Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 3: 3: Say Rượu





"Chân Chân, Tống Chân......"
"Sao em lại ở chỗ này?"
"Em làm sao vậy, em nghe tôi nói......"
Dạ dày trào dâng từng đợt sóng cuộn, Tống Chân khó khăn đỡ khung cửa.
Trình Lang vội vàng khoác tạm quần áo rồi bước tới gần cô, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn để tay lên vai cô, muốn đỡ cô......
Thế nhưng mới vừa chạm vào,
Chát
Tay của Trình Lang bị Tống Chân không chút lưu tình đánh rơi.

Thân thể Trình Lang thuộc dạng tố chất cường A, mu bàn tay lập tức nổi lên vết đỏ, có thể thấy Tống Chân dùng rất nhiều lực.
"Chân Chân, em......"
"Đừng chạm vào tôi!" Tống Chân ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng.
Trình Lang cả kinh giật mình, môi mấp máy, theo bản năng muốn biện minh, "Em nghe tôi nói......"
Bốn chữ được thốt ra khác xa với suy nghĩ của Tống Chân, cô không khóc không nháo, không mất khống chế.

Thay vào đó, cô đứng dậy, không tránh né, nhìn thẳng vào mắt Trình Lang.
Tống Chân là người đặc biệt có chủ kiến.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Trình Lang bị cô nhìn với ánh mắt khác thường, cảm thấy chột dạ.
"Cô nói, tôi nghe." Tống Chân lạnh lùng nói ra từng chữ.
"Tôi......"
Trình Lang há mồm nói mãi không xong được một câu, "Tôi......"
Dưới ánh mắt quá mức trong trẻo của Tống Chân, ý chí cường thế của Trình Lang phút chốc đã biến thành tự ti, lung lay sắp đổ.
Đời người ít nhiều cũng từng gặp qua sóng to gió lớn, Trình Lang cực nhanh trấn định, giải thích: "Đây là sự cố ngoài ý muốn, em....."
Trình Lang chưa kịp dứt lời, Tống Chân ở trước mặt lại lộ ra một nụ cười châm chọc, quá mức châm chọc, còn có chút điên cuồng.
"Ngoài ý muốn sao?" Âm cuối lên cao, tỏ vẻ trào phúng.
Phản ứng này hoàn toàn khác với Tống Chân
Không giống Tống Chân mà Trình Lang biết.
Tống Chân gật đầu, "Được.

Vậy cô nói cho tôi biết, như thế nào là ngoài ý muốn......"
"Không phải cô bảo cần đi báo cáo công việc sao? Làm xong đến khuya mới trở về nhà sao?"
"Mức độ pheromone dày đặc như thế này, hẳn là từ một tiếng trước đã về nhà.

Cô có điều gì trách tôi mà chưa nói.

Điểm mấu chốt, nếu cô chưa từng nghĩ đến việc này, có ai bắt ép được cô sao?"
"Trình Lang, lời cô nói, tôi đều nghe."
Mỗi một từ đều cắn chặt răng gằn ra, Trình Lang bị ánh mắt Tống Chân gắt gao nhìn chằm chằm, tim đập thình thịch......
Muốn nói......!Đương nhiên nói không nên lời, bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt chết lặng.
Không rõ từ khi nào, Trình Lang cử động, duỗi tay kéo Tống Chân, chỉ lặp lại, "Chân Chân, em bình tĩnh một chút, em nghe tôi......"
Những lời này còn chưa nói xong.
Chát --!
Lần này không phải đánh rơi tay Trình Lang, mà là một cái bạt tai.
Cái tát trực tiếp đánh vào mặt Trình Lang, Tống Chân nghiến răng nghiến lợi, dùng hết toàn lực để tát.

Alpha cấp bậc cao bị đánh nghiêng đầu qua một bên, lảo đảo lui về sau một bước nhỏ, mặt không thể tin được.
"Cút!"
Tống Chân bùng nổ, giọng nghẹn ngào.
Thái độ của Tống Chân gây chấn động tinh thần Trình Lang.
Hoảng hốt trong thoáng chốc lại ngẩng đầu, chung cư nơi nào còn bóng dáng Tống Chân.


Ở phía cánh cửa khi đối phương rời khỏi, còn đung đưa qua lại......
*
Tống Chân dựa vào bồn rửa tay trước mặt, nghiêng thân mình.
Ban đầu chỉ là hơi khó chịu.

Tận mắt chứng kiến rõ ràng, tâm của cô dần dần hệt như con tằm ăn theo ý mình, càng nghĩ càng nhớ tới, không thể quên.

Ngược lại, tỉ mỉ từng chi tiết, từ khăn trải giường hoa văn đến độ cong khi ngửa cổ ra sau của cô ả kia......
Thật sự quá ghê tởm.
Sao lại có thể ghê tởm như thế......
Nghĩ tới lại muốn nôn khan.
Không cho ra được cái gì, không thể kiểm soát chính mình.
Hàng mi dài của Tống Chân hơi rũ xuống, lay động, giật không ngừng.
Thời tiết cuối xuân làm khớp xương lưng dễ mỏi, y như tuổi già, chứ cô không mập.

Nôn khan đã lâu, sườn cánh tay chống ở bồn rửa nổi lên gân xanh mờ mờ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Chân chịu đựng đã đủ, cô cố nén sự khó chịu, thẳng đầu, ngửa cổ, che miệng ngăn ý định muốn phun ra.
Trên mu bàn tay có hơi lạnh lướt qua, không biết có phải là nước mắt hay không.
Tống Chân không biết, cũng không có nhu cầu muốn biết.
Tống Chân không rõ cô đã đứng ở đó bao lâu.

Tiếng điện thoại bất chợt vang lên, Tống Chân mới nhận ra, bản thân mình còn ổn.
Nhìn đến là tên của Tả Điềm, Tống Chân nghe máy.
Tả Điềm không hề ý thức được tình huống ở bên này, "Chân Chân, tớ đã về đến nhà.

Cậu cũng về đến nhà rồi chứ?"
"Ừ."
"Vậy.

tớ đây không quấy rầy......"
"Từ từ đã." Tống Chân tận lực làm âm thanh của chính mình bình thường, mới nói: "Ngày mai giúp tớ xin nghỉ."
"Chậc chậc.

Được rồi.

Không thành vấn đề!"
Tống Chân không có tâm trạng nghe đối phương trêu chọc, cúp máy, nhìn vào bóng tối bao la, trước mắt vô định.
Ngay sau đó, cô vặn ra vòi nước để rửa mặt, súc miệng, đơn giản làm sạch.
Tống Chân thu dọn sạch sẽ, cầm lấy túi xách, rời đi.

Cô bước từng bước một tựa như du hồn lang thang trong màn đêm.

Ngoài ý muốn bị hút vào pheromone cao độ của AO, tình trạng thân thể không khoẻ, đầu bị đau, Tống Chân thường phải day huyệt thái dương, tuyến thể sau cổ cũng không thoải mái.
Phần lớn Beta đối với pheromone không có phản ứng, Tống Chân lại tương đối mẫn cảm với nó.

Ngày thường công tác ở phòng hộ thi cô đều hoàn thành thực tốt, đột ngột ngửi phải quá nhiều, tự dưng lại cảm thấy tuyến thể nóng lên.
Tống Chân lắc lắc đầu, cô đã hai mươi tư tuổi, mà thời kỳ mẫn cảm lúc phân hóa thường tới trước hai mươi hai tuổi.

Thật may là không phải......!Làm cô bị kích thích đến choáng váng......
Không nhớ lại trôi qua bao lâu nữa, lần thứ hai đi trở về khu phố mua sắm xa hoa, Tống Chân dừng lại ở một dãy đèn xanh đỏ.

Quán bar Hoàng Hậu.
Trên bảng đèn chữ to rõ ràng, từ kính ngoài nhìn vào trong, một đám người chen chúc xô đẩy.
Tống Chân đưa tay xoa xoa thái dương, hình ảnh kia cứ lặp lại đem cô tra tấn lần nữa.

Do dự một lát, cô quyết định đẩy cửa đi vào mang theo một chuỗi chuông gió rung lên, tiếng vang thanh thúy đinh linh.
*
Nhân viên rót bia lại đưa tay rót vào ly pha lê.
Không khí tại hiện trường có chút gượng gạo.
Trúc Tuế, chính là Alpha cấp S hôm nay đưa Tống Chân ký tên báo cáo.

Hiện tại, cô đã thay quân trang, chỉ mặc mỗi áo sơ mi, cổ áo bỏ cài hai cúc trên cùng, lộ ra cần cổ tinh tế.

Mặc thế này lại có điểm biến hóa, từ một người có khí chất nghiêm cẩn, tựa ở trên cao không thể chạm vào trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
Bất quá, đó chỉ là cảm giác khi người ngoài nhìn vào.

Trúc Tuế không lên tiếng.

Giờ phút này, từ trong mắt bạn tốt, Vinh Thanh Sơn nhìn ra được một tia nguy hiểm.
Vinh Thanh Sơn không tới, hôm nay thanh niên họ Trương cũng sẽ không nhìn mặt anh.

Họ Trương vừa mở miệng liền muốn lôi Trúc nhị tiểu thư lên sàn nhảy Disco.

Tuy Trúc Tuế còn chưa nói gì, nhưng vẻ mặt cô đã có chuyển biến.
Ở đây, ngoại trừ anh chàng họ Trương, ai cũng hiểu rõ ngọn nguồn.

Tất cả mọi người lần lượt trầm mặc.

"Này, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.

Nhị tiểu thư, cô ra nước ngoài đã mấy năm, chắc người trong nhà cũng sốt ruột.

Ở khu này của chúng tôi có rất nhiều Omega cấp bậc cao.

Nhưng nhiều nhất phải nói đến Omega cấp bậc cao ở khu ba.

Đương nhiên, bọn họ đều rất xứng đôi với nhị tiểu thư, hahaha.

"
Chuyện hay không nói lại đi nói chuyện dở, Vinh Thanh Sơn thật sự muốn che mặt.

Chốc lát, anh bắt đầu nghi ngờ, Trúc Tuế bị người trong nhà thúc giục thân cận Omega còn chưa đủ hay sao, mà tên họ Trương còn đi giới thiệu Omega nhà quân nhân nữa......!Có độc!
Nếu đây thật sự là một phỏng đoán, miệng của thanh niên họ Trương này quả thực là đang quét mìn, mấy câu nói ra đều giẫm trúng điểm phát nổ.

Hắn ta vừa nói thêm hai câu, Vinh Thanh Sơn lập tức tưởng tượng ra, phần mộ năm sau của hắn sẽ rất xanh!
Buồn vui của nhân loại không tương thông.

Một đám người khác thường không mở miệng, không quấy nhiễu tới người uống rượu, không liếc mắt một cái chỉ tiếp tục uống nước, thậm chí còn phóng ra một nụ cười đáng khinh, nói: "Nhị tiểu thư có thích Omega nào sao? A cấp S có thật hay không chỉ thích O cấp A?
Vinh Thanh Sơn chụp tay vào mặt mình, không ai cứu, chờ chết đi.

Trúc Tuế lạnh lùng xốc mi mắt.

"Vì cái gì mà người tôi thích phải là Omega, tôi không thể coi trọng Beta à?"
Nguyên nhân xuất phát từ một lý do mà ai cũng biết, trong lòng mọi người đều trầm xuống, không khí phút chốc đóng băng.

"Ha ha ha, sao có thể..." anh chàng họ Trương cho rằng Trúc Tuế đang nói đùa, không ngừng xua tay, cười to.

Tiếng cười này không kéo dài được mấy giây, Trúc Tuế đột nhiên dùng một chân đá vào ghế của tên kia một cước.

Người phục vụ sợ hãi kinh hô.

Vào lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay Trúc Tuế duỗi ra bắt lấy lưng ghế.

Một loạt động tác linh hoạt như nước chảy mây trôi, căn bản không cho người nhìn rõ.

Chờ an tĩnh lại, ba chân ghế dựa đã kênh lên, chỉ còn một chân chạm sàn, nhờ Trúc Tuế cầm chắc, lưng ghế mới giữ được thăng bằng...!
Một cú kích thích mạnh như vậy, trong nháy mắt anh chàng họ Trương tỉnh rượu hơn phân nửa, muốn rút lại câu nói.
Nhưng đã quá muộn, mắt hắn thấy Trúc Tuế cúi người xuống, mặt sát lại gần, từng câu từng chữ hỏi: "Làm sao không có khả năng?"
Bị uy áp của Alpha cấp bậc cao tiếp xúc gần gũi, trong chốc lát, trên thái dương của anh chàng họ Trương chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Còn nữa, hôn sự của Trúc Tuế tôi, ai có thể ép buộc chỉ bằng một câu?" Hai mắt híp lại, tin tức tố cấp S theo sau tràn ra, "Vẫn là nói, cậu cho rằng cậu có tư cách đó sao?"
Thân thể anh chàng họ Trương nhất thời mềm nhũn.

Ở đây toàn cấp A, chỉ có Trúc Tuế là cấp S, khi cô phóng thích tin tức tố, mọi người đều cảm thấy không dễ chịu.

Vinh Thành Sơn bịt chặt mũi của anh, chậm rãi nói: "Cậu ta nói bậy.

Cậu chỉ cần dọa cho hắn sợ.

Trúc nhị, cậu mau thu lại tin tức tố cho tôi.

"
Trúc Tuế nhìn về phía Vinh Thanh Sơn, lại thâm trầm nhìn sang anh chàng họ Trương vài lần, mặt họ Trương chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng thành trắng bệch, cô mới buông tay khỏi ghế.

Bốn chân ghế dựa chạm đất, cuối cùng anh chàng họ Trương cũng được thả lỏng.

Trúc Tuế nhìn xem biểu cảm của tên kia, đem áo khoác ném qua vai, lạnh lùng nói: "Tôi về trước.

Các cậu ở lại cứ tiếp tục."
Nháo đến như vậy, Vinh Thanh Sơn cũng không dám giữ người, chỉ dám nói: "Lần sau uống rượu ngon, tôi sẽ lại gọi cậu tới."
Trúc Tuế đứng thẳng lưng, tay chân dài, dáng người hiên ngang, quay lưng vẫy tay ra sau, "Làm mọi người mất vui.

Hôm nay là tôi không đúng."
Trúc Tuế để lại một câu hướng những người khác thành thật xin lỗi, sau đó liền bỏ đi.
*
Tống Chân uống say đến tám phần, bước chân run run từ quán bar bước ra.
Trên đường, không ngừng có người tới hỏi cô cái gì, cô đều nghe không rõ, chỉ xua tay không đáp.
Đi thẳng vào ngõ nhỏ, gió đêm thổi qua, rốt cuộc cảm giác được sau cổ nóng bỏng lợi hại, Tống Chân mới kinh ngạc phát hiện có chỗ không đúng.
"Tiểu thư, cô......!có phải hay không muốn phân hoá?"
Đột nhiên, một giọng nam xa lạ ở sau lưng vang lên, Tống Chân trừng lớn hai mắt.
*
Đi ra khỏi quán, Trúc Tuế đem áo khoác khoác lên người, thở dài một hơi.
Vừa mới phóng thích pheromone, Trúc Tuế không thể cứ như vậy đi ngoài đường.

Cô chọn một chỗ hẻo lánh, đứng yên, muốn cho gió đêm cuốn đi hương vị áp bách trên người.
Vén tóc sang một bên, Trúc Tuế chuẩn bị kiểm tra tuyến thể, thu hồi pheromone.

Cảm giác được cái gì đó, ánh mắt sắc bén của Trúc Tuế hướng về bức tường phía trước, giống như xuyên qua bức tường.

Dường như có ai đó phân hóa, là một Omega....

Không phải ở mặt ngoài của bức tường này, ở...!Phân biệt trong chốc lát, Trúc Tuế xác định cô và người kia cách nhau ít nhất hai bức tường.

"Ách!" Trúc Tuế nhíu mày.

Mặc dù cô không nghĩ sẽ xen vào chuyện của người khác, nhưng là con cháu nhà AO danh tiếng đều biết ấn di truyền xác suất phân hóa, người này có thể là người cô quen biết, trường hợp xấu hơn chính là nhóc con nhà ai đó.
Lại tới nữa, Trúc Tuế nhìn bức tường cách mình không đến hai mét, bẻ khớp ngón tay.

*
"Cô thơm quá, làm sao có thể...?"
"Đừng tới đây, anh khống chế một chút."
Nghiêng ngả loạng choạng chạy giữa một con ngõ nhỏ, Tống Chân nhìn thấy Alpha nam đang một đường đuổi theo cô, ánh mắt hắn càng ngày càng tan rã, cơ hồ theo bản năng mà tiến lại gần, trong lòng cô tràn đầy bất lực.

Pheromone của O cấp bậc cao, đối với A cấp thấp có sức hấp dẫn trí mạng, khi phân hóa thường xuyên khiến xã hội rối loạn.
Hàng năm tiếp xúc cùng pheromone, Tống Chân còn tưởng do uống rượu nên tâm sinh ảo giác.

Thời khắc này, cô mới phản ứng được chính mình đang trong giai đoạn phân hóa.

Lảo đảo một cái, mắt cá chân liền bị trẹo, đau đớn xuyên tim, Tống Chân càng thêm tuyệt vọng.

"Anh đừng đến đây.

Cưỡng ép đánh dấu Omega là phạm pháp.

Anh nên lý trí một chút!"
Dựa vào tường, Tống Chân cố gắng ngăn cản, nhưng đôi mắt người đàn ông luôn một mực đuổi theo cô đã mất đi tiêu điểm.

Đêm nay, lần thứ hai Tống Chân cảm nhận được sự chết tâm là như thế nào.

Ngay khi bàn tay kia định chạm vào cô, từ đâu xuất hiện một giọng nói xen ngang: "Cô ấy nói rất đúng.

Đánh dấu một Omega đang trong quá trình phân hoá là phạm pháp.

Đặc biệt là quân nhân, một khi bị bắt, thời hạn thì hành án là hai năm trở lên.

Anh nên kìm chế một chút."
"Ai?" Người đàn ông ngửi thấy mùi hương của Alpha cấp cao, ánh mắt thanh tỉnh trong giây lát.

Nhưng bốn phía vắng lặng, không có bóng người.

"Cô đang đứng ở chỗ nào nhìn?"
"Ở trên"
Ngay khi người đàn ông ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trúc Tuế nhảy khỏi tường, thoáng chốc, đồng tử hắn co rút.

Căn bản, hắn không có thời gian để phản kháng đã bị Trúc Tuế giẫm lên vai, lên lưng, đạp ngã xuống đất.

Trúc Tuế cầm dao dí sát, người đàn ông nằm dưới đất chỉ kịp rên một tiếng trước khi ngất đi.

Tống Chân mở to mắt nhìn mọi thứ trước mặt.

Nửa người ngồi xổm, cô gái còn đạp trên thân người đàn ông kia, xác nhận tên kia hôn mê, mới chậm rãi phủi tay đứng dậy.

Dưới ánh đèn đường mờ, mái tóc dài của cô gái ánh sáng như lụa, ngẩng mặt lên, trong mắt hiện ra một đoạn phong lưu.
Trúc Tuế câu môi nói, "Đến kỳ phân hoá còn chạy loạn khắp nơi.

Bạn nhỏ, em không ngoan!"**
- ---
Note: Giai đoạn khi Tống Chân và Trình Lang yêu nhau mình sẽ để ngôi xưng tớ - cậu, còn giai đoạn khi hai người kết hôn thì để là tôi - em.
**Câu cuối phần này là Tuế chưa biết tuổi thật của Chân nên Tuế nghĩ Chân nhỏ hơn hơn mình mới gọi là bạn nhỏ, em..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.