Sát Tương Tư

Chương 46




Diệp Chậm Ly thở dài, quay đầu lại: “Lần trước đã nói với ngươi rồi, bổn tọa họ Diệp, không phải họ Diệp Diệp… Tà huynh, dạo này thế nào?”

Hoa Khước Tà thì không sao, nhưng Phí Thiên Ý đứng kế bên hắn khá có tâm bệnh, hai mắt dán lấy Diệp Chậm Ly, giống như một khắc sau Diệp Chậm Ly sẽ nhào tới lột sạch chất nhi nhà mình rồi thượng hắn, nhưng sự thật rõ ràng là Hoa Khước Tà chủ động muốn xông lên cưỡng bách Diệp Chậm Ly thượng mình.

Ba người sáu mắt, bập bùng nổi lửa.

Vẫn là Đường Chuyết linh hoạt, xuống thềm nghênh tiếp: “Phí tiên sinh, Hoa thế huynh, mời vào mời vào.”

Ngoài cửa tuyệt không phải nơi để tâm tình, Hoa Khước Tà không mất lễ tiết, chỉ quay đầu ba lần nhìn Diệp Chậm Ly, mỗi lần chỉ nhìn suốt một phần ba lộ trình, theo sát Phí Thiên Ý vào trong.

Đợi khách tề tụ đông đủ, giờ lành sắp đến, trong bảo đã có tiếng kèn trống sáo trúc rộn ràng, Đường Chuyết nhìn sắc trời, cùng Diệp Chậm Ly quay lại chính đường, một bên thấp giọng nói: “Hoa thế huynh là tới cầu thân.”

Diệp Chậm Ly ngạc nhiên: “Hồi luận võ ở Hoài Long Sơn, còn nghe nói hắn muốn cầu thân Thượng Quan thế gia, mới được vài ngày, đã vội tái giá?”

Đường Chuyết cười vỗ vai hắn, nói: “Nhị tiểu thư của Thượng Quan thế gia bệnh đến lợi hại, không thể nghị hôn… Hơn nữa tiểu thư nhà Thượng Quan, sao sánh được với đám cô nãi nãi lớn nhỏ của Đường gia?”

Đường Chuyết thực sự thiên vị, tuy không bao giờ kiêu ngạo vì danh vọng của Đường Môn, nhưng thường ngày trong ngôn từ đối với thân nhân đại gia đình, bao gồm cả Diệp Chậm Ly, đều thập phần dung túng yêu quý.

Diệp Chậm Ly cười hỏi: “Vậy Đường Môn có định cho hắn thăng một bậc, làm một cô gia xuân phong đắc ý không?”

“Lão gia tử vẫn đang đắn đo… Hoa thế huynh luận nhân phẩm tư chất, đều là lựa chọn tốt nhất, niên kỷ cũng tương đương vài tỷ muội. Tứ muội muội ở tam phòng… chính là tiểu cô nương có lúm đồng tiền bên má trái, đối với hắn càng nghe danh động lòng đã lâu.”

Diệp Chậm Ly hãy còn lẫn lộn đám người ở các phòng các viện kéo cắt không đứt của Đường gia, cũng không phí sức để hồi tưởng tứ muội muội tam phòng rốt cuộc là ai, chỉ biết ở Giang Nam có một vị Quách tứ cô nương, xuất thân Hạ Ngũ môn chuyên móc túi trộm cướp, sau lại hoàn lương làm lão bản, trái lại lăn lộn đến phong sinh thủy khởi có thể nói một hảo thủ, cũng thường qua lại bên thủy đạo với Thất Tinh Hồ, bất quá đã lên kiệu hoa từ lâu, gả cho một nam nhân họ Hàn.

Diệp Chậm Ly thấy Đường Chuyết tuy tươi cười, nhưng thần sắc có vài phần thăm dò, còn thi thoảng liếc mình một cái, hỏi: “Đang nói tứ muội muội của ngươi, nhìn ta làm gì?”

“A Ly, ý tứ của lão gia tử, thật ra là muốn nối dây tơ hồng cho ngươi, muốn ngươi lấy một nữ nhi của Đường gia.”

Diệp Chậm Ly hoảng hốt nhảy dựng, buột miệng thốt lên: “Không!”

Đường Chuyết cũng chấn kinh kéo hắn đi, vòng vào đường ngầm ở một bên chính đường, thấy trái phải không người, thấp giọng trách cứ: “Đường gia bảo bao nhiêu cô nãi nãi, đều không lọt vào mắt ngươi sao? Cho dù bây giờ ngươi không thích, tương lai thành thân, rồi sẽ có vài phần tình ý… Thất Tinh Hồ cùng Đường gia bảo kết thân, với các ngươi cũng là chuyện tốt.”

Diệp Chậm Ly lắc đầu, há miệng định đáp, Đường Chuyết đã dắt tay hắn, vừa đi vừa khuyên: “Đừng nói gì cả, nói ra sẽ tổn thương tình cảm, hơn nữa lúc này đang bận rộn, lát nữa ngươi suy nghĩ thật kỹ, rồi tự mình hoan hoan hỉ hỉ đáp ứng trước mặt lão gia tử.”

Diệp Chậm Ly nhưng bướng bỉnh dừng bước: “Sư bá tổ là muốn tốt cho A Ly… Nhưng chuyện này, ta không muốn hại đời cô nương Đường gia, càng không nguyện nghịch lại tâm ý của mình.”

Bàn tay hắn đường nét tinh tế, nắm trong tay có loại nhạy cảm đến tận xương, Đường Chuyết không nỡ nặng lời, ôn hòa thuyết phục: “Ngươi thật đúng là… vừa khờ dại vừa quật cường, ngươi xem, lão gia tử cũng đâu thích mẹ ta, nhưng mấy chục năm qua không phải vẫn cử án tề mi tương kính như tân sao? Không phải đã sinh cả Sửu ca và ta sao?”

“Nhưng sư bá tổ có vui không? Mẹ ngươi có hạnh phúc không?”

Đường Chuyết ngẩn người.

Phía chân trời thái dương sắp lặn, biển mây một mảnh hoàng kim rực rỡ, ánh đến đôi mắt thu thủy của Diệp Chậm Ly trong ngần thông thấu như hài đồng: “Tim ta đã có chủ, không muốn gạt ai.”

“Chuyết sư thúc, trong lòng ta đã không thích, cho dù bị bắt vào động phòng, chỗ đó cũng không ngóc đầu dậy.”

Đường Chuyết rất muốn cười, nhưng khụ một tiếng: “Ai thèm bắt ngươi bái đường? Ngươi nghĩ cô nương Đường gia thấp hèn như vậy sao? Tim ngươi đã có chủ, chẳng lẽ…”

Thiếu niên dưới nắng chiều, my mục tinh xảo như họa, kiên định nói: “Diệp Chậm Ly cả đời này chỉ yêu Tô Thác Đao, thiên địa quỷ thần, thảy đều kiến chứng.”

Ở một góc ngoài thông đạo đột nhiên phịch một tiếng.

Sau đó là thanh âm Đường Nhất Tinh dường như vô sự truyền đến: “Hoa thế chất, sao không vào chính đường xem lễ?”

Hoa Khước Tà ôm trán, nhãn thần biến ảo, lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Diệp Chậm Ly ló mặt ra, cười hì hì: “Sư bá tổ, người không hiểu đâu… Cổ ngữ nói đàn không bằng sáo, sáo không bằng thịt, tiếng đàn tiếng sáo trong chính đường, làm sao sánh bằng tiếng Tà huynh liều mình lấy thịt trên đầu đập vào tường?”

Đường Nhất Tinh trừng hắn, đạm đạm nói: “A Chuyết, con tiếp đãi không chu toàn, thiệt thòi cho khách quý.”

Dứt lời một tay tóm cổ Diệp Chậm Ly: “Theo ta đi gặp các chưởng môn tiền bối, trước đó nếu có đắc tội ai, nhân hôm nay ngày lành, hòa giải hết một lượt… Không được ăn nói hàm hồ, không được phun châu nhả ngọc, biết chưa?”

Diệp Chậm Ly nhu thuận gật đầu thọ giáo: “Không phải chỉ là giả làm thỏ thôi sao? Sư bá tổ, ta có cần đem răng ra gõ đem miệng ra toạc luôn không?”

Đường Nhất Tinh một câu cũng lười đôi co với hắn, xoay người liền đi.

Diệp Chậm Ly cười khúc khích đang định đuổi theo, chợt nghe Hoa Khước Tà ở sau lưng gọi: “Diệp Chậm Ly…”

Diệp Chậm Ly đợi một hồi, thấy hắn chỉ lo mở to mắt nhìn mình, không khỏi mất kiên nhẫn: “Tà huynh, ngươi thận hư tiểu gắt chăng? Sao lúc nào nói chuyện cũng gián đoạn lâm ly bất tận như thế?”

Hắn độc miệng đến không thể tưởng tượng, Hoa Khước Tà nhất thời ngây thơ chưa hiểu, chỉ thành tâm nói: “Ta muốn đa tạ ngươi… Nếu không nhờ ngươi một lời cảnh tỉnh, Hoa Khước Tà đã phạm sai lầm nghiêm trọng.”

Diệp Chậm Ly thần sắc như thường, đi được khá xa, mới nhỏ giọng cười nói: “Sư bá tổ, xem ra tứ sư cô không thể gả vào Hoa gia rồi, nói trước cho chắc, ai nhờ cậy ta người đó là rùa đen rụt đầu, đừng bắt ta rút cọc gỗ gánh trách nhiệm.”

Đường Nhất Tinh dung túng thở dài, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi biết ta sống không vui?”

Diệp Chậm Ly cười cười: “Lúc sư bá tổ nhìn ta, là xuyên qua ta nhìn một người khác.”

Hàng mi dài rậm chớp chớp, mềm mại xua tan thời gian, thổi đi tuế nguyệt hồng trần tích tụ đã lâu trong lòng Đường Nhất Tinh: “Người đó đã chết? Phải chăng… có liên quan tới Thất Tinh Hồ?”

Đường Nhất Tinh không đáp, y già thì già, nhưng thanh bào phiêu phiêu, khí chất vẫn tiêu dao như trúc, thật lâu sau mới nói: “Bắt đầu từ ngày mai, giờ dần phải dậy, ta truyền ngươi Mạn Thiên Hoa Vũ… và cả Phúc Ngã Hoa Thường do ta tự sáng tạo.”

Một tháng sau, Đường Nhất Tinh lệnh Diệp Chậm Ly cùng Đường Chuyết, thí diễn Mạn Thiên Hoa Vũ Phúc Ngã Hoa Thường.

Thiết sa nhỏ mà nặng như màn mưa bắn ra, không thể chống đỡ, không khe hở nào không xâm nhập.

Thủ pháp ám khí Đường Nhất Tinh sáng tạo tinh chuẩn xảo diệu ắt không cần nói, còn có loại ưu mỹ cá tính đặc biệt, ám khí không có sinh mệnh nhưng với y là thân tâm của tình nhân, vi hòa mà tràn đầy linh tính không gì không làm được, đã sớm đưa kỹ xảo ám khí, thăng cấp thành một môn nghệ thuật vô thanh vô tức.

Lúc này Diệp Chậm Ly với Đường Chuyết thi triển ra, tuy chưa tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh thần hồ kỳ kỹ, nhưng cũng rất đáng khen, Đường Chuyết thắng ở độ chính xác cùng thủ cảm, còn Diệp Chậm Ly diệu ở biến hóa, hai người coi như ngang sức ngang tài.

Đường Nhất Tinh xem xong, nửa ngày không lên tiếng, trong lòng vừa vui mừng vừa bất mãn, vui mừng chính là Diệp Chậm Ly học cực tốt, bất mãn chính là hắn hiển nhiên còn có thể làm tốt hơn nữa, tốt hơn cả tốt, tốt đến vô biên vô hạn.

Trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt đẫm mồ hôi của Diệp Chậm Ly, ngũ quan my mục rõ ràng không hề giống, nhưng cứ cảm giác như mới gặp cố nhân, khi ấy phi hoa như vũ, nửa ảo nửa thật, tâm tình là biển cả trăng sáng, quý như loan phượng cát tường.

Đường Nhất Tinh đột nhiên muốn uống rượu, Thiêu Đao Tử của Tái Ngoại, loại rượu nồng như đao phong, cắt da cắt thịt: “A Chuyết, mang rượu tới đây!”

Rượu rất nhanh lên bàn, ba người cũng sảng khoái, lần lượt ngửa cổ, ừng ực từng hớp lớn.

Đường Nhất Tinh nói: “A Ly, thủ pháp Mạn Thiên Hoa Vũ, bí quyết yếu chỉ ta đều đã dốc lòng truyền thụ, không còn gì để dạy nữa, ngươi vốn thông minh, ngộ tính lại cao, nhưng ta vẫn phải lải nhải với ngươi một lần, vô luận loại võ học nào, cũng không thoát khỏi bốn chữ thục năng sinh xảo (quen tay hay việc), thiên phú tốt đến đâu, cũng cần định lực và chăm chỉ hỗ trợ, bằng không chính là lãng phí, ông trời cũng không tha cho ngươi!”

Diệp Chậm Ly sờ sờ vành tai đỏ ửng: “Ngày mai ta về Thất Tinh Hồ rồi, sư bá tổ, hôm nay miễn giáo huấn có được không?”

Đường Chuyết quở trách: “Lời giáo huấn của lão gia tử, ngươi tưởng dễ dàng được nghe lắm sao? Sửu ca với ta… mỗi khi được cha nhắc nhở một lần, đều vui mừng đến cả đêm mất ngủ.”

Ngữ khí có chút chua xót, nhưng vừa nuốt một ngụm rượu, lại cười to: “A Ly, đa tạ ngươi, đây là lần đầu tiên ta được uống rượu với cha.”

Đường Nhất Tinh buông chén rượu, từ tốn nói: “A Ly, ngươi không chịu làm cô gia của Đường Môn, ta rất khuây khỏa, dù sao cũng không nhìn lầm ngươi… Nếu ngươi sốt sắng đáp ứng, ta liền không làm sư bá tổ của ngươi nữa.”

Diệp Chậm Ly tự tiếu phi tiếu: “Lẽ nào ta không xứng với cô nương Đường gia?”

Đường Chuyết đã uống không ít, nghe vậy nói ngay: “Ngươi đoạn tụ, đoạn đến cả giang hồ đều biết, còn chuyên môn đoạn dưới thân Tô Thác Đao, nữ nhi của Đường gia, há có thể mặc ngươi lạnh nhạt dày vò? Hôm đó ta chẳng qua chỉ phụng mệnh cha, thử ngươi thôi…”

“Qua được ải này, Đường gia chân chính xem ngươi là đồng môn, sẽ hiệp trợ hậu thuẫn cho ngươi.”

Diệp Chậm Ly trong lòng đã sáng như gương, từ sau ngày kiên quyết cự tuyệt hôn sự, Đường gia từ trên xuống dưới, trái lại càng thêm thân cận với mình.

Vị tứ sư cô có má lúm đồng tiền suýt phải gả cho Hoa Khước Tà kia, lén lút tặng mình một chiếc túi da hươu, bên trên thêu một con vịt trụi lông mập mạp nghe đồn là phượng hoàng.

Còn có một cô nãi nãi mạnh mẽ bạo dạn, cũng âm thầm kéo mình qua: “A Ly, đừng lúc nào cũng bị cung chủ ngươi hiếp đáp… Còn nữa, ngươi thắt lưng thon đẹp, chân vừa thẳng vừa dài như đôi đũa ngà, Ngọc Đái Vi Yêu hoặc giả Quan Âm Tọa Liên đều là những tư thế cực tốt…”

Hại Diệp Chậm Ly xấu hổ co giò bỏ chạy.

Ở Đường gia bảo lâu ngày, tựa hồ mình càng lúc càng hay thẹn thùng da mặt cũng ngày một mỏng đi, đáy lòng ngày một bình yên, nhưng vẫn muốn trở về bên Tô Thác Đao hơn.

Đường Chuyết thoáng trầm ngâm: “A Ly, ngươi làm người trọng tình, không giỏi giả tạo, tại sao danh tiếng trong giang hồ tệ hại như thế? Trái lại Tô cung chủ, Hoài Long Sơn đánh một trận, nghe nói chư vị cao nhân bạch đạo đều âm thầm tán thán.”

Đường Nhất Tinh không hề nén giận, nói: “Hắn quá xấu miệng, võ công cao mà bất chính, muốn phục chúng vẫn còn kém cả dặm.”

Diệp Chậm Ly nhấc tay cạn một chén rượu, cười nửa ngày, đột nhiên run giọng nói: “Sư bá tổ, Chuyết sư thúc… Ta là một kẻ nhát gan, từ nhỏ đã như vậy.”

Hắn đã sớm âm thầm say đến lợi hại, nhưng tửu lượng cực tốt, cũng không quấy không la, trái lại mị nhãn lưu ba, mâu quang mênh mang lan tỏa, còn có nét thanh mỹ toát ra từ da thịt cốt cách: “Trong giang hồ… thậm chí trong Thất Tinh Hồ đều nói Diệp Chậm Ly tâm ngoan thủ độc, giết người như nhổ cỏ, còn có lòng dạ âm hiểm không tận cùng chuyên hành hạ chà đạp người khác, kỳ thực bọn họ nói nửa câu cũng không sai, ha ha, nhưng bọn họ không biết, trong lòng ta… trong lòng ta rất sợ giết người.”

“Mọi chuyện quá khứ trước khi đến Thất Tinh Hồ, ta đều bất cẩn quên sạch, Trang Sùng Quang kể lại cho ta biết, cha ta moi sống bào thai của mẹ ta, còn muốn giết ta, ta giấu rắn độc trong tay áo định cắn chết ông ấy… Chuyện này sao có thể như thế được? Ta đâu phải súc sinh… Ta làm sao dám…?”

Đường Chuyết nghe đến sững sờ, men rượu bay hơn phân nửa.

“Lần đầu tiên ta giết người, tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một… Hắn mắng ta là cẩu tạp chủng, ta không phải cẩu tạp chủng, ha ha, ta băm hắn nát bấy, kỳ thực ta nên sớm biết giết người, ta là đứa trẻ động thủ sát nhân muộn nhất trong đám đệ tử ở Nội đường… Bọn chúng còn tưởng rằng ta không dám, không biết giết… ngay cả Trang Sùng Quang cũng sắp không che chở được ta nữa.”

Diệp Chậm Ly câu từ hỗn độn thấp giọng cười: “Giết xong, ta một ngón tay cũng không nhúc nhích, cả người đầy máu và thịt bằm, chỉ biết quỳ xuống nôn mửa, nôn đến sắp rách cả cổ họng, còn sợ mình hình như đang phát điên… Là Thác Đao tắm rửa thay y sam cho ta, ôm ta ngủ suốt đêm, nếu không có hắn, ta đã điên dại chết từ lâu rồi…”

Đường Nhất Tinh đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, ôn nhu nói: “A Ly, đừng kể nữa, ngươi chỉ là bị bức bách bất đắc dĩ thôi.”

Diệp Chậm Ly lắc đầu: “Không phải, là ta cố ý… Sau khi giết kẻ đó, mọi người đều sợ ta, ánh mắt cho dù hung ác phẫn hận đến đâu, ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, sư bá tổ, đôi khi không kính chỉ sợ, cũng không hẳn không có… Chỉ cần đàn áp được chúng, ta chính là Diệp tổng quản, có thể ở bên Thác Đao, bảo vệ nhà của hai ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.