Sau Khi Bị Lừa Bán, Tôi Mang Thai Đứa Trẻ Siêu Nam Phá Gia

Chương 15




Mặc kệ tôi giải thích thế nào bố mẹ tôi vẫn tin chắc rằng Trần Thiên Tứ chính là một kẻ ngu si.

Cho nên bọn họ cũng không che giấu, dứt khoát bảo tôi đưa khoản “bồi thường” của Trần Vận Hà cho họ.

“Không phải bố mẹ muốn nuốt riêng tiền này, thật sự con là con gái lại dẫn một đứa ngu theo không an toàn. Bố mẹ giúp con bảo quản trước, khi nào con cần tiền bố mẹ sẽ đưa cho con.”

“Con vẫn không tin bố mẹ ruột của con sao?”

Tôi cười: “Cũng không phải không được, chỉ cần bố mẹ cho con một tờ giấy bảo đảm là được.”

“Cánh con cứng cáp rồi, còn muốn giấy bảo đảm từ chúng ta. Châu Đình, có phải con quên rằng còn phải nuôi một đứa em trai không?”

Tôi hỏi bà ta: “Em trai là mẹ sinh cũng không phải con sinh, tại sao lại muốn con nuôi?”

Mẹ tôi hùng hồn: “Nếu không… Con nghĩ sao mẹ lại muốn sinh con chứ?”

Từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe câu này mãi.

Đã sớm c.h.ế.t lặng.

Tôi lạnh lùng nhìn mẹ: “Sang tên nhà thành tên tôi, tôi sẽ đưa mấy người hai vạn tiền bồi thường. Dù sao Châu Húc cũng không thích nhà đất ở ngoại ô, bà có thể đến trung tâm thành phố để tìm mua cho nó một ngôi nhà mới.”

Chiếc TV màu mà bố mẹ vừa mua đang phát “Hoàn Châu cách cách”, âm thanh hơi ầm ĩ, Trần Thiên Tứ thích thú xem say mê.

“Nhưng mấy người yên tâm, tôi chỉ muốn một cái đảm bảo, mấy người muốn ở thì cứ ở.”

“Nếu mấy người thấy làm thế cũng được thì làm, không thì thôi.”

“Cũng không thể tay không mà có hai vạn chứ nhỉ?”

Bố mẹ tôi thảo luận suốt ba ngày, cuối cùng cũng bằng lòng sang tên nhà cho tôi.

Dù sao, tiền lương hai người bọn họ một tháng cộng lại cũng mới hơn hai trăm đồng.

Hai vạn là một khoản rất lớn.

Tôi sợ đêm dài lắm mộng nên xế chiều hôm đó đi sang tên nhà cho tôi.

Sau khi lấy được sổ nhà chỉ có tên tôi trên đó, tôi đưa cho họ cuốn sổ ngân hàng có hai vạn nhân dân tệ: “Tôi biết Châu Húc sắp kết hôn, cuốn sổ ngân hàng này có thể được trao cho cô dâu trong đám cưới, thể hiện được mấy người hào phóng, cũng cho Châu Húc mặt mũi.”

Mẹ tôi cầm sổ tiết kiệm, cười thật tươi: “Con nói đúng, trong đám cưới mẹ sẽ đưa cho chúng nó."

Bà ta hiếm khi khen tôi: “Vẫn là Đình Đình chu đáo.”

Tôi ôm cuốn sổ nhà vào ngực, bình thản mỉm cười: “Ai bảo nó là em trai tôi chứ, tôi không nghĩ cho nó thì cho ai.”

Bố mẹ rất hài lòng, đêm đó làm một bàn đồ ăn lớn.

Trần Thiên Tứ lại không hài lòng, nó hất bàn ăn đã không nói, còn lấy chai rượu đập vào trán bố tôi tới mức chảy máu.

Máu đỏ tươi làm cho Trần Thiên Tứ hưng phấn vô cùng.

“Mau nhìn xem, ông ta m.á.u me đầy mặt trông ngầu ghê.” Trần Thiên Tứ hoan hô, thậm chí nó còn l.i.ế.m thử máu, ngạc nhiên kêu to: “Ngọt!”

Lúc đầu bố tôi tức giận, sau đó bị dáng vẻ của Trần Thiên Tứ hù dọa.

Càng tin chắc hơn rằng Trần Thiên Tứ là kẻ ngu.

Mẹ tôi vừa xử lý vết thương cho bố tôi vừa nói một cách quái gở: “Thảo nào mày thoải mái đưa sổ tiết kiệm ra như thế, hóa ra thật sự sinh ra một đứa ngu. Tao cảnh cáo mày, tao và bố mày sẽ không thay mày chăm sóc đứa ngu này, mày cùng đừng chú ý đến em trai mày!”

Trong lòng tôi đang tính toán bán căn nhà hiện tại, nói một câu có lệ: “Biết rồi.”

Thấy tôi nghe lời, mặt bà ta hiện lên vẻ đắc ý: “Tao và bố mày đời này hạnh phúc nhất là sinh được em trai mày, mày và thằng bé khác nhau không chỉ một ít đâu.”

“Mày nói xem sao mày lại về được? Bố mẹ Tiểu Mẫn không vui, nói hàng xóm đều chê cười bọn họ.”

Tiểu Mẫn là bạn gái của em tôi.

Cô ấy chưa chắc đã biết tình huống của tôi nhưng cứ khăng khăng phải gả tới.

Não yêu đương thật đáng sợ.

“Có một người chị chồng không sạch sẽ như mày ai vui nổi chứ? Tao và bố mày thấy mày thân là một người phụ nữ có con còn sống ở ngoài không dễ dàng gì nên vài ngày nữa chúng tao sẽ đưa đến đó.”

Đưa đến đó?

Trong lòng tôi hồi hộp: “Đưa đi đâu?”

“Chúng tao thay mày tìm một tài xế chở hàng hóa, vợ vừa c.h.ế.t không lâu. Tên ấy không để bụng mày đẻ ra đứa ngu, mày qua đó sinh con trai cho nó là được.”

Trong chớp mắt, trái tim tôi hoàn toàn lạnh giá, tôi càng quyết tâm bán căn nhà hiện tại đi.

“Những thứ giá trị như sổ nhà trước hết con cứ để ở nhà, con và xe không có chỗ ở cố định, đừng có làm mất.”

Tôi ráng nhịn sự thù ghét: “Anh ta cho bao nhiêu tiền?”

“Mày chỉ là đống hàng nát bị ngủ qua có thể đáng giá bao tiền hả?”

“Tiền đâu?”

Mẹ tôi đề phòng nhìn tôi: “Tất nhiên là để tiền lại cho em trai mày dùng tới việc kết hôn, mày còn muốn nuốt riêng à? Sao tao lại sinh ra đứa con gái ích kỷ như mày chứ, không biết thương em trai gì cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.