứng yên tại chỗ.

Kỷ Lê lắc đầu: "Không sao, chúng ta về đi."

Vừa nói, cậu vừa kéo Thẩm Thuật Bạch đi.

……

Trên đường về, Kỷ Lê tâm sự nặng nề.

Sau khi về nhà thay áo ngủ rồi nằm dài trên giường, thấy Thẩm Thuật Bạch tắm xong đi ra, cậu liền khẽ gọi: “Đại Bạch……”

Thẩm Thuật Bạch: “?”

“Anh nói xem, nếu mỗi ngày em đều đi làm thêm kiếm tiền mua đồ ăn trong nhà, sau đó nấu cơm, liệu một ngày nào đó nếu anh tìm được tình yêu đích thực của mình rồi sẽ vứt bỏ em không?” Kỷ Lê cũng không nghĩ tới khả năng bản thân mình sẽ tìm được tình yêu đích thực, vì hẳn là cậu sẽ không tìm được đâu.

Nếu có thể, cậu muốn ở bên Thẩm Thuật Bạch cả đời, ở cùng anh thực sự rất thoải mái.

“Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ em.” Thẩm Thuật Bạch mím môi đáp, anh rất không vui khi nghe thấy Kỷ Lê hỏi câu này, cũng không biết vì sao anh lại cảm thấy như vậy nữa.

“Sao bỗng dưng em lại nghĩ tới chuyện này?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.

“Vì…..” Kỷ Lê không muốn nói nguyên nhân, “Em chỉ tự nhiên nghĩ vậy thôi.”

“Không nói cái này nữa.” Kỷ Lê ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, “Anh nói cho em chuyện trước kia của anh chút đi, em muốn hiểu thêm về anh.”

“Hiểu anh?” Thẩm Thuật Bạch khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt hơi trầm.

“Vâng.” Cậu cười tươi với Thẩm Thuật Bạch, “Anh kể cho em nghe chút đi.”

“Anh không có gì đáng để tìm hiểu đâu.” Mép giường khẽ trầm xuống, Thẩm Thuật Bạch đã lên giường.

“Anh nói một chút thôi có được hông?” Nếu không Kỷ Lê cứ có cảm giác không chân thật.

Ánh mắt cậu đầy trông mong nhìn Thẩm Thuật Bạch.

Dưới ánh mắt thúc giục của Kỷ Lê, hồi lâu Thẩm Thuật Bạch mới lên tiếng: “Anh đã từng có một khoảng thời gian sa sút.”

Kỷ Lê ngạc nhiên, Thẩm Thuật Bạch mà cũng sa sút sao?

Thẩm Thuật Bạch tiếp tục nói: “Khi anh còn nhỏ, làm chuyện gì cũng rất thuận lợi, có lẽ ông trời cũng không vừa mắt anh luôn thuận lợi như vậy nên năm anh 19 tuổi, ba mẹ anh đột ngột qua đời vì tai nạn.”

Thẩm Thuật Bạch nói rất bình thản, nhưng Kỷ Lê thấy tim mình như thắt lại.

“Sau khi ba mẹ anh rời đi, toàn bộ thân thích của nhà anh cũng thay đổi sắc mặt, bọn họ đều muốn chiếm đoạt tài sản ba mẹ anh để lại, tuy không quá nhiều, nhưng trong mắt bọn họ, số tài sản đó y hệt như một tảng thịt lớn thơm ngon vậy.”

“Khi đó anh không biết làm sao để phản kháng lại, bản thân anh cũng sốc vô cùng, thậm chí anh đã từng muốn buông tay từ bỏ.”

“Nhưng nếu về nhà, anh sợ vong hồn ba mẹ sẽ trông thấy bản thân anh sa sút như vậy, nên anh liền nằm trên ghế đá công viên một đêm.”

“Nửa đêm đó trời đổ mưa lớn, vậy mà anh còn chẳng biết gì. Vì dầm mưa một đêm nên hôm sau anh sốt cao, sốt đến mức không nói được.”

“Anh nghĩ có lẽ bản thân mình sẽ phải chết ở ghế đá công viên, nhưng rồi có một đứa trẻ đi ngang qua đã đưa anh tới bệnh viện. Đứa bé ấy còn lấy chút tiền lẻ trong túi ra để trả tiền thuốc cho anh, còn dặn anh sau này phải cố gắng mà sống, cứ ăn ngủ đầu đường như vậy là có lỗi với cậu bé ấy lắm, khi ấy anh đã nhớ kỹ những lời này.”

Nói tới đây, đôi mắt Thẩm Thuật Bạch bỗng trở nên nhu hòa: “Một đứa bé mà còn biết nói với anh như vậy, vậy thì một người đã thành niên như anh sao có thể cứ mãi trốn tránh được? Sau đó anh liền cố gắng vực lại tinh thần liều mạng tranh đoạt với đám thân thích kia để cướp lại gia sản ba mẹ anh để lại.”

Kỷ Lê nghe xong có hơi đau lòng, không ngờ Thẩm Thuật Bạch còn có một khoảng thời gian như vậy, bản thân mình so với anh thì cũng chẳng tệ hơn bao nhiêu, cũng giống nhau không có người thân…..

Ngay giây phút này, Kỷ Lê một lần nữa hứa hẹn với Thẩm Thuật Bạch: “Từ thời khắc lĩnh chứng kia, anh chính là người thân cận nhất của em, em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh. Chỉ cần anh không rời bỏ em, vậy chắc chắn em cũng sẽ không rời xa anh!”

Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, đáy mắt anh một mảnh nhu hòa.

Kỷ Lê cũng nhìn lại Thẩm Thuật Bạch.

Hai người nhìn nhau, tim Kỷ Lê bỗng đập rất nhanh.

Thẩm Thuật Bạch thấy vậy liền hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao em lại không chịu tiêu tiền của anh?”

Kỷ Lê: “……..” Phá hư bầu không khí quá đấy!

“Anh kiếm tiền vất vả như vậy, nếu em tiêu mất, tới lúc anh cần thì phải làm sao bây giờ?” Kỷ Lê sầu lo, anh ấy có hiểu là kiếm tiền khó lắm không vậy.

“Tiêu hết rồi lại kiếm.” Thẩm Thuật Bạch nói, “Kiếm tiền vốn là để cho vợ tiêu, nếu không sao phải vất vả kiếm tiền như vậy làm gì?”

Vợ…..Kỷ Lê cảm thấy hơi thẹn thùng, cậu cảm thấy dáng vẻ mình quả thực giống vợ hơn là Thẩm Thuật Bạch nên cũng không phản bác.

“Anh không tiết kiệm tiền sao?” Kỷ Lê nóng bừng cả mặt.

“Không cần tiết kiệm.” Thẩm Thuật Bạch đáp.

“Không được!” Kỷ Lê từ chối, “Chúng ta cần tiết kiệm tiền để mua nhà, mua xe nữa!”

Giờ vẫn đang phải đi thuê nhà mà, hơn nữa tiền nhà tháng này cậu còn chưa trả đây…..

“Đã mua rồi.” Thấy Kỷ Lê tính toán cho tương lai hai người như vậy, trong lòng Thẩm Thuật Bạch rất ấm áp.

“?” Mặt Kỷ Lê đầy vẻ nghi hoặc.

Mua gì cơ? Xe á? Hay là nhà?

“Hai ngày tới anh sẽ sắp xếp một chút, sau đó chúng ta tới chỗ anh ở nhé.” Thẩm Thuật Bạch dịu dàng nhìn Kỷ Lê.

Kỷ Lê nghe xong liền thừ người ra, mình có nghe nhầm không nhỉ, Thẩm Thuật Bạch đang nói gì cơ? Cậu đang mơ chăng? Hay nghĩ đến tiền thuê nhà nhiều quá nên mơ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.