Trong văn phòng, Phùng Thanh đã nói chuyện với Hướng Nhất Mặc được một lúc.
Thực ra trong ca phỏng vấn trước, Bành Chí Phi đã nói rất nhiều lời không hay sau lưng Hướng Nhất Mặc, Phùng Thanh đều nghe hết. Ông ta thật sự không ngờ hai ứng viên lần này của mình lại tình cờ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa còn có ân oán như vậy.
Vì thế Phùng Thanh khá tò mò về Hướng Nhất Mặc.
Vừa nãy ở ngoài văn phòng, ông ta cố tình đưa ra câu hỏi là để xem phản ứng của hai người thế nào. Nhưng thái độ của Hướng Nhất Mặc lại khiến người ta hơi thất vọng.
Hiện tại, sau khi nói về kinh nghiệm học vấn và lý lịch làm việc, Phùng Thanh phát hiện Hướng Nhất Mặc không phải người giỏi nhất trong trường, dường như trong công việc cũng không tranh giành gì, không có mặt nào là quá đặc biệt.
Hình như có hơi bình thường quá.
Đây là người mà Lâm Khấu Khấu giới thiệu ư?
Thật ra Phùng Thanh không hài lòng về Bành Chí Phi – người mà Tô Nghênh bảo rằng bên kia đã tốn hết công sức để tìm được cho lắm, vì thế ông ta đang gửi gắm hy vọng vào người mà Lâm Khấu Khấu tìm, dù sao cô headhunter này cũng đã dám đưa ra cái giá cắt cổ như thế thì hẳn phải có chút tài cán chứ.
Nhưng hình như Hướng Nhất Mặc còn chẳng bằng được với Bành Chí Phi.
Lông mày Phùng Thanh từ từ nhíu lại, ông ta hơi thất vọng, nhưng không thể hiện ra trên mặt mà chỉ hỏi về vấn đề chuyên môn như bình thường.
Không ngờ, lúc này Hướng Nhất Mặc lại cho ông ta một bất ngờ lớn.
Nếu trước đó thanh niên này bình thường như một tảng đá, hơi kiệm lời ít nói, thì tới lúc nói về chuyên môn thì lại như đá bị nứt, phát ra một tia sáng chói khiến người ta thấy được chất ngọc bên trong.
Tim của Phùng Thanh lập tức đập nhanh.
Ông ta hỏi: "Tôi thấy cậu khá am hiểu về mà, sao lúc nãy ở ngoài lại không nói gì hết vậy?"
Hướng Nhất Mặc ngước mắt nhìn ông ta: "Ông thấy câu trả lời của Bành Chí Phi có ổn không?"
Phùng Thanh đột nhiên cảnh giác: "Nếu tôi thấy ổn thì sao?"
Hướng Nhất Mặc cười: "Vậy thì giờ tôi về luôn."
Phùng Thanh: "..."
Mẹ nó, Lâm Khấu Khấu bảo ứng viên có thể sẽ phỏng vấn ngược lại mình, hóa ra là thật!
Suýt chút ông ta đã quên giữ nụ cười trên mặt, mí mắt giật giật, nói: "Cậu nói mình không thạo kênh này, cũng không có tài nguyên tương ứng, vậy tại sao lại dám tới phỏng vấn cho vị trí này thế?"
Lần này Hướng Nhất Mặc suy nghĩ một lúc, lại hỏi một câu không liên quan: "Bình thường ông dùng Weibo có đăng trang cá nhân hoặc xem video ngắn nhiều không?"
Phùng Thanh nói: "Thỉnh thoảng thôi, ít lắm."
Hướng Nhất Mặc nói: "Vậy có bao giờ ông tự hỏi tại sao mọi người lại chia sẻ mọi thứ trên mạng xã hội chưa?"
Phùng Thanh: "..."
Muốn đăng thì đăng thôi, có nhiều lý do lắm, làm sao nói hết được?
Ông ta nhíu mày: "Cậu nghĩ là tại sao?"
Hướng Nhất Mặc nói: "Vì họ muốn thể hiện, muốn nói cho người khác biết rằng "Tôi và các người giống nhau", cũng muốn nói với thế giới rằng "Tôi và các người không giống nhau". Nói chung một chủ đề sẽ giúp con người tìm được sự đồng cảm, cảm giác an toàn và cả sự tán đồng trong quần thể; thể hiện sự độc đáo, lập dị là đang bộc lộ cá tính, tuyên bố bản thân là độc nhất vô nhị trên cuộc đời. Con người sợ khác người, nhưng cũng ghét khi mình quá giống họ."
Những lời này thoạt nghe thì có vẻ chẳng liên quan gì tới marketing cả.
Nhưng Phùng Thanh nghe xong, trong lòng lại chợt dâng lên một cơn sóng dữ.
Nếu lúc nãy giá trị mong chờ của ông ta với Hướng Nhất Mặc đã chạm đáy thì lúc này đây, lời nói của anh ta tựa như một đỉnh núi lạ nổi lên từ vực sâu, khiến Phùng Thanh không kịp đề phòng mà phải thảng thốt kinh ngạc, cảm giác vượt xa cả mong đợi!
Hướng Nhất Mặc chỉ thản nhiên nói tiếp: "Với giới trẻ, h@m muốn thể hiện lại càng mạnh mẽ hơn. Bảo họ chỉ biết đu idol, lướt video ngắn là quá phiến diện. Cái họ muốn là được tôn trọng, được thấu hiểu, và bản chất của marketing là để truyền bá. Nếu marketing tôn trọng họ, cho họ một cảm giác được tán thành, hoặc cho cảm giác mình là người đặc biệt thì họ sẽ sẵn sàng chia sẻ nó lên mạng xã hội, vì thế dù kênh này không quá mới nhưng vẫn có thể tạo ra hiệu ứng phá tường được."
Vấn đề của Bành Chí Phi là ông ta đang quá ngạo mạn.
Dù khách hàng có là một con gà, thì cũng là một con gà có tôn nghiêm. Xem thường người ta mà còn muốn người ta mua đồ của mình, thế thì quá khinh người rồi.
Bây giờ có rất nhiều người bị lật xe vì marketing, bởi thực chất họ khinh thường khách hàng.
Phùng Thanh nghe tới đây, hai mắt đã sáng ngời ngời...
Đây chính xác là người mà ông ta đang tìm.
Không phải dựa vào những người nổi tiếng trên mạng làm vài ba chuyện tầm phào để khoe khoang bản thân mà là nắm được bản chất, bắt được chính xác tâm lý của người mua, tư duy quá ổn!
Ông ta vô thức hỏi: "Thế thì phải làm thế nào?"
Hướng Nhất Mặc nói: "Bản thân sản phẩm đã là một kênh truyền thông rồi, muốn thay đổi thì đầu tiên phải bắt đầu từ bao bì bên ngoài, thiết kế lại hết, cộng thêm vào yếu tố marketing. Ông đã từng nghe nói về Não Bạch Kim chưa?"
Phùng Thanh lập tức bật cười.
Khẩu hiệu "Quà Tết năm nay chỉ có thể là Não Bạch Kim" được ông lớn Sử Ngọc Trụ* danh tiếng lẫy lừng đẩy ra, được trên các đài truyền hình lớn đã nhanh chóng nổi tiếng.
(*) Một tỷ phú lừng danh ở lĩnh vực đầu tư, tài chính và trò chơi trực tuyến tại Trung Quốc. Ông được biết đến với các sản phẩm nổi tiếng như thuốc bổ Não Bạch Kim, trò chơi trực tuyến Chinh Đồ và Chinh Đồ 2 cùng với nghệ thuật đặc sắc.
Sự bùng nổ đó đã tạo ra một lượng tiêu thụ huyền thoại.
Có thể nói, thực chất trong dung dịch được thổi phồng tới mức kỳ diệu đó cũng chỉ được thêm chút "melatonin*" mà thôi.
(*) Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
Hướng Nhất Mặc nói: "Giống như hàng hiệu vậy, người giàu mua chúng vì chất lượng cao không? Không, mua là vì thân phận, sự đặc biệt, mua là vì cảm giác khác biệt khi "Tôi giống người khác" hoặc "Tôi không giống người khác". Bởi vậy chỉ cần thật sự hay, chiến lược branding thành công thì chất lượng sản phẩm không quan trọng nữa."
Phùng Thanh bình tĩnh nói: "Thế chẳng phải là đang lừa khách hàng hay sao?"
Hướng Nhất Mặc bình thản: "Chẳng phải khách hàng là để lừa hay sao?"
Hai người đấu mắt nhau.
Đáy mắt Phùng Thanh bỗng sáng rực.
Ông ta cười lớn: "Được, được lắm! Quả nhiên không phải là người tầm thường! Chẳng ai dám nói những lời như thế đâu."
Hướng Nhất Mặc nói: "Tôi chỉ nói sự thật thôi."
Phùng Thanh vui vẻ nói: "Sau đó nữa thì sao?"
Hướng Nhất Mặc nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Nội dung sau đó phải thu phí."
Phùng Thanh: "..."
Ông ta sững sờ một lúc lâu mới chợt hiểu ra những lời của Hướng Nhất Mặc, trợn tròn mắt, thực sự không dám tin.
Sự tò mò của ông ta dâng lên cao, vừa tới điểm mấu chốt thì lại dừng rồi!
Giới trẻ bây giờ sao mà thâm thế!
Phùng Thanh có cảm giác như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trải qua cảm giác căng thẳng tới nghẹt thở, hồi hộp tới mức ngứa ngáy.
Nhưng đúng là không tiện nói thật.
Với những ngành sáng tạo như marketing, ý tưởng là thứ đắt giá nhất. Lúc phỏng vấn, mọi người cũng sẽ kiêng hành vi "ngồi mát ăn bát vàng" này, Hướng Nhất Mặc vẫn chưa tới nhận việc và lên kế hoạch cho ông ta, chẳng có lý do gì phải nói ra hết cả.
Phùng Thanh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi khôi phục nụ cười thân thiện như trước: "Theo tình hình hiện tại, khả năng của cậu Hướng đây có thể đảm nhiệm được vị trí giám đốc marketing này. Nhưng hơi thiếu kiến thức về kênh phân phối. Tuy nhiên không sao, sau này tôi có thể mời người có chuyên môn để tới bổ sung cho cậu. Không biết về chuyện tiền lương và đãi ngộ..."
Trong lời nói hơi có chút ẩn ý dò hỏi.
Tư bản mà, tất nhiên tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu rồi, thậm chí giờ ông ta đã tìm được cả lý do...
Ai bảo Hướng Nhất Mặc thiếu kiến thức về kênh phân phối này làm gì?
Nhưng không ngờ Hướng Nhất Mặc không hề cho ông ta có cơ hội nói hết mà cắt ngang: "Tôi chỉ có trách nhiệm phỏng vấn thôi, về đãi ngộ thì xin nói với cố vấn Lâm giúp tôi nhé."
Phùng Thanh: "..."
Bàn với headhunter ư?
Bàn với ứng viên thì còn có thể chiếm được chút lợi lộc, bàn với Lâm Khấu Khấu mà không bị tăng giá tại chỗ là đã phải thắp nhang cảm tạ rồi!
Phùng Thanh chợt có một linh cảm xấu, vội khuyên: "Headhunter giúp cậu bàn bạc, nhưng có đồng ý hay không vẫn là ý của cậu mà, hai chúng ta cứ bàn đi, mặt đối mặt, đỡ phải qua một người trung gian nữa, lỡ có hiểu lầm gì đó thì sao?"
Nói thế cũng có lý.
Nhưng Hướng Nhất Mặc không hề lay động chút nào, chỉ mỉm cười nhìn Phùng Thanh một chút rồi nói: "Không cần đâu. Thật không dám giấu, lúc nãy cố vấn Lâm đã cảnh báo tôi trước rồi, chắc chắn ông sẽ bàn tiền lương ngay với tôi, bảo tôi không được đồng ý."
Phùng Thanh:???????
Lúc đó Lâm Khấu Khấu đứng trên hành lang, chỉ nói một câu đại loại thế này: "Loại người như Phùng Thanh hẳn sẽ không có chuyện không nhìn ra Bành Chí Phi chỉ là một cái bao cỏ được. Ông ta phỏng vấn đối phương lâu như thế chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, ông ta muốn tìm hiểu anh qua miệng của Bành Chí Phi; thứ hai, ông ta muốn tạo cảm giác rằng mình rất hài lòng Bành Chí Phi, tránh sau đó anh thấy mình ổn hơn sẽ tăng giá, sau này offer sẽ không được chấp nhận. Hơn nữa tôi nghĩ Cố Hướng Đông có thể thuyết phục một tổng giám đốc như Bành Chí Phi tới phỏng vấn, ngoài việc tiền lương đủ cao ra, nói không chừng còn hứa hẹn vụ cổ phần nữa. Tư bản đều là loại vắt cổ chày ra nước, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thực chất Phùng Thanh khá keo kiệt, chưa chắc đã sẵn lòng chi mức lương này cho anh, thậm chí thấy anh không để bụng còn ép giá anh nữa, như thế khiến ông ta cảm thấy rất thành tựu."
Lúc đó Hướng Nhất Mặc khá ngạc nhiên.
Nhưng lúc thấy Phùng Thanh và Bành Chí Phi bước ra từ văn phòng, quả nhiên ông ta đang trưng ra bộ mặt trò chuyện vui vẻ, anh ta không thể không nghĩ rằng có lẽ Lâm Khấu Khấu đã đoán đúng rồi.
Giờ thấy Phùng Thanh thật sự muốn bàn chuyện đãi ngộ với anh ta, Hướng Nhất Mặc đã tâm phục khẩu phục.
Vị cố vấn Lâm này quá đáng sợ.
Phùng Thanh tức tới mức đầu ong lên, nhắc tới Lâm Khấu Khấu thì ôm một bụng tức: "Cô ta đang châm ngòi giữa chúng ta đấy à? Làm gì có chuyện ứng viên còn chưa nhậm chức mà đã gây sự thế rồi! Hẳn là cậu cũng biết, bên chúng tôi tạo ra vị trí vì con người, không sợ tôi nhận Bành Chí Phi mà không nhận cậu hay sao?"
Nói thật, từ trước tới giờ Hướng Nhất Mặc cũng chưa từng gặp kiểu headhunter như thế.
Bấy giờ thấy thái độ tức muốn hộc máu của Phùng Thanh, anh ta chợt vô cớ nhớ lại những chuyện mà Lâm Khấu Khấu đã làm để khiến mình rời khỏi Tháp Babel....
Nhất thời có chút đồng cảm.
Anh ta nhìn Phùng Thanh với vẻ thông cảm, nhưng lời nói ra lại là: "Thế thì tôi cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của ông được, chỉ có thể về nhờ cố vấn Lâm tìm giúp tôi một công việc khác thôi."
Phùng Thanh: "..."
Huyết áp tăng vọt, mặt ông ta lập tức xanh mét.
Suýt chút Phùng Thanh đã nghiến gãy răng mình.
Tại sao ứng viên tiềm năng nào cũng phải đi kèm một cố vấn headhunter thâm hiểm thế chứ?
Là tư bản thì cũng phảicần có tiền chứ!