Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 25: 25: Tức Giận





(Phần 2) “Giúp tôi.”
Gió xuân tháng ba dịu nhẹ, ánh nắng ấm áp, hàng cây ngô đồng phía sau ký túc xá rủ bóng râm mát.
Quý Kiều đi đến con đường nhỏ mà cô gái kia đã đề cập đến, nhưng lại không thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ.
Cô đứng dưới bóng cây, có chút khó hiểu hơi chau mày.
Không phải ở đây sao?
Trong lúc Quý Kiều cúi đầu chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện, bỗng nhiên một bóng người hiện ra trước mắt.
“Quý Kiều.” Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Quý Kiều giật mình một cái, sau gáy nhanh chóng nổi lên từng đợt da gà.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Thường Ninh Viễn.
Giây phút đó, Quý Kiều có chút ngạc nhiên.
Không phải là vì sự xuất hiện của anh ta, mà là bộ dáng của anh ta.
Nói ra thì cũng kì lạ thật, hai người cùng ở một lớp.

Nhưng lúc mà bạn không chú ý đến một người, thì cho dù cùng học chung lớp cũng sẽ không có ấn tượng gì với họ.
Quý Kiều cảm thấy đã rất lâu chưa gặp Thường Ninh Viễn rồi.
Cô không rõ là anh ta không lên lớp hay chỉ là do cô không để tâm đến anh ta thôi.
Chẳng qua bộ dáng của Thường Ninh Viễn như này, thực sự là lạ lùng quá.
Anh ta gầy hơn trước nhiều, đường nét trên khuôn mặt ngày càng sắc nhọn, hai má thậm chí hơi hóp lại.

Anh ta mặc một bộ quần áo rộng rãi, càng để lộ ra sự gầy gò.
Không biết vì sao, Thường Ninh Viễn ở trước mắt lại làm Quý Kiều nhớ đến người ở tang lễ đời trước.
Quý Kiều không khỏi hơi rùng mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Quý Kiều trầm ngâm, lạnh lùng hỏi.
“Tôi…” Thường Ninh Viễn ngập ngừng, “Tôi muốn tặng cậu một món quà.”
Anh ta đưa cái túi đang cầm trên tay cho Quý Kiều.
Quý Kiều nhìn thấy bao bì màu cam quen thuộc, chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt.
“Cái này cậu lấy từ đâu?” Cô không thể tin được mà nhìn anh ta, giọng nói có chút run run mơ hồ.

Cô hiểu rõ tình trạng hiện giờ của Thường Ninh Viễn, anh ta không thể nào mua được một cái túi LV.
“Tôi đi làm thêm.” Thường Ninh Viễn cong môi cười, “Món quà sinh nhật trước đó cậu không thích, cái này bù lại cho cậu.”
Thời gian nghỉ đông rất ngắn, Thường Ninh Viễn vừa làm ở quán ăn vừa làm gia sư hai công việc mới kiếm được hơn 2000 tệ.
Anh ta đã thành niên, năm mới cũng không được mùng tuổi, chỉ đành đòi trước bố mẹ tiền sinh hoạt của một học kì.
Từ lúc bắt đầu học kì mới, anh ta vẫn luôn làm thêm ở bên ngoài, rất nhiều tiết đều phải bỏ, nhờ người khác điểm danh hộ.

Bình thường sẽ ăn uống tiết kiệm, ngày ba bữa đều đơn giản hết mức, ăn mỳ gói trong ký túc xá đã là chuyện thường ngày.
Trần Hiển vẫn luôn nói anh ta bị điên.
Có lẽ là vậy, nhưng anh ta đã tiết kiệm được tiền mua túi xách.
Sáng sớm hôm nay, anh ta và Trần Hiển cùng đi đến trung tâm thương mại sang trọng nhất ở trung tâm thành phố Hối Đồng.
Đây là lần đầu anh ta đến đây, trung tâm thương mại được trang trí xa hoa lộng lẫy, anh ta giống như tên nhà quê đi vào cửa hàng LV.
Anh ta không có nhiều tiền, rất ít món có thể mua.
Mua được cái túi này, tiền sinh hoạt học kì này của anh ta cũng không còn.

Khoảng thời gian sau này, anh ta đều phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
Nhưng mà Thường Ninh Viễn không hề hối hận.
Khoảng thời gian gần đây, thỉnh thoảng anh ta vẫn còn mơ đến thế giới đó.
Ở thế giới đó, anh và Quý Kiều sắp tốt nghiệp.
Bọn họ đã nói sẽ cùng nhau ở lại thành phố Hối Đồng, nỗ lực vì cuộc sống nhỏ của mình.
Quý Kiều trong mơ rất thích anh, thậm chí vì anh ta mà cãi nhau với mẹ, bị cắt mất tiền sinh hoạt.
Anh ta không có cách nào hình dung được cảm nhận của bản thân trong mơ, chắc là cảm giác được yêu thương mà lo sợ* đi.
*Gốc 受宠若惊: thụ sủng nhược kinh.
Ở thế giới này, Quý Kiều đối với anh ta lạnh lùng như tủ băng, trong mơ lại đối tốt với anh ta như thế.
Anh ta thực sự muốn biến cảnh trong mơ thành hiện thực mà, ma quỷ ám ảnh mà muốn thử một lần xem sao.
Quý Kiều đứng tại chỗ ngây ngốc hồi lâu.
Dưới mắt Thường Ninh Viễn hiện lên quầng xanh, trong mắt còn hiện lên tia máu.
Từ bộ dạng hiện giờ của anh ta,  không khó để Quý Kiều có thể tưởng tượng ra anh ta đã làm bao việc mới kiếm đủ tiền.
Anh ta đứng dưới bóng cây tươi cười như vậy, dường như biến thành thiếu niên đầy sức sống đã cùng cô yêu đương ở đời trước.

Nhưng … vì sao lại như vậy?
Phản ứng của Thường Ninh Viễn thực sự là quá khác thường.
“Cậu…” Quý Kiều nhất thời không biết nên nói cái gì, bàn tay khẽ nắm chặt, không nhận lấy đồ anh ta đưa.
“Quý Kiều, cậu thích LV, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để mua.

Bây giờ tôi vẫn không mua được, cậu đợi tôi vài năm, đợi tôi tốt nghiệp rồi…”
“Cậu đừng nói nữa!” Quý Kiều bất ngờ lạnh lùng cắt ngang anh ta.
“Cậu như này là ý gì? Tôi đồng ý nhận quà của cậu sao?” Cô vừa tức vừa khó chịu hỏi.
“Tôi nói tôi không thích cậu, cậu nghe không hiểu hay là bị điếc?”
“Tôi mướn cậu đi làm thêm mua túi LV cho tôi sao?”
Quý Kiều ép hỏi từng câu từng câu, hít thở dồn dập.
Cô thực sự không ngờ được, Thường Ninh Viễn sẽ chọn đi làm thêm mua túi LV cho cô.
Sau khi bị nhục nhã như vậy, anh ta không phải sẽ rời xa cuộc sống của cô sao?
Sau khi bị Quý Kiều chất vấn, Thường Ninh Viễn có chút ngạc nhiên đứng ngơ người.
“Cậu không thích tôi, nhưng tôi thích cậu mà.”
“Cậu cầm lấy quà đi, cậu cho tôi một cơ hội có được không?”
Biểu cảm của anh ta rất chân thành, chân thành đến nỗi có chút ngu ngốc, đần độn.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời ánh sáng đó Quý Kiều có chút buồn cười.
Đời người đúng là nhiều châm chọc mà.
Cô đã từng canh cánh trong lòng vì cái túi mà Trần Tiểu Thố đăng trong vòng bạn bè, vì bản thân ở cùng độ tuổi đó chỉ nhận được cái túi Calvin Klein mà cảm khái vô cùng.
Đời này nhận được món quà này, trong lòng lại không mảy may vui mừng chút nào.
“Cậu cầm đi, tôi không cần.” Quý Kiều lắc đầu từ chối.
“Vì sao?” Thường Ninh Viễn không hiểu, “Tôi không cần cậu tặng lại gì cả, không phải cậu thích sao? Cầm lấy đi.”
Anh ta vừa nói, chân lại vừa bước về trước một bước, tay cầm túi không chú ý liền va vào tay Quý Kiều.
Tay cô lạnh lẽo, trong một khoảnh khắc Thường Ninh Viễn liền sững sờ.
Quý Kiều lập tức kinh ngạc vung tay ra, túi màu da cam và cả hộp bên trong đều bị văng ra đất.
“Bịch” một cái, bụi cát bay tung lên.

Quý Kiều trừng mắt, nói từng chữ từng câu một: “Tôi với cậu, thực sự không thể có cơ hội! Vĩnh viễn cũng không thể! Mua hết đồ trên kệ LV cũng không thể, hiểu chưa?”
Nghe âm thanh khẳng định nghiêm túc của Quý Kiều, ánh sáng trong mắt Thường Ninh Viễn dần tối đi.
Anh ta cụp mắt nhìn túi đồ màu cam rơi bên cạnh, cánh tay căng cứng.
Đó là món quà mà anh ta đã dùng hết tâm tư và tiền bạc để mua, bây giờ lại giống như thứ đồ rác rưởi bị vứt sang một bên.
Giống như là tình cảm anh ta dành cho Quý Kiều, bị cô quăng như chiếc giày rách, tránh như bệnh dịch.
“Tôi không được, cậu ta thì được sao?” Thường Ninh Viễn thấp giọng thì thào.
Người anh ta cứng đờ, cơ thể trở nên lạnh lẽo.
Linh hồn dường như bị rút ra khỏi thân xác, trở thành một loại tồn tại khác.
Cậu ta?
Quý Kiều ngơ người một lát mới nhận ra anh ta đang nói đến Hạ Thì Lễ.
“Đúng! Tôi đã nói cho cậu từ sớm là tôi thích cậu ấy rồi.” Quý Kiều thừa nhận.
“Tôi không tin.” Thường Ninh Viễn lắc đầu.
Giống như tên tội phạm bị kết án đang cố giãy dụa, anh ta cắn răng không chấp nhận.
Quý Kiều thấy anh ta vẫn không muốn tin đến như vậy, càng tức mà không làm sao được.
“Cậu không tin? Đừng có dùng danh nghĩa cậu ấy để lừa tôi!”
 Ngay cả khi bắt cô phải lấy danh nghĩa của Hạ Thì Lễ còn nói không tin?
Thường Ninh Viễn ngẩn ra: “Tôi không…”
“Quý Kiều!” Đằng sau bỗng vang lên giọng nói lo lắng, cùng với đó là tiếng bước chân lộn xộn.
Quý Kiều quay đầu lại, thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ chạy từ chỗ rẽ đến, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.
“Cậu không sao chứ?” Hạ Thì Lễ vội vàng chạy đến bên cạnh Quý Kiều, quan tâm hỏi.
Quý Kiều ngước mắt, lặng lẳng nhìn anh mấy giây.
Sau đó liền bước đến, kéo cổ anh xuống hôn lên.
“Dù sao cũng từng hôn rồi, thêm một lần cũng chẳng sao.” Môi chạm môi, cô nhỏ giọng nói.
Giọng nói mơ màng tràn ngập giữa môi hai người.
Nụ hôn này là do cô bị máu nóng lên đầu, lúc Quý Kiều hôn lên liền sợ hãi.
Sợ Hạ Thì Lễ không chút để ý mà lùi lại, vậy Thường Ninh Viễn sẽ tiếp tục cho rằng cô lừa anh ta.
Nhưng lúc hôn thực sự, Quý Kiều lại cảm thấy lúc này bối rối lại bất lực.
Giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, cô bám chặt vào cổ anh, không cho anh cơ hội từ chối.
“Giúp tôi.”
Cô khẽ cụp mắt nhìn vào con ngươi đen như mực của Hạ Thì Lễ, giọng nói có chút cầu xin.
Hạ Thì Lễ cụp mắt.
Đôi mắt của người trước mắt long lanh trong suốt, ánh mắt hốt hoảng, hoang mang.

“Thêm một lần cũng chẳng sao…”
Hóa ra những chuyện phát sinh buổi tối hôm say rượu đó cô đều nhớ.
Khóe mắt Hạ Thì Lễ nhìn thấy cơ mặt Thường Ninh Viễn hơi hơi run rẩy, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bên này hung dữ vô cùng.
Trong lòng Hạ Thì Lễ căng thẳng, trong giây lát liền ra quyết định.
Không quan tâm là Quý Kiều vì cái gì, anh cũng không muốn cô phải chịu áp lực và sự tức giận từ Thường Ninh Viễn.
Có chuyện gì thì để anh.
Tay ở hai bên của Hạ Thì Lễ di chuyển, đặt trên cổ và sau eo Quý Kiều.
Anh cúi người, chậm rãi nhắm mắt.
Giây cuối cùng trước khi nhắm hẳn mắt vào, anh nhìn thấy Thường Ninh Viễn cong người, quay sang một bên.
Trong bóng tối, âm thanh xung quanh trở lên vô cùng rõ ràng.
Âm thanh đánh bóng ồn ào truyền đến từ sân bóng, âm thanh gió xào xạc thổi qua ngọn cây, tiếng hít thở có chút dồn dập của Quý Kiều, trong không gian chen lẫn tiếng Thường Ninh Viễn nôn mửa….
Khoảnh khắc Hạ Thì Lễ cúi người ôm cô, cơ thể vẫn luôn căng thẳng của Quý Kiều khẽ thả lỏng.
Chân chạm đất, cánh tay từ trên cổ đổi thành ôm thắt lưng.
Đôi môi ấm nóng của Hạ Thì Lễ khẽ mơn trớn trên môi cô, giống như vỗ về.
Thời gian dài, môi cô giống như đã lâm vào trạng thái chết lặng, không còn cảm nhận được gì.
Không biết qua bao lâu, cánh tay ôm eo cô khẽ buông lỏng.

“Cậu ta đi rồi.”
Hạ Thì Lễ nhìn về phía phương hướng của Thường Ninh Viễn, hơi chau mày.
Cậu ta đã rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Quý Kiều thở dài nhẹ nhõm, nhẹ lùi về phía sau một bước.
Hạ Thì Lễ cúi xuống nhìn Quý Kiều.
Cô hơi cúi đầu, dường như đang xấu hổ.

Màu đỏ từ trên gò má lan đến cổ và tai.
Môi vì được hôn mà trở nên mọng nước, đôi mắt hơi đỏ, lập tức, một ngón tay cái khẽ vuốt khóe mắt cô,  ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên làn da trắng nõn của cô, dường như vô cùng thương tiếc.
Cô ngẩng đầu, lọt vào trong ánh mắt tĩnh mịch sâu lắng của Hạ Thì Lễ.
Đối mắt hai giây, Hạ Thì Lễ giơ tay khẽ xoa đầu cô.

“Không sao, đừng khóc.”
Giọng điệu anh dịu dàng an ủi cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.