Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 35: Chương 35





【 Kho hàng đang thăng cấp ——0.1%......】
Tiểu hệ thống: 【 A a a, ký chủ cậu quá tuyệt vời, cậu quá tuyệt vời! Cậu đúng là thiên tài!! Chụt chụt chụt chụt!! 】
Úc Khải: "Xin ngươi bình thường một chút."
Tiểu hệ thống: 【 Ta quá kích động thôi mà hu hu hu! 】
Mệt nó ngay từ đầu còn cảm thấy mình trói sai ký chủ rồi, cho rằng một đợt này lại không công, hiện tại nó mới biết, nó sai rồi, nó căn bản chính là trói một đại bảo bối!
Lúc trước những người mà nó ràng buộc, không ít người ngay cả mục tiêu nhiệm vụ tháng đầu tiên cũng chưa đạt tới, đừng nói tới 500.000, nhanh nhất cũng phải mất 8 tháng, mà vị ký chủ này thì sao.
Một tháng!
Cái kỷ lục này nó có thể đi khoe khoang cả đời ở thống giới!
Vị ký chủ thiên tài này rốt cục làm sao nghĩ ra cách nộp lên cho Nhà nước vậy, hiện tại quả thực vô địch có được không!
Úc Khải lạnh nhạt hỏi: "Hoàn thành thăng cấp chưa?"
Cá mặn thực dụng.jpg
Tiểu hệ thống:【 Còn chưa xong, đang trong quá trình thăng cấp, đại khái cần 48 tiếng đồng hồ.】
Úc Khải:?
Úc Khải: "48 tiếng đồng hồ? Máy chủ của các ngươi dùng mạng 2G à?"
Tiểu hệ thống:【 Làm ơn, ký chủ, khoảng cách từ chiều không gian của tôi tới bên này phải dùng năm ánh sáng để tính toán đấy, chỉ dùng 48 tiếng đồng hồ đã rất nhanh rồi.


Úc Khải: "Vậy sao người không download trước?"
Tiểu hệ thống ủy khuất:【 Ta nào biết cậu lại thần tốc như vậy chứ......】
Úc Khải mới mặc kệ: "Khen thưởng đâu?"
Tiểu hệ thống:【 Cho cho cho, chờ thăng cấp xong rồi, đưa cậu một kiện! 】
Úc Khải: "Được."
Như này còn tạm được.
Bàn bạc xong phúc lợi tương ứng với tiểu hệ thống.
Úc Khải ôm lấy cúp vàng cùng vài vị khách mời và nhân viên công tác của chương trình cùng nhau quay lưng về phía sông Mạc chụp một bức ảnh chung.
"Tới tới tới, 1, 2, 3——ok, mọi người thả lỏng một chút, đổi dáng nào, lại một kiểu nữa!"
Tô Minh Hiên quay đầu, đang muốn cùng Cảnh Vân Trăn tới một kiểu anh em cây khế, kết quả liền phát hiện —— xuất hiện, xuất hiện!
Cái lồng cách ly kỳ kỳ quái quái của hai người lại xuất hiện.
Trong lồng cách ly, Cảnh Vân Trăn vươn tay ra với Úc Khải.
"Tới, người mới, chúng ta chụp một kiểu."
Một động tác quen thuộc, bốn ngón cong vào, ngón tay cái vươn ra vượt mức quy định.
Úc Khải lập tức ngầm hiểu —— đưa ra một chai nước.
Cảnh Vân Trăn:?
Hắn dùng tay đẩy chai nước đi: "Không phải cái này!"
Đó là......? Úc Khải tự hỏi nửa giây, đem cúp đưa cho Cảnh Vân Trăn.
Cảnh Vân Trăn:??
"Cũng không phải!"
Vậy anh muốn cái gì vậy!
Úc Khải nghĩ nghĩ, à ~ cậu hiểu rồi, cậu lại hiểu rồi.
Cậu đem tấm biển ghi tiền thưởng đưa cho Cảnh Vân Trăn.
Ai không muốn sờ sờ cảm giác của tiền chứ?
Nói sớm chút.
Cảnh Vân Trăn:???
Cảnh Vân Trăn hết chỗ nói rồi, hắn không thể nhịn được nữa bắt lấy tay Úc Khải, mạnh mẽ chỉnh tay cậu thành một thủ thế.
"Được, cứ như vậy, không được nhúc nhích."
Úc Khải: "Phốc."

Cùng với răng rắc một tiếng, hai người đối diện máy quay tạo hình trái tim.
[ A a a a a!! Cảnh Úc là thật!!! ]
[Ăn tết ăn tết!! ]
[Cảnh nhìn nhau cười này, quá cưng chiều, quá cưng chiều, ta gặm tới rồi ta gặm tới rồi!]
[Cắn đi, gặm đi, các chị em, ta thật sự gặm rồi!!]
[Mau đem cá mập của ta ra trợ hứng cho hai bọn họ!!]
Sau khi chụp ảnh chung kết thúc, buổi tối còn bữa tiệc đóng máy.
Đồ đạc của các khách mời đã được trợ lý thu thập xong, trực tiếp lên xe chạy lấy người.
Các fan lưu luyến không rời tạm biệt bọn họ.
Còn có người gọi tên Úc Khải.
"Úc bảo, hẹn gặp lại, cố lên nhé!!"
"Em trai Úc Khải, xông lên đi!!"
"Chúng em mãi mãi ủng hộ anh!"
Bỗng nhiên có fan truy phủng, Úc Khải còn có chút không quen cho lắm, cũng ghé vào cửa sổ xe vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Khi cửa sổ xe đóng lại, Úc Khải liền vội vàng nói chuyện này cho Đường Hân Nhiên.
"Chị Hân, điểm nhân khí của em vừa rồi lên mức 500.000, kho hàng khen thưởng bắt đầu thăng cấp, đại khái tầm hai ngày là có thể hoàn thành thăng cấp."
"Vậy tốt quá." Đường Hân Nhiên giơ ngón cái lên, cho cậu khẳng định: "Tiểu Khải, cậu thật sự quá tuyệt vời!"
Tuy đạt mức 500.000 là việc chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng bởi vì Úc Khải nỗ lực, bọn họ đã đạt được mục tiêu này trước thời hạn.
Úc Khải nói xong phát hiện mình còn ôm cúp và thẻ tiền thưởng mà chương trình trao cho, cậu đưa cho Đường Hân Nhiên: "Đúng rồi, chị Hân, cúp và tiền thưởng này......"
Đường Hân Nhiên: "Cậu nhận đi, sau khi trừ thuế, còn thừa lại tôi nói ekip trực tiếp chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu."
Úc Khải: "?!"
Úc Khải: "Còn thừa lại cho em hết?!"
Đường Hân Nhiên: "Không sai, đây là cậu nên có."
"Quốc gia chỉ giúp cậu tranh thủ cơ hội tham gia chương trình mà thôi, là chính bản thân cậu cố gắng đạt được quán quân, còn vượt xa mong đợi, cho nên tiền thưởng này đương nhiên phải là của cậu."
Tiểu cá mặn cực kỳ xứng đáng được khen ngợi!
!!!
50 triệu!
Đây là khoản tiền tiết kiệm mà Úc Tiểu Khải đời trước không bao giờ dám nghĩ tới!
Quốc gia ba ba thật sự tốt!!!
Úc Khải ôm số tiền khổng lồ kia, cực kỳ không tiền đồ mà cảm động.
"Đúng rồi, cái cô Lâm Nghệ kia thì sao? Cô ta sẽ thế nào?"
"Đương nhiên là xử theo pháp luật." Đường Hân Nhiên bình tĩnh tỏ vẻ: "Có điều cô ta không chỉ đầu cơ trục lợi giá cao vé tàu mà còn không thiếu làm cái việc cắt rau hẹ lừa đảo như này.

Nhà nước đã sớm muốn chấn chỉnh cái bầu không khí tồi tệ này của giới giải trí, cô ta cũng coi như tự đưa mình vào họng súng, lần này sẽ điều tra rõ ràng cô ta và toàn bộ gia tộc của cô ta, nên trừng phạt như nào thì trừng phạt như vậy."
Nice ~ Úc Khải giơ ngón tay cái lên.
Sau khi bọn họ đi thuyền rời khỏi đảo nhỏ, lại ngồi xe về nội thành Mặc Thành, tổ chức tiệc đóng máy trong một khách sạn.
Khi tới khách sạn, stylist còn làm cho Úc Khải một cái tạo hình nhìn thì đơn giản kỳ thực giấu giếm vô số "tâm cơ".
Tùy tiện đứng ở đâu đó đều trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trải qua hơn 10 ngày ở chung, mặc kệ là khách mời hay là nhân viên đoàn phim, đều đã thân quen, cũng không cần làm mấy lưu trình quá khách sáo.
".....Tóm lại cảm ơn mọi người!" Đạo diễn và người phụ trách đứng lên phát biểu, sau đó mời mọi người ly rượu, rồi ăn cơm, chụp ảnh chung, tán gẫu.
Úc Khải là "quán quân", tự nhiên là tiêu điểm đề tài.
Đáng nhắc tới là, có một nhà đầu tư ăn gan hùm mật gấu coi trọng Úc Khải, lại muốn mượn rượu động tay động chân với cậu.
Quốc gia ba ba còn chưa kịp ra tay, đã bị Cảnh Vân Trăn bên cạnh đè lại trước, gã đang định ầm lên, nhưng đã trực tiếp bị cảnh sát bắt đi.
Cơm nước xong, Đường Hân Nhiên mang Úc Khải đi gặp một người đàn ông trung niên, nói là có chuyện quan trọng muốn nói.
Úc Khải không cần mở miệng, ngồi phát ngốc, Đường Hân Nhiên đã giúp cậu nói mọi việc.
Nhưng cậu cũng nghe ra vị tiên sinh này có ý tứ muốn đầu tư bồi dưỡng cậu.
Lúc kết thúc, Đường Hân Nhiên mới nói cho cậu, vị tiên sinh này tên Cảnh Bình Sinh, là một nhà đầu tư lớn, ông chính là chỗ dựa mặt ngoài mà quốc gia sắp xếp cho Úc Khải.

Vừa rồi chỉ là một cảnh đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Sau này, tài nguyên của Úc Khải đều thông qua ông, kể từ đó, cho dù bị tổ chức tình báo của nước địch điều tra, cũng chỉ có thể điều tra ra chỗ ông.
"Vị kia tiên sinh cũng họ Cảnh?"
Dòng họ Cảnh này vốn không phổ biến, huống chi....cũng không biết có phải ảo giác hay không, vừa rồi Úc Khải cảm giác khuôn mặt của vị tiên sinh kia dường như có chút giống với Cảnh Vân Trăn.
"Không sai, ông ấy là chú của Cảnh Vân Trăn." Đường Hân Nhiên giải thích: "Điều này thật ra là bí mật, cha của Cảnh Vân Trăn là một sĩ quan cao cấp của Thiên Long, cậu ấy còn có một người chú khác và hai người anh trai, một em gái, đều là chiến sĩ ưu tú của đất nước ta.
"Cảnh Vân Trăn vốn cũng tốt nghiệp ở trường quân đội, bởi vì thành tích xuất sắc, đã vào bộ đội đặc chủng, còn giành được huân chương Hắc Long.

Chỉ là cậu ta thích đóng phim, sau khi xuất ngũ liền lựa chọn trở lại giới giải trí, lần này chính là cho các cậu tiếp xúc trong chương trình, sau đó dựa vào hắn mà thuận lý thành chương để cậu làm quen với Cảnh tiên sinh."
Khó trách Cảnh Vân Trăn dám kiêu ngạo như vậy, thì ra cả nhà đều là lão đại.
Úc Khải: "......Nói cách khác, anh ấy chiếu cố em như vậy, cũng là vì quốc gia an bài?"
Nói đến đây, Úc Khải có chút mất mát không nói nên lời.
Tuy là cậu vốn dĩ dựa vào quốc gia ủng hộ và chiếu cố mới thuận lợi đi tới ngày hôm nay, nhưng chuyện này đặt trên người Cảnh Vân Trăn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng Đường Hân Nhiên lại trả lời: "Điều này thật ra cũng không phải, bản thân Cảnh Vân Trăn cũng không biết chuyện này."
Úc Khải: "?"
Đường Hân Nhiên: "Trước mắt nhà họ Cảnh chỉ có cha của Cảnh Vân Trăn biết thân phận của cậu, bởi vì càng ít người biết đến cậu càng tốt.

Mà quan hệ của Cảnh Vân Trăn và cha cậu ta từ nhỏ đã không tốt lắm, ngày thường cậu ta cơ bản không về nhà, nếu cha cậu ta nói cậu ta chiếu cố cậu một chút, chắc chắn cậu ta sẽ không nghe."
Không chỉ không nghe, mà có lẽ còn phản nghịch, cố ý đi gây sự.
Úc Khải: "......"
Đúng là rất giống với việc Cảnh Vân Trăn có thể làm.
"Cho nên quan hệ của các cậu trở nên tốt như vậy xem như ngoài dự đoán."
Đường Hân Nhiên cười đầy ý vị thâm trường: "Đúng rồi, người đại diện của cậu ta vừa rồi tìm chị, trao đổi phương thức liên hệ với chị, còn gửi cho chị phương thức liên hệ của hai kịch bản và đoàn phim, để chị trực tiếp báo danh Cảnh ca, còn nói về sau có tài nguyên thích hợp sẽ đẩy cho cậu, nhìn dáng vẻ......người anh trai này của cậu thật sự chuẩn bị tiếp tục bao bọc cho cậu nha."
Sớm biết vậy liền không cần an bài những người khác, trực tiếp để Cảnh Vân Trăn đảm đương chỗ dựa này là được.
Nghe thấy mấy lời này, chút khó chịu trong lòng Úc Khải lập tức tan thành mây khói, không chỉ có vui vẻ, còn có chút đắc ý.
Đường Hân Nhiên: "Đêm nay vốn chúng ta có thể trực tiếp ngồi máy bay trở về, nhưng bởi vì giông tố, máy bay không thể cất cánh, cho nên buổi tối chỉ có thể qua đêm ở khách sạn, sáng ngày mai mới đi, buổi chiều thử vai."
Nhanh như vậy?
Nghe được lời này, Úc Khải lập tức quyết định lại đi ôn tập một chút, tránh cho quá mức mất mặt, xấu hổ ngay tại chỗ chọc ra ba phòng một sảnh.
Vì thế cậu về lại phòng khách sạn, ôm gối đầu bắt đầu nhìn gương "tập diễn", kết quả tập được hai lần, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Mở cửa vừa thấy.
Là Cảnh Vân Trăn.
Người đàn ông này, người đàn ông này lại tới nữa!
"Người mới, đang làm gì vậy?" Cảnh Vân Trăn chắp tay sau lưng đi vào, phát hiện trên mặt bàn để kịch bản và tiểu thuyết《 Bạch Châu Lục 》, hỏi: "Đang chuẩn bị à? Thế nào? Gần đây có lĩnh ngộ gì chưa?"
Úc Khải: "Ừmmm......tiểu thuyết hành văn không tồi, kịch bản biên tập rất khá?"
Cảnh Vân Trăn: "Phốc."
Người đàn ông phát ra tiếng chê cười tiểu ngu ngốc.
Úc Khải: "......"
Thương tổn không lớn, chê cười sẽ khiến bạn mạnh lên!
"Tới, ăn kem."
Cái người này không biết lấy hai cây kem ở đâu ra.
"Cảm ơn anh." Úc Khải tiếp nhận kem xé vỏ bỏ vào miệng.
Không thể không nói, mệt mỏi một ngày, hiện tại ăn que kem mát lạnh ngọt ngào thật là sướng, hơn nữa còn là vị dâu tây mà Úc Khải thích nhất.
Chua chua ngọt ngọt, ăn vào miệng, cực kỳ thơm!
Đang ăn vui vẻ, đột nhiên Cảnh Vân Trăn lại không hề dấu vết thay đổi đề tài: "Đúng rồi, tiểu sử về nhân vật cậu viết đến đâu rồi? Ngày mai cậu thử vai phải không? Đoạn thử vai chuẩn bị thế nào rồi?"
Tay cầm kem của Úc Khải cứng đờ: "......?"

Úc Khải: "Anh vẫn còn nhớ rõ?"
Cảnh Vân Trăn: "Vớ vẩn, tôi chỉ uống say chứ không có mất trí nhớ."
Hắn vừa nói vừa nâng cái "đầu đẹp trai" của mình lên, Úc Khải dường như có thể nhìn ra một câu thoại từ trong mắt hắn - Đây là bộ não tôi lấy làm tự hào nha, cho dù có muốn quên cũng không quên được đâu.
Úc Khải: "Vậy......thật sự phải viết 5000 chữ à?"
"Ừ." Cảnh Vân Trăn ừ một tiếng từ xoang mũi: "Tôi không nói đùa."
Về đạo lý thì Úc Khải đều hiểu, nhưng cá mặn thật sự không muốn viết!
Giờ phút này, Úc Khải đột nhiên có loại cảm giác nghỉ hè mới vừa xả ga được hai ngày, giáo viên đột nhiên tới hỏi thăm gia đình, còn bố trí bài tập.
Ôi, kem trong miệng cũng không còn ngon nữa.
"Người mới, cái này không được lười." Người đàn ông kéo cái ghế dựa xoay ngược đối diện bàn, tựa cằm lên thành ghế, tiến hành giáo dục tâm lý cho cậu một hồi: "Lần trước tôi đã nói qua, cậu muốn diễn tốt một nhân vật nào đó, không chỉ đọc nội dung kịch bản, cậu còn phải tự suy ngẫm, diễn viên cần bổ sung tin tức để thấu hiểu nhân vật.

Mà viết tiểu sử nhân vật là phương thức tương đối trực tiếp, cậu hiểu chưa?"
Cảnh Vân Trăn nói một tràng đạo lý, đầy hùng hồn đầy lý lẽ, có vẻ rất có lý.
Sau đó nói xong trực tiếp đặt giấy bút lên bàn, lại ấn Úc Tiểu Khải đang ăn kem ngồi xuống trước bàn: "Đến đây đi, tôi giám sát cậu, đêm nay phải viết xong!"
"A?" Úc Khải bị bắt cầm lấy bút, đối mặt với giấy trắng, giống như một học sinh tiểu học, mặt đầy mê mang.
( O-O)
Ba phút sau, Úc Tiểu Khải cố gắng viết ra một hàng chữ.
( O口O)
Mười phút sau, Úc Tiểu Khải vẫn chỉ có một hàng chữ đó.
( TAT)
Cá mặn khoa tự nhiên rơi lệ!
Vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy!
"Phốc."
Cảnh Vân Trăn bị dáng vẻ đáng yêu sinh động của Úc Khải chọc cho cười không ngừng.
Hắn đặt sách trong tay xuống, ngồi xuống đối diện: "Hai ngày qua tôi cũng bớt thời gian xem lại một lần《 Bạch Châu Lục 》, hiện tại tôi gợi ý cho cậu viết, tôi hỏi cậu, cậu tự nghĩ, sau đó viết ra, chưa đủ thì tôi giúp cậu bổ sung, lại đổi thành ngôi thứ nhất.
"Đầu tiên chúng ta phải xác định đặc điểm cơ bản của tiểu sư đệ, cậu ta tên là gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào? Có đặc điểm tính cách gì?"
Những điều này Úc Khải đương nhiên biết, cậu không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Cậu ta tên Bạch Dịch Thần, 19 tuổi, tướng mạo anh tuấn dương quang, nhiệt tình hào phóng lương thiện, tràn ngập tinh thần trượng nghĩa, thích giúp người làm niềm vui."
Cảnh Vân Trăn: "Điều cậu nói đều là bên ngoài, trừ những điều này ra, cậu ta còn có đặc điểm gì?"
Úc Khải: "Ừmmm......rất thích mặc quần áo màu trắng? Nhưng lại rất sợ bẩn? Tính cách có chút quá lương thiện? Ngây thơ dễ bị lừa, hơn nữa có đôi khi rất kiêu ngạo? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Cảnh Vân Trăn: "Không sai, điều gì khiến cậu ta hình thành loại tính cách như vậy? Quan hệ gia đình của cậu ta như thế nào?"
Úc Khải: "Bạch Dịch Thần tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có ở Hồng Thành, từ nhỏ cậu ta đã có ước mơ trở thành một đại hiệp, cầu xin mãi mới được phụ thân đưa vào phái Thanh Sơn, bởi vì đẹp, tính cách đáng yêu, luôn được các sư huynh sư tỷ cưng chiều bảo vệ, cho nên chưa từng phải chịu bất cứ thương tổn nào, tận đến khi cậu ta và sư huynh cùng nhau rời khỏi môn phái."
Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy, không sai, những điều này đều là bối cảnh cơ bản của cậu ta.

Như vậy kế tiếp cần khai quật sâu hơn về nhân vật, mong muốn và nhu cầu của tiểu sư đệ là gì? Mục tiêu của cậu ta là cái gì? Khuyết điểm và nhược điểm của cậu ta là gì?"
Úc Khải: "Ước mơ của cậu ta là trở thành đại hiệp số một giang hồ."
Cảnh Vân Trăn: "Vì sao cậu ta lai có ước mơ như vậy."
Úc Khải: "Bởi vì khi còn nhỏ, cậu ta cùng mẫu thân đi ra ngoài du ngoạn gặp phải bọn cướp được đại hiệp mặc bạch y cứu giúp, chính là từ đó về sau, cậu ta cho rằng mình cũng nên trở thành đại hiệp như vậy, nhưng tư chất của cậu ta kỳ thực cũng không cao, chỉ có chút thông minh, mới đầu cũng không quá chịu được khổ cực....."
Thần kỳ, vốn dĩ hoàn toàn không biết phải viết gì, dưới sự dẫn dắt của Cảnh Vân Trăn, Úc Khải đột nhiên có chút ý tưởng, cư nhiên cũng chậm rãi viết ra.
Từ bối cảnh cơ bản của nhân vật đi sâu tới đặc điểm của nhân vật, câu chuyện về cuộc đời cậu ta, mỗi một việc trong cuộc đời cậu ta, quá trình trưởng thành, thay đổi.
Cảnh Vân Trăn vẫn luôn ở bên cạnh cậu viết tới hơn 2 giờ sáng, khi cậu không viết được, hắn sẽ dẫn đường cho cậu, giúp cậu khai thác ý nghĩ.
Nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông.
Trong lòng Úc Khải có chút xúc động.
Cậu nhớ tới, lúc trước có mấy lần tỉnh ngủ phát hiện《 Bạch Châu Lục 》bị thay đổi vị trí, lúc trước còn nghi ngờ, hiện tại mới biết được, Cảnh Vân Trăn đã đọc sách sau khi cậu ngủ.
Cấp bậc ảnh đế như Cảnh Vân Trăn ai sẽ muốn tốn thời gian quý báu của mình để giúp loại người mới vô danh như cậu nghiên cứu nhân vật chứ?
Tận đến hơn 3 giờ sáng, Úc Tiểu Khải cuối cùng cũng hoàn thành bài tập, tuy còn kém quy định 5000 chữ của Cảnh Vân Trăn hơn 3000 chữ, nhưng là một người mới viết lần đầu tiên, đã đủ điều kiện.
Cậu cũng càng hiểu biết sâu hơn về nhân vật tiểu sư đệ này, giống như lời Cảnh Vân Trăn, nhân vật này ở trong mắt cậu trở nên sinh động hơn, không chỉ là mấy dòng chữ miêu tả trong kịch bản nữa.
Hơn nữa trong quá trình dùng ngôi thứ nhất để viết, Úc Khải cũng dần dần tìm được một chút cộng hưởng với nhân vật.
Úc Khải thở phào một hơi, đồng thời đột nhiên hỏi một câu: "Anh, anh cũng mỗi lần đều viết như vậy à?"
Cảnh Vân Trăn không chút do dự: "Tôi không viết."
Úc Khải:?
Cảnh Vân Trăn chém đinh chặt sắt: "Đã nói rồi, tôi là thiên tài, thiên tài căn bản không cần dùng cách của phàm nhân để cải thiện bản thân, vừa debut lập tức đỉnh cao."
Lực sát thương và vũ nhục đều cực mạnh!
Úc Khải: "......"
Cậu trừng mắt, mãn nhãn bay một câu.
Cảnh Vân Trăn, anh cái đồ hỗn đản!!!

"Phốc!" Sau đó, Cảnh Vân Trăn lại lại lại lại bị tiểu cá mặn đại nghịch bất đạo này làm cho tức cười: "Ha ha ha ha!"
"Anh đi về đi, em muốn đi ngủ!" Úc Khải tức giận buông bút, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Kết quả vừa mới đi được hai bước, lại bị Cảnh Vân Trăn bắt được, giống như con mèo bị xách gáy, bị bàn tay vô tình bắt trở lại: "Ngày mai cậu thử vai đúng không? Đêm nay đừng ngủ, tôi lại luyện tập với cậu vài lần."
Úc Khải:?
Có cần chuyên nghiệp tới mức này không!
"Tôi đã nói rồi, nhất định tôi sẽ giúp cậu thử vai thành công, chuẩn đàn ông nói được làm được."
Úc Khải:?
Thực ra cũng không cần như thế!
Vì thế tiểu cá mặn bị bắt trở mình, tận đến khi cậu thật sự không dậy nổi, ngồi trên sô pha ngủ gà ngủ gật, Cảnh đại ảnh đế mới buông tha cho cậu.
Khi Cảnh Vân Trăn bế người lên trên giường, đột nhiên nghe thấy thanh niên trong ngực thấp giọng nói mớ.
"Cảnh ca......Cảnh ca! Anh đừng chạy...."
Yo, người mới nằm mơ cũng kêu tên hắn.
Đừng chạy? Luyến tiếc hắn như vậy sao? Tuy ngày mai từng người đều ngồi máy bay rời đi, nhưng sau này cũng không phải không gặp lại.
Không hiểu sao Cảnh Vân Trăn lại có chút vui vẻ.
Đương nhiên, hắn sẽ vĩnh viễn không biết.
Úc Khải kêu đừng chạy, là bởi vì đang ở trong mộng —— đuổi giết hắn!
Cưỡng ép tiểu cá mặn trở mình, là phải bị ăn đánh!

Đêm đó, sau khi tiệc đóng máy kết thúc, trang web chính của chương trình đã đăng tất cả ảnh chụp chung lên, còn đặc biệt khen quán quân Úc Khải vài câu.
Trong đó bức ảnh Úc Khải và Cảnh Vân Trăn tạo hình trái tim kia được fan CP lưu về, trở thành hình đại diện của của siêu thoại, hơn nữa các thái thái bắt đầu điên cuồng sản lương và các loại fanfic, ngoại hình siêu sao của hai người lại kéo thêm hết đợt này đến đợt khác fan mới.
Gặm đến phát điên!
Nhân khí của Úc khải lại bắt dâng lên.
Khi Úc Tinh Thần nhìn thấy, # Quán quân 10 ngày của người giàu Úc Khải # đã leo lên hot search, fan trên Weibo của Úc Khải cũng tăng vọt tới hơn 3 triệu.
Chết tiệt!
Dù thế nào Úc Tinh Thần cũng không nghĩ tới, cái thằng Úc Khải kia không chỉ lưu lại trong chương trình, mà cuối cùng còn giành được quán quân! Không phải là Thẩm Lâm không nói cho Thẩm Dục đấy chứ?
Nếu không sao Thẩm Dục có thể để cậu ta ở cho đến cuối chương trình?
Hiện tại thì hay rồi, nhiệt độ của cậu càng cao.
Trong ngành có vài tin đồn một vài nhãn hàng đang chuẩn bị mời cậu làm đại ngôn quảng cáo thì cũng thôi, ngay cả đạo diễn《 Bạch Châu Lục 》cũng mời cậu thử vai.
Không nói tới bản thân nguyên tác《 Bạch Châu Lục 》đã có nhân khí cực cao, đạo diễn và biên kịch đều là những người đứng đầu trong nghề, không chỉ kịch bản viết hay, mà yêu cầu đối với diễn viên cũng cực kỳ cao, không có chút danh tiếng mà muốn tiến vào thử vai cũng khó.
Nếu là trước kia, Úc Tinh Thần hoàn toàn không quan tâm một người như Úc Khải.
Nhưng hiện tại thì khác, Úc Tinh Thần lúc trước còn chưa chắc chắn, nhưng hiện tại y có thể khẳng định.
Chắc chắn Úc Khải ôm đùi Cảnh Vân Trăn đùi, Cảnh Vân Trăn nhất định sẽ giúp cậu, mà đạo diễn《 Bạch Châu Lục 》lại là bạn tốt của Cảnh Vân Trăn.
Đến lúc đó nếu Cảnh Vân Trăn nói giúp cậu, khiến nhân vật của y bị đoạt, vậy thì phiền toái.
Vì thế Úc Tinh Thần quyết định tiên hạ thủ vi cường, y đăng một bài trên trang cá nhân mà chỉ để mình Thẩm Dục mới có thể thấy được: "Aiz, thật sự thật sự thật sự rất khẩn trương! ~"
Quả nhiên, Thẩm Dục cực kỳ chú ý y rất nhanh đã bình luận an ủi, thấy y không trả lời, còn cố ý gọi Wechat cho y.
"Alo, Thần Thần, em có chuyện gì?"
"Không có gì đâu, chỉ là ngày mai em có buổi thử vai, aiz, nói thế nào nhỉ, em đột nhiên rất khẩn trương thôi ~ dù sao đã rất nhiều năm không đối diện với ống kính máy quay."
"Thử vai? Em muốn đóng phim? Bộ nào?"
"《 Bạch Châu Lục 》! Anh Dục anh xem qua chưa? Là nhân vật Túy Phượng Tiên."
Thẩm Dục dùng máy tính tìm tòi một chút, phát hiện Túy Phượng Tiên chỉ là một nhân vật phụ nhỏ, vì thế nhíu mày nói: "Sao lại là tiểu vai phụ?"
"Đương nhiên cũng muốn nhân vật quan trọng." Úc Tinh Thần nở nụ cười trong sáng: "Nhưng đoàn phim lần này cực kỳ lợi hại, em còn chưa đủ tư cách đâu, nhưng mà....chắc chắn có thể học được không ít thứ!"
"Có cái gì mà không đủ tư cách? Anh không cho em nói mình như vậy.

Sao không nói với anh sớm một chút? Anh có thể đầu tư cho em."
"Bởi vì em cũng muốn như Tiểu Khải, dùng năng lực của bản thân đi thử một lần!"
Nghe thấy tên Úc Khải, Thẩm Dục đang bực bội hai ngày nay nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: "Thần Thần, em yên tâm, bằng năng lực của em nhất định thông qua, đừng khẩn trương, ngày mai anh đi với em."
"Được! Em biết anh tốt nhất mà!" Úc Tinh Thần một bộ thực vui vẻ: "Vậy chúng ta ngày mai gặp nhé!"
Nghe được lời này, Úc Tinh Thần hoàn toàn yên tâm.
Tuy Cảnh Vân Trăn là ảnh đế, nhưng nói cho cùng chỉ là một diễn viên nghèo, nhân mạch có rộng thì có thể có quyền lên tiếng như tư bản được sao? Hắn có thể có tiền có thế như Thẩm Dục được sao?
Úc Khải đỏ thì thế nào? Đến lúc đó nhân vật chắc chắn vẫn là của y!
Hơn nữa y thực chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Úc Khải khi thấy Thẩm Dục giúp mình.
Nhưng có đánh chết y cũng không thể ngờ rằng, Úc Khải căn bản sẽ không đi đoạt một vai phụ nhỏ với y.
Bởi vì cậu là vai nam số 3 nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.