Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 34: C34: Từng bước rơi vào bẫy




Lăng Vân Phàm chọn một khung ảnh dọc hình chữ nhật, đặt những bức ảnh của cậu và gia đình vào đó, rồi đặt chúng ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ trong phòng ngủ chính.

Cậu chống nạnh nhìn chúng một lúc, tâm trạng cực tốt, ngâm nga một bài hát lạc điệu hai lần, rồi cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Kỷ Thương Hải không có một phút nhàn rỗi mà vào thư phòng giải quyết công việc của công ty.

Hắn đang tập trung xem tài liệu thì điện thoại reo lên một tiếng ding dong giòn giã.

Kỷ Thương Hải cầm điện thoại lên xem, là đoạn ghi âm do phần mềm giám sát gửi đến.

Hắn thận trọng đeo tai nghe vào, bật âm thanh lên.

Âm thanh là cuộc gọi giữa Lăng Vân Phàm và những người trong nhà hàng.

Kỷ Thương vừa nghe vừa xoa lông mày, cảm thấy bồn chồn.

Hắn nghe Trịnh Hùng nói, "Nhớ thường xuyên trở về đấy."."

Lại nghĩ tới câu Lăng Vân Phàm từng nói: " Đấy là ngôi nhà thứ hai của tôi."

Nhưng Lăng Vân Phàm không nên, không thể có nơi nào khác để đi.

Nếu Lăng Vân Phàm có nơi khác để đi, cậu sẽ không ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn nữa.

Kỷ Thương Hải nghĩ về lúc truớc.

Khi đó, điều đầu tiên hắn làm sau khi trở về Trung Quốc là đi tìm Lăng Vân Phàm.

Hắn tìm đến được một quán ăn ngon lại đến, nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, thấy Trịnh Hùng đang vòng tay qua cổ Lăng Vân Phàm, vò tóc cậu.

Lăng Vân Phàm cười phá lên, nói chuyện vui vẻ với mọi người trong nhà hàng.

Kỷ Thương Hải biết rõ, nếu bây giờ hắn bước vào, Lăng Vân Phàm chắc chắn sẽ coi hắn như người xa lạ.

Giống như khi cả hai gặp lại nhau ở trường cấp ba.

Trong nháy mắt, Kỷ Thương Hải chợt hiểu ra một chuyện.


Nếu muốn Lăng Vân Phàm chỉ chú tâm vào mình, hắn phải loại bỏ tất cả các tạp chất có thể thu hút sự chú ý của Lăng Vân Phàm.

Kỷ Thương Hải tắt đoạn âm thanh đi, bắt đầu gửi tin nhắn.

[Nhà hàng Ngon lại đến trong hẻm Nam Khê, vệ sinh thực phẩm có vấn đề, đóng cửa. 】

Bên kia nhanh chóng đáp lại.

【Hiểu rồi. 】

-

-

Sau khi quyết định quay lại trường học, Lăng Vân Phàm liên lạc lại với cố vấn trường đại học của mình.

Người cố vấn biết biến cố trong gia đình Lăng Vân Phàm, đồng thời cũng biết cậu là một thiếu niên rất chăm chỉ và năng động, vì vậy đã cố gắng hết sức để giúp cậu liên lạc với nhà trường.

Cuối cùng, Lăng Vân Phàm nhận được phản hồi từ trường học: miễn là em có thể vượt qua kỳ thi của chuyên ngành cơ sở, em có thể quay lại trường học.

Lăng Vân Phàm mất ăn mất ngủ ôm cuốn sách hết một tuần, cuối cùng vượt qua kỳ thi một cách suôn sẻ.

Vào ngày Lăng Vân Phàm đến trường báo danh, Kỷ Thương Hải tuân theo lời hứa, chở cậu đến đó.

Lúc đầu, Lăng Vân Phàm tự nguyện điền vào trường đại học ở cùng thành phố với gia đình cậu, cho nên đến đó chỉ với một giờ lái xe.

Sau khi đến trường, Lăng Vân Phàm không vội vã đến Phòng Giáo vụ mà kéo Kỷ Thương Hải đi dạo quanh trường.

"Cậu nhìn bức hình graffiti trên tường đi, có thú vị không? Đằng sau đây là Học viện Mỹ thuật, vì vậy có rất nhiều bức tranh graffiti ở gần đó." Lăng Vân Phàm chỉ vào bức tường với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng và niềm vui khi được trở lại khuôn viên trường.

"Ừ." Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi người Lăng Vân Phàm.

"Nào, chúng ta chụp một tấm ở đây đi." Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đến bức tường graffiti, lật ngược máy ảnh lại, giơ cao và nhấn nhẹ nút chụp, "Một, hai, ba.!"

Sau tiếng lách cách, Lăng Vân Phàm nhìn xuống những bức ảnh được chụp duới máy ảnh, lật qua những bức ảnh mà hai người chụp khi đi dạo cùng nhau vừa rồi, cầm lòng không được mà nghĩ Kỷ Thương Hải lớn lên thật đẹp trai.

Sau khi đi dạo hết hai giờ, Lăng Vân Phàm tiễn Kỷ Thương Hải đến cổng trường, vẫy tay chào tạm biệt, chuẩn bị đến văn phòng Học vụ để làm thủ tục quay lại trường.


Cậu quay người định bỏ đi, nhưng Kỷ Thương Hải đã vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.

Kỷ Thương Hải: "Có chuyện, tôi vẫn luôn quên nói."

Lăng Vân Phàm: "Hả? Có chuyện gì vậy?"

Kỷ Thương Hải: "Cậu có thể đăng ký sống ở ngoài trường được không? Đừng dọn ra khỏi nhà. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa đón và chở cậu tới trường."

Lăng Vân Phàm chưa kịp trả lời, Kỷ Thương Hải lại nói tiếp: "Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ chết vì cô đơn mất."

Lăng Vân Phàm dở khóc dở cười: "Xin cậu hãy sống thật tốt vì tôi đi! Đừng tùy tiện nói chết là chết!"

Kỷ Thương Hải không nhận được sự đồng ý của Lăng Vân Phàm, lông mày hắn khẽ cau lại, đôi mắt đen ẩn chứa sự quyến rũ của các vì sao và mặt trăng, tràn ngập nỗi buồn thương tâm.

Lăng Vân Phàm chịu không nổi cái ánh mắt oan ức của hắn, ngay lập tức giơ tay đầu hàng: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ hỏi cố vấn xem liệu có thể đăng ký sống ở ngoài trường không."

Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười, gật đầu rồi buông Lăng Vân Phàm ra: "Xong việc thì gọi cho tôi, tôi đến đón cậu"

"Không cần, tôi có thể tự mình trở về, cậu không cần chạy tới chạy lui như thế." Lăng Vân Phàm phất phất tay, sải buớc đi về phía trường học

Sau khi tạm biệt Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm đến Văn phòng Học vụ, gặp cố vấn để làm thủ tục quay lại trường học.

Cố vấn vỗ vai cậu an ủi nói: "Đừng đột nhiên tạm nghỉ học nữa."

"Cám ơn." Lăng Vân Phàm cảm kích nói, còn không quên lời thỏa thuận với Kỷ Thương Hải, " Thầy, em xin hỏi, hiện tại có thể đăng ký ở ngoài trường được không?"

"Ở ngoài trường?" Cố vấn sờ sờ cằm, " Có thể có thể, nhưng còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè, học kỳ sau em sẽ là học sinh cuối cấp, nếu không tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, em còn phải chuẩn bị đi thực tập, những ngày sống trong ký túc xá cùng với các bạn học còn ba bốn tháng nữa, sao không trân trọng một chút?"

"À... cái này..." Lăng Vân Phàm khẽ cân nhắc.

Cậu cẩn thận nghĩ lại, từ khi cậu vào đại học, cực khổ không ngừng ám ảnh cậu, rõ ràng bốn năm đại học đáng lẽ phải vô ưu vô lo, tràn đầy nhiệt huyết, nhưng cậu vẫn hối hả ngược xuôi, cũng chưa thể trải nghiệm tốt cuộc sống sinh hoạt trong khuôn viên trường...

Về phần nhà của cậu và Kỷ Thương Hải, dù sao năm ba năm bốn đều không bị giám sát chặt chẽ, cậu có thể thường xuyên về nhà lẫn ở trường, như vậy cũng không tính là dọn ra khỏi nhà.

Người cố vấn cũng thấy sự do dự của Lăng Vân Phàm, đề nghị: "Sao em không quay lại ký túc xá trước, chào hỏi những người bạn cùng phòng lâu ngày không gặp, rồi hẵng quyết định."


Lăng Vân Phàm: " Dạ được."

-

-

Tòa nhà ký túc xá so với tưởng tượng của Lăng Vân Phàm còn náo nhiệt hơn, học sinh ra vào đều mang sách hoặc xách cặp, vừa nói vừa cười rôm rả thành hai ba nhóm, tràn đầy sức sống chỉ có thể thấy ở trường học.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, bước chân của Lăng Vân Phàm trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lăng Vân Phàm tìm ký túc xá mà cậu từng ở dựa trên trí nhớ của mình, đứng ở cửa, toàn thân căng thẳng, suy nghĩ về cách chào hỏi bạn cùng phòng.

Nghĩ lại thì, cậu thực sự đã bỏ học quá nhiều lần, bạn cùng phòng của cậu cũng không có nhiều tình cảm với cậu, thậm chí có thể họ đã quên tên cậu.

Lăng Vân Phàm hít sâu vài hơi, cuối cùng thu hết can đảm, đưa tay đẩy cửa ra.

Nhưng khoảnh khắc tay Lăng Vân Phàm chạm vào tay nắm cửa, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện trong cửa.

"À, vừa rồi cố vấn có gửi cho tôi một tin nhắn, nói là Lăng Vân Phàm đã trở lại trường học, sẽ trở lại ký túc xá này."

"Lăng Vân Phàm? Là ai?"

"Là giường số 4, cậu quên rồi đấy à?"

"A? Cậu ta? Không phải nói cậu ta đi vay mượn nặng lãi phi pháp sao? Đó không phải phi pháp góp vốn hả? Tôi còn tưởng cậu ta bị bắt rồi, bây giờ cũng có thể trở lại trường học nữa ấy hả? "

"Tôi cảm thấy người này có vấn đề rất lớn, tôi chuẩn bị thi lên thạc sĩ rồi, không muốn bị ảnh hưởng đâu, tại sao cậu ta lại quay lại chứ?"

"Quên đi, năm ba cũng sắp kết thúc rồi, còn hơn một tháng nữa sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè, bình thường tránh mặt người đó ra là được."

"Thật đúng là nên trốn, còn dám làm chuyện phạm pháp, nói không chừng còn lừa tiền người ta."

Lăng Vân Phàm im lặng trong giây lát, sau đó rút tay ra khỏi cửa, quay người sải bước đi.

Cậu rời khỏi khuôn viên trường, đi bộ đến trạm xe buýt ở cổng trường, đợi xe buýt, cậu gọi điện thoại cho người tư vấn: "Xin chào? Thưa thầy, em vẫn muốn đăng ký ra ngoài trường ở... Vâng, quyết định rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm cất điện thoại, cụp mắt xuống rồi từ từ thở ra.

Lăng Vân Phàm không trực tiếp về nhà mà mua một ít trái cây để đến nhà hàng, muốn chia sẻ niềm vui trở lại trường học với anh Hùng và những người khác.

Điều mà cậu không bao giờ nghĩ tới đã xảy ra.

Nhà hàng ngon lại đến đã đóng cửa.


Bên trong cửa hàng tối đen như mực, cửa cuốn sắt kéo sập một nửa, ổ khóa trên cánh cửa được băng keo dính lại như lặng lẽ từ chối hết khách hàng, sự náo nhiệt và ầm ĩ thường ngày đã biến mất, thậm chí trên cánh cửa còn không có một lời thông báo.

Lăng Vân Phàm đứng ở cửa một lúc, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại hỏi chút.

Nhưng không thể gọi điện được cho điện thoại để bàn trong nhà hàng, Lăng Vân Phàm không thể nhớ số điện thoại di động riêng của anh Hùng, vì vậy trong lúc này cậu không thể làm gì.

Ngay khi Lăng Vân Phàm đang suy nghĩ miên man trước nhà hàng, một người chú đi ngang qua nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cậu, nhìn kỹ hơn, hô lên: "Tiểu Phàm?"

Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn lại, thấy rõ chú là khách quen của nhà hàng, cậu vui vẻ chào hỏi lại, dò hỏi: "Tại sao nhà hàng của anh Hùng lại đóng cửa vậy ạ? Trước đây dù mưa hay nắng vẫn luôn mở cửa mà."

"Ôi, con không biết sao?" Ông chú tiếc nuối thở dài, "Hai ngày trước có một tên vô lại gây sự!"

"Cái gì? Gây sự?" Lòng Lăng Vân Phàm chùng xuống, hoảng sợ nghĩ: Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện cho vay nặng lãi của cậu?

Ông chú hoạt bát, vung tay, hưng phấn mà tự tát vào thân thể mình: "Đúng vậy, tên khốn đó đang ăn cơm ở nhà hàng, sau đó còn nói đồ ăn có gián, làm ầm ĩ hết cả lên, không chỉ có đập bát đũa và bàn trong nhà hàng, mà còn gọi cho cảnh sát, nó còn gọi cho Hiệp hội Người tiêu dùng để khiếu nại. Có vẻ như còn nháo đến tận Cục Giám sát Thị trường. Vào ngày hôm sau, nhà hàng liền đóng cửa. Haizz, bây giờ chú không biết tìm đâu ra nơi vừa ý để uống rượu đây.

"Gián? Không thể nào!" Lăng Vân Phàm cãi lại.

Cậu biết tình hình vệ sinh ở bếp sau của nhà hàng rất sạch sẽ và sáng sủa, sắp xếp vô cùng ngăn nắp, nhiều nhất là mùi khói dầu, nhân viên bọn họ thường nấu ở bếp sau.

Bởi vì Trịnh Hùng tuy rằng cao to nhưng lại có chút ám ảnh về sự sạch sẽ, tình hình vệ sinh được kiểm tra hàng ngày, sao lại có gián trong bát đĩa ở bếp sau được chứ.

Ông Chú: " Ây da, khách quen như chúng ta đương nhiên biết điều này là không thể rồi, nhưng tên ăn mày kia nháo lên thì không thể làm vì được? Nghe nói tối hôm đó Trịnh Hùng suýt đánh nhau với tên ăn mày đó, may mà con gái cậu ta ngăn lại, nếu không tình hình thực sự rất khó nói."

Sau khi ông chú rời đi, Lăng Vân Phàm đứng trước nhà hàng đã đóng cửa Ngon lại đến hết mười phút, sau đó từ từ quay người rời đi.

Cậu đợi xe buýt ở trạm xe buýt rất lâu, chen chúc trong toa đông người và hôi hám gần bốn mươi phút, rồi mới quay lại nơi cậu và Kỷ Thương Hải ở.

Lăng Vân Phàm mở cửa, bước vào phòng, Kỷ Thương Hải ngồi trong thư phòng, nghe thấy tiếng động thì từ từ buớc ra.

Kỷ Thương Hải bước nhanh đến truớc mặt Lăng Vân Phàm: "Tại sao cậu lại về một mình? Cậu không đồng ý để tôi đến đón cậu sao? Lộ trình quá xa, ngồi xe buýt rất mệt. Cậu đang xách thứ gì vậy?"

Lăng Vân Phàm: "Trái cây, nho."

"Nho?" Kỷ Thương Hải cầm lấy túi từ trong tay Lăng Vân Phàm, "Đưa cho tôi, tôi vào bếp rửa."

Lăng Vân Phàm: "Ừ."

Kỷ Thương Hải dừng một chút, cẩn thận nhìn vẻ mặt Lăng Vân Phàm, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của cậu có chút tái nhợt, có phải mệt mỏi lắm rồi không? Đi vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi đi."

Kỷ Thương Hải đưa tay ra, muốn xoa đầu an ủi Lăng Vân Phàm, hắn duỗi tay ra một nửa, nhớ tới Lăng Vân Phàm rất có lòng tự trọng, cậu nhất định sẽ không thích như vậy, vì vậy hắn hậm hực rút tay lại.

Giây tiếp theo, Lăng Vân Phàm tiến lên một bước, đến gần Kỷ Thương Hải, thân trên nghiêng về phía trước, trán gác lên vai Kỷ Thương Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.