Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 43: Dần thay đổi




Tống Chân sửng sốt, cả người bất động. 

Cằm Trúc Tuế đặt trên vai nàng, cô cũng không đè nặng lên người Tống Chân, nhưng khi hít thở vẫn có cảm giác hiện diện mạnh mẽ.

Ngón tay của Trúc Tuế trượt từ dưới lên trên.

Đai lưng đã được mở ra, lòng bàn tay không còn cảm nhận được vật cản, sờ qua rất mịn màng, kết hợp với lớp vải lụa càng tăng thêm cảm xúc.  

Yết hầu Tống Chân trượt xuống, cổ họng trở nên khô khốc.

Nàng vừa cử động, Trúc Tuế đã dùng hai tay ấn vai nàng lại, cằm vẫn tựa trên vai nàng, hàng mi dài rũ xuống, cụp mắt gằn từng chữ nói, "Đừng nhúc nhích, em lấy ra giúp chị."

Mỗi chữ Tống Chân đều hiểu, nhưng khi ghép lại, đầu óc nàng rỗng tuếch.

Trúc Tuế hướng mắt nhìn xuống, nàng cảm thấy xương quai xanh của mình cũng bị hơi thở nóng bỏng quét qua, nóng như muốn thiêu đốt đến tận xương.

Trúc Tuế đưa tay móc lấy đai lưng không thuộc về váy ngủ rồi kéo ra bên ngoài, áo lót ren Pháp mềm mại dần dần hiện ra trước mắt cô, màu đen, chạm rỗng, tất cả đều là ren, không có gọng thép, mỏng manh.

Cởi bỏ dây đeo vai bên trái đai lưng, ánh mắt Trúc Tuế tối đi, cô bỗng nhiên có hơi hối hận.

Phong cách ăn mặc trước giờ của Tống Chân luôn chú trọng đến sự thoải mái, nhưng cô không ngờ tới, nếu biết là loại nửa trong suốt này, cô hẳn là nên trực tiếp cởi đồ ngủ của nàng ra mới đúng, mặc loại ren không che được gì này thì hai điểm hồng nhạt trên cơ thể Tống Chân có lẽ cũng không thể che được. 

Nửa lộ nửa không, muốn cự còn nghênh điểm xuyết trên người...

Chỉ nghĩ đến đó, Trúc Tuế cố gắng hết sức kiềm lại, tiếp tục vừa không cho Tống Chân mặc lại nội y, vừa cởi nó ra.

Dây đeo vai bên phải được tháo ra, Trúc Tuế dùng tay cầm lấy một bên, nhẹ nhàng kéo áo lót của Tống Chân ra khỏi váy ngủ. 

Đúng như cô dự đoán, tất cả đều làm bằng ren, vừa nhẹ vừa mỏng, không che đậy được gì.

Trúc Tuế không nhịn được lấy tay ngón tay chà xát mặt trong của áo, Tống Chân ngẩn người, ngây ngốc hỏi, "Em, em đang làm gì vậy?"

Hỏi xong thì suýt chút nữa cắn đứt lưỡi.

Đầu óc nàng đâu, não của nàng cũng bị Trúc Tuế tháo ra theo áo lót rồi hả!

Trúc Tuế rũ mắt, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, "Em muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chị trên đó."

Dừng một chút, Trúc Tuế hỏi nàng, "Nếu em nói em còn muốn ngửi thì chị có cảm thấy rất biế.n thái không?" 

Nghĩ đến cảnh Trúc Tuế đưa mảnh vải màu đen này lên mũi ngửi, Tống Chân thở không nổi, nàng đưa tay muốn chộp lại, Trúc Tuế giơ cánh tay dài lên, không bắt được, cả người Tống Chân đều nhuộm lên một tầng đỏ bừng, cầu xin thương xót nói, "Tha cho chị đi!"

Trúc Tuế không nói lời nào, cũng không biết nhìn thấy cái gì, lại cúi đầu xuống, lần này hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề. 

Tống Chân theo tầm mắt của đối phương nhìn xuống, trên bộ váy ngủ hồng màu hồng nhạt, hai bên phồng lên rõ ràng, nàng... nàng...

Trúc Tuế nhẹ giọng thuật lại, "Chị, nó đang nhô lên kìa."

Chút lý trí cuối cùng của Tống Chân đã bị mấy lời này thiêu cháy.

Tống Chân đưa tay định che đi, nhưng còn chưa kịp giơ tay lên, Trúc Tuế đã từ phía sau ôm lấy, hạn chế mọi cử động của nàng.

Ánh mắt Trúc Tuế cứ dán chặt lên người nàng như này, nàng... Tống Chân cảm thấy mình giống như một con tôm luộc, có lẽ là do xấu hổ, làn da đỏ bừng từ trong ra ngoài.

Trúc Tuế vùi mặt trên vai Tống Chân, có chút làm nũng, lại có phần oán giận nói, "Em thật sự muốn nếm thử."

Tống Chân, có thể là, giống như là, muốn khóc.

Trong hai mắt ngấn nước, rất đáng thương.

Không nghe được lời hồi đáp, Trúc Tuế cũng không quá đáng, nhỏ giọng dỗ dành, hỏi, "Vậy chị có thể hôn em được không? Nếu chị chủ động thì em sẽ thả chị ra, có được không?"

So với nếm thử... Tất nhiên, Tống Chân sẽ không chút do dự chọn cái sau.

Giữa môi răng vang ra tiếng nước nhỏ vụn.

Trúc Tuế không ép Tống Chân, đó là nụ hôn nhẹ nhàng do Tống Chân dẫn dắt.

Trúc Tuế nói được thì làm được, sau khi hôn xong, cô thả tay ra đi tắt đèn, khi vòng về Tống Chân đã cuộn mình trong chăn, Trúc Tuế cũng chui vào trong chăn, tắt đèn tường đi.

Chăn rất lớn, chuyện Tống Chân lo lắng cũng không xảy ra, hai người phân ranh giới rõ ràng, không gian giữa cả hai có thể đủ cho thêm một người nằm.

Trong tâm trí Trúc Tuế như có ngọn lửa đang bùng cháy, trong chốc lát không thể dập tắt.

Chỉ một cái hôn chủ động của Tống Chân là không đủ, rất không đủ.

Hai người đều có mối bận tâm của riêng mình, nhưng một lúc sau Tống Chân lại quên mất chuyện này, nghĩ tới những việc đã xảy ra mấy ngày nay, trằn trọc một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng, "Em ngủ rồi à?"

Trong bóng đêm, nghe thấy một tiếng trả lời rất nhỏ, "Vẫn chưa."

Tống Chân chân thành nói: "Mấy ngày này đã làm phiền em rồi."

Trúc Tuế không nói lời nào.

Tống Chân thở dài một hơi, dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt, tiếp tục nói, "Thật sự rất cảm ơn em, nếu không có em thì có lẽ chị đã rất khó xử." 

Trúc Tuế vẫn không nói tiếng nào.

Tống Chân buông tay xuống, trong bóng tối, đôi mắt hạnh vẫn sáng ngời như ẩn chứa những vì sao.

"Bố chị sẽ ở đây mấy ngày, cũng không lâu lắm đâu, nếu như có gì phiền đến em thì em hãy nói với chị..."

Nói được vài câu, chỉ có giọng nói của bản thân huyên thuyên, Tống Chân có hơi xấu hổ, "Những gì chị nói rất nhàm chán có đúng không, nhưng chị thật sự muốn cảm ơn em một chút."

Dừng một chút, âm thanh nhẹ nhàng bay bổng, cũng không biết là đang nói với Trúc Tuế hay là nói với chính mình, "Có đôi lúc, chị cảm thấy gặp được em tựa như một giấc mộng vậy, rất khó tin."

Còn không giống một giấc mộng sao? Trúc Tuế cứu nàng, tránh cho nàng bị nhiều Alpha cấp thấp khác tranh nhau đánh dấu.

Sau đó, khi vết đánh dấu sắp mất đi hiệu lực, cả hai lại lần nữa gặp nhau.

Loại gặp gỡ này quá trùng hợp, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "duyên phận" để hình dung.

Thường ngày Tống Chân cũng rất tốt đẹp, nàng có một công việc đáng ghen tị ở Đại học Quân y, trong sinh hoạt hằng ngày cũng không có gì phải sầu lo.

Nhưng không hiểu vì cớ gì tại lúc bản thân khốn đốn nhất, nàng lại gặp Trúc Tuế, cô là một Alpha cấp S, là con cháu thế gia...

Tuổi còn trẻ, chưa lập gia đình, chưa kể ngoại hình xuất chúng, còn lập được rất nhiều thành tích quân sự lẫy lừng, bắt đầu từ thiếu úy, vượt qua Trình Lang thăng lên Trung tá, chưa cần nói đến trong gia đình bình thường, chỉ xét ở trong các nhà quyền thế, ở thế hệ này, Trúc Tuế là người nổi bật nhất trong tất cả.

Chính Trúc Tuế cũng mang theo cho bản thân màu sắc ảo mộng.

Nếu cô nghe theo sự sắp đặt của gia đình, sợ là thiếu nam thiếu nữ Omega của thế gia ở Quân khu I ai ai cũng đều muốn gả cho cô...

Trúc Tuế giống như một ngôi sao sáng rơi vào trong vòng tay của Tống Chân, từ ngày đầu tiên Tống Chân đã cảm thấy choáng váng, cho đến tận bây giờ, mặc dù biết có lợi ích ở đằng sau, nhưng có những lúc nàng vẫn sẽ bị ánh sáng của cô chiếu đến, không thể không tán thưởng cho sự rực rỡ này.

Trúc Tuế vẫn không đáp lời, không hiểu sao Tống Chân bỗng dưng có chút mất mát, hỏi lại, "Em ngủ rồi à?"

Nếu Trúc Tuế vẫn không trả lời, thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng Trúc Tuế lại nhanh chóng đáp lại, "Chưa."

Tống Chân xấu hổ cười gượng, "Những cái chị nói nhàm chán lắm đúng không..."

Buổi tối mà cứ nói tới nói lui như vậy rất phiền người khác.

Trúc Tuế quay lại, "Ừm, đúng là rất nhàm chán."

Tống Chân ngơ ngẩn.

Trúc Tuế trong tư thế ngủ đoan chính nghiêng người sang, hơi khàn giọng hỏi, "Em làm nhiều như vậy, nhưng chị chỉ cảm ơn ngoài miệng, còn không nhàm chán sao được?"

Cái này...

Trúc Tuế sát gần hơn một chút, giọng điệu dỗ dành, lại có chút mê hoặc hỏi, "Chỉ nói miệng như vậy rất nhàm chán, nếu chị thật sự muốn cảm ơn, vậy thì phải dùng hành động mới có thành ý, có đúng không, chị?"

"Em, em muốn..." Tống Chân nói lắp.

Trúc Tuế rất thẳng thắn thành khẩn, mặt dày mày dạn nói, "Em vẫn luôn nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, không thể quên được... Lúc trong kỳ đ.ộng tình, em ấn eo chị, chị còn đẩy chúng nó vào miệng em, khóc lóc nói thoải mái..." (>///<)

3

Tống Chân muốn qua đời ngay tại chỗ, đây là kiểu hành quyết công khai gì vậy!

"Cái em muốn rất nhiều, chị chắn chắn không thể thỏa mãn được em, nhưng cho dù chị làm được tới mức độ nào, em cũng sẽ tôn trọng chị, có được không?"

Dừng một chút, Trúc Tuế rũ mắt, "Em sẽ không cử động, chị tới đây được không, AO đã đánh dấu nhau rất thích tiếp xúc với đối phương, chị thương em một chút nhé."

Có chút ý tứ làm nũng, giọng điệu mềm mại làm Tống Chân không thể từ chối.

Lát sau, Tống Chân mò lại gần, Trúc Tuế đưa tay ra, Tống Chân tự nhiên cuộn tròn trong lòng cô.

Nàng ngửa đầu lên, chủ động hôn Trúc Tuế, lại bị Trúc Tuế ngậm lấy lưỡi, cảm thấy choáng váng đầu óc.

Tay Trúc Tuế đặt bên eo nàng, Tống Chân không từ chối, Trúc Tuế cách một lớp vải lụa xoa xoa, Tống Chân không khỏi nức nở.

Trúc Tuế muốn đưa tay lên, nhưng Tống Chân đã đè lại.

Tống Chân tựa trán lên xương quai xanh của đối phương, bối rối nói, "Là như vậy."

Trúc Tuế đã hiểu, mức độ Tống Chân có thể làm được hiện tại là như vậy.

Trúc Tuế cũng không ép nàng, đặt cằm lên đầu Tống Chân, Trúc Tuế nhẹ giọng nói, "Chị thơm quá đi, mùi vị thật ngọt ngào."

Tống Chân đã giải phóng Pheromone.

Tống Chân được khen đến thẹn thùng, Trúc Tuế thấy tốt liền thôi, ôm lấy nàng, cũng thoải mái phát ra một ít Pheromone, giọng điệu mệt mỏi nói, "Ngủ đi."

Được mùi thơm mát lạnh bao bọc, ngay lúc Tống Chân cảm thấy mơ mơ màng mang, bên tai lại vang lên một âm thanh rất nhỏ, "Gặp được chị đối với em cũng giống như một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà em không bao giờ muốn tỉnh lại."

Tống Chân muốn đáp lời, nhưng nàng quá mệt mỏi, không biết những gì mình nghe được có phải là sự thật hay không, cũng không biết mình có nên đáp lời hay không, dần dần chìm vào bóng tối...

Trong bóng tối, có ai đó đã đặt lên trán nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, cái chạm rất nhẹ nhàng, giống như rất trân quý. 

*

"Con bé đâu?"

"Chị hai đang nhốt mình trong phòng."

Sau khi có được câu trả lời, Đồng Nhu cũng không nể mặt, lập tức kêu quản gia lấy chìa khóa, cưỡng chế mở cửa phòng của Đồng Hướng Lộ.

Vừa mới từ Quân khu III trở về đã thấy Đồng Hướng Lộ mất bình tĩnh, Đồng Nhu tức giận vô cùng.

Cửa phòng mở ra, Đồng Hướng Lộ đang ngồi trong phòng nghịch máy chơi game, vẻ mặt buồn bực.

Từ trước đến nay Đồng Nhu luôn nói chuyện như mưa nhẹ ngày xuân, không dễ dàng nổi giận, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bà nổi giận, ba chị em đều rất sợ Đồng Nhu.

"Còn ngồi đây chơi game, cơm nước không ăn, để Tiểu Khang lo lắng cho con, giỏi lắm!"

Đồng Hướng Lộ bỏ máy chơi game xuống, cúi đầu, sắc mặt không tốt nói: "Đây là phòng của con."

Đồng Nhu: "Cũng là nhà của mẹ."

Đồng Hướng Lộ sững người, Đồng Nhu cũng không quan tâm tâm tình nàng thế nào, nói thẳng, "Phu nhân Brown không sao, đã xuất viện, khoa Tuyến tố Quân khu I lập công, được khen thưởng chiến công hạng hai, rắc rối do con gây ra, Viện trưởng Quân khu I hỏi có muốn cùng nhau trao thưởng không, đương nhiên mẹ không muốn nên từ chối rồi."

Đồng Hướng Lộ đột nhiên trợn to mắt, có vẻ rất không phục, ném máy chơi game đi, "Nhưng rõ ràng là con giúp cô ấy mang thai đến tháng thứ năm..."

"Đúng vậy, con cũng là người làm người ta nguy hiểm đến tính mạng không phải à!"

Đồng Hướng Lộ cắn môi, ngừng nói, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

"Khoa Tuyến tố Quân khu I vẫn luôn không muốn giao lưu với chúng ta, mẹ cũng không biết tiến độ của bọn họ đã tới đâu, nhưng lần này tới Quân khu I mẹ cũng nghe ngóng được một tin tức quan trọng khác, khi nhóm hai của khoa Tuyến tố được thành lập có đảm bảo rằng họ sẽ tạo ra được thành quả trong vào nửa năm tới và thuốc ổn định sẽ được đưa vào thử nghiệm lâm sàng..."

"Cái gì! Sao có thể!!" Đồng Hướng Lộ không thể tin trợn to hai mắt phản bác lại. 

"Con đừng có hét vào mặt mẹ, mẹ còn chưa nhìn thấy người, làm sao biết được có thể hay không thể!"

Đồng Hướng Lộ nghẹn giọng.

Đồng Vân sau lưng Đồng Nhu liên tục nháy mắt ra hiệu với Đồng Hướng Lộ, ám chỉ tâm trạng của mẹ đang không tốt, bảo Đồng Hướng Lộ ngoan ngoãn một chút.

Đồng Nhu xoa bóp thái dương, thẳng thắn nói, "Nhà chúng ta không nuôi kẻ vô dụng, chẳng qua chỉ là cái bằng sáng chế mà thôi, Brown tiên sinh không kiện con là tốt rồi, nếu con không cam tâm, muốn làm mình làm mẩy thì cút ra khỏi nhà, đừng ở trước mặt mẹ la lối khóc lóc!" 

Đồng Nhu: "Dọn đi rồi thì dự án này cũng không cần con nữa, giao cho chị của con, bên viện sẽ phân công lại."

"Đến lúc đó con muốn suy sụp ở đâu, suy sụp bao nhiêu thì tùy con!"

Đồng Hướng Lộ trợn to mắt, "Con vẫn luôn đi theo dự án, hơn nữa, con cũng đã rất cực khổ..."

"Vậy thì nhanh lấy lại tinh thần, đừng cư xử như đứa con nít chưa trải việc đời nữa, từ nhỏ đến lớn con luôn là người có thiên phú tốt nhất, trong nhà cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với con, lần này con gây ra chuyện lớn như vậy, mẹ và mọi người cũng đã giúp con giải quyết, con còn muốn cái gì nữa!"

Đồng Hướng Lộ bị mắng đến chết lặng.

Đồng Nhu hít sâu một hơi, gằn từng chứ nói, "Mẹ cho con thời gian một ngày, nếu không muốn Quân khu I vượt mặt, vậy thì đứng dậy đi xin lỗi mọi người, tăng ca làm thêm giờ, năng lượng tinh thần gì đó đều đặt hết lên nghiên cứu khoa học cho mẹ, sau đó nghĩ biện pháp thăm dò Quân khu I xem sao."

"Còn nếu con muốn tiếp tục như thế thì dọn ra khỏi nhà đi, mẹ không có đứa con gái như vậy!"

Lúc này Đồng Nhu thật sự rất tức giận, nói xong cũng không thèm nhìn Đồng Hướng Lộ, xoay người rời đi.

Đồng Hướng Lộ bị nói như vậy rất khó chịu, vẻ mặt quật cường lau nước mắt. 

Đồng Vân cũng biết em gái mình dạo gần đây bị người ta khinh bỉ tàn nhẫn, vậy nên Đồng Nhu vừa đi, cô nhanh chóng đóng cửa lại đi đến khuyên bảo.

*

Trình Lang mơ thấy Tống Chân lúc học cấp ba. 

Nhỏ nhắn, trắng trẻo, mắt hạnh nhân, tính tình nhã nhặn lịch sự, cô lúc nào cũng thích chọc ghẹo đối phương.

Khi đến kỳ thi, thành tích học tập năm đầu cấp ba của Trình Lang rất bình thường, còn Tống Chân thì lần nào cũng đứng nhất, cuối kỳ năm đó vì giảng bài cho Trình Lang mà nàng khàn cả giọng, Trình Lang rất đau lòng, vì vậy mới bắt đầu nỗ lực phấn đấu...

Sau năm đầu, cả hai luôn thay phiên nhau chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai trên bảng xếp hạng của lớp.

Đến đại hội thể thao, cô bị sốt, Tống Chân vốn là người không thích vận động đã thay cô chạy 1000 mét, chạy xong nàng nôn mửa đến tối tăm trời đất, thế là cả hai phải cùng nhau uống thuốc...

Tống Chân thoạt nhìn là rất dịu dàng hiền lành, nhưng thật ra sâu thẳm trong xương cốt, nàng là một con người vô cùng có chính kiến của riêng mình. 

Năm học thứ hai, Trình Lang không kìm nén được nữa, thổ lộ với Tống Chân, viết bức thư tình dở khóc dở cười đầu tiên.

Chỉ có một dòng, khi viết nó cô thật sự rất chân thành, bây giờ nhớ lại luôn cảm thấy xấu hổ ——

【 Cậu là trận mưa rào trong những tháng năm khô hạn của tớ, cậu tràn trề vô tư vui vẻ, làm tớ sinh bệnh mãi không thôi 】

Đưa cho Tống Chân, Tống Chân đọc xong cũng đỏ mặt.

Sau đó, hai người ở bên nhau.

Năm thứ ba, Trình Lang khăng khăng muốn buổi tối cùng nhau đi dạo trên sân thể dục, kết quả là hai người bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang hiện trường lần hẹn hò đầu tiên.

Bị báo phụ huynh, muốn phụ huynh bảo cả hai chia tay.

Trình Lang lo lắng, kết quả là vào ngày báo phụ huynh, Tống Chân đã nói lý với bọn họ, nàng nói từ năm thứ hai cả hai đã ở bên nhau, cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện học tập, nhưng nếu chia tay thì có khả năng sẽ vì đau khổ mà không gượng dậy nổi, đó cũng là lần đầu tiên Trình Lang chứng kiến sự cố chấp, không sợ quyền uy của Tống Chân.

Tống Chân có lý do hợp lý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, phụ huynh và giáo viên đều bị kéo theo suy nghĩ của nàng, cuối cùng họ không làm gì cả, chỉ nói tùy thuộc vào điểm số.

Điểm của hai người chưa bao tụt dốc.

Phụ huynh và giáo viên cũng không nhắc lại việc này nữa...

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm cũng bắt gặp một lần, Trình Lang muốn buông tay, Tống Chân lại nắm tay cô đi lướt qua người giáo viên chủ nhiệm, không ai ngờ bóng dáng nhỏ bé của cô học sinh ngoan Tống Chân có một ngày sẽ trở nên kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.

Lên đại học, cả hai vào cùng một trường.

Tản bộ dưới gốc cây ngô đồng, hôn nhau dưới ánh trăng trên sân thể dục, sóng vai nhau chạy về ký túc xá với nụ cười trên môi vào ngày đông tuyết rơi đầy trời...

Trình Lang tỉnh lại với cảm xúc rối bời trong đêm tối.

Hôm qua, bố Tống đã biết chuyện của cô và Đồng Hướng Lộ...

Đã qua nửa đêm, Tống Chân và bố Tống vẫn không trả lời điện thoại của Trình Lang.

Quá khứ trong cơn mơ vẫn ngọt ngào như cũ, nhưng hiện thực lại rách nát, lộn xộn, khó chấp nhận.

Cậu là trận mưa rào trong những tháng năm khô hạn của tớ, cậu tràn trề vô tư vui vẻ...

Cho đến bây giờ, Trình Lang vẫn bị cơn mưa này làm cho sinh bệnh mãi không thôi...

Nếu ngay cả bố Tống cũng không được, thì cô cũng không biết làm sao, không biết làm sao để vãn hồi, dường như từ khi trở về nước, mỗi khi cô cho rằng hành động của mình đã an toàn, thì lại thêm một lần đẩy Tống Chân ra xa. Lúc này, cô đã không nhìn thấy bất cứ khả năng nào để cả hai về bên nhau lần nữa.

Biểu hiện không sợ hãi của Tống Chân khi đối mặt với chủ nhiệm lúc cấp ba giờ đây đã được dùng để đối mặt với mình.

Cô sai rồi sao?

Cô sai rồi.

Cô vô cùng sai.

Đến bây giờ, Trình Lang cuối cùng cũng tỉnh táo nhận ra rằng, ngoại trừ thành tâm ăn năn hối lỗi, vứt bỏ cái tôn nghiêm lố bịch của mình, thì có lẽ cô đã không còn cách nào khác để có lại được Tống Chân nữa.

Nhưng vấn đề là, còn có thể sao, thậm chí chỉ cần có một chút thôi...

Một chút thôi cô có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không do dự...

Nhưng mà, thật sự còn có thể không...

Trình Lang đưa tay che mặt lại, nước mắt tích tụ trong lòng đã lâu từ từ chảy ra từ giữa kẽ ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.