Săn Tim Nàng

Chương 52




Ngày hôm sau.

Phương Đông còn chưa hửng sáng, Ân Sùng Quyết đã một thân áo giáp chỉn chu, vuốt kim ô trên đầu, bắt đầu chà lau trường kiếm nói: “Đại ca, huynh đã từng giết người chưa?”

Ân Sùng Húc lắc đầu nói: “Ta cũng đi theo cha hành tẩu bên ngoài mấy lần, với danh tiếng của Ân Gia Bảo ta hiện nay thì làm gì có kẻ nào dám đánh cướp chứ, đại ca… cũng chưa từng nhìn thấy cảnh máu me.”

Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm vào con ngươi đen bóng đầy ngạo khí của chính mình hiện trên mặt trường kiếm sáng bóng, lẩm bẩm: “Cũng không biết được kẻ đầu tiên chết dưới kiếm của đệ là người nơi nào…?”

“Không ai đáng chết ở dưới tay đệ cả.” Ân Sùng Húc đứng dậy nhìn ra bên ngoài trướng: “Ta chỉ hy vọng con đường chinh phục thiên hạ càng ít máu càng tốt, mong rằng Sài thiếu chủ cũng nghĩ giống như ta.”

“Từ xưa đến nay có con đường dựng giang sơn nào mà không trải đầy máu tươi chứ?” Ân Sùng Quyết thốt lên: “Đại ca quá mức chân từ thiện lương, trên chiến trường cũng không thể thương kẻ khác được, bọn họ không chết thì chính là chúng ta chết, huynh và đệ đều phải sống sót trở về.”

Ân Sùng Húc thấy bộ dáng hăng hái của đệ đệ cũng không nói gì nữa.

Bên ngoài lều chủ soái, Ngô Tá cao giọng nói: “Khởi bẩm thiếu chủ, đại quân đã tập kết xong, chỉ đợi một tiếng hiệu lệnh của ngài thôi.”

Vân Tu đứng phía đối diện khẽ cắn mu bàn tay miệng mỉm cười, như không có chuyện gì nhìn về phía Kinh Châu, tràn đầy mong đợi trong lòng.

“A Hoành, nàng ở đây chờ ta.” Sài Chiêu ôm vai Nhạc Hoành, không đợi nàng đáp lời đã bước ra khỏi doanh trướng.

Nhạc Hoành trề môi xoay người nhìn, thấy trướng liên che khuất bóng dáng trượng phu liền khẽ bật cười.

Mắt xám của Sài Chiêu quét qua đội quân đang sẵn sàng chờ xuất phát đang định lên tiếng thì quân sĩ túc trực ngoài cửa thành Kinh Châu đã thúc ngựa chạy tới, cao giọng hô: “Cổng thành Kinh Châu đã mở, Phàn Vinh chắp tay xin hàng rồi.”

“Cổng thành Kinh Châu đã mở, Phiàn Vinh chắp tay xin hàng?”

Nụ cười trên môi Ân Sùng Quyết tắt ngấm. “Đại ca, đệ nghe nhầm sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Sài Chiêu sửng sốt.

Người kia liền xoay mình xuống ngựa, quỳ xuống đất nói: “Hồi bẩm thiếu chủ, Kinh Châu cửa thành đã mở, Phàn Vinh dẫn tướng sĩ đứng chờ ở ngoài thành, trên tay là thư xin hàng... Nguyện quy thuận Đại Chu ta.”

“Nhất định có gian kế.” Lý Trọng Nguyên nhíu chặt đôi mày kiếm, khẳng định: “Thiếu chủ, Phàn Vinh không thể tin được.”

“Vì sao không thể tin?” Vân Tu tiến lên phía trước mấy bước. “Phàn Vinh kính sợ thiếu phu nhân, đêm qua đã chấp nhận quy hàng Sài gia quân với thiếu phu nhân, ta nghe rất rõ, không có giả.”

“Đêm qua!?” Lý Trọng Nguyên bình tĩnh nhìn về phía soái doanh buồn bực nói: “Binh bất yếm trá, vài lời nói suông há có thể tin được... Thiếu chủ, hay là để thần dẫn binh đi gặp Phàn Vinh đã, xem ý tứ của hắn ra sao?”

“Phàn Vinh muốn gặp mặt thiếu chủ, quận mã gia lãnh binh tiến đến chỉ sợ làm người ta thất vọng, làm tổn thương hoà khí hai bên.” Ân Sùng Quyết lợi hại nói: “Phụ thân Tĩnh quốc công của A Hoành là chủ cũ của Phàn Vinh, đêm qua ta cũng gặp A Hoành và Vân Tu từ hướng Kinh Châu đi về. Ta lại cảm thấy chuyện này rất chắc chắn. Thiếu chủ ta nguyện cùng ngài đi gặp họ.”

Nhạc Hoành ở trong doanh trướng lắng tai mà nghe, trong lòng cũng có chút bất an, không biết chủ ý của mình có ảnh hưởng gì đến phu quân không?

Sài Chiêu trầm mặc một lát, nhảy lên mình ngựa. “Cửa thành đều đã mở, sao lại để người ta chờ lâu được. Trận đầu không đánh mà thắng, chính là điềm lành. Đi theo ta.”

Ân Sùng Quyết liếc mắt nhìn Lý Trọng Nguyên khiêu khích, theo sát phía sau Sài Chiêu.

Nhạc Hoành nghe thấy bên ngoài im lặng trở lại, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài, ai ngờ chỉ còn một mình Lý Trọng Nguyên đứng ngây ngốc nhìn cát bụi mù mịt sau vó ngựa phi như bay. Lý Trọng Nguyên xoay người nhìn thấy Nhạc Hoành thì cười gượng nói: “Thiếu phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền, Lý Trọng Nguyên ta... Bội phục.”

“Quận mã gia...” Nhạc Hoành nhìn vẻ cô đơn trong ánh mắt hắn. “Sài gia quân mỗi ngày lớn mạnh đối với ai mà nói cũng là chuyện tốt cả.”

“Đó là đương nhiên.” Lý Trọng Nguyên thản nhiên nói. “Trọng Nguyên xin cáo lui trước.”

Trong thành Kinh Châu.

Ai cũng cười tươi rạng rỡ chỉ có một người cô đơn tách đàn. Nhạc Hoành đang định nói vài câu với Lý Trọng Nguyên lại thấy hắn đã ẩn vào bóng đêm, không biết đi đâu về đâu.

Hồ nhỏ trong thành, dưới ánh đèn dầu một thân ảnh mảnh mai ôm chân ngồi cạnh bờ, tầm mắt nhìn đám đèn hoa đăng trên nước, đôi mắt kia cũng sâu tựa như đáy hồ, dưới ánh đèn sáng như ngọc lưu ly.

“Vào thành liền không nhìn thấy cô, Thẩm cô nương sao lại ngồi một mình ở đây?” Bóng Lý Trọng Nguyên trải dài lên phiến đá bên bờ ao, Thẩm Khấp Nguyệt ngẩng mặt lên, nhìn Lý Trọng Nguyên đầy vẻ ngượng ngùng.

“Khấp Nguyệt chỉ có một mình trơ trọi, tất nhiên đi đến đâu cũng chỉ có một mình.” Thẩm Khấp Nguyệt thu lại vẻ vui mừng trong mắt, cụp mi nhìn đèn hoa đăng ngày càng xa. “Không phải quận mã gia cũng chỉ có một mình sao?”

“Cô nói không sai, ta cũng chỉ có một mình.” Lý Trọng Nguyên ngồi xổm xuống hất hất mặt nước. “Đèn hoa đăng này là cô làm sao?”

Thẩm Khấp Nguyệt lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải. Quận mã gia không biết rồi, vùng này của nước Tấn vốn có tập tục thả đèn hoa đăng để cầu phúc, dân chúng viết vào đèn hoa đăng những nguyện vọng của chính mình, sau đó thả cho đèn chảy theo dòng nước, đi càng xa, tâm nguyện càng có thể thành hiện thực. Vừa rồi ta mới đi ngang qua đây, nhìn thấy đèn hoa đăng trong lòng cũng có chút mong chờ…”

“Có tập tục như vậy sao?” Lý Trọng Nguyên có hứng thú hỏi: “Có linh nghiệm thực không?”

Thẩm Khấp Nguyệt cúi đầu buông tiếng thở dài. “Khấp Nguyệt cũng không biết, nếu thực sự điều mong cầu thành sự thực, thì thế gian này sao lại nhiều người đau khổ như vậy, sao lại chỉ còn một mình ta cô độc trên đời chứ…”

Lý Trọng Nguyên nhặt một đèn hoa đăng lên. “Nhập gia tùy tục, nếu như ta đã đến đây, hay là cứ cầu nguyện thử xem.”

Nói xong thấy trên bờ còn lưu lại bút mực mà dân chúng viết xong để lại, hắn nhặt lên viết gì đó, nhìn lại, đang định gấp bỏ vào đèn hoa đăng, Thẩm Khấp Nguyệt đã đưa tay tới ôn nhu nói: “Có thể cho ta xem được không, không biết một nam nhân như quận mã gia sẽ ước điều gì? Là… nước nhà an vui, thiên hạ thái bình.”

Lý Trọng Nguyên không kịp thu tay lại, tờ giấy đã bị Thẩm Khấp Nguyệt cướp đi, Thẩm Khấp Nguyệt mở ra nhìn, thấy hiện lên nét chữ thanh tú viết: “Cầu cho thê tử Tịnh Nhi, cuộc đời này mãi luôn vui vẻ.”

Thẩm Khấp Nguyệt hậm hực cúi đầu nói: “Không thể ngờ được... Quận mã gia thâm tình như vậy. Khiến cho người ta cực kỳ ngưỡng mộ phu nhân của ngài.”

Lý Trọng Nguyên thả hoa đăng xuống nước, khẽ đẩy đi, thấp giọng nói: “Tịnh Nhi thân là quận chúa mà vẫn thành thân với ta, tình cảm này ta sao có thể không quý trọng chứ?”

Đang nói chuyện thì trời nổi gió lớn, đèn hoa đăng mà Thẩm Khấp Nguyệt thả xuống bị dạt vào bờ, Lý Trọng Nguyên còn chưa kịp nói gì, nữ tử bên cạnh đã khóc nức nở.

Thẩm Khấp Nguyệt nhặt đèn hoa đăng của mình lên, cầm trên tay nức nở nói: “Hoa đăng dạt trở về là điềm xấu.”

Lý Trọng Nguyên bất chợt caảm thấy buồn cười, khuyên nhủ nói: “Vừa mới cô nói việc này chưa chắc đã linh nghiệm, lúc này lại vì nó mà suy nghĩ tiêu cực? Chẳng qua là cảm thấy thú vị thì thử xem thôi, sao lại khóc chứ?”

Thẩm Khấp Nguyệt nâng đôi mắt đỏ hoe nói: “Bản thân ta đáng thương, lang bạc kỳ hồ nhiều đã thành quen, đèn hoa đăng này chỉ cầu một điều mong đợi, nhưng ông trời cũng không thương tiếc sao?”

“Mong đợi điều gì mà khiến cô phải khóc chứ?” Lý Trọng Nguyên nhìn khuôn mặt như hoa lê ướt mưa của nàng ta.

Thẩm Khấp Nguyệt đưa đèn hoa đăng của mình ra, xoay người nói: “Ngài xem đi.”

Lý Trọng Nguyên chần chừ cầm lấy tờ giấy trong đèn, mới nhìn liếc qua đầu ngón tay đã buông lỏng thả xuống ao.

“Kìa.” Thẩm Khấp Nguyệt vội la lên nói: “Rơi mất rồi.”

Lý Trọng Nguyên vội vàng xoay người đi, cố gắng trấn định nói: “Không còn sớm nữa, Thẩm cô nương mau đi nghỉ đi, nếu không muốn ở lại KinhChâu muốn đi Thương Châu thì đường xóc nảy vất vả lắm.”

Trọng Nguyên hiểu được trái tim ta, chỉ hận tương tư mà không hẹn ước.

Nhìn Lý Trọng Nguyên vội vã rời đi, Thẩm Khấp Nguyệt mỉm cười nhìn mảnh giấy dần dần chìm xuống mặt nước, từng khoảng mực loang nổ, tựa như mê hoặc tâm trí của người kia.

Thẩm Khấp Nguyệt biết nam nhân này nhất định đã nhìn thấy, nhất định...

Màn đêm trong thành Kinh Châu an bình, đại quân vẫn còn đóng quân bên ngoài thành chưa quấy nhiễu dân chúng trong thành. Sài Chiêu cố ý không ngủ tại phủ tướng quân, Phàn Vinh khó hiểu hỏi: “Sở Vương Kỷ Minh mỗi lần đến đâu đều chọn nghỉ ở phủ tốt nhất trong thành. Phủ của mạt tưởng chẳng qua cũng chỉ thêm chiếc giường ấm hơn mà thôi, thiếu chủ và thiếu phu nhân màn trời chiếu đất nhiều ngày, tại sao lại không chọn nơi tốt một chút mà nghỉ lại chứ?”

Sài Chiêu kéo vạt áo xoay người nói: “Ngủ ngon giấc sẽ quên đi nhiệm vụ mình phải làm. Sài Chiêu ta một khắc cũng không thể sao nhãng, tâm ý của Phàn tướng quân ta sẽ không quên.”

Phàn Vinh cùng chư tướng nhìn bóng dáng Sài Chiêu sừng sững trong gió lạnh, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Đường trong thành đều trải đá sỏi, từng bước đi lên đều vang lên những tiếng giòn giã. Nhạc Hoành vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, nhìn đèn hoa đăng tràn ngập dưới mặt nước, vui vẻ chỉ vào nói: “Sài Chiêu chàng nhìn kìa, đó là đèn hoa đăng cầu nguyện.”

Sài Chiêu mỉm cười nhìn thê tử vui vẻ hân hoan như đứa trẻ, khoanh tay trả lời khe khẽ: “Có thấy, nhìn cũng có vẻ thú vị.”

Nhạc Hoành khẽ hừ một tiếng, đang muốn đi lên phía trước tách ra khỏi Sài Chiêu thì cổ tay đã bị trượng phu nắm lấy, Nhạc Hoành dừng bước, nhếch miệng cười trộm.

Bàn tay thô ráp của Sài Chiêu tìm đến cổ tay mềm mại mảnh khảnh của nàng, tự nhiên đan chặt vào những ngón tay, ra sức nắm lấy tựa như không muốn nàng rời khỏi mình nửa bước vậy, “Đi bên cạnh ta là được. phía sau còn có nhiều người đang nhìn, chạy vội làm gì chứ?” Sài Chiêu khàn giọng nói.

Nhạc Hoành mở lớn miệng hít lấy không khí ẩm ướt của Kinh Châu, Sài Chiêu hít sâu nói: “Chả trách A Hoành thông minh đáng yêu, khí hậu ở Tấn Quốc tốt thế này khiến cho A Hoành của ta xinh đẹp trong sáng, có phải không?”

Nhạc Hoành cố ý không nói tiếp, chỉ vào những đèn hoa đăng trên mặt nước nói: “Ta muốn nó.”

Đi theo phía sau là một đám thị vệ, mọi người đều đứng nhìn, nhưng Nhạc Hoành cũng không ngờ được Sài Chiêu lại chiều theo ý mình. Chỉ thấy Sài Chiêu đi nhanh đến bên dòng nước, cúi người lấy một đèn hoa đăng lên đưa vào tay Nhạc Hoành, “Đây… thứ nàng muốn.”

Nhạc Hoành cũng không nhận lấy mà tự mình nhặt một cái khác lên, đưa bút mực nhét vào tay Sài Chiêu, nhìn thẳng vào đáy mắt y nói: “Ta và chàng đều viết ra tâm nguyện của chính mình, ta rất muốn biết, Sài Chiêu chàng nghĩ muốn gì?”

“Được.” Sài Chiêu một lời đồng ý. “Ta cũng muốn biết trong lòng A Hoành muốn gì?”

Nhạc Hoành suy nghĩ, ngòi bút khẽ áp vào đầu ngón tay, vài nét hạ xuống rồi nhanh chóng nhấc lên tựa như sợ Sài Chiêu nhìn thấy.

Sài Chiêu cụp mắt mỉm cười, đưa cho Nhạc Hoành tờ giấy mình đã viết xong. “Nàng xem đi.”

“Đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau...” Nhạc Hoành đọc ra từng chữ từng chữ, tay đỡ lấy lồng ngực đang đaập loạn liên hồi.

“Cho ta xem.” Sài Chiêu chìa tay ra nói. “Nàng xem của ta, có đi có lại chứ?”

Nhạc Hoành ngây ngốc xoè bàn tay ra, Sài Chiêu rút lấy tờ giấy nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt xám dừng trên những nét chữ xinh đẹp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.