Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 49




Tống Nghi hồi phục lại tinh thần, anh đoạt điện thoại lại, mắt thấy cái tên Thẩm Lê đã biến mất trong vòng bạn bè, "Cậu làm gì vậy?"

"Anh không thích em nhắn tin với nó." Cố Hành Xuyên không một chút hổ thẹn mà nói.

Tống Nghi nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Nhưng cậu cũng không thể xóa như vậy chứ?"

Cố Hành Xuyên gật gù, không chút thành ý nói: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ không làm vậy nữa."

Tống Nghi đẩy mắt kính, anh nhẫn nại, quyết định phải nói rõ ràng chuyện này, miễn cho sau này vì Thẩm Lê mà xảy ra mâu thuẫn: "Hiện giờ tôi không còn thích Thẩm Lê nữa, nhưng đã quen nhau lâu như vậy, tôi sẽ coi em ấy là bạn bè mà đối đãi."

Cố Hành Xuyên híp mắt, căm giận mà véo véo hai má của anh: "Anh không thích em cứ dùng cái dáng vẻ kia nói chuyện với nó."

Tống Nghi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn, Cố Hành Xuyên dù không muốn cũng phải buông tay, Tống Nghi bình tĩnh nói: "Trước đây Thẩm Lê từng giúp tôi, cậu cũng biết tình huống trong nhà của tôi hồi cấp ba đó, đỉnh điểm là khi cha tôi sinh bệnh nặng, Thẩm Lê lúc đó đã cho gia đình tôi 50 nghìn để giải quyết tình hình khẩn cấp, phần ân tình này tôi vẫn luôn nhớ kĩ, cho nên giúp được gì thì tôi sẽ giúp em ấy."

Dù cho sau đó Thẩm Lê muốn anh đổi cho cậu ta suất du học thì Tống Nghi cũng không đem chuyện này để trong lòng, gia đình anh không thể gánh vác nổi những chi phí đắt đỏ khi anh đi du học, nên nhường cho Thẩm Lê cũng là hợp lí.

Cố Hành Xuyên liếc nhìn Tống Nghi rồi hừ nhẹ một tiếng, một mặt đầy bất mãn, "Cậu ta thật có đầu óc kinh doanh đấy, chỉ có 50 nghìn mà đã mua được một lòng của em."

Tống Nghi cúi đầu cười bất đắc dĩ: "Đều đã qua rồi, tôi bây giờ chỉ còn lại cảm kích và xem em ấy là bạn, cho nên cậu cũng đừng nhạy cảm như thế."

Cố Hành Xuyên quay qua nhìn vào anh, kiêu căng mà hất cằm, "Em không còn gì với cậu ta nhưng cậu ta nhất định không tha cho em kìa, ánh mắt của nó nhìn em không bình thường chút nào."

Tống Nghi buồn cười, làm sao mà ánh mắt của Thẩm Lê nhìn anh lại không bình thường được, nếu Thẩm Lê thật sự yêu anh thì làm sao có chuyện có một vị hôn phu.

Trời còn chưa tối hẳn thì cha mẹ của Cố Hành Xuyên đã về đến.

Mẹ của Cố Hành Xuyên so với trong kí ức của Tống Nghi vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một người vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, thậm chí ngay cả nếp nhăn cũng không có, bà mặc một bộ váy xanh biếc màu lá sen, vóc người thướt tha, mang thêm bao tay được làm bằng lụa trắng, cứ như một nàng thơ họa báo của thế kỉ trước.

Cố Thiệu Nguyên đi sau lưng của bà, hai người đi cùng một chỗ tạo thành một bức tranh đẹp vô cùng.

Người một nhà thêm cả vị khách là Tống Nghi cùng ngồi vào bàn dùng cơm tối.

Mẹ Cố đang có tâm tình rất tốt, bà cười híp mắt nhìn Tống Nghi nói: "Bảo bối nhà dì đúng là biết chăm sóc cho bạn bè, đã sớm nói với dì là con không ăn cay được, cơm tối nhất định phải thanh đạm."

"Làm phiền dì rồi ạ." Tống Nghi liếc mắt nhìn Cố Hành Xuyên ngồi đối diện, hắn liền chầm chậm nháy mắt lại một cái.

"Không phiền không phiền." Mẹ Cố nhìn Cố Hành Xuyên rồi cười tủm tỉm, "Nó nha, trước đây chỉ toàn biết suy nghĩ cho bản thân và gia đình, có bao giờ suy nghĩ cho người khác đâu."

Cố Thiệu Nguyên tằng hắng một cái, ông buông đũa, mang hàm xúc không rõ mà nhìn Tống Nghi, "Bạn của Hành Xuyên còn đang ở đây, em cũng đừng nên quở trách nó trên bàn cơm vậy chứ."

Mẹ Cố không chú ý đến ánh mắt của ông, trên tay đung đưa chén trà hoa, "Tiểu Tống Nghi biết nó là kiểu người gì mà, tụi nó quen nhau cũng lâu vậy rồi..."

Cố Hành Xuyên trầm mặt, cúi đầu ăn cơm.

Tống Nghi cười khan một tiếng, giả vờ không nghe thấy.

Cố Thiệu Nguyên nhìn mẹ Cố, giọng điệu ân cần, "Em cứ nói con như thế, ít nhất nó cũng có sự nghiệp, mấy năm qua cũng không xin chúng ta một đồng nào, em nhìn cái vòng giải trí đó, nó nổi tiếng như thế mà không cần phải dựa dẫm vào cha mẹ nó, chỉ cần điều này thôi là nó đã đủ hơn người ta rồi."

Mẹ Cố kì quái nhìn ông một cái, suy tư, "Không phải anh không thích nó làm ca sĩ à?"

Thần sắc Cố Thiệu Nguyên bình tĩnh nói: "Anh chỉ không ủng hộ thôi, nhưng nó như thế này cũng tốt, thật ra anh rất vui khi mà nó không có mấy thói xấu của đám phú nhị đại kia, không đua xe không tệ nạn, từ trước đến nay quan hệ tình cảm cũng không loạn, tuy rằng tính tình có chút xốc nổi nhưng ai cũng thấy rõ nó rất có phong thái của anh khi còn trẻ."

Cố Hành Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ được Cố Thiệu Nguyên khen, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy ông khen hắn đó.

Tống Nghi cũng tán đồng với ông, tuy tật xấu của Cố Hành Xuyên có rất nhiều nhưng không có thói xấu của phú nhị đại, tính cách vẫn luôn ngay thẳng, chuyện gì cũng viết thẳng lên mặt, chung sống cũng dễ dàng.

"Cái này thì đúng thật." Mẹ Cố cười vui vẻ, đôi mắt cong cong, "Nó giống anh lắm, đối với bạn bè rất trượng nghĩ, tiểu công tử Đinh gia bị người ta bắt nạt thì Hành Xuyên nhà chúng ta liền giúp cậu bé báo thù, đánh lại tên kia."

"Khụ!" Cố Thiệu Nguyên vuốt sống mũi, ông nhìn Tống Nghi rồi cười nói: "Cậu nhóc Đinh gia từng là hàng xóm của gia đình chú, là bạn rất thân với Hành Xuyên, cậu nhóc từng bị người ta giật đồ, là Hành Xuyên nhà chú giúp nó tìm lại ví tiền, thuận tiện còn dạy dỗ tên cướp một bài học."

Ông nói, bất đắc dĩ thở dài một hơi nhưng vẫn rất tự hào, "Thằng bé này, từ nhỏ đã được dạy phải trượng nghĩa, đối với anh em bè bạn vẫn luôn thế, muốn quản cũng quản không được."

Cố Hành Xuyên như hiểu ra cái gì mà nhìn Cố Thiệu Nguyên, sau đó cúi đầu cười mấy tiếng mơ hồ.

Tống Nghi không biết tại sao Cố Thiệu Nguyên đột nhiên lại nói mấy lời này, anh cũng phụ họa mà gật đầu, "Chú nói đúng lắm ạ, Hành Xuyên là một người rất nghĩa khí."

Mẹ Cố chậm rãi uống trà, "Nhưng mà nó đánh người thì cũng đánh đến cao hứng, anh đừng quên là lúc nó nằm viện vì đỡ một đao cho bạn nó, chảy nhiều máu như thế, lúc đó ai cũng bị nó hù chết khiếp."

Bà nghĩ đến cứ như còn sợ mà vuốt ngực, oán hận nhìn Cố Hành Xuyên, "Mẹ luôn hi vọng con sẽ là bé ngoan, ai ngờ lại như thế."

Cố Thiệu Nguyên cười cười, "Nó là Alpha mà, nên thế." Ông nói xong thì thấp giọng nói gì đó với nam trung niên ở phía sau, ông ta gật đầu một cái rồi lui xuống.

Không bao lâu sau thì nam trung niên đã mang đến một cái hộp được đặt trên khay gỗ, ông đặt xuống trước mặt Tống Nghi, đó là một hộp quà được đóng gói tinh xảo, buộc ruy băng màu trắng, nhìn rất xa xỉ.

Tống Nghi thụ sủng nhược kinh, Cố Thiệu Nguyên ra hiệu cho anh mở hộp, Tống Nghi cẩn thận từng chút một mà mở nắp hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ, mặt đồng hồ rất phức tạp, kiểu dáng cùng tạo hình rất có tính nghệ thuật, có phong phạm của một bậc thầy, vừa nhìn vào là biết đắt tiền.

Cố Thiệu Nguyên cười nói: "Nghe Hành Xuyên nói hôm nay con đến, bác cũng không có gì cho con cả, hi vọng là con thích cái đồng hồ này."

"Cảm ơn dì và chú nhiều lắm, khiến cho hai người tiêu phí rồi." Tống Nghi nền nã, anh đóng hộp quà lại, trong lòng tính toán sẽ lên mạng tìm thử xem thứ này đáng giá bao nhiêu rồi sau đó chuyển tiền lại cho Cố Hành Xuyên, hi vọng là nó không đắt quá.

Mặt mẹ Cố rạng rỡ: "Nếu con thích thì sau này nhớ đến nhà dì chơi nhiều một chút, Hành Xuyên hiếm khi dẫn bạn về nhà lắm."

Cố Thiệu Nguyên ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, ông nháy mắt với Cố Hành Xuyên ngồi đối diện, khẽ mỉm cười: "Hành Xuyên, gần đây con biểu hiện tốt lắm, rất tốt là đằng khác."

Cố Hành Xuyên buông đũa, hắn liếc nhìn Tống Nghi, có thâm ý khác mà ừ một tiếng.

Ăn cơm tối xong thì dì quản gia đưa Tống Nghi đến phòng dành cho khách, cách một bức tường với phòng của Cố Hành Xuyên, gian phòng có một cái ban công nhỏ, phía xa bờ biển xanh thẩm là thành phố Seattle với những tòa cao tầng, xa xôi như ảo ảnh.

Sắc trời cũng đã sập tối, trời muôn vì sao, gió thu thổi thoảng qua mang theo lạnh lẽo tĩnh lặng.

Tống Nghi lật qua lật lại trên giường cứ như bánh rán, anh trợn mắt, ngủ không được.

Thói quen thật sự là thứ vô cùng đáng sợ, khoảng thời gian này anh không thèm xấu hổ nữa mà ngủ chung với Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên mang theo thân nhiệt nóng hổi ôm anh từ đằng sau, bây giờ thì sau lưng không có ai cả, khiến anh không ngủ nổi.

Tống Nghi quyết định, đọc một hồi kinh tĩnh tâm, cơn buồn ngủ dần dần đến, sắp chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc này, ngoài sân thượng ầm một tiếng, một bóng đen phóng mạnh qua ban công phòng anh, chuẩn xác đáp xuống mặt đất.

Bóng đen ngay lập tức chạy đến gần giường, mang theo một thân lạnh lẽo, không nói hai lời liền chui lên giường, hắn híp mắt lại, nhìn Tống Nghi từ trên xuống.

Tống Nghi ngáp một cái, dựa vào ánh trăng mà nhìn thấy Cố Hành Xuyên đang mặc quần cộc áo ngắn tay, nhiệt độ buổi tối ở Seattle rất thấp, sức khỏe tên này tốt thật, không biết lạnh là gì, "Cậu nhảy lan can nhà mình làm gì vậy hả?"

Cố Hành Xuyên nằm xuống bên cạnh anh, cánh tay quen thuộc mang theo lạnh lẽo mà ôm eo Tống Nghi khiến anh co rúm lại, hắn tưởng lầm là anh đang né tránh nên càng siết chặt hơn, ôm Tống Nghi thật chặt từ phía sau, chậm rãi nói: "Do em giả bộ làm bạn của anh đó, vụng trộm thì làm sao mà đi cửa chính được chứ."

Tống Nghi bật cười, tâm nhãn hắn nhỏ thật, chưa từng thấy Alpha nào tâm nhãn nhỏ như thế, "Cậu không sợ té là được."

Ngón tay thon dài của Cố Hành Xuyên lùa vào tóc của Tống Nghi, hắn quấn tóc anh vào từng ngón tay, thanh âm trầm thấp, "Tống Nghi, trước khi ngủ anh có tìm thấy một thứ trong phòng của anh."

"Gì vậy?" Tống Nghi ngáp một cái.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, Cố Hành Xuyên đã bật đèn ngủ, Tống Nghi nghe thấy thanh âm tiếng giấy gập mở ra, thanh âm của Cố Hành Xuyên trong đêm tối vô cùng rõ ràng, tình cảm dạt dào mà thì thầm, "Bạn học Thẩm Lê, chào cậu, ngày hôm qua tớ thấy cậu bởi vì không qua được bài kiểm tra thể dục mà bật khóc, tớ cũng buồn giống cậu vậy, có lẽ là cậu không tin nhưng mỗi khi tớ nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu bị nước mắt chiếm đoạt, khiến tớ chỉ muốn vì cậu mà gánh lấy nỗi đau đó..."

"Đừng đọc!" Tống Nghi đưa tay muốn tiêu hủy ngay, đây là thư tình anh viết định đưa cho Thẩm Lê vào ngày tốt nghiệp, đặt trong túi bút sau đó lại không tìm thấy, thì ra là bị Cố Hành Xuyên lấy.

Thời điểm viết nó vô cùng chân tình tha thiết, bây giờ nghe chính bản thân mình thổ lộ trước đó không thể chịu nổi, làm sao mà anh có thể viết ra mấy lời buồn nôn này vậy?

Cố Hành Xuyên xấu xa nắm lấy cổ tay anh, cứng rắn đọc tiếp, "Thầy dạy địa từng nói, biển nhỏ nhất thế giới là biển Marmara*, nhưng đối với tớ, đó phải là đôi mắt của cậu mới đúng."

[Biển Marmara: còn gọi là biển Marmora, trong văn kiện mang tên Propontis, là một biển nội địa, nằm hoàn toàn trong biên giới , là biển tiếp nối giữa Biển Đen và Biển Bosphorus. Eo biển Bosphorus nối nó với biển Đen còn eo Dardanellia nối ra biển Aegea. Eo Bosphorus còn tách Istanbul ra phần châu Âu và châu Á. Biển Marmara là biển nhỏ nhất thế giới.]

Tống Nghi ngượng chín người, hận không thể che hai tai của mình, "Cậu đừng đọc nữa."

"Không." Cố Hành Xuyên lạnh lùng từ chối, cười giễu một tiếng, "Viết hay ghê, cứ chậm rãi thưởng thức thôi."

"Mà tớ nguyện ý trở thành chiếc thuyền, sải tung cánh buồm màu trắng, để có thể dạo trong đôi mắt biển bờ ấy."

Tống Nghi thật sự không nghe nổi nữa rồi, cứ như Tôn Ngô Không bị niệm kim cô chú vậy, nghe ngượng muốn chết, anh ngồi bật dậy, đưa tay bịt chặt miệng của Cố Hành Xuyên, mặt sát mặt, thấp giọng nói: "Cậu đừng đọc nữa."

Xúc cảm ấm nóng truyền đến lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, cứ như có một sợi lông lướt qua, đôi mắt thon dài của Cố Hành Xuyên híp lại, lông mi dưới ánh đèn vô cùng mềm mại, Tống Nghi ngẩn ra, rút tay về rồi lau lau trên áo.

Cố Hành Xuyên chưa đã thèm mà liếm môi, hắn đến gần Tống Nghi ngửi một cái, sát bên má của Tống Nghi, lãnh khốc ép hỏi: "Không phải là xài cùng một loại sữa tắm sao, sao em lại thơm đến như vậy nhỉ?"

Tống Nghi không ngửi được mùi trên cơ thể mình nên cũng không nhận ra được lời này nguy hiểm cỡ nào, "Có lẽ là do tôi tắm lâu."

"Vậy à?" Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn anh rồi nhào qua đè lên người Tống Nghi, hắn vương tay cởi cúc áo, cười mỉm, "Anh không tin, để anh kiểm tra xem rốt cuộc là cưng xài cái gì."

Tống Nghi giật mình, thấp giọng nhắc nhở: "Chú và dì còn..."

Cố Hành Xuyên sờ sờ môi mềm của anh, ngón tay lưu luyến thưởng thức: "Thế nên cưng đừng nên làm cho họ thức giấc, ngoan xíu là được."

Editor có lời muốn nói: Công nhận hồi trẻ Tống Nghi sến thật :)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.