Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 16: Chương 16





Chuyện vẻ vang của Ti Du và Tạ Hoàn đã được lan truyền khắp nơi.


Khi hai người bọn họ mỗi người ôm một chiếc mũ bảo hiểm vừa to vừa nặng trở về lớp, lập tức cảm nhận được mọi người đều đang đặt sự chú ý lên người mình.Hôm nay bọn họ cũng đến khá sớm, trong lớp có chưa tới hai mươi người.“Nhìn cái gì?”Ti Du bày ra vẻ mặt khó coi, cậu vừa mở miệng, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều quay đầu đi.Ti Du đặt mũ bảo hiểm lên bệ cửa sổ, lấy bài kiểm tra một chữ cũng chưa động đến ra, vỗ một cái lên vai Tạ Hoàn.Tạ Hoàn vô cùng ăn ý đưa hết tất cả bài tập về nhà của tối hôm qua cho Ti Du, để cho cậu chép.“Anh Du.” Tạ Hoàn xoay người qua, cắn một miếng bánh mì sandwich.“Nói.” Ti Du dùng bút vẽ rồng vẽ rắn, động tác chép bài không quá thuần thục.Tạ Hoàn vẫn đang còn nhai bánh mì sandwich trong miệng, mơ hồ nói: “Cậu thật sự không có dự định sẽ học hành chăm chỉ sao? Không phải Chủ nhiệm Hồ muốn kì thi tháng tới cậu phải lọt vào top ba trăm hả?”Ti Du: “Cậu mà không nói thì tớ cũng quên mất, lát nữa tớ còn phải đi nộp bản kiểm điểm cho thầy ấy.”“Sao cậu có thể viết xong kiểm điểm nhanh như vậy?” Tạ Hoàn khiếp sợ.“Bùi Khuynh Thừa viết giúp tớ.”Ti Du không ngẩng đầu lên: “Cậu ta bảo là muốn báo đáp tớ vì tớ đã đưa cậu ta đi học.”Tạ Hoàn đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách, tớ còn nghĩ không biết cậu tích cực như vậy từ bao giờ.”“Nhưng thành thật mà nói, nếu bây giờ cậu muốn chăm chỉ học tập thì vẫn kịp, tớ có thể làm gia sư cho cậu này ~”Ti Du ngước nhìn cậu ta, cười nhạo một tiếng: “Tốt hơn là cậu nên giữ lại thời gian cho bản thân mình đi, cho dù như thế nào thì lần này cậu phải vượt qua người đó đó, đừng làm cho bố cậu phải xấu hổ.”Tạ Hoàn nhăn nhó: “Dù vậy tớ vẫn chọn làm gia sư cho cậu.”Đột nhiên cậu ta thoáng thấy một bóng người qua khóe mắt, vội vàng quay người lại, lục lọi trong cặp của mình.Ti Du giương mắt nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mỳ sandwich tinh xảo cùng một hộp sữa tươi.Sau đó cậu ta đứng dậy, vô cùng chân chó cầm những thứ kia đi đến bên cạnh Bạch Thanh Thiển.Bạch Thanh Thiển vừa bước vào phòng, cặp sách vẫn chưa được đặt xuống.Cô ấy nhìn thấy cậu ta thì bị dọa cho sợ hết hồn, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi ăn rồi, sau này cậu cũng không cần phải mang cho tôi nữa.”“Tớ không tin.” Tạ Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô ấy nói: “Nhà cậu xa như vậy, ngồi xe buýt tới đây cũng phải mất cả tiếng đồng hồ, làm sao mà có thời gian ăn sáng được?”Bạch Thanh Thiển hít một hơi thật sâu: “Tôi nói là tôi ăn rồi! Cho dù chưa ăn, tôi cũng sẽ không ăn thứ mà cậu đưa!”Tạ Hoàn tủi thân: “… Cậu tức giận à?”Bạch Thanh Thiển ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho cậu ta, trực tiếp ngồi xuống, đuổi người: “Bạn cùng bàn của tôi sắp đến rồi, cậu đừng ngồi ở đây.”Ti Du quan sát từ xa, không nhịn được mà tặc lưỡi.Tên Hoàn Tử này sao vậy? Theo đuổi con gái sao có thể mạnh mẽ và độc đoán như vậy được?Nói chuyện thẳng thắn như vậy, khó trách chẳng có ai thích.Ti Du thu ánh mắt lại.


Cậu đang bận rộn chép bài tập về nhà thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, rầm một tiếng, chiếc ghế trước mặt liền bị đẩy về phía trước.Trực giác mách bảo cậu người này không phải là Ti Nguy Lâu.Ti Du quay đầu sang bên cạnh, quả nhiên cậu đã đoán đúng rồi, là Lộc Minh.Lộc Minh lấy từ trong cặp ra một xấp bài, nói: “Tôi cũng muốn chép.”“Chậc!” Ti Du ghét bỏ nói: “Cút, đừng có chép của tôi!”“Ai bảo chép của cậu, tôi muốn chép của Tạ Hoàn.”Lộc Minh kéo một tờ từ bên phía cậu qua bắt đầu chép, cũng không ngẩng đầu lên.Nếu không phải vì sợ làm rách bài kiểm tra, Ti Du cũng sẽ không cho cậu ta mặt mũi.Ti Du liếc nhìn thời gian, còn hơn mười phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, cậu cũng không so đo với Lộc Minh nữa, vội vàng tiếp tục chép bài tập.Trong thoáng chốc, chỉ còn lại tiếng lật bài thi trên bàn cùng với tiếng đầu bút ma sát trên mặt giấy.“Ăn cơm chưa?” Lộc Minh đột nhiên nói.Ti Du quay sang nhìn cậu ta, nhưng lại phát hiện đối phương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, vẫn đang cặm cụi chép bài.“Hỏi cậu đấy.” Lộc Minh quay sang nhìn cậu.“Ăn rồi, hỏi làm gì?”Lộc Minh cảm thấy có chút tiếc nuối nói: “Hôm qua tôi vừa phát hiện một quán lẩu nhỏ rất ngon ở bên ngoài trường, đang tính tìm một người lát nữa ra đó ăn chung với tôi.”“Cậu muốn đi ăn cơm cùng tôi?”Vẻ mặt Ti Du có chút kỳ quái: “Hôm qua cậu bị bóng đập vào đầu à?”“Cút.” Lộc Minh có chút cạn lời, một lát sau mới nói tiếp: “Trọng điểm là ăn cơm à? Trọng điểm ở đây là bên cạnh cái nhà hàng lẩu kia mới mở một trạm đua xe Go Kart!Quy mô siêu lớn!”“Đua xe Go Kart?”Ti Du nhướng mày.Cậu đang muốn hỏi thêm thì thấy Ti Nguy Lâu đi vào từ cửa sau.Ti Nguy Lâu vừa liếc mắt qua liền nhìn thấy Lộc Minh đang ngồi ở chỗ của mình, vô thức cau mày lại.Chà! Trông có vẻ không được thoải mái cho lắm!Ti Du yên lặng thu ánh mắt của mình, giả vờ như không nhìn thấy.Ái chà, nói không chừng cậu sắp được xem một vở kịch lớn rồi đây!Phải biết rằng cái người tên Ti Nguy Lâu này rất kỳ lạ, chỉ sống chung trong một kỳ nghỉ hè Ti Du cũng biết được rằng ý thức bảo vệ lãnh địa của Ti Nguy Lâu rất mạnh!Bây giờ Lộc Minh không xin phép mà ngồi vào chỗ của anh, chắc hẳn anh rất không vui.Sẽ không đánh nhau đấy chứ! Vậy cũng quá nghiêm trọng rồi!Ti Du đã cố đè nén khóe môi đang điên cuồng muốn nhếch lên của mình, nhưng Lộc Minh ngồi bên cạnh vẫn có thể phát hiện ra là cậu đang cười, cậu ta cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Cậu cười gì vậy? Muốn đi chơi đua xe Go Kart à?”“Bạn học này.” Giọng nói đặc trưng của Ti Nguy Lâu vang lên.Lộc Minh quay đầu sang nhìn, cười nói: “Cậu tới rồi à.

Tôi và Ti Du đang chép ít bài tập về nhà, cậu sang chỗ ngồi của tôi ngồi tạm một lát đi.”Có một anh bạn nhỏ vô cùng phấn khích mà nhảy tới nhảy lui trong lòng Ti Du, cậu lặng lẽ quay đầu lại nhìn biểu cảm của Ti Nguy Lâu.Nhưng nó lại khiến cho cậu thất vọng, Ti Nguy Lâu không có biểu hiện gì, chỉ bình thản nói: “Tôi cũng phải chép bài, phiền cậu quay trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục chép đi.”“Ồ…”Lộc Minh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hóa ra học sinh giỏi cũng sẽ chép bài.”Nói xong, cậu ta lập tức đứng lên, lấy vài bài mà Ti Du đã chép xong, còn không quên dặn dò anh: “Tôi lấy mấy bài này về chép trước, chờ tôi chép xong thì cậu có thể mượn chúng.”Ti Du: "...”Cậu trơ mắt nhìn Lộc Minh quay trở về chỗ ngồi, Ti Nguy Lâu thì lại ngồi xuống bên cạnh cậu, bình tĩnh lấy sách vở từ trong cặp ra.Trên đầu Ti Du là một đống dấu chấm hỏi? Vậy thôi hả?Không phải nên là tôi nói bạn một câu, bạn đáp lại tôi một tiếng, sau đó ai cũng không ưa ai, tốt nhất là sau đó nên có một màn kịch “kéo hoa cài đầu” chứ, không phải sao?“Chép xong rồi?” Ti Nguy Lâu đột nhiên lên tiếng.Ti Du lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh.“Không phải việc của cậu!” Ti Du trừng anh một cái, sau đó quay người lại tiếp tục chép bài.Trong giờ ra chơi, Ti Du đi một chuyến đến văn phòng của thầy chủ nhiệm để nộp bản kiểm điểm của mình.Lần này chủ nhiệm Hồ đã rất ngạc nhiên vì sự tự giác của cậu, vì vậy mà khi nói chuyện với cậu thái độ cũng nhẹ nhàng hơn không ít.Ông nói chuyện với Ti Du bằng giọng điệu dịu dàng, rằng chỉ giỏi nghệ thuật thôi thì chưa đủ, các môn văn hóa trên lớp cũng cần phải bắt kịp.Đương nhiên việc nâng cao kiến thức văn hóa không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, trước tiên cậu có thể bắt đầu nỗ lực từng chút một, chẳng hạn như kỳ thi tháng lần này cậu có thể cố gắng thi vào top ba trăm.Ti Du đứng cò kè mặc với ông cả buổi trời, cuối cùng quyết định chỉ cần lọt được vào top bốn trăm của khối là được rồi!Nhưng cái này đối với Ti Du cũng đã là một cái hố sâu không thể nào vượt qua được!Cậu mang khuôn mặt nhăn nhó quay về lớp học, lại vô tình gặp được hai bạn học nữ lần trước đã gửi mười bức thư tình cho Ti Nguy Lâu.“Đệt!”Cậu nhìn chằm chằm vào xấp thư tình trên tay các cô, có vẻ như lần này phải có tận hai mươi bức thư!Hai nữ sinh này thấy cậu thì ánh mắt sáng lên: “V-… Ti Du!”Ti Du có lý do để nghi ngờ rằng cô gái này vừa rồi không phải là đang gọi tên mình!Ti Du: “Các cậu lại kéo nhau tới đây đưa thư tình cho cậu ta sao?”Hai nữ sinh cười thành tiếng, cô gái tóc ngắn đưa thư tình trong tay mình cho cậu, chia thành hai xấp.Một xấp rất dày, một xấp kia lại chỉ có hai bức thư.Ti du: "?”“Cái này là gửi cho Ti Nguy Lâu, còn hai bức thư này là gửi cho cậu.”Ti Du: "!”“Tôi cũng có?”Khó trách cậu lại khiếp sợ như vậy, chủ yếu là vì từ lâu cậu đã tiếng xấu vang xa, từ khi lên cấp ba thì cậu không còn nhận được bất kỳ bức thư tình nào nữa, mọi người đều cảm thấy sợ cậu.Bây giờ đột nhiên lại nhận được thư tình, sao có thể không ngạc nhiên cho được!Mặc dù cũng chỉ có hai bức… Cậu lững thững quay về chỗ ngồi, hai tay đều cầm thư tình, cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác.“Có chuyện gì vậy anh Du?”Tạ Hoàn quay đầu lại, thấy cậu đang cầm thư tình trong tay, cậu ta liền tỏ ra khiếp sợ nói: “Đám chồng cậu nhanh như vậy đã gửi thư tình cho cậu rồi sao?”Ti Du cầm thư tình đánh cậu ta: “Chồng của cậu! Chồng của cậu! Cả nhà cậu đều là chồng!”Tạ Hoàn che đầu: “Tớ sai rồi! Vậy thì cho tớ xem một lát đi, nhiều thư tình như vậy, để tớ học hỏi một chút.”Hai người đang nói chuyện thì Ti Nguy Lâu ôm một xấp bài kiểm tra trở lại, chắc là bài kiểm tra toán học, bởi vì anh còn làm thêm cả cán sự môn toán nữa.“Này.” Ti Du vỗ vỗ xấp thư tình kia lên trên bàn của anh.Ti Nguy Lâu nhìn hai bức thư còn lại ở trong tay cậu.“Đây là của tôi!” Ti Du bảo vệ hai bức thư tình không dễ gì mà có được kia, vô cùng cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu ngay cả một câu đáp trả cũng không có, lạnh nhạt thu mắt.


Sau khi cất những bức thư tình kia vào cặp sách của mình thì anh bắt đầu đi phát bài kiểm tra.“Thì ra cậu chỉ có hai cái thôi hả.”Tạ Hoàn bĩu môi.Ti Du trừng mắt với cậu ta: “Chê ít sao, cậu đến một bức cũng chẳng có.”Tạ Hoàn khóc không ra nước mắt: “Thật tổn thương!”Ti Du rung rung chân, bây giờ cậu thực sự rất muốn mở thư tình ra nhìn một chút, nhưng hôm trước cậu vừa bị Chủ nhiệm Hồ dạy dỗ, bây giờ biết luật nhưng vẫn cố tình phạm luật mà bị phát hiện thì không được tốt cho lắm.Sau khi tan học Ti Du mới cúi người xuống, tựa trán vào mép bàn, giống như một tên trộm lén lút mở bức thư tình ra.Đập vào mắt là một chữ to đùng: Vợ!Ti Du: "...”Câu ôm hy vọng mở bức thư được dán kín còn lại ra, lần này là bốn chữ: Cậu thật đáng yêu!Không được tức giận, không được tức giận, chỉ là đùa giỡn thôi, có cô gái nhỏ nào mà không một lần muốn được làm chồng người khác chứ?“F*ck!”Thật xin lỗi, cậu không nhịn được!Cậu để hai bức thư lại nguyên vẹn như ban đầu, sau đó vô cùng đau khổ mà gục xuống bàn, hai tay đặt bên dưới, chỉ có khuôn mặt là đặt nằm nghiêng trên bàn.Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu một cái, lúc này mới phát hiện khuôn mặt của Ti Du trông khá nhỏ, nhưng nằm nghiêng như vậy vẫn có chút thịt mềm mại phình ra, khuôn mặt bị đè ép khiến cậu hơi trề môi.Ti Nguy Lâu suy nghĩ một chút, phát hiện cậu như vậy rất giống với một con mèo chân ngắn được nuôi trong cô nhi viện.Anh thu ánh mắt, suy nghĩ đó rất nhanh đã bị những công thức phức tạp thay thế.Ti Du đang cảm thấy chán chường thì đột nhiên có một cục giấy đập vào trên mặt cậu.


Cậu mở mắt nhìn, uể oải mở cục giấy kia ra.Là Lộc Minh gửi cho cậu: “Đến trạm đua xe Go Kart so tài một lần không? Không phải là cậu sợ rồi chứ?”Ti Du tức giận đáp trả: “Ông đây mà phải sợ sao! Đi!”*Kéo hoa cài đầu: một thuật ngữ trên mạng của giới trẻ, ý chỉ các fan chửi nhau, một trận chiến bằng miệng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.