Sát Tương Tư

Chương 25




Diệp Chậm Ly gật đầu: “Nghe đồn đại hòa thượng không thể nói dối, bằng không lúc tụng kinh rất dễ bị méo miệng.”

Thương Hoành Địch nhịn không được phì cười: “Công tử cao kiến.”

——

Đợi Việt Tê Kiến leo đến đỉnh núi, đã là tuyết ngừng trăng lên, trên đỉnh có một sơn động hình hồ lô, cửa động nhỏ hẹp, nhưng đi vào cũng không chật chội, trong động lại vô cùng sạch sẽ, còn có chút ấm áp.

Việt Tê Kiến thẳng tiến sâu trong động buông Tô Thác Đao xuống, đôi chân trần mang guốc gỗ xanh của hắn, đã bám đầy tuyết đọng, Việt Tê Kiến tự tay lau cho hắn, hỏi: “Ngươi không chịu mang tất bông, giờ có lạnh không?”

Tô Thác Đao lắc đầu, nhưng khẽ rên một tiếng, khớp hàm cách cách va chạm nhau, thần sắc thống khổ.

Việt Tê Kiến vội hỏi: “Thương thế lại tái phát?”

Tô Thác Đao đảo mắt nhìn tay trái của mình, hô hấp gấp gáp, cưỡng áp cỗ chân khí dị chủng kia ở đan điền, nội lực của bản thân hắn gian nan đi tới Thiên Trung, rồi qua Kiên Tỉnh, hầu như dùng hết khí lực trong người, nặng nề mà chậm chạp, cuối cùng cũng nhấc được cổ tay lên.

Việt Tê Kiến thấy hắn cử chỉ khác thường, ôn nhu nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta giúp ngươi.”

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, Tô Thác Đao đan điền đã đau như cắt, nhịn không được ho ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không giúp được… luồng chân khí này của Tống Vô Bạn, như oan hồn lệ quỷ, ta không thể để nó tác quái nữa… Ngươi ra canh chừng ở cửa động.”

Nói xong ngón tay chạm vào mái tóc Việt Tê Kiến, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đi đi!”

Việt Tê Kiến tâm niệm chợt chuyển, vội nói: “Ngươi muốn cường hành bức ra chân khí dị chủng? Không được! Quyết không thể được… e rằng chỉ khiến kinh mạch nứt toác nội phủ vỡ nát mà chết!”

Tô Thác Đao thần tình hờ hững nói: “Phương pháp nghịch hành nội tức này tuy hiểm, nhưng trong tử cầu sinh, không thể không thử.”

Việt Tê Kiến không do dự nữa, một chưởng vươn ra, tương giao với lòng bàn tay Tô Thác Đao, thấp giọng nói: “Ta có thể giúp ngươi.”

Vốn còn ôm chút tư tâm bí ẩn, thầm nghĩ vạn nhất Tô Thác Đao võ công bị phế nhưng không nguy đến tính mạng, há chẳng phải không thể tiếp tục đảm đương ngôi vị cung chủ Thất Tinh Hồ? Từ nay về sau cùng mình quy ẩn giang hồ chung tay ngao du, há chẳng phải tự tại tiêu dao đến thần tiên cũng không sánh kịp?

Thế nhưng không như mong muốn, mình đã đánh giá thấp bản tính kiêu ngạo quyết tuyệt của Tô Thác Đao, vì Thất Tinh Hồ, hắn thà ngọc nát, cũng không nguyện sống tạm.

Thôi thì, cứ thành toàn hắn vậy.

Việt Tê Kiến nhắm mắt, dẫn dắt chân khí sục sôi hỗn loạn của Tô Thác Đao vào thẳng đan điền khí phủ của mình, khí khiếu huyền quan hoàn toàn rộng mở, chân nguyên tinh thuần nhu hòa tùy ý hấp thu.

Chân khí hai người vừa tiếp xúc, lập tức chặt chẽ kết hợp, lưu chuyển giao hòa như âm dương ngư, tuần hoàn qua lại giữa hai người, từ đó sinh cơ dồi dào, liên miên bất tuyệt.

Chân khí của Việt Tê Kiến một trời một vực với Nhập Bát Tinh Kinh, nhưng tiến vào kinh mạch khí phủ của Tô Thác Đao, một nuốt một nhả, lại thần kỳ lập được thế cân bằng, trong thế cân bằng đó, hai người như thành một thể, chân khí dị chủng của Tống Vô Bạn liền như dã thú bị nhốt trong lồng, tả xung hữu đột mà vẫn không chiếm được nơi tung hoành.

Tô Thác Đao trong mắt thần thái bộc lộ, không quá nửa canh giờ, nội phủ kinh mạch đã không còn đau đớn, tứ chi bách hài đều lấy lại tri giác, Việt Tê Kiến mím môi, tâm vô tạp niệm, từng giọt từng giọt nỗ lực bức chân khí dị chủng ra ngoài.

Nhưng hành động lần này, là lấy trứng chọi đá không thể thành công.

Nhất Vĩ tâm pháp có huyền diệu đến đâu, nội lực hắn nông cạn, như dùng cái hào ba thước đi chiết mạch nước của Trường Giang, hoặc như lấy sức một con kiến đi dỡ núi đá, cho dù biện pháp thích hợp, dốc hết chân nguyên nội tức, cuối cùng vẫn là chuyện vượt quá khả năng.

Hồi lâu, sau khi chân khí hai người lại di chuyển một vòng tuần hoàn lớn trong cơ thể, Tô Thác Đao chủ động thu chưởng, cười nói: “Tốt lắm!”

Việt Tê Kiến từ từ thở ra một hơi, điều hoà nội tức, chỉ cảm thấy chẳng những không có nửa phần thất thoát, trái lại càng thêm thuần hậu, hoạt bát sung mãn khắp kinh lạc, cả người thư thái thoải mái không nói nên lời, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lại truyền chân khí cho ta?”

Tô Thác Đao lắc đầu, có chút suy tư.

Việt Tê Kiến trầm mặc một lát, nói: “Ngươi lại nóng vội… Cỗ chân khí của Tống Vô Bạn tuy bị giam tại huyệt Thiên Trung, nhưng chưa thể triệt để hóa giải, giữ lại vẫn luôn là mối họa ngầm, có đúng không?”

Tô Thác Đao thẳng tắp đứng lên, bước nhanh ra ngoài sơn động, nhưng thấy bầu trời xám mông lung, ánh rạng đông đã le lói, nét núi xa mờ mờ ảo ảo, nghiêng tai, trong gió núi gào thét, nghe thấy tiếng một giọt sương rơi xuống tảng đá.

“Quá mức nóng vội, chỉ có thể trắng tay.”

Tô Thác Đao mỉm cười chậm rãi nói, hắn tay áo phấp phới, dung sắc sáng ngời, Nguyệt Nha Phong có cao có lãnh, cũng không bằng hắn lúc này, anh việt bễ nghễ thần phi, Việt Tê Kiến nhìn không chớp mắt, trong lòng vui mừng lại chua xót kỳ lạ, bất giác đã lâm vào si mê.

Diệp Chậm Ly gần đây tuy khá bận rộn, nhưng tâm tình rất tốt, đợi Thương Hoành Địch từ Thiếu Thất sơn trở về, càng cười tươi như hoa: “Đám đại hòa thượng đó nói thế nào?”

Thương Hoành Địch không ngủ không nghỉ bôn tẩu suốt mấy ngày liền, nhưng khi xuất hiện trước mặt Diệp Chậm Ly, đã tắm rửa phục sức như một con bạch hạc vừa chải lông tươm tất: “Người xuất gia quét rác cũng không đả thương đến tính mạng con kiến, yêu quý thiêu thân lấy sa bọc đèn, tự nhiên sẽ nguyện ý giúp người… Chuyện đại hội Hoài Long Sơn, như mong muốn của công tử.”

Diệp Chậm Ly gật đầu: “Nghe đồn đại hòa thượng không thể nói dối, bằng không lúc tụng kinh rất dễ bị méo miệng.”

Thương Hoành Địch nhịn không được phì cười: “Công tử cao kiến.”

Diệp Chậm Ly cười tủm tỉm nói: “Bất quá nữ sắc cũng là điều đại kỵ trở ngại tu hành, hòa thượng Thiếu Lâm nếu đã có thể bỏ trốn cùng nữ đạo sĩ, dù không nói dối cũng biết nói giảm nói tránh trở mặt một chút.”

Thương Hoành Địch nghiêm túc nói: “Rõ, thuộc hạ sẽ không lơ là cảnh giác.”

Diệp Chậm Ly vuốt cằm: “Đến đại hội Hoài Long Sơn, bạch đạo dù sao cũng người đông thế mạnh, chúng ta ngàn vạn lần không thể khinh suất, hai đường thuỷ bộ, đều phải an bài thỏa đáng.”

Đại hội Hoài Long Sơn vốn là thịnh hội mười năm một lần của bạch đạo giang hồ, từ sau màn đại chiến tinh phong huyết vũ, đạo tiêu ma trưởng thế hiển, vì để áp chế tà phái Xích Tôn Phong, càng tập hợp toàn bộ thế lực bạch đạo, ngoài bốn ghế bất động của Thiếu Lâm Võ Đang Bạch Lộc Đường Môn, nay bố trí thêm ba ghế, cho các tông phái đặc biệt xuất sắc trong mười năm qua chấp chưởng, nếu có sự cố, cộng đồng thất tịch cân nhắc quyết định, nếu có hành động, cũng là thất tịch nhất thể.

Ba ghế tân tú này, không chỉ phải võ công phục chúng, còn cần bốn ghế nguyên bản kia nhất trí công nhận.

Mà thứ Tô Thác Đao muốn có, chính là một trong bảy ghế của bạch đạo.

Ý tưởng kỳ quái bậc này, cho dù truyền ra giang hồ, bất quá chỉ rước thêm lời chê cười dị nghị, nhưng một khi thành công, chí ít có thể để Thất Tinh Hồ tinh anh điêu linh được mười năm an bình tĩnh dưỡng tích lũy, mà mười năm sau, vô luận Ngoại tam đường hay Nội đường, tự có nhân tài mới đông đúc cả đường, Thất Tinh Hồ trở lại thời hưng thịnh cũng là chuyện nước chảy thành sông.

Nếu đại hội Hoài Long Sơn không được như ý, vậy cũng phải ngăn chặn con đường của Bắc Đẩu Minh, Tống Vô Bạn luôn rình rập Thất Tinh Hồ, nếu hắn có thể đứng vào hàng thất tịch, chắc chắn sẽ kích động các phái bạch đạo quy mô xâm phạm, đến chừng đó chiến hỏa bùng lên, Thất Tinh Hồ bản thân lại không sạch sẽ, tùy tiện khơi lại một chuyện cũ cũng có thể thêm dầu vào lửa, thù oán với toàn bộ giang hồ chỉ sẽ càng kết càng sâu, Thất Tinh Hồ vĩnh viễn không có ngày an ổn, mà đã tàn phá suy sụp muốn quật khởi trở lại, chỉ có thể là một hồi mộng tưởng như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Sinh tử tồn vong trong vòng mười năm, hưng suy vinh nhục mấy chục thậm chí là mấy trăm năm sau của Thất Tinh Hồ, đều do đại hội Hoài Long Sơn sang năm quyết định.

Nghĩ đến đây, Diệp Chậm Ly không khỏi có chút xuất thần, nửa ngày nói: “Nếu có Âm đường chủ đi theo, chúng ta nhất định nắm chắc phần thắng.”

Thương Hoành Địch trong mắt lộ vẻ không đành, nói: “Sư phụ ta… Âm đường chủ…”

Âm Chúc Long tiếng ác vang dội, nhưng có một thân thế thảm liệt thương tâm, kể từ ngày vào Thất Tinh Hồ nhậm chức Giáng Cung đường chủ, ngoài cung không có ân nhân, cũng chẳng có kẻ thù, đơn độc một mình, như cô hồn dã quỷ, lại bởi vì khổ tu thuật luyện người thành cổ trái với thiên đạo, khuôn mặt vốn văn nhã tuấn tú, dần dần nứt nẻ thối rữa không ra hình người, cho nên hiếm khi lui tới tương giao với ai, càng đừng nói là xuất đầu lộ diện hành tẩu giang hồ.

Diệp Chậm Ly thần sắc ngưng trọng, ngắt lời: “Âm đường chủ chưa bao giờ rời khỏi Giáng Cung đường, bổn tọa cũng biết nỗi khổ của hắn… Nhưng vạn nhất không còn Thất Tinh Hồ, toàn bộ chúng ta, kể cả Âm Chúc Long hắn, đều chỉ có thể làm chuột dưới cống ngầm, suốt ngày trốn chui trốn nhủi, một nơi nương náu cũng tìm không ra.”

Dương quang chính ngọ ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi lên người, đồng tử như thủy tinh màu khói của Diệp Chậm Ly cơ hồ hoàn toàn trong suốt, an tĩnh nhìn Thương Hoành Địch: “Trước khi cung chủ trở về, ngươi phải thuyết phục được sư phụ ngươi, nếu hắn vẫn ra sức cự tuyệt… ngươi cứ nói, bổn tọa sẽ móc mắt Sở Lục Yêu bán vào kỹ viện ba văn tiền phiêu một lần.”

Thương Hoành Địch sững người, cười khổ nói: “Rõ.”

Diệp Chậm Ly khóe miệng câu lên, thấp giọng thân mật nói: “Ngươi làm thủ tọa của Thập bát Thiên Sàm Quân cũng hơi phí tài… Ân, đao bén nên dùng chém đầu người, chức Vô Lậu đường chủ đã để trống mấy năm…”

Thương Hoành Địch lập tức lắc đầu: “Công tử, ta không muốn đến Ngoại đường.”

Diệp Chậm Ly sắc mặt chợt lạnh: “Vô Lậu đường tuy nhỏ nhất trong Ngoại tam đường… Nhưng đứng đầu Tu Di Giáng Cung, một người là Hoàng Ngâm Xung, một người là sư phụ ngươi, ngươi thế nào cũng không qua được họ… Bằng không chờ Hoàng Ngâm Xung chết, hoặc giả ngươi giết sư phụ ngươi, ngươi liền làm chủ Ngoại tam đường.”

Thương Hoành Địch trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ, càng có ý bao dung: “Công tử, ta sẽ không diệt sư đoạt vị, ta cũng không muốn làm đường chủ Ngoại tam đường… Ta chỉ muốn ở bên cạnh công tử.”

Diệp Chậm Ly nhướn mày, trực tiếp hỏi: “Ngươi thích bổn tọa?”

Hai người ngồi đối diện nhau, gần trong gang tấc, thanh âm thấp như bị tấm thảm lông dài trắng muốt hấp thụ, trong phòng yên tĩnh dị thường, làn da Diệp Chậm Ly lại mỏng quá mức, như tuyết xuân dưới dương quang vừa chạm liền tan, lại mang đến cảm giác khiết tịnh thấu triệt như nước, không thể vấy bẩn.

Thương Hoành Địch tựa hồ thở dài: “Phải, thuộc hạ thích công tử, thích chết đi được, thích đến mức… ngay cả chạm vào công tử một chút cũng không nỡ.”

Diệp Chậm Ly chăm chú nhìn hắn, nửa ngày dương dương đắc ý mỉm cười: “Tốt thôi… Ngươi muốn thích cứ thích, ta không quản những chuyện này, ngươi chỉ cần trung thành với cung chủ là được.”

Nghĩ nghĩ, nói: “Đợi Thác Đao trở về, Nhập Bát Tinh Kinh của bổn tọa căn cơ đã vững, không chừng có thể tìm ngươi song tu.”

Thương Hoành Địch ho khan một trận, như nuốt phải nguyên cái móng heo còn lông, khuôn mặt trướng đỏ như sắp xuất huyết: “Đa tạ công tử…”

“Đừng khách sáo.” Diệp Chậm Ly vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của hắn: “Bổn tọa chỉ đùa thôi.”

—–

Đặc biệt có hảo cảm với Thương Hoành Địch, A Ly được bạn ấy thích, tớ không thể không cảm khái, quả là tốt số a, bất quá A Ly xứng đáng được yêu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.