Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao






Lâm Lộc vốn dĩ rất trắng.

Ngày thường kaij không hay ra cửa, không trải qua ngày phơi gió thổi, trên người lại càng trắng đến như ngọc.
Nhưng giờ phút này, trên làn da vốn trắng nõn mềm mại, lại thêm vài chỗ vết thương bầm tím.

Trong đó lớn nhất là một mảnh bên hông kia, đã sưng cứng lên, nhìn thấy ghê người.
Ngón tay Ninh Trí Viễn xẹt qua nơi bầm tím kia.

Lâm Lộc theo bản năng co rụt lại, cánh tay đã bị cầm.

Ninh Trí Viễn dùng một chút lực, đem cậu kéo gần trong lòng ngực mình.
Bên tai là âm thanh trầm thấp của Ninh Trí Viễn.
"Trốn cái gì?"
"Không có trốn......"
"Không dám để tôi thay quần áo cho cậu, chính là bởi vì cái này?"
"Em sợ Trí Viễn ca......!Ghét bỏ em quá vô dụng."
Lâm Lộc cúi đầu, uể oải đầy mặt.
"Qua đường xe cũng không thế né......"
"Xác thật đủ ngốc.

Lớn như vậy rồi, đi đường cũng không xong."
"......"
Lâm Lộc cắn môi, lại nhịn không được vì chính mình biện giải một tiếng.
"Là bởi lúc trước ở trên TV, thấy được đàn anh.

Kết quả không chú ý nhfn đường, mới bị đụng vào."
"Đàn anh? Cậu là nói, Trang Hiểu?"
Ninh Trí Viễn sắc mặt tức khắc trầm xuống ba phần.

Cánh tay nắm lấy Lâm Lộc cũng lập tức siết chặt, hung hăng nắm chặt vào da thịt.

Lâm Lộc ăn đau đến run lên, lại không dám đẩy hắn ra.
"Hắn không phải xuất ngoại sao? Ngươi cùng hắn thế nhưng còn có liên lạc?"
"Anh ấy là xuất ngoại a, anh ấy tham gia chung kết Thánh Y Ti, cầm kim vòng nguyệt quế.

Em giải nghệ, cũng không liên lạc với đàn anh nữa.


Nghe nói anh ấy ở lại đoàn nghê thuật của Thánh Y Ti.

Lại không nghĩ rằng, năm nay, anh ấy đã là thành viên trong ban giám khảo của Thánh Y Ti."
Mà em......!Cũng đã hoàn toàn cáo biệt sân khấu.
Lâm Lộc cúi đầu, hoàn toàn đắm chìm ở trong tiếc nuối của chính mình.

Cực kỳ hiếm thấy, ngay cả Ninh Trí Viễn cũng buông lỏng cậu ra, trầm tư đứng dậy, cậu đều không có phát hiện.
"Trang Hiểu nói cái gì, đối với cậu xúc động lớn như vậy?"
"Cũng không có gì......!Chỉ là em nhớ đến thời điểm trước kia ở trường học.

Khi đó Trí Viễn ca cũng không bận như vậy, thường xuyên có thể gặp mặt.

Khi đó thật vui vẻ."
Lâm Lộc miễn cưỡng cười cười, tự mình lấy áo sơmi mặc lại.

Đã từng tốt đẹp bao nhiêu, hiện tại trong lòng liền có bao nhiêu khó chịu.

Rốt cuộc, người bị vứt bỏ, là chính cậu.
"Khi đó vui vẻ, lúc sau thì sao? Sau này không vui? Hửm?"
Âm thanh Ninh Trí Viễn mang theo chút áp bách.

Lâm Lộc rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
"Sau này......!Sau này cũng vui vẻ.

Thời điểm có thể nhìn thấy Trí Viễn, liền rất vui vẻ."
Mặt mày Ninh Trí Viễn hơi chút thả lỏng, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Hắn cũng không nói nhiều, đeo cà vạt, mặc âu phục, gọi điện thoại cho Tiểu Chu.
"Lái xe đến dưới lầu chờ tôi."
Lúc sau, hắn quay đầu, nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái.
Lâm Lộc nắm chặt vạtáo sơmi, mắt trông mong nhìn hắn.

Biểu tình kia, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ khóc ra tới.
Một bộ dáng chó con thảm thương bị chủ nhân vứt bỏ, hoảng loạn trong lòng đều viết ở trên mặt.
Ninh Trí Viễn nhướng mày hỏi.
"Cậu thất thần cái gì?"
"......"
"Tôi muốn đi mở họp với phóng viên.

Cậu nếu là muốn đi cùng, liền lập tức chuẩn bị đi."
"Thật sao?"
Lâm Lộc sửng sốt, trên mặt tức khắc sáng lên.
"Em có thể đi cùng Trí Viễn ca sao?"
"Tôi đã hỏi qua bác sĩ, cậu có thể xuất viện."
Ninh Trí Viễn lại liếc cậu một cái.
"Như thế nào.

Cậu còn cảm thấy không quá thoải mái, muốn nghỉ ngơi một đêm nữa?"
"Không, không có.....Em muốn xuất viện!"
Lâm Lộc nhảy xuống giường bệnh, đầu gối lại là mềm nhũn, truyền đến từng trận đau đớn, làm cậu cắn môi.

Nhưng cậu cứng rắn chống đỡ lấy mép giường đứng lên, nỗ lực hướng về phía Ninh Trí Viễn cười tươi.
"Trí Viễn ca, em không có việc gì! Em, em có thể đi cùng anh sao?"
"......"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn có chút khó coi.
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên thấp thỏm lên.

Không được sao? Trí Viễn ca có phải thay đổi chủ ý rồi không......!Nhưng cậu thật sự không muốn một mình, ở lại bệnh viện này qua đêm......
Ninh Trí Viễn không nói chuyện.

Lâm Lộc nhìn thấy hắn đi bước một bước đến gần, đột nhiên cúi người về phía mình.

Gương mặt anh tuấn mặt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, làm Lâm Lộc tim đập luống cuống ba phần.
"Trí Viễn ca?"
Ninh Trí Viễn mở hai tay ra, đem Lâm Lộc toàn bộ chặn ngang bế lên, ngồi dậy.

Đột nhiên liền tựa ở trong lòng ngực hắn, Lâm Lộc rõ ràng không thể phản ứng lại đây, thân mình một tránh, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Đừng lộn xộn!"
Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ, toàn bộ người Lâm Lộc dán ở trước ngực hắn.

Cách quần áo cũng có thể nghe tiếng tim hắn đập.

Lặng lẽ nâng mắt lên, chỉ có thể nhìn đến đường cong rõ ràng ở hàm dưới, cùng một đôi môi mỏng lãnh đạm.
Ninh Trí Viễn đi đến trước cửa phòng bệnh, ngừng lại.

Hắn cúi đầu, Lâm Lộc ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện một lát, Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà cúi đầu khẽ cắn cái mũi Lâm Lộc một chút.
"Còn chờ cái gì đâu? Không biết mở cửa một chút sao?"
"A, được......"
Lâm Lộc lúc này mới ý thức được Ninh Trí Viễn đang ôm mình, căn bản không thể ra tay.

Cậu nhanh chóng mở cửa, lúc này mới phát giác chính mình quá khẩn trương, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Hai người liền bế công chúa như vậy đi ra hành lang.
Đối diện đi tới là một y ta, nhìn thấy tình cảnh này kinh ngạc cực kỳ, sổ ca bệnh trong tay lập tức rơi xuống đất.

Nhưng cô đều không nhặt lên, đôi mắt không dời mắt mà nhìn chằm chằm hai người.
Không riêng gì cô.

Ninh Trí Viễn Lâm Lộc có thể cảm giác được bên ven đường trải qua mỗi người đều đang nhìn bọn họ, trên mặt càng thêm đỏ hồng.
"Trí Viễn ca, anh thả em xuống đi.

Em có thể tự đi......"
"Cậu đi chậm."
"Nhưng rất nhiều người nhìn."
"Cậu sợ bị nhìn?"
Ninh Trí Viễn lấy âu phục kéo kéo, ngăn che đi nửa bên mặt Lâm Lộc.
"Như vậy bọn họ liền nhìn không thấy nữa."
Trước mắt bị một tầng vải dệt bịt kín, ánh sáng mơ màng, không khí cũng ái muội theo không rõ.

Lâm Lộc có loại ảo giác, giống như xung quanh không có người khác, chỉ có hai người cậu và Ninh Trí Viễn.
Hành lang ngắn ngủi, cậu lại cảm giác giống như đi rất dài.

Thẳng đến khi hai người quẹo một đường, xuống phía dưới từng đợt xóc nảy, cậu phản ứng lại đây.

Đây là thang bộ?
"Vì cái gì không đi thang máy?"
Không chờ hỏi xong, Ninh Trí Viễn đã nói.
"Thang máy nhiều người."
"A? Thế thì sao? Trí Viễn ca, em không rõ......"
"Cậu không phải sợ bị nhìn thấy sao?"
Không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu, Ninh Trí Viễn bước chân càng nhanh hơn.

Lâm Lộc không hiểu lý do trên mặt lại nóng lên.

Một lát sau, cậu mới nhỏ giọng nói.
"Nhưng mà Trí Viễn ca anh ôm em, nanegj như vậy, còn phải đi thang bộ lâu như vậy.

Em sợ anh sẽ mệt."
"Cậu thì có thể nặng bao nhiêu?"
Ninh Trí Viễn cười mắng một tiếng.

Mắt thấy Lâm Lộc còn muốn nói chuyện, hắn lại mở miệng nói.
"Im lặng chút.

Ôm cậu tôi sẽ không mệt, nhưng cậu nói nhiều quá tôi cảm thấy phiền.

Cậu lại nói mấy điều vô nghĩa như vậy nữa, tôi liền ném cậu xuống."
Lúc sau, từ thang bộ đến bãi đỗ xe, lại đến trong chiếc xe Bentley màu xám bạc kia, Lâm Lộc một câu cũng chưa dám lại nói.
Thật mau, xe di chuyển tới tuyến đường chính, cách trung tâm tập đoàn Ninh thị chưa tới một cây số.

Ninh Trí Viễn phân phó tài xế.
"Dừng cửa sau đi."
"Cửa sau?"
Tiểu Chu thất thần.
Thường lui tới, Ninh Trí Viễn mở cuộc họp báo phóng viên tụ đến, đều là từ trước cửa chính xuyên qua biển người mà vào.

Không riêng chỉ có phóng viên bên kinh tế tài chính, còn tụ tập không ít phóng viên bên giới giải trí, thậm chí còn có fan giơ bảng đèn...Thế trận kia, so với thần tượng ra phố đều thanh thế to lớn hơn.
Như thế nào hôm nay, thái độ Ninh tổng khác thường, muốn đi từ cửa sau?
"Ừ, cửa sau."
Ninh Trí Viễn lại không có ý tứ giải thích ho hắn, tự về phía sau ghê như cũ, nhắm mắt dưỡng thần.

Một bàn tay hắn ôm ở bả vai Lâm Lộc, đem hắn kéo vào lồng ngực mình.
Thật mau, xe ngừng.
Tiểu Chu bước xuống xe trước, mới mở cửa xe ra.
Ninh Trí Viễn lại không động.
Hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy được không ít gương mặt quen thuộc.

Ngoại trừ Tiểu Chu trợ lý bên mình thời tiết nào cũng có mặt, tổng bộ văn phòng Ninh thị, còn có một đội ngũ thư ký.

Những người này đều ở một tầng văn phòng công tác với Ninh Trí Viễn.

Lúc trước Bạch Vụ nháo ra một tràng kia, nhóm người này nhìn từ đầu đến đuôi.
"Ninh tổng! Ngài tới rồi?"
"Chào Ninh tổng!"
"Ninh tổng, phía trước đều bố trí tốt, tài liệu cũng đều phát xuống.

Chỉ chờ ngài lên đài, phóng viên sẽ liền có thể bắt đầu rồi!"
Một trận ồn ào thăm hỏi, Ninh Trí Viễn hơi hơi gật đầu.

Giờ phút này cửa xe mới mở rộng ra, nhất cử nhất động của hắn, tất cả mọi người nhìn đến rõ ràng.
Hắn đột nhiên xoay người, đè cằm Lâm Lộc lại, dùng sức hôn xuống.
"Ô ô......"
Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị Ninh Trí Viễn ấn dựa ở trên ghế da, trong ánh mắt nổi lên một tầng sương mù.

Ninh Trí Viễn gặm cắn hung ác, lại rất mau tách ra, chỉ ở trên môi cậu lưu lại dấu vết sưng đỏ.
"Ngoan ngoãn ở trong xe chờ tôi."
Dứt lời, Ninh Trí Viễn cất bước xuống xe, tùy tay cởi áo gió bên ngoài ra, ném cho Lâm Lộc.
"Nơi này lạnh, mặc quần áo vào."
Sau đó hắn ở ánh mắt mọi người phảng phất như bị sét đánh, đi nhanh đến hướng hội trường.
Để lại những người đó nhóm trợ lý văn phòng trợ lý, một đám trao đổi án mắt phức tạp.

Không phải nói Lâm Lộc đã hoàn toàn thất sủng sao, hiện tại Ninh tổng độc sủng một người chính là Bạch tiên sinh?
Một ngày kia, Ninh tổng chính là một chút thể diện cũng không để lại cho Lâm Lộc!
Nhưng hôm nay......
Anh mắt mọi người đều xoắn xuýt nhìn vào trong xe.

Lâm Lộc lại hồn nhiên bất giác.

Cậu thật cẩn thận lấy áo Ninh Trí Viễn phủ thêm trên bả vai, đem chính mình khóa lại bên trong.
Trên quần áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Ninh Trí Viễn, là hương thơm mà Lâm Lộc.

Lâm Lộc nheo mắt lại, đem mặt cũng tiến đến bên chiếc áo, nhẹ nhàng cọ cọ.
Mà ngoài cửa xe, đám người tinh thông cùng nhóm ký thư nhìn mặt đoán ý phân tích tình thế trước mắt xong rồi, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm hành động của Lâm Lộc.
Trên người cậu, đó là áo ngoài của Ninh tổng......!Hơn nữa cái áo sơ mi trên người cậu kia, cùng với kích cỡ này....!Hay là, cái này cũng là áo sơ mi của Ninh tổng?!
Ninh tổng kiêng kị ai không biết? Đừng nói là quần áo bên người, chỉ là bút máy hắn dùng qua đều khôg cho người khác chạm vào một chút! Liền tùy tay viết qua trang giấy đều phải dùng máy cắt giấy hủy bỏ, mỗi lần đi công tác đều phải mua sắm trọn bộ khăn trải giường, chăn, vật dụng hàng ngày.

Chẳng lẽ Lâm Lộc chẳng những một lần nữa trở lại vị trí này, lại còn có đặc quyền này, có thể làm Ninh tổng vì cậu phá đi lệ thường của mình?
Cơ hồ là đồng thời, vài thư ký xông về phía trước tiến đến, thanh âm mỗi người kaij nhiệt tình hơn người trước.
"Lâm tiên sinh, ngài có yêu cầu gì phân phó, kêu tôi là được rồi! Tôi đứng đợi ở bên này, lúc nào cũng rảnh!"
"Lâm tiên sinh, trong xe có phải có hơi buồn không? Bên kia phòng khách còn trống, ngài muốn qua bên đó nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Lâm tiên sinh......"
"Được rồi được rồi!"
Một tiếng không kiên nhẫn trách cứ, là Tiểu Chu ném một đống tư liệu trải qua.
"Lâm ca bên này có Ninh tổng an bài, các ngươi đi phía nói cái gì? Bản chức công tác đều đã làm xong chưa? Chạy nhanh đi đem tài liệu đã phát!"
Hắn trừng đôi mắt, hết sức uy phong.

Một đám người cũng không dám nhiều lời, ngượng ngùng rời đi.
"Lâm ca, đừng để ý bọn họ."
Tiểu Chu cong lưng, thuận tay đóng cửa xe lại.
"Ninh tổng bên kia, họp ít nhất cũng mất hai giờ đồng hồ.

Anh nếu đợi nhàm chán, kêu tài xế đưa anh ra ngoài đi dạo.

Mua đồ gì cứ nói tài xế quẹt thẻ của Ninh tổng.

Chờ đến khi tan họp, em sẽ gọi điện thoại cho anh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.