Sau Khi Gặp Mặt

Chương 39: Tình nhân




Lương Viễn Triết siêu thích ăn cay, chẳng qua là đầu bếp ở trường đến từ vùng đông nam, khẩu vị đồ ăn đều thiên về đạm nhạt, khiến vị giác hắn hầu như không còn nhạy nữa. Lần này thật vất vả mới được ăn lẩu, lại có tâm can nhà mình ở bên cạnh bưng trà rót nước, nhất thời cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.

“Bao nhiêu ngày anh chưa ăn cơm rồi?” Mục bảo bảo bảo một bên giúp hắn lột tôm một bên tức giận hỏi, đó là trường học gì vậy, vì sao lại khiến học sinh đói đến như vậy?

“Đúng vậy, bụng không được ăn no.” Lương Viễn Triết nghiêng mặt qua, giọng điệu vô lại hề hề cười. “Miệng gần lại an ủi anh một chút nào.”

“Không được nháo.” Mục Nhiên đỏ mặt, vươn tay đẩy hắn ra, trong quán lẩu người đến người đi, vui đùa cái gì được chứ!

Lương Viễn Triết vui vẻ, vợ mình vẫn như trước, hở một tí là thẹn thùng.

“Đúng rồi, lần này anh ở đây mấy ngày?” Mục Nhiên nhớ tới bèn hỏi.

“Ba ngày.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, trong lòng đột nhiên có chút ảo não, nếu mình có thể học chung đại học với cậu ấy, hiện tại đã không cần phải rối rắm như vậy.

“Không sao, ba ngày cũng tốt lắm rồi.” Mục Nhiên an ủi hắn.

“Ừ, ba ngày là đủ cho em ăn no rồi.” Vấn đề trọng điểm mà Lương thiếu gia suy xét tất nhiên so với Mục Nhiên chính là trống đánh xuôi đèn thổi ngược.

Đầu Mục Nhiên bốc hơi, quả nhiên là hạ lưu!

Ăn xong bữa cơm, Mục Nhiên vốn muốn trở lại ký túc xá, kết quả bị Lương Viễn Triết trực tiếp kéo ra khỏi trường.

“Nhưng là vừa mới, mới ăn no.” Mục Nhiên lắp bắp kháng nghị, mới có tám giờ tối, sẽ không phải đi khách sạn chứ?

Lương Viễn Triết bật cười, chẳng lẽ bản thân mình trông có vẻ bất lương như vậy sao?

Thời tiết cuối thu có chút se lạnh, hai người chậm rãi đi dọc bờ sông, nói một ít chút đề tài ngây thơ trong sáng, bất tri bất giác đã đi rất xa. Gió thổi nhẹ qua, mũi Mục Nhiên hơi ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.

Giây tiếp theo, trên người cậu đã được khoác một chiếc áo, mang theo hơi ấm quen thuộc, đồng thời rơi thật sâu vào đáy lòng mềm mại.

“Anh cõng em nha?” Lương Viễn Triết thử thăm dò.

Bóng đêm mịt mờ, người đi trên đường rất thưa thớt, Mục Nhiên ngoan ngoãn ghé vào trên lưng hắn, vươn tay ôm cổ hắn.

Quẹo vào một con phố, giương mắt liền nhìn thấy một khách sạn, Lương Viễn Triết lưng mang tâm can nhà mình, lập tức đi vào.

Mục Nhiên vốn dĩ nằm trên lưng hắn ngẩn người, đột nhiên liền cảm thấy trước mắt đèn đuốc sáng trưng, nhìn kỹ thì đã ở đại sảnh khách sạn, vì thế bị doạ nhảy dựng – sao lại không buông mình xuống trước??

Phục vụ khách sạn vô cùng chuyên nghiệp, Mục Nhiên còn chưa kịp đứng dậy, người phục vụ đã mang theo xe lăn chạy đến, sau đó một đống người ba chân bốn cẳng đem Mục bảo bảo thả lên xe!

Đây là xem mình thành người tàn tật rồi? Mục Nhiên kinh hãi, cứng người không biết phải làm gì, nhìn qua giống như là tay chân không hoạt động được.

Lương Viễn Triết thực bình tĩnh, nghẹn cười đến dạ dày co rút. Sau khi nhận chìa khoá liền đẩy bảo bối nhà mình về phòng.

Nháy mắt vừa vào tới cửa, Lương Viễn Triết rốt cục nhịn không được, lăn ra cười.

“Anh còn cười!” Mục Nhiên mặt đỏ bừng. “Đều do anh làm hại!”

Lương thiếu gia thật vất vả thu lại nụ cười, ôm lấy cậu từ xe lăn, cúi đầu cắn một ngụm. “Bây giờ hơi sớm, đợi đến năm sáu mươi năm sau, anh đẩy em ngồi trên xe lăn đi phơi nắng.”

“Năm sáu mươi năm nữa, chẳng phải anh cũng thành ông già rồi sao?” Mục Nhiên nằm trong lòng hắn, vươn tay xoa xoa mặt hắn.

“Khác mà, cho dù anh là ông già, cũng là ông già thân thể cường tráng đẹp trai!” Lương Viễn Triết vui vẻ. “Huống hồ là cho dù lúc nào, anh cũng sẽ chăm sóc em!”

Mục Nhiên cảm động, vùi mặt vào trong lòng hắn. Hạnh phúc nhiều như vậy, ngược lại có chút không chân thật.

Trong phòng tắm ẩm ướt, hai người vội vàng gắn bó triền miên, tình dục tích góp từng tí một đã lâu, một khi có cơ hội bộc lộ ra, đương nhiên không thể giữ bình tĩnh được.

Lương Viễn Triết nhẫn nhịn dục hoả khó chịu, dùng ngón tay cẩn thận khuếch trương cho cậu, để tránh lát nữa bị thương. Thân thể Mục Nhiên vốn mẫn cảm, lại sớm động tình, không bao lâu liền mất khí lực, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững nổi.

“Có thể…” Mục Nhiên xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn.

“Có thể cái gì?” Lương Viễn Triết xấu xa.

Mục Nhiên mặt đỏ như cắt, cắn môi không nói lời nào.

“Ngoan, nói cho anh biết em muốn anh làm gì?” Lương Viễn Triết ghé vào lỗ tai cậu dụ dỗ, ngón tay vẫn khiêu khích nhu lộng như trước, lại không đồng ý để cho cậu thật sự phóng thích.

Mục Nhiên khó nhịn lắc lắc đầu, có chút ý tứ cầu xin tha thứ.

“Nói đi.” Lương Viễn Triết không định dễ dàng buông tha cậu. “Nói rồi cho em.”

“… Em muốn anh…” Mục Nhiên ủy ủy khuất khuất, giọng nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được, trong ánh mắt đều ngập tràn hơi nước.

Biết bảo bối nhà mình da mặt mỏng, đây đại khái đã là cực hạn cậu có thể chịu, Lương Viễn Triết cũng không nỡ khi dễ cậu nữa, trực tiếp dùng khăn tắm bao lấy, ôm cậu đặt lên giường lớn trong phòng ngủ.

Lâu lắm không làm chuyện này, động tác Lương Viễn Triết không khỏi còn có chút vội vàng, cũng mang theo chút ý tứ thô lỗ.

Trong khoảnh khắc bị hắn tiến vào, Mục Nhiên đau đến trước mặt tối sầm lại, cả hô hấp cũng bị đình chỉ.

“Ngoan, thả lỏng một chút.” Lương Viễn Triết ghé vào lỗ tai cậu mềm giọng an ủi, cho đến khi cảm thấy được người trong lòng không còn cứng nhắc, mới bắt đầu chuyển động. Ban đầu còn nhớ được phải cẩn thận, sau lại dần dần mất khống chế, chỉ hận không thể nuốt cả người cậu vào.

Mục Nhiên bị hắn làm tới mức cơ hồ ngất xỉu, muốn xin hắn nhẹ nhàng một chút, há mồm lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, vào tai Lương Viễn Triết lại như lửa đổ thêm dầu.

Trong lúc loạn ý tình mê, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân mình bị cuốn đi theo hắn, địa phương yếu ớt nhất bị hung hăng va chạm, nhịn không được mà kêu lên thành tiếng. Cao trào thình lình bùng lên khiến cho trước mắt mê mang một mảnh, trong lòng Mục Nhiên chỉ còn tràn đầy khoái cảm nguyên thuỷ, như thuỷ triều dâng lên bao lấy tất cả.

Lương Viễn Triết ôm vòng eo gầy gò kia, khiến cho bản thân càng có thể tiến vào sâu hơn, yêu thương bao nhiêu cũng dường như không đủ. Trong một nháy mắt nào đó, hắn thật sự hy vọng thời gian sẽ dừng lại, để cả một đời này có thể ôm chặt nhau như thế.

Trận này hoan ái này quá mức kịch liệt, Mục Nhiên thậm chí cũng không nhớ rõ, bản thân cuối cùng là ngủ hay là ngất đi, chỉ biết khi tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Lương Viễn Triết tựa vào một bên giường, lật tạp chí của khách sạn.

“Tỉnh rồi sao?” Lương Viễn Triết cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên trán cậu. “Chào buổi sáng bảo bối… À không, là chào buổi trưa.”

“Đều tại anh.” Thắt lưng Mục Nhiên đau đến không động đậy được, vì vậy lại lùi vào chăn.

“Không phải bảo em cần phải rèn luyện nhiều hơn sao.” Lương Viễn Triết hồ hởi. “Như vậy chúng ta có thể làm được nhiều tư thế hơn… Tối hôm qua biểu hiện của em ngoan lắm, đáng khen ngợi!”

Mục Nhiên đỏ mặt, dùng gối đập hắn.

“Đau thì đừng dậy nữa, anh bảo khách sạn mang cháo lên.” Lương Viễn Triết xoa xoa eo nhỏ của cậu, gọi điện thoại cho lễ tân.

“Em muốn uống nước.” Cổ họng Mục Nhiên khàn khàn.

Lương Viễn Triết xoay người xuống giường, vừa rót xong cốc nước ấm, chợt nghe thấy di động Mục Nhiên vang lên, tìm ra trong đống quần áo, vừa thấy được người gọi, sắc mặt Lương thiếu gia nhất thời tối sầm.

“Ai vậy?” Mục Nhiên chột dạ.

Lương Viễn Triết không trả lời, tắt điện thoại ném lên sô pha.

“Anh sao lại vậy?” Mục Nhiên không chút khí thế kháng nghị.

“Như thế nào?” Lương Viễn Triết thực không nói đạo lý mà trừng mắt.

“… Bạo quân!” Mục Nhiên càu nhàu, tỏ vẻ hơi hơi bất mãn.

Lương Viễn Triết nhíu mắt lại, nhéo một cái trên cái mông mềm mềm trắng trắng của cậu, coi như là trừng phạt.

“A!” Mục Nhiên đau đến nước mắt lưng tròng, tự mình uỷ khuất vươn tay xoa xoa.

“Về sau không được lui tới với tên hỗn đản đó!” Lương Viễn Triết uy hiếp. “Có nghe hay không?”

“Hắn với em chỉ là bạn học bình thường!” Mục Nhiên biện giải.

Lương thiếu gia nghe vậy mặt tối sầm, Mục bảo bảo lập tức thức thời ngậm miệng. May mắn không có nói cho hắn biết mình ở chung phòng với Lục Vũ Hạo, bằng không nhất định phải chết!

Bởi vì tối hôm qua hai người miệt mài quá độ, cho nên Mục bảo bảo bị đau lưng, nằm ở trên giường một ngày, cả cơm cũng chưa đi ăn được. Đến buổi tối, vừa lúc lại bị Lương thiếu gia tinh lực tràn đầy một lần nữa áp đảo, thế giới hai người tuyệt vời vẫn chưa kết thúc.

Một giây trước khi ngất đi, Mục Nhiên vô lực nghĩ, hắn quả nhiên bay đến đây cốt chỉ để làm chuyện này!

Ba ngày gặp nhau thật ngắn ngủi, hai người hầu như đều trải qua ở trên giường. Cho nên sau này mỗi khi Mục Nhiên nhớ lại, đều cảm thấy gương mặt bốc hơi – quả thật rất thối nát!

Ba ngày sau, Lương thiếu gia đè cậu lại cắn cắn liếm liếm, không chịu buông tay.

“Đừng náo loạn, nếu không ra sân bay sẽ bị trễ mất.” Mục Nhiên dùng sức đẩy hắn ra.

“Nào, hôn ở đây một chút.” Lương Viễn Triết chỉa chỉa ngực của mình.

Mục Nhiên đi qua, mạnh mẽ tạo ra một dấu hôn đỏ hồng trên lồng ngực rắn chắc của hắn.

“Ngoan.” Lương Viễn Triết vừa lòng, ngồi trên giường mặc áo. “Em nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần đưa anh đi.”

“Không được.” Mục Nhiên ôm hắn từ phía sau, khuôn mặt cọ cọ tấm lưng trần của hắn. “Em muốn đưa anh đi.”

“Cũng được, nhưng không được khóc nhè.” Lương Viễn Triết chọc hắn.

“Em đâu có thích khóc như vậy, cũng không phải là con gái.” Mục Nhiên ôm chặt hắn. “Chúng ta vẫn còn có cả đời.”

Lương Viễn Triết cười cười, ôm cậu vào lòng hôn hôn.

Bởi vì hai người rề rà ở khách sạn khá lâu, lại bị kẹt xe, cho nên khi tới sân bay trên loa đã bắt đầu gọi anh Lương Viễn Triết đến làm thủ tục.

“Bảo bối, hẹn gặp lại.” Lương Viễn Triết vội vàng hôn cậu một chút, cũng không kịp nói thêm cái gì nữa, kéo hành lý đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Mục Nhiên có chút thương cảm, nhìn cửa thủ tục đến xuất thần, bả vai lại chợt bị vỗ một cái.

“Là cậu hả?” Nhìn thấy Lục Vũ Hạo, Mục Nhiên có chút giật mình. “Sao cậu lại ở đây, hôm nay không cần lên lớp sao?”

“Có lớp, nhưng học viện của chúng ta có mời một vị giáo sư nổi tiếng từ Mĩ đến toạ đàm, tôi xin phép đến sân bay tiếp đón.” Sắc mặt Lục Vũ Hạo không quá dễ nhìn.

“À, vậy cậu tiếp tục chờ nha, tôi đi về trước.” Mục Nhiên xoay người muốn chạy, lại bị Lục Vũ Hạo giữ chặt.

“Sao vậy?” Cánh tay Mục Nhiên bị niết sinh đau, nhịn không được nhíu mi.

“Thật có lỗi.” Ý thức được chính mình thất thố, Lục Vũ Hạo rất nhanh thả tay ra. “Tôi chỉ muốn nói cho cậu, bên ngoài có xe của trường, nếu cậu không vội, chúng ta có thể cùng nhau trở về.”

“Không cần, tôi tự đi tàu điện ngầm về là được rồi.” Mục Nhiên từ chối, vẫy tay tạm biệt với hắn.

Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của cậu, thần sắc Lục Vũ Hạo càng lúc càng lạnh.

Nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, còn cả dấu hôn ái muội trên cổ cậu, ánh mắt lưu luyến, ba ngày ba đêm không về… Cho dù là ai, đều có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa cậu và nam sinh kia thật sự không phải bình thường.

Lục Vũ Hạo không biết bản thân rốt cuộc là bi thương hay vui sướng. Sau một thời gian dài xáo trộn, hiện tại rốt cục hắn có thể thích một nam sinh. Đáng tiếc, nam sinh ấy, lại không phải của mình.

Mục Nhiên ngồi trên tàu điện, giơ tay tính nhẩm thời gian, rõ ràng còn chưa xa nhau đến một giờ, mà đã chờ mong lần tiếp theo gặp lại Lương Viễn Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.