Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 22






Xô nước đá bị hắt lên người, nước thấm vào miệng vết thương liền cảm thấy đau thấu tim.
Hứa Yến mở hai mắt ra, đau đớn hít hà một hơi, quét mắt nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là vách tường kim loại kết sương, suy đoán mình chắc là bị nhốt vào trong một phòng băng.
Chân hắn bị trói lên bàn, trước người có hai nam beta đang đứng, đúng là hai người hắn thuê từ trung tâm việc làm, bọn họ mặc một cái áo bó sát, có thể nhìn thấy cơ bắp to thấp thoáng.
Thấy hai người nhìn qua, hắn than nhẹ một tiếng, hơi thở thở ra liền biến thành khói, vừa lạnh vừa đau, thực thê thảm.
“Hai vị huynh đệ, nếu không vừa lòng với tiền thuê thì cứ nói thẳng, tôi cũng không phải là ông chủ lòng dạ hiểm ác, không cần phải bắt tôi lại đánh một trận như vậy?”
Nam nhân bên trái hơi nghiêng đầu, nghe xong chỉ thị trong tai, liền đi tới đạp một cái vào bụng Hứa Yến, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn dẫm nát ruột gan của hắn.
Hứa Yến cắn răng rên một tiếng, nếu không phải thân thể bị trói, hắn chắc chắn là mình sẽ bị đá bay lên tường, còn chưa kịp thở ra một hơi, trên mặt lại bị đấm thêm một cái.
“Khụ khụ….

xịt….


đánh người không đánh mặt, nếu đánh hỏng khuôn mặt đẹp này của tôi, vợ tôi muốn ly hôn với tôi mấy người đền được sao?”
Nam nhân đạp một chân lên vai hắn, vẻ mặt lãnh khốc: “Thức thời thì câm miệng cho tôi!”
Hứa Yến muốn tránh nhưng không tránh được, trong lòng thầm nói gần đây hắn hay bị đánh, còn càng ngày càng thảm, không biết là vận xui từ đâu tới.
Không biết hai nam nhân kia nhận được chỉ thị gì, xoay người đi ra ngoài, còn thuận tay đóng lại cửa phòng băng.
Hứa Yến vội vàng gọi lại: “Này, đừng đóng cửa! Các người muốn đông lạnh tôi sao?!”
Trả lời hắn chỉ có tiếng đóng cửa cái rầm, đến cả đèn cũng bị tắt.
Hứa Yến dựa vào chân bàn phía sau nghỉ ngơi.
Bụng rất đau, trên mặt nóng rát, trên tay và đùi đều có vết thương, đôi tay bị trói thật chặt, hơn nữa độ ấm còn thấp, nên đã bắt đầu tê dại.
Hắn sờ sờ dây thừng một chút, muốn thử thoát ra.
Ánh mắt đảo qua, ở một góc phòng băng, giấu một cái camera mini, rất nhỏ, rất khó phát hiện.
Hắn nghĩ nghĩ, dừng lại động tác, cố gắng cuộn tròn thân thể, bảo trì nhiệt độ cơ thể.
Trong hoàn cảnh này, tư duy của hắn ngược lại càng rõ ràng, một lát sau bắt đầu rầm rì kêu rên, cũng không dám la quá lớn, sợ mất thể lực.
Trong lòng tính thời gian, chắc là còn chưa tới một giờ, khi hắn sắp bị đông cứng, cửa phòng băng rốt cuộc được mở ra lần nữa, người đi vào là một nam tử xa lạ.

||||| Truyện đề cử: Người Tìm Xác |||||
Hắn mặc một thân áo da, tóc ngắn nhuộm thành màu vàng kim, khóe mắt và lông mày có vài phần tà mị và phóng khoáng.
Y Thiết từ từ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, gợi cằm hắn lên nhìn trái nhìn phải.
“Mặt thật thê thảm, chắc là chưa bị đánh như vậy bao giờ.”
Hứa Yên bị lạnh tới hai hàm răng đánh vào nhau, ánh mắt nhìn qua vừa vô tội vừa bất lực: “Mỹ nhân ca ca, có chuyện từ từ nói, cho tôi đi ra ngoài trước, nếu tôi bị đông chết thì chỉ có thêm một khối thi thể, thêm phiền toái mà thôi?”
Y Thiết hiếm lạ lại gật gật đầu: “Nói cũng đúng”.
Nói xong, hắn vẫy tay cho thủ hạ cởi dây thừng cho Hứa Yến, cũng đưa hắn ra khỏi phòng băng.

Tay chân Hứa Yến đều tê cứng, đạp lên mặt đất giống như là đang đạp lên bông, thuận tiện dùng trọng lượng toàn thân đè lên người hai beta kia.
Dù sao cũng đã như vậy, so với hiện tại cũng không thể tệ hơn nữa?
Hứa Yến nghĩ như vậy, mười phút sau, hắn biết, sẽ càng kém hơn.
Bỏ qua thanh âm gào thét của động cơ bên ngoài cửa lớn nhà kho, một lát sau, đột nhiên có một chiếc xe huyền phù quân bộ đột phá vòng phòng thủ bên ngoài xông vào.
Phanh gấp một cái, chính xác mà dừng lạ giữa nhà kho, người xung quanh nhanh chóng chạy tới đây.
Cửa xe mở ra, An Nhiên bước xuống dưới, hắn quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng lại tràn ngập khí thế ép bức, khiến người ta không rét mà run.
Hắn làm lơ vũ khí trong tay những người này, tùy tay đóng cửa xe lại, quan sát hoàn cảnh nơi này xong hắn liền đi tới cầu thang cũ nát.
“Dám một mình tới đây, các anh em, lên!”
Còn chưa đi được hai bước, mọi người xung quanh giống như tổ ong vỡ tổ mà nhào về phía hắn.
An Nhiên nhíu mày, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát côn điện đang lao tới, trở tay nắm lấy tay đối thủ, dùng một chút kỹ xảo, đối phương buông tay, côn điện rơi xuống đất, hắn duỗi tay nắm lấy, trở tay ngăn lại công kích của người thứ hai.
Chiêu số của hắn không có một chút dư thừa, mỗi một lần ra tay đều có đả kích đối với kẻ địch.
Mà dưới tình huống bị mấy chục người vây đánh, bước chân của hắn vẫn như cũ không hề ngừng lại.
Người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết ngày càng nhiều, lực độ xuống tay của hắn càng ngày càng tàn nhẫn.
Tiếng vỗ tay truyền tới từ trên lầu, An Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, tức giận trong mắt không hề che giấu.
“Thả người của tôi ra!”
Y Thiết nhàn nhã dựa vào lan can, duỗi tay về phía bên cạnh, Hứa Yến bị hắn nắm tóc kéo tới bên cạnh.
Y Thiết chỉ hắn hỏi An Nhiên: “Người của anh? Anh nói là cậu ta sao?”
An Nhiên nhìn Hứa Yến trước, trạng thái lúc này của đối phương làm đồng tử hắn mạnh mẽ co lại, trong lòng cực kỳ đau đớn.
“A Yến!”
Từ khi hắn rời giường phát hiện không thấy Hứa Yến mới chỉ qua một giờ, nhưng Hứa Yến cũng đã bị tra tấn không ra hình người.
“Sao anh lại tới đây?”

Hứa Yến nhìn thấy hắn, trong lòng đột nhiên có sự lo lắng, ngược lại càng luống cuống hơn khi chỉ có một mình mình.
Không có việc gì, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, chỉ cần nói chuyện cho tốt là có thể giải quyết, hắn không ngừng lặp lại câu này ở trong lòng.
An Nhiên cắn chặt răng, ánh mắt nhìn về phía Y Thiết càng thêm phẫn nộ: “Đây là ân oán giữa hai chúng ta, đừng kéo người vô tội vào!”
Y Thiết không sợ hãi mà vỗ vỗ mặt Hứa Yến, cười rất đắc ý: “Không vô tội, anh đoạt đồ của tôi, tôi liền cướp người của anh, không phải rất công bằng sao?”
Sau đầu đột nhiên truyền tới một trận gió, An Nhiên nắm lấy linh kiện trong tầm tay ném về phía sau, thân thủ nhanh như điện, khi người nọ chưa kịp phản ứng liền bóp lấy cổ hắn.
“Đừng nhúc nhích”.

Y Thiết cười khanh khách, cũng duỗi tay bóp lấy cổ Hứa Yến: “Anh dám làm người của tôi bị thương, tôi liền bóp gãy cổ omega này”.
An Nhiên quả nhiên không dám tiếp tục siết chặt, một lát sau rũ tay xuống.
Y Thiết nhìn một màn như vậy, cười càng lớn hơn.
Không có chuyện gì vui vẻ bằng chuyện nắm được điểm yếu của kẻ thù.
“Các anh em, vì hàng hóa bị cướp đi của chúng ta, chăm sóc vị khách quý này thật tốt cho tôi”.

Nam tử nhìn về phía An Nhiên: “Tôi nghĩ anh tốt nhất đừng đánh trả, lỡ như tay tôi đột nhiên mất sức, vậy người phải khóc lại chính là anh rồi”.
Hứa Yến nghe đoạn đối thoại này, liền có dự cảm không ổn.
Hắn rũ mắt nhìn lại, nhìn thấy những người đó cầm vũ khí lên một lần nữa, An Nhiên khoanh tay đứng thẳng, vậy mà không định đánh trả.
Hứa Yến: “….” Một mình hắn bị đánh thì thôi, vì sao lại còn muốn đánh cả vợ của hắn? Thật là qúa đáng mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.