Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Chương 88: Anh rất yêu cô ấy




Chuyện đi đến bước này thì có hơi kỳ diệu rồi.

Gần như là, đã chẳng cần phải hỏi người này là ai nữa, tất cả đều có thể tìm ra câu trả lời ngay bên dưới bài Weibo này.

Chỉ có mỗi antifan là vẫn chưa hết hy vọng.

Không tin nổi CP nhà người ta ship lại drama đến thế, mẹ nó, đây là kiểu tình yêu đích thực được trời chọn gì thế?

Vì thế, lúc mọi người đang trầm mặc nghĩ xem “Rốt cuộc là là yêu thầm ai”…

Antifan thật sự chẳng còn gì để mất nữa, mạnh miệng không chịu thừa nhận CP của người khác thật hơn CP của mình, ngay cả mấy cái lời nhảm nhí mà cũng có thể nói ra được:

“Cũng chưa chắc là yêu thầm nhiều năm, lỡ như là do nhìn mặt thì sao, vẻ ngoài của Từ Thanh Đào cũng có xấu đâu.”

Đăng cái này xong, đương nhiên fan phản kích lại ngay.

Trong điện thoại của fan CP, thứ không thiếu nhất chính là bằng chứng chứng minh chính chủ nhà họ là thật.

Không biết là ai đã đăng trên kết quả tìm kiếm một đoạn video.

Đoạn video này cũng không xa lạ gì, là video mà fan Từ Thanh Đào đã cày nát một trăm lần, chính là cái video mà nick clone của Trần Thời Dữ đăng lên để làm sáng tỏ.

Cuối video chỉ có vài câu đối thoại ngắn gọn.

Năm ấy, Từ Thanh Đào của tuổi mười lăm xoay người lại, có vẻ như là chú ý đến người đang quay, vẻ mặt cô có chút ngập ngừng: “Trần Thời Dữ, cậu đang quay tôi à?”

Đáp lại cô là giọng thiếu niên cà lơ phất phơ: “Không hề. Tôi đang tự quay bản thân mình, cậu có ý kiến gì à?”

Nếu trước kia lướt tới video này trên tường nhà, fan còn mạnh miệng bảo rằng, với ngữ khí như thế này thì chắc hẳn là anh không yêu thầm bà chủ đâu nhỉ.

Bây giờ lại xuất hiện video ở quán bar, thật sự là đã vả chết mất fan lúc trước cứ mạng miệng.

Một trong số đó đào lại bài đăng cuồng CP lúc ấy của mình, tùy tiện đăng bài ship CP tiêu biểu này.

… “Thật sự rất đáng ship, nhưng mà, chị em nói thử xem, nói ông chủ yêu thầm thì có phải là hơi quá trớn rồi không, cảm giác đây chỉ là cuộc đối thoại bình thường thôi mà?”

“Chát” một tiếng, nghe thấy tiếng bàn tay vả lên mặt mình đầy vang dội.

Lại đăng thêm bình luận nữa:

… “Xin lỗi, tôi vẫn nên sống độc thân thôi, bố tôi yêu thầm rõ ràng như thế mà lại không! Nhìn! Ra! Cho! Được! (khóc như bão)”

Cho đến lúc bạn fan này đăng phát biểu của mình xong.

Một đám người ngây ngốc trong kết quả tìm kiếm mới từ từ nhốn nháo lên.

Đồng thời, Weibo video thế thân hôm đó được chia sẻ lại năm, sáu nghìn lần lại xuất hiện trên trang chủ một lần nữa.

Chẳng qua là, ban đầu bạn fan cho rằng đấy là thế thân nên chỉ xem qua loa, bây giờ thì thật lòng thật dạ chia sẻ lại.

Hot repost thứ nhất:

[Thật sự thì, vốn dĩ lúc trước tôi chẳng cảm thấy gì đâu, bây giờ thì, với cái video dài mười giây này, tôi đã khóc tận mười phút.]

Ngay sau đó, lượt chia sẻ lại càng ngày càng nhiều, nhiều như thủy triều sau cơn bão:

[Mẹ nó, hôm nay tôi có thể khóc sập luôn Trường Thành á, đờ mờ.]

[Tôi khóc nức nở luôn rồi đây này. jpg]

[Thật sự luôn ấy, phóng to lên còn có thế thấy ông chủ cứ nhìn điện thoại mãi, đang làm gì thế, chờ điện thoại của bà chủ ad.]

[Trời ơi, đứa con ngốc nghếch của tôi, Đào Đào sắp kết hôn với người khác rồi, sao lại nhắn tin cho con được chứ!!]

[Đau lòng tới mức nào mà ngay cả rượu cũng uống không nổi nữa…]

[Cho nên, hoá ra bố tôi nói cái chuyện yêu thầm trong trailer là đang tự nói chính mình, giời ạ!!]

[Cứu, sao CP ngọt thế này mà lại có tình tiết đau lòng như thế, thật sự muốn khóc quá.]

[Tôi nổi điên với cái video mười giây này rồi đây này, tôi lên cơn điên nghiêm trọng như thế là vì lúc đầu tôi đã mở cái chương trình tạp kỹ về tình yêu và hôn nhân ngu ngốc này lên, @ Ngày đầu tiên sau khi kết hôn đền nước mắt cho tôi đi…]

[Ban đầu làm người mê cái đẹp, cuồng CP, không ngờ bây giờ lại là tình cảm thật sự (đậu nành khóc to)]

[Đệch mọe, bọn tôi cuồng CP nhưng cũng có trái tim mà, đừng làm bọn tôi tổn thương…]

[Khóc cạn nước mắt rồi, nếu yêu thầm lâu năm như thế thật, thì trong cái video thời học sinh đó đó, bà chủ mới có mười lăm tuổi thôi, tính đến bây giờ là tám năm ròng rã rồi á.]

[Tôi khóc đến mức nước mắt nhiều tới độ có thể tham gia vào dự án vận chuyển nước Nam – Bắc luôn á…]

[Cuộc đời… được bao nhiêu lần… tám năm đâu…]

[Quá yêu cô ấy… Anh quá yêu cô ấy thật rồi… Thật sự yêu cô ấy đến thế sao…]

[Trời đất ơi, không dám tưởng tượng nổi luôn á, nếu gã bạn trai cũ vừa ngu ngốc vừa tồi tệ kia mà không chia tay với vợ tôi, vậy thì cả đời này bố tôi biết phải làm sao đây.]

Lượng truy cập Weibo tối thứ năm không lớn lắm.

Nhưng một cụm từ kỳ lạ vẫn bị đẩy lên hot search, chỉ có bốn chữ: Anh rất yêu cô ấy.

Nói thật, từ khi mùa thứ hai của “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn” livestream đến giờ, chẳng có bao nhiêu hot search liên quan tới Từ Thanh Đào mà cô tự mình mua.

Số lượng chủ đề khủng khiếp đến thế cũng là lần đầu tiên ekip chương trình gặp.

Blogger đặt điều bảo fan là “bánh bao tẩm máu người” cũng lặng lẽ xóa bài đăng Weibo, chán chường offline giả chết.

Mà bài phân tích đường của “Bố mẹ sinh ba con trong năm nay” thì bị mang lên nhóm nhỏ trên Douban, khác với nhóm nhỏ đóng cửa tự chơi của chương trình tình yêu, có thể xem nhóm nhỏ giải trí là nhóm lớn công cộng, lượng tương tác cũng lớn hơn.

[Cả nhà ơi, hôm nay có hít drama của cái chương trình tình yêu và hôn nhân trên Weibo không, mẹ nó, hóa ra thế giới này có tồn tại tổng tài bá đạo yêu thầm nữ chính nhiều năm như thế thật đây này…]

Chẳng mấy chốc, bình luận của bài đăng đã vượt mức một nghìn:

[Hóng drama từ đầu tới cuối luôn rồi, tôi sợ ngây người thật á, tình tiết này, đến phim cũng chẳng thể quay nổi…]

[Trời ạ, tôi cũng hóng drama từ đầu tới cuối, tôi thật sự ngưỡng mộ fan CP của Từ Thanh Đào, kiếp trước cứu cả Dải Ngân Hà rồi nên kiếp này mới ship ông chủ với bà chủ…]

[Không ship được CP tiêu biểu của giới giải trí, có thể nói rằng, đó là do tôi không có phúc… (cào mặt đầy đau khổ)]

[Xem cái video quán bar mười giây kia, chỉ đơn thuần là người qua đường thôi nhưng tôi đã xem đến nỗi chảy hết cả nước mắt, thật sự yêu đến thế rồi sao…]

[Có gì nói đó thôi, trong video kia, trông Trần Thời Dữ, thật sự thì cảm giác vỡ vụn quá mãnh liệt, thân là phụ nữ, tôi đã xem đến mức phải khóc luôn…]

[Fan CP biết đào quá, video từ hồi tháng năm mà cũng đào lên cho được…]

[Tôi cảm thấy cặp vợ chồng này khá là kỳ diệu, nếu không phải là tình yêu trời ban, vậy thì cả đời này tôi sẽ chẳng thèm tin vào tình yêu nữa (tay châm thuốc khẽ run. jpg]

[Vậy là từ “suýt chút nữa đã bỏ lỡ” cho đến “gương vỡ lại lành”, sau đó là “từ thời đi học cho đến váy cưới” đúng không, tôi muốn nhảy hố lắm luôn rồi.]

[Tôi xem đi xem lại đến tận bây giờ, bây giờ tôi quyết định phải nhảy hố đây, thế này mà còn không ship á? Thế này mà không ship thì tôi còn xứng đi ship gì nữa đây???]

[Thật luôn, có ai hiểu được không, lúc trước tôi nhảy hố CP tiêu biểu này đơn giản là vì muốn tha hồ cọ cọ chút đường mà thôi, bây giờ thì người khóc đến mức lem luốc cả lớp trang điểm là ai, à, hóa ra là tôi chứ còn ai (tiếp tục khóc lớn)]

Nhóm công cộng trên Douban gần như đã bị bài post này thống trị.

Có thể tưởng tượng được sức nóng trên Weibo đáng sợ đến mức nào.

Tải lại trang một lần nữa, # Anh rất yêu cô ấy # đã bay lên NO.1 hot search.

Phía sau còn kèm theo một chữ “Bạo” [*] màu đỏ.

[*] Bạo: độ hot vô cùng cao.

Lúc người qua đường thấy NO.1 search này, họ còn tưởng bộ ngôn tình chiếu mạng nào đó đang được PR.

Bấm vào thì thấy là tên khách mời của chương trình về tình yêu và hôn nhân gì gì đó.

Theo lý mà nói, bình thường chương trình tạp kỹ sẽ mua bài PR cho khách mời, làm thế hòng lôi kéo người xem đến để thưởng thức tình yêu tuyệt đẹp.

Người qua đường cũng đã quen với cái kiểu làm việc như thế này, cho nên, theo bản năng thì họ nghĩ đó là CP nào đó đang xào CP [*].

[*] Sao tác couple/ xào couple: tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau. Ngày nay việc sao tác rất phổ biến, đặc biệt trong tuyên truyền phim ảnh.

Chắc chắn khi bấm vào kết quả tìm kiếm, chỉ cần đăng bừa gì đó, là sẽ có một đám fan CP ùa đến, người trước ngã xuống, người sau tiến lên lôi kéo người xem đến để thưởng thức cái gọi là “tình yêu tuyệt đẹp” (nhưng thật là là giả) của bọn họ.

Chỉ là, khi bấm vào, đợi cả một lúc rồi chợt cảm giác có gì đó không đúng lắm – không ngờ lại chẳng có fan nào xông lên lôi kéo?!

Thật vô nghĩa!

Bây giờ fan CP đang muốn phát điên lên vì video mười giây kia của Trần Thời Dữ, ship đến nỗi hôn mê bất tỉnh, nước mắt khô cạn, làm gì rảnh mà đi để ý đến người qua đường các người!

Càng không lôi kéo, ngược lại thì người qua đường sẽ càng đông hơn.

Trong kết quả tìm kiếm, Weibo của Bố mẹ sinh ba con trong năm nay vẫn còn đó.

Video bị người khác cho là thế thân nhưng thật ra lại là chính chủ cũng vẫn còn đó.

Thậm chí bài Weibo làm sáng tỏ bằng acc clone của Trần Thời Dữ cũng có mặt.

Cam kết rằng, người qua đường hóng drama có thể hóng theo thứ tự một cách rõ ràng.

Tiếp đó, sau khi hóng xong, tất cả đều đơ ra giống y như fan, kinh ngạc khoảng chừng mười giây.

… Chương trình tạp kỹ về tình yêu và hôn nhân thời nay chơi lớn đến thế cơ à, đây không phải là kịch bản tiểu thuyết được viết ra thật à?!

Trời đất ơi.

Đã đến cái mức mà ngay cả con kiến đi ngang qua cũng phải dừng lại cảm thán “đây là tình yêu tuyệt đẹp, anh rất yêu cô ấy” luôn á!!

Hình tượng tổng tài bá đạo đời thật yêu thầm nhiều năm như thế, là loại hình mà cư dân mạng yêu thích nhất.

Trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, chuyện này cũng đã “chạm” đến mấy diễn đàn lớn, bằng một cách khó lòng ngờ được, lại viral trên mạng thêm lần nữa.

Đương nhiên là chính fan CP cũng không ngờ, rõ ràng hôm nay không hề có livestream hay tương tác gì cả, thế mà họ cũng có thể đào ra một viên đường lớn cỡ này!

Với loại đường này, fan CP của giới giải trí trong nước mà cũng xứng đáng được ăn ư?? Ăn đường hóa học công nghiệp nhiều năm như thế rồi mà, vô duyên vô cớ ăn được đường thật trăm phần trăm như thế này có ổn không??

Không biết nữa.

Nói chung thì, siêu thoại đã khóc đến mức nước dâng ngập Kim Sơn rồi.

Kiếp này, nước mắt của fan cuồng CP là chảy trôi nhiều nhất, là nước mắt cảm động vì tình yêu của người khác.

Trong đoạn tình cảm ba người này, ai là người xúc động nhất? Đương nhiên, mẹ nó, đương nhiên người xúc động nhất chính là fan cuồng CP rồi!

Cho nên, chờ đến khi Từ Thanh Đào thấy hot search, bốn hot search đầu tiên đã bị cô và Trần Thời Dữ bao trọn.

Đầu tiên là # Anh rất yêu cô ấy #

Thứ hai là # Không phải tất cả những ai yêu thầm đều có thể cửu biệt tương phùng [*] #

[*] Cửu biệt tương phùng: Gặp gỡ nhau lại sau thời gian dài xa cách.

Hot search thứ ba là # Video Trần Thời Dữ ở quán bar #

Hot search thứ tư là # Bản HE thật của Vĩnh hạ #

Nhìn thấy cụm cuối cùng, Từ Thanh Đào hơi sửng sốt.

Bộ phim điện ảnh “Vĩnh hạ” này không hề xa lạ, tên đầy đủ của nó là “Mùa hạ vĩnh viễn không thể quay trở lại”, là bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường “hắc mã”, kinh phí thấp nhưng bùng nổ vài tỷ doanh thu phòng vé, còn kéo theo làn sóng hoài niệm thanh xuân.

Lúc phim được chiếu, Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ từng cùng nhau đi xem qua.

Diễn viên chính là Nha Nha và Lý Châu, vào vai nam nữ chính thời học sinh thầm thích nhau, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà lúc tốt nghiệp lại xa cách nhau, lúc gặp lại thì đã qua mười mấy năm, gặp nhau ở ngày họp phụ huynh, cả hai đều đã có gia đình.

Phương pháp quay của bộ phim rất bình thường, từ đầu tới cuối đều là chậm rãi tự thuật về những tiếc nuối trong cuộc đời này.

Nhưng cũng bởi vì là phương thức tự thuật bình thường, nên càng khiến người xem đồng cảm mạnh mẽ hơn, cho nên kết BE mang đến một cảm giác rất “thấm” – chậm rãi đồng cảm đến sâu sắc.

Thậm chí, ngay cả lúc Từ Thanh Đào xem xong bộ điện ảnh này, cô cũng hơi ngẩn ngơ.

Hồi học trung học, cô không có đủ dũng cảm nên không thể đi đến bước đường kia, nếu lần đó, ở hội nghị tài chính, nếu lần đó cô lại không cố lấy dũng khí như trước, liệu rằng, có khi nào kết cục của cô và Trần Thời Dữ cũng sẽ như thế không?

Không.

Thậm chí là sẽ còn xa lạ hơn.

Có lẽ, nó sẽ trở thành lần duy nhất hai người gặp nhau.

Rồi qua rất rất nhiều năm sau, trong một lần hội nghị tài chính nọ, anh ngồi trên sân khấu, cô ngồi bên dưới, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô sẽ thất thần trong phút chốc.

Kết cục như thế chỉ là một giả thiết, vậy mà trái tim cô đã hơi âm ỉ đau.

Lại bấm mở hot search ra thêm lần nữa, bấm mở vào video mười giây Trần Thời Dữ ở quán bar.

Cứ thế mà ngồi cạnh cửa sổ sát đất.

Tháng năm mới vừa chớm hè, ngoài chiếc cửa sổ sát đất rả rích tiếng mưa rơi, làm nền cho dáng người cô đơn của anh, như thể là cả đất trời này chỉ còn lại có mỗi mình anh.

Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng thêm nữa, rốt cuộc là vào cái ngày trước khi về nước, Trần Thời Dữ đã ôm lấy tâm trạng thế nào mà ngồi trong quán bar, vào cái ngày mà cô nhận chứng nhận kết hôn, anh đã ôm tâm trạng gì và ngồi suốt cả một đêm.

Mặc dù lúc năm mới đã biết người anh chờ nhiều năm như thế chính là mình, thế nhưng, lúc xem video, nó lại mang đến ảnh hưởng trực quan mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Ngay cả hít thở cũng bắt đầu mang theo chút đau đớn.

Không hề lường trước được, hốc mắt Từ Thanh Đào cứ thế mà đỏ ửng lên, cô biết, có xem nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng lại như là không thể nào ngừng lại được, video mười giây cứ được phát đi phát lại hết lần này đến lần khác.

Có vẻ như anh yêu cô rất nhiều, nhiều hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Cũng có vẻ như, cô đã làm anh tổn thương nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Vừa về đến nhà, thứ Trần Thời Dữ nhìn thấy là cảnh tượng thế này.

Chiều tối, cô ôm điện thoại ngồi trong phòng khách, tay lau đi nước mắt.

Thấy anh về, cô còn vội vã lau đi nước mắt, giống như là đang giả vờ rằng mình vẫn bình thường.

Nhưng đôi mắt hồ ly quyến rũ ấy đang ửng đỏ, ngân ngấn nước, chẳng thể nào che giấu được.

Đang muốn hỏi cô làm sao vậy, chợt mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại của Từ Thanh Đào, nháy mắt là hiểu ra ngay.

Chuyện này đã lên hot search, thật ra Trần Thời Dữ cũng không bài xích nó cho lắm.

Lúc trước không thích lên là vì lên rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô gái nhà anh hay suy nghĩ nhiều, lại còn nhạy cảm, đồng ý lên chương trình với cô, nếu muốn rút bớt hot search đi, không chừng Từ Thanh Đào lại suy nghĩ lung tung, lúc đó thì chẳng thể nào dỗ được mức độ ấy.

Thật ra thì tính cách của anh cũng không cứng nhắc như tưởng tượng của cư dân mạng và mọi người.

Như thể là tổng tài bá đạo thì phải giống y như người máy, phải duy trì cảm giác gợi cảm đầy thần bí, trên thực tế, Trần Thời Dữ cực kỳ tùy ý, nói hơi khó nghe một chút là hơi buông thả bản thân mình, nhưng anh cũng có một trái tim vô cùng cứng cỏi và kiên định, hoàn toàn không quan tâm đến đánh giá của người ngoài.

Nếu không thì, cứ ôm khư khư lấy thể diện, còn muốn này muốn kia, vậy thì lấy cái gì ra để quản lý một công ty lớn như thế đây?

Hơn nữa, lúc trước ra nước ngoài để trốn Trần Kiều, công việc bưng bê chén dĩa nặng nhọc gì anh cũng đã từng làm rồi, lại càng chẳng có gánh nặng gì.

Trước lời trêu chọc và đánh giá của cư dân mạng, thật ra thì, lòng anh cũng chẳng dao động quá nhiều.

Không đến mức đi so cao đọ thấp với mấy cô nhóc mười mấy hai mươi tuổi.

Thế nhưng, mỗi ngày Triệu Dương vẫn luôn tận chức tận trách báo cáo tình hình trên mạng cho anh.

Cho nên, cũng có thể xem như là Trần Thời Dữ đã biết mấy cái hot search gây ồn ào náo loạn Weibo hồi chiều nay.

Điều duy nhất mà anh không ngờ tới đó chính là, anh phát hiện Từ Thanh Đào lại để tâm đến chuyện này nhiều hơn là anh nghĩ.

Lúc mở miệng nói chuyện, anh không nhịn được mà giọng điệu pha theo chút ý cười: “Sao lại trộm khóc một mình ở phòng khách thế này?”

Từ Thanh Đào nhìn về phía anh, có lẽ là bản thân cô cũng thấy mình giả vờ rất kém cỏi, cô lặng lẽ dời tầm mắt, mạnh miệng nói: “Em nào có trộm khóc.”

Khóc quang minh chính đại mà!

Trần Thời Dữ “Ừ” một tiếng, tiện thể ngồi xuống cạnh cô: “Đúng thật là không nên trộm khóc, nếu anh không thấy, vậy có phải là em khóc vô ích rồi không?”

Từ Thanh Đào: “?”

Thời Tiểu Dữ, bây giờ em đang đau lòng đó, anh đừng có mà tự tìm đường ngược đãi. jpg

Từ Thanh Đào dứt khoát vùi đầu vào lòng anh, ra sức lau nước mắt lên bộ vest cao cấp.

Như một động vật nhỏ bé nằm trong lòng anh, cái đầu lông xù dụi vào người anh hai cái, sau đó bất động, hai tay ôm chặt lấy anh.

Từ Thanh Đào duy trì tư thế chôn người thật chặt vào lòng anh rất rất lâu.

Cho đến khi Trần Thời Dữ cảm nhận được nhiệt độ trước ngực mình, anh nhịn không được mà cúi đầu nhìn cô: “Em còn khóc à?”

Từ Thanh Đào khó chịu phản bác: “Không có khóc!”

“Thật sự không khóc ư?” Trần Thời Dữ đỡ lấy bờ vai cô, làm ra vẻ như muốn xách cô lên: “Để chồng em nhìn xem nào.”

Cô biết anh có sức lực rất lớn.

Đừng nói hai tay, chỉ cần một tay là anh có thể ôm cô lên rồi, Từ Thanh Đào vội nói: “Không được, giờ anh đừng nhìn em, em khóc trông xấu lắm, em muốn trong lòng anh, em mãi mãi mang dáng vẻ cô tiên nhỏ, hức…”

Nói đến cuối cùng, cô lại nhịn không được mà phát ra tiếng khóc nức nở.

“Ai nói em khóc xấu.” Trần Thời Dữ bật cười: “Cũng đâu phải là anh chưa từng thấy đâu, cũng đẹp mà.”

Từ Thanh Đào: “.”

Có là lời ngon tiếng ngọt gì thì cũng không ngẩng đầu lên đâu!!

Cô giáo Tiểu Đào sẽ không để mình bị dắt mũi đâu nhé!!

Cô không ngẩng đầu lên thì Trần Thời Dữ chỉ đành cúi đầu, anh cắn lên vành tai cô một cái, nhiệt độ nơi hơi thở phả vào làn tóc cô.

Trần Thời Dữ đè thấp giọng xuống, mang theo nụ cười không đứng đắn, mở miệng và nói ra câu nói ph0ng đãng vô cùng: “Khóc trên giường anh thì khá là đẹp.”

Từ Thanh Đào: “…”

“Anh nhạt nhẽo quá!”

Bấy giờ, bao cảm giác thương cảm ban đầu đã tiêu tan đi một nửa.

Nhiều lần như thế rồi, Từ Thanh Đào cũng có thể nhận ra rằng.

Trần Thời Dữ luôn có cách dỗ cô vui bằng cách của bản thân anh.

Không khí nặng trĩu chợt trở nên thoải mái hơn một chút.

Trần Thời Dữ cầm điện thoại cô chơi, lúc mở ra, màn hình vẫn còn dừng lại ở video trong quán bar.

“Bình thường nhìn chồng em chưa đủ à, phải lén lên mạng ngắm nữa sao?”

Từ Thanh Đào hơi cạn lời: “Ai lén lên mạng ngắm chứ.”

Anh huơ huơ điện thoại: “Chứng cứ của em đã bị anh chộp được rồi này, sao còn không chịu thừa nhận thế? Ngắm chồng mình là chuyện rất bình thường, anh ưu tú như thế cơ mà, em mê mẩn anh thì cũng là chuyện bình thường thôi.”

Từ Thanh Đào không hề muốn tranh cãi với tên quỷ nhỏ trẻ con này, cô giành lại điện thoại của mình rồi lặng lẽ nhìn: “Em chỉ suy nghĩ một số chuyện.”

Trần Thời Dữ thản nhiên nói: “Nghĩ cái gì?”

Anh cũng lặng lẽ ôm lấy vòng eo của Từ Thanh Đào, giam vào vòng tay mình.

“Nghĩ về anh ngày hôm đó.” Từ Thanh Đào cảm giác chóp mũi mình hơi hơi chua xót: “Tối hôm đó sao anh lại xem điện thoại, có phải là đang đợi tin nhắn của em không?”

“Chờ gì đâu, bé vô lương tâm.” Trần Thời Dữ nói: “Có khi đã quên anh đang ở đâu luôn rồi thì có, anh soạn tin nhắn gửi cho em đó.”

Nghe anh nói thế, Từ Thanh Đào lại muốn khóc.

Muốn nói rằng mình chẳng hề quên anh, nhưng bây giờ, nếu nói ra, cô lại cảm thấy như vậy rất mất mặt.

Rõ ràng là mình đã chuẩn bị nhận giấy chứng nhận kết hôn với người khác mà.

“Lúc ấy anh muốn nhắn gì cho em vậy?”

Lúc Từ Thanh Đào hỏi câu này, cô cảm giác trái tim mình như thắt chặt lại.

Sẽ gửi cho cô cái gì đây, là đã lâu không gặp, hay là kết hôn vui vẻ?

Kết quả là, Từ Thanh Đào chậm rãi nói ra một câu: “Hỏi em rằng, sau khi kết hôn, em có hứng thú tìm tình nhân không?”

Từ Thanh Đào: “.”

Trông anh còn khá tiếc nuối: “Tiếc là em chặn WeChat của anh mất rồi, bằng không thì anh đã mạnh dạn tự đề cử mình rồi.”

Từ Thanh Đào nghẹn lời: “Gửi tin nhắn như thế cho bạn học cũ, cho dù là em chưa chặn, thì khi anh gửi xong em cũng sẽ chặn anh đó biết không!”

“Thế à.” Trần Thời Dữ nói: “Sao anh lại cảm thấy khá là k1ch thích nhỉ?”

Anh đừng có mà lại giở trò rồi đòi chơi cosplay với em!!

Lần trước đã làm loạn với anh một lần rồi!!!

“Anh không hiểu em gì cả.” Từ Thanh Đào quay đầu, thở phì phò: “Em đã đau lòng lắm đó, nếu khi đó, lúc ở hội nghị tài chính, em mà không… cầu hôn anh thật.”

Cô từ bỏ rồi! Quyết định dứt khoát sử dụng cách nói chuyện của Trần Thời Dữ.

Vẻ mặt Từ Thanh Đào mất mát, yên lặng gảy gảy lên những khớp xương nổi rõ trên ngón tay anh: “Vậy thì sau này chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa thật rồi.”

Trong một khắc này, lòng cô bùng nổ cảm giác hoảng sợ, chầm chậm mở miệng: “Nói không chừng, sau này chỉ có thể vô tình gặp nhau ở một cuộc phỏng vấn nào đó, trở thành kiểu quan hệ xã giao gật đầu chào nhau, mà có khi còn chẳng gật đầu nữa, chắc chắn anh cũng sẽ kết hôn với người khác.”

Nói đến câu cuối, Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, quả nhiên là mình vẫn để ý đến chuyện này nhất.

Chỉ cần nghĩ rằng, lỡ đâu Trần Thời Dữ kết hôn với người khác, thì cô lại cảm thấy không thể thở nổi, biểu diễn một màn ghen tuông với không khí ngay tại hiện trường.

Trần Thời Dữ bị chọc cười bởi biểu cảm này của cô: “Từ Thanh Đào, biểu diễn rằng em đang ghen thì em cũng phải nói chuyện có lý một chút đi chứ.”

“Ai thèm ghen mà còn nói chuyện có lý với anh.” Từ Thanh Đào không vui: “Tốt nhất là anh dỗ em đi.”

“Vậy thì lời này của anh không phải là do dỗ em nên anh mới nói đâu.” Giọng điệu của Trần Thời Dữ nghiêm túc lên một chút: “Thật sự thì anh không định kết hôn với người khác, đời này anh chỉ muốn cùng em trải qua.”

Hốc mắt Từ Thanh Đào đỏ lên.

Có lẽ là cô có thể đoán được Trần Thời Dữ sẽ nói như thế, hơn nữa, với tính cách của anh, anh hoàn toàn có thể làm ra điều này được.

Ngoài cô ra, anh sẽ không chấp nhận bất kỳ ai khác.

Không khí như đông cứng lại, bỗng Trần Thời Dữ nói: “Hơn nữa, em nghĩ thế nào đấy, ai nói kết hôn xong thì em sẽ không còn quan hệ gì với anh?”

Từ Thanh Đào: “?”

Trần Thời Dữ từ từ nói: “Em có thể trộm liên lạc với anh mà.”

Anh lại nữa rồi đúng không:)

“Em dám nói em có thể quên anh sạch sẽ, dám bảo đảm mình sẽ không nối lại tình xưa với anh không?” Trần Thời Dữ còn lên hẳn kế hoạch rồi, ngữ khí của anh nghe mờ ám cực kỳ: “Vào lúc em đến phỏng vấn anh một mình, anh sẽ khóa cửa phòng họp lại, anh sẽ hỏi em rằng, cô Từ, người cô thơm quá, cô dùng nước hoa gì thế, rất hợp với vợ tôi, tôi muốn mua cho cô ấy một lọ, rồi anh sẽ cởi chiếc áo sơ mi của em ra, ôm em ngồi lên đùi anh để phỏng vấn, lúc em bị bắt nạt đến bật khóc, anh sẽ nói với em rằng, cục cưng, hồi học trung học anh đã nghĩ đến chuyện sẽ làm như thế này rồi.”

Anh dừng lại một chút, nở nụ cười trầm thấp: “Đến lúc đó, có khi chúng ta sẽ không ở nhà em. Chúng ta sẽ trốn tránh tất cả mọi người, có thể là ở phòng nghỉ trong phòng hội nghị, trong xe của anh, ở văn phòng, chờ em về đến nhà, sẽ…”

“A a a a!!” Từ Thanh Đào bịt miệng, chặn lời anh: “Không cho nói!”

Đờ mờ.

Cảm giác hình ảnh quá mạnh mẽ và sống động.

Đừng có mà tùy tiện áp cô vào hình tượng “người phụ nữ đã có chồng mà lại đi ngoại tình” lần thứ hai như thế nhé!!

Cả mặt Từ Thanh Đào đỏ lừ, nghĩ thầm, lần này Thời Tiểu Dữ còn đổi hình tượng của bản thân anh thành đã kết hôn cơ, chứ lần trước là anh còn độc thân đó!!

Lời nói của anh khiến bầu không khí trở nên sai lệch.

Bấy giờ Từ Thanh Đào hoàn toàn chẳng còn đa sầu đa cảm nữa, thật ra thì, khi ngẫm lại tất cả kết cục tốt đẹp nhất của lúc này, cô chỉ có thể mừng vui, mừng vui vì mình may mắn, mừng vui vì vận mệnh không hoàn toàn vứt bỏ cô.

Về phần không khí trở nên sai lệch trong phòng khách, sau đó thì chẳng thể cứu chữa được nữa.

Kể từ sau khi Từ Thanh Đào có kế hoạch mang thai, chuyện này diễn ra khá thường xuyên.

Hơn nữa, cái anh Thời Tiểu Dữ này là bi3n thái à:)

Cứ nằng nặc bảo vừa rồi cô ngắm trộm video của anh trên mạng, đã thế thì thôi đi, lại còn ép cô phải quay… quay cái con khỉ á!

Sao cô giáo Tiểu Đào có thể lưu cái thứ quỷ quái này trong điện thoại rồi lấy ra ngắm cơ chứ!!!

Tuy rằng, nếu xem video được quay từ góc độ của cô, trông Trần Thời Dữ đẹp trai dã man rợ… Được rồi, ngừng! Cái loại đẹp trai này không cần phải quay lại làm gì, xin cảm ơn:)

Chút sức lực cuối cùng bị lấy đi hết, Từ Thanh Đào được ôm từ nhà tắm đến tận giường, cô mệt đến mức chẳng mở mí mắt lên nổi.

Dứt khoát tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, sau đó mê man ngủ thiếp đi.

Trần Thời Dữ ôm cô và anh chẳng hề buồn ngủ.

Điện thoại cô để cạnh gối đầu, vừa mở lên thì vẫn là trang Weibo trên màn hình, và cả video quán bar có liên quan đến anh kia nữa.

Thú thật thì, ngay cả chính anh cũng không biết tối hôm đó anh bị quay lén.

Trong video, quả thật anh đã cầm lấy điện thoại rất rất nhiều lần, trong đầu cũng chợt nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Từ Thanh Đào.

“Lúc ấy anh muốn nhắn gì cho em vậy?”

[Từ Thanh Đào, kết hôn vui vẻ.]

Trong khung trò chuyện, cứ xóa đi rồi lại lặp lại một câu tin nhắn này.

Nhưng bất kể là xóa rồi đánh lại bao nhiêu lần, thậm chí anh có thể đọc thuộc làu làu số điện thoại của cô, mà đến tận giờ phút này, Trần Thời Dữ mới phát hiện ra rằng…

Anh không rộng lượng đến thế, không rộng lượng đến mức có thể chúc cô và người khác kết hôn vui vẻ.

Từ Thanh Đào không nên hỏi anh lúc đó anh muốn gửi gì.

Mà nên hỏi là khi đó anh đã nghĩ gì.

Anh tự ngược, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh hôn lễ của cô.

Cố sẽ mặc váy cưới màu gì, sẽ đeo chiếc nhẫn kim cương thế nào, cô sẽ nắm tay ai khi bước qua cổng hoa.

Sẽ tuyên thệ với ai.

Bất luận là bần cùng hay giàu có, cô vĩnh viễn yêu người đó.

Câu “Kết hôn vui vẻ” chôn giấu ở đầu lưỡi, đến nỗi nó cũng trở nên đắng chát.

Đắng đến mức khiến trái tim anh cũng tê liệt.

Cho đến tận lúc bình minh.

Anh cũng chẳng thể nào từ bỏ được cô, cho dù là phải ôm nỗi nhớ nhung và bao đớn đau mà từ từ sống nốt quãng đời còn lại.

Cho nên, có lẽ là, anh vĩnh viễn sẽ không biết rằng.

Khi gặp lại nhau ở hội nghị tài chính kia, cô vô thức nói ra câu ấy và đã khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng trong một khắc, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.

“Anh còn độc thân không?”

Anh nói: “Từ Thanh Đào, tôi biết ngay là em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.”

Anh nghĩ trong lòng rằng, anh biết ngay mà, đã trôi qua nhiều năm như thế, mà anh vẫn chưa hề hết hy vọng với cô.

Không một giây nào mà không nhung không nhớ, không một giây nào mà không yêu.

Nếu chấp niệm của anh có thanh âm, vậy thì, nhất định nó sẽ là một trận sóng thần lớn nhất thế giới.

Tình yêu như lửa rừng, cháy lan ra đồng cỏ, thiêu rụi hết tất thảy.

Yêu cô như bản năng, khắc cốt ghi tâm.

Trần Thời Dữ siết chặt vòng tay lại, ôm chặt cô hơn, tâm trạng của anh rất tốt, anh hôn lên mái tóc cô rồi thì thầm:

“Từ Thanh Đào, anh vẫn quên chưa nói với em, kết hôn vui vẻ.”

Chúc em kết hôn vui vẻ.

Chúc mộng tưởng hão huyền bao năm qua của anh chẳng còn là mộng đẹp nữa, mà đã trở thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.