Đường Tuyết Giai hàn huyên cùng Tiểu Ngọc gần mười phút mới xong, mà trong khoảng thời gian này đối với Sở Ca, Thử Phụ mà nói, tuyệt đối là một loại dày vò.
Bởi vì cái con Anh Đoản Miêu kia còn tỉnh dậy, nó ghé mắt lên nhìn, tỉnh tỉnh mê mê nhìn qua vách tường, không biết đang suy nghĩ gì.
Loại ánh mắt tinh khiết này đối với Sinh Tồn Nhân mà nói, là một loại kinh hãi không gì có thể tả nổi.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Đường Tuyết Giai để điện thoại di động xuống, tâm tình rất sung sướng, một bên ghi bài, một hát ca khúc yêu thích.
"Follow everywhere I go
Top over the mountains or valley low
Give you everything you"ve been dreaming of
Just let me in, ooh
Everything you wantin" gonna be the magic story you"ve been told
And you"ll be safe under my control
Just let me in, ooh......"
(Lily - Alan Waler, K-391, Emelie Hollow)
Thanh âm của nàng rất êm tai, nhưng bài hát này lại để cho Sở Ca im lặng.
Bài hát này cũng quá là kinh dị đi a.
Rất nhanh, Anh Đoản Miêu lại lâm vào trong giấc ngủ, Thử Phụ vẫn tiếp tục đi săn, chui vào trong tủ treo quần áo.
Sở Ca bắt đầu quan sát tình huống khắp bốn phương tám hướng.
Ánh mắt của hắn tập trung ở điều hòa và đằng sau khung bức ảnh.
Sau điều hòa là con rết, sau khung ảnh mà thì là một con nhện cao chân.
Trừ hai con đó ra, còn có những Sinh Tồn Nhân khác, tỷ như cái con Thử Phụ kia, chính là kẻ mà Kiến Đỏ không hề hay biết gì về sự tồn tại của nó, muốn giết được vị lão luyện này thật là thập phần chật vật.
"Hiện tại đã xuất hiện hai vị lão luyện, sẽ không có vị thứ ba chứ? "
Sở Ca kiêng kị nghĩ đến, cái thí luyện kiểu này không khỏi quá tàn khốc đi!
Không hề công bằng đáng tí nào!
Nếu như tất cả đều là con kiến còn có phần thắng. Bây giờ người ta là con rết, con nhện, con gián, còn hắn chỉ là một con kiến, chỉ có thể dựa vào trí tuệ cùng sự nhẫn nại.
Hắn phải tính toán đến mọi khả năng có thể, phải tính đi tính lại để tránh khỏi những sai lầm không đáng có.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Thử Phụ chui vào tủ quần áo rồi ở trong đó luôn, Sở Ca cũng không biết Kiến Đỏ còn sống hay không.
Một mực kéo căng thân thể thực sự kà rất mệt a!
Sở Ca vì bảo tồn thể lực, không thể không rời khỏi trạng thái Biến Sắc.
Hắn ở bên trên mảnh giấy, thỉnh thoảng nhìn về phía xung quanh
Tới gần mười một giờ, Đường Tuyết Giai đứng dậy, lấy một bộ quần áo ngủ từ trong tủ ra.
Nàng vừa đi ra ngoài, Anh Đoản Miêu cũng chuồn đi theo.
Rất nhanh, Sở Ca nhìn thấy phía trên bàn, đằng sau khung tranh treo trên tường, một con nhện cao lớn bò ra, trông nó to phải bằng bàn tay của một đứa trẻ.
Đối với người thường thì nó đã là to khủng bố rồi, chớ nói chi là Sở Ca chỉ là một con kiến nhỏ bé......
"Con nhện tốc độ rất nhanh, tuyệt đối nhanh hơn ta, ta phải giữ khoảng cách với nó mới an toàn được! "
Sở Ca nghĩ đến cái gì, hắn vô ý thức quay đầu nhìn về phía điều hòa cùng khe nửa trên tường, cũng không biết con rết kia còn núp ở bên trong hay không?
Một hồi sau.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy ba con con gián từ bức màn chạy ra, ngươi truy ta đuổi, quyết chiến sinh tử.
Thử Phụ trong tủ treo quần áo cũng theo đó lao ra, một đường lao thẳng tới chỗ ba con Gián khổng lồ.
"Logic của những kẻ lão luyện đúng thật là khác biệt. "
Sở Ca âm thầm cảm thán, hắn bắt đầu xem cuộc chiến, chờ mong những Sinh Sinh Tồn Nhân này sẽ tự giết hại lẫn nhau.
Con rết sau điều hòa cũng nhanh chóng bò ra, dọa Sở Ca sợ tới mức lập tức kéo căng thân thể, hòa thành một màu với mảnh giấy.
Năm con côn trùng trên mặt đất tạo ra một trận đại loạn đấu, Thử Phụ tuy nhỏ nhất, nhưng lại hung mãnh nhất, một mình cân ba con gián và cả con rết.
Điên cuồng!
Sở Ca lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ gia hỏa này tu luyện Kim Cương Bất Tử Chi Thân? "
Thử Phụ solo với con Rết, cũng bị ba con con gián vây công, nhưng lại không rơi vào thế hạ phong.
Sở Ca đứng ở chỗ cao, chăm chú quan sát, muốn học tập kĩ sảo chiến đấu.
Đại khái đi qua mười phút.
Thử Phụ bỗng nhiên chạy đi, con rết cùng ba con con gián ngẩn người, một lúc sau cũng bỏ chạy thục mạng.
Trận chiến này thê thảm nhất không phải con gián, không phải Thử Phụ, mà là con Rết vì trên mặt đất để lại không ít cái chân.
Hình thể của nó nhỏ hơn con gián một chút, huống hồ nó không có kịch độc, cho nên chịu không ít khổ đầu. (What? Wait!...Rết < Gián???????)
Một hồi tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy Đường Tuyết Giai quấn khăn trên đầu đang đi vào.
Nàng mặc lấy bộ váy ngủ Pikachu cực kỳ là cute, lộ ra một cặp chân dài trắng nõn, ở sau lưng nàng là con Anh Đoản Miêu.
Đại Boss đến đâu, Sinh Tồn Nhân trốn đến đó.
Đường Tuyết Giai ngồi ở bên giường, vừa sấy tóc vừa ca hát. (Thích hát ghê ^.^)
Anh Đoản Miêu thì lập tức chui vào đáy giường, không biết đang làm gì đó.
Nửa phút sau.
Anh Đoản Miêu chui ra, trong miệng là con rết kia, hai móng đè nó lại, khiến nó không cách nào giãy giụa.
Sau hai ba lần vì đó, nó liền đem con rết ăn tươi.
Này con rết này đối với Sở Ca mà nói như là hỏa xa, nhưng đối với Anh Đoản Miêu mà nói: không khác gì len sợi, không coi là cái gì.
Sở Ca không khỏi vì nó mặc niệm.
Ban đầu còn tưởng rằng con rết này sẽ trở thành một bá chủ của nơi này, không nghĩ tới bị chết nhanh như vậy.
Sau khi ăn xong con rết, Anh Đoản Miêu liếm liếm móng vuốt, sau đó tiến đến liếm liếm chân Đường Tuyết Giai.
Đường Tuyết Giai đung đưa cái chân, dùng chân đá đá đùa Anh Đoản Miêu.
Sở Ca cảm thấy thấy da đầu run lên.
Không cách nào nhìn thẳng.
Đường Tuyết Giai nghịch điện thoại một lúc liền đứng dậy ra khỏi phòng, tiến về buồng vệ sinh.
Anh Đoản Miêu lúc này cũng không đi cùng, ánh mắt của nó tập trung ở nơi hẻo lánh nhất trên trần nhà, chỉ thấy con cao chân kia lập tức nằm xuống nấp ở chỗ này.
Nó liền lẳng lặng nhìn qua con nhện cao chân, không nói một lời.
Sở Ca rất muốn biết con con nhện cao chân đang cảm thấy như thế nào.
May mắn là Anh Đoản Miêu cũng không trèo tường, nếu không thì nó xong rồi.
Chỉ là Sở Ca vẫn thắc mắc: tại sao con nhện lại hiển lộ vị trí của mình?
Kẻ tài cao gan cũng lớn?
Sở Ca đổi vị trí suy nghĩ, nếu như mình là con nhện kia thì toàn bộ cái Đấu Trường Sinh Tồn này hắn còn sợ ai?
Ngàn vạn tâm tình cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Ta vì cái gì mà biến thành một con kiến nhỏ bé......?
Lão Thiên không công bằng!
Khi tiến g bước chân của Đường Tuyết Giai lại vang lên, cái con nhện kia thì nhanh chóng nhảy lên phía sau bức màn, xem ra tên này vẫn hiểu được đạo lý "thuận gió không sinh sóng."
Sau khi vào phòng, Đường Tuyết Giai đóng cửa phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Nàng đi về hướng phía trước cửa sổ, chuẩn bị đem bức màn kéo lên.
Sau khi nàng kéo một phát, con nhện kia liền rơi xuống, nàng vô ý thức cúi đầu xuống nhìn.
"AAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH"
Một tiếng thét lên xuyên phá đêm tối, Sở Ca bị dọa đến toàn thân run lên.
Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Sở Ca khẩn trương lập tức biến sắc, không dám nhúc nhích.
Rất nhanh, cha mẹ Đường Tuyết Giai đã xông tới.
"Làm sao vậy? "
"Tiểu Giai, ngươi không sao chứ? "
Đối mặt cha mẹ hỏi thăm, Đường Tuyết Giai vội vàng lui lại, chỉ vào trên tường, kêu lên: "Con nhện! Có con nhện to lắm!"
Cha của Đường Tuyết Giai đeo kính mắt, áo ngủ rộng thùng thình. Hắn đẩy kính mắt, cười nói: "Con nhện là côn trùng có ích, không thể giết. "
Sở Ca thiếu chút nữa chết ngất, thúc thúc a..., van cầu ngươi giết chết nó đi!
"Ai nha, nhanh đuổi nó đi ra ngoài, ta sợ! "
Đường Tuyết Giai tức giận đến dậm chân, mẹ của nàng cũng rất sợ, theo mắng ba nàng.
Dưới sự thúc giục của hai mẹ con, cha Đường Tuyết Giai không thể không cầm lấy cây chổi, mở cửa sổ ra, vứt con nhẹn đó đi.
Mà con nhện cho thấy nó rõ ràng là người mới vì nó vừa thấy được cửa sổ mở liền trực tiếp lao ra.
Nó xem như vô duyên với phần thưởng của Sinh Tồn Sân Thi Đấu rồi!