Săn Mỹ Ký

Chương 46: Khoan thứ là yêu




Lại nói tới Lãnh Đại minh chủ của chúng ta một mình ngủ ở phòng cách vách của Vấn Nhã cùng Vụ Tề, cứ quay qua quay lại chính là ngủ không được. Trong đầu hắn không ngừng chuyển đến cặp mắt to vô cùng quen thuộc cùng với động tác làm cho hắn chấn động kia của Vấn Nhã.

Trong lòng càng nghĩ càng buồn bực, càng ngày càng thanh tỉnh, hốt hoảng ngồi dậy một cái, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm, bởi vì hắn nghĩ đến Vấn Nhã ngủ ở bên người Vụ Tề, tiểu tử kia còn nắm tay của Vấn Nhã nữa, điều này làm cho hắn càng nghĩ càng khó chịu.

Một lát sau, bên giường Vấn Nhã lại bay tới một cái quỷ ảnh, Lãnh Đại minh chủ nhìn Vấn Nhã ngủ rất an tâm, Vụ Tề ngủ trông thư thái, trong lòng lại buồn bực, đưa tay lên, điểm huyệt ngủ của Vụ Tề, ôm lấy tiểu nữ nhân ngủ rất thiên hôn địa ám006 trở lại trong phòng của hắn, nhẹ nhàng mà đem Vấn Nhã đặt ở bên trong giường lớn.

Hắn nhìn Vấn Nhã không cởi y phục ngủ, lông mi xinh đẹp của hắn cau có, lập tức hắn cởi y phục ra, còn lại một cái quần, trơn bóng trượt đi liền chui vào ổ chăn, hắn cũng không thể chịu được mặc y phục ngủ, Lãnh Thù giúp Vấn Nhã sắp xếp giường chăn, hắn cũng đắp chăn lại, mắt nhìn tiểu nữ nhân ngủ say như cũ, an tâm thở hắt ra nhắm mắt hoa đào của hắn lại.

Hắn giống như đã quên tại sao hắn làm như vậy, đã quên hắn mới vừa rồi còn đang chán ghét Vụ Tề, mà giờ này hắn lại an tâm để ngủ, hoàn toàn đã quên hắn thích nam nhân, cho tới bây giờ còn chưa từng cùng nữ nhân ngủ chung một cái giường.

Tuy rằng hai người ngủ không chút nào đụng chạm, nhưng ở trong tiềm thức của Lãnh Thù đã tiếp nhận Vấn Nhã rồi, mà chính hắn còn không biết mà thôi.

Lúc sáng sớm, tiểu thân thể của Vấn Nhã rốt cục giật giật, nàng cảm giác mình nóng quá, theo bản năng bắt đầu đá văng chăn mền trên người ra, trở mình đem chân nhỏ gác ở trên người Lãnh Thù đang ngủ say.

Lãnh Thù đi theo cũng trở mình lại không tỉnh, hai người biến thành mặt đối mặt mà ngủ. Hơi thở nóng phả vào mặt làm Vấn Nhã có điểm khó chịu, mặt nhăn mày nhíu lại lật thân, nàng vừa động, biến thành nàng uốn ở trong lòng Lãnh Thù.

Lãnh Thù cảm giác có cái gì thoải mái, cả người càng dán lên, dựa vào Vấn Nhã ngủ, nếu Lãnh Thù không có đắp chăn, động tác này nhìn qua có bao nhiêu đen tối thì có bấy nhiều đen tối rồi, hai người lại không biết chút nào cứ tiếp tục ngủ ngon.

Lãnh Sát đem toàn bộ thành Lăng Châu tìm lần nữa nhưng khi đứng ở trước giường của Lãnh Thù kinh ngạc nhìn một màn này, hắn càng nhìn càng tức, toàn thân lãnh khí đồng thời phát ra, khiến cho Lãnh Thù trong lúc ngủ mơ thấy lãnh lẽo thì hơi nhíu lông mày lại, tiếp tục ôm Vấn Nhã.

Địa bàn của hắn thì hắn không cần lo lắng cái gì, chỉ để ý an tâm ngủ thế nào mà thôi. Vấn Nhã “uhm” một tiếng, thân mình cũng uốn càng chặt ở tại trong lòng Lãnh Thù.

Lãnh Sát tức giận đến cả người đều run lên, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra đệ đệ chỉ yêu nam nhân lại nhanh bị Vấn Nhã chinh phục như vậy, hắn cũng còn chưa có phúc khí cùng Vấn Nhã cùng gối đâu, đệ đệ hắn khen ngược, lừa gạt hắn nói tuyệt đối sẽ không chạm vào Vấn Nhã, này lại ôm chết không buông, Lãnh Sát tức giận mà rút trường kiếm trên tay ra.

Hắn vừa kéo kiếm, thanh âm kiếm ra khỏi vỏ đã làm cho Lãnh Thù cả kinh một cái xoay người nhảy dựng lên, lộ ra dáng người tuấn mỹ chỉ mặc tiết khố, còn làm cho Lãnh Sát tức giận đến hai mắt đỏ lên, một kiếm ra, đâm thẳng ngực Lãnh Thù.

May mắn võ công Lãnh Thù cao cường, một cái lắc mình né qua, ngẩng đầu nhìn lên Lãnh Sát với sắc mặt xanh mét, nhanh mở miệng nói:

“Ca, huynh làm cái gì vậy?”

Trong lòng Lãnh Sát tức đến cực điểm, đối với người khác hắn nhất định sẽ không nói được một lời mà trực tiếp tiến công, nhưng mà người này là đệ đệ duy nhất của hắn, tuy rằng làm loại chuyện không thể tha thứ này, nhưng trong lòng hắn làm sao cũng không đủ ngoan độc mà hạ độc thủ được, hắn cả giận nói:

“Đệ tiểu tử chết tiệt, đệ rốt cuộc làm cái gì? Đệ hướng ta cam đoan như thế nào a?”

Vấn Nhã bị động tác lớn nhỏ của bọn họ làm cho bừng tỉnh, ngồi dậy mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt này, nàng không rõ tại sao mình cùng ngủ với đại mỹ nam ở trên một cái giường, bất quá bây giờ nàng càng giật mình hơn là hai người nam nhân họ Lãnh này thật là hai huynh đệ, hơn nữa hiện tại vì nàng mà đang đối chọi gay gắt. Nàng nhìn đại mỹ nam bên chân còn đứng ở trên giường nàng xoay người, thấy thân thể hắn trần truồng, dáng người đẹp đẽ, nhưng trước ngực cũng không có long văn, xem ra nam tử có long văn này nàng cũng tìm không được.

‘A, thân thể trần truồng, má ơi!’

Vấn Nhã lập tức nhanh chóng sờ hướng chính mình, hoàn hảo, y phục còn ở trên người, còn tưởng rằng nàng bị yêu nghiệt hãm hiếp rồi chứ, tuy rằng tốt như vậy giống như cũng không mất mát gì, nhưng nàng vẫn thích ở trạng thái thanh tỉnh làm việc kia nha.

Vấn Nhã nhẹ nhàng thở ra sau lại nghĩ tới hai huynh đệ đó hợp lại lừa gạt nàng, trong lòng cũng rất tức, nhưng đối mặt với hai đại mỹ nam thì nàng cũng không đành lòng đem bọn họ làm thế nào cả, hãy để cho bọn họ tự giết lẫn nhau đi, cũng tốt làm cho nàng xả giận.

Nghĩ tới đây, bộ dạng Vấn Nhã giả bộ vô lực đổ quay về trên giường, không nói được một lời, nhìn chằm chằm nóc giường vẫn không nhúc nhích.

Hai huynh đệ Lãnh Sát Lãnh Thù thấy bộ dạng Vấn Nhã hoảng sợ, đặc biệt là Lãnh Sát, hắn nghĩ đến hắn lừa nàng, hiện tại không chỉ có không tìm không thấy Vương Lôi, ngay cả Vấn Nhã cũng bị đệ đệ chiếm tiện nghi, trong lòng rất hối hận a.

Thấy bộ dáng Vấn Nhã thất thần, thực nghĩ đến Vấn Nhã đã bị Lãnh Thù ôm đi, xông về phía trước, lo lắng hỏi:

“Nhã Nhi, nàng không sao chứ?”

Hai mắt Vấn Nhã trống rỗng, không hề tức giận nằm ở trên giường, đối với Lãnh Sát hỏi làm bộ như không nghe không nhìn, đem Lãnh Sát gấp đến độ không biết làm sao bây giờ mới tốt.

Lãnh Thù cũng bị bộ dáng kỳ quái này của Vấn Nhã làm cho giật mình, cũng ngồi xổm xuống sầu lo nhìn Vấn Nhã.

‘Mình không có làm cái gì a, nàng đây là làm sao vậy, chẳng lẽ ta so với Vụ Tề kém ư, nàng thích ngủ ở bên người cái tiểu nam nhân kia à?’

Lãnh Thù bất mãn nhăn tuấn lông mày lại.

“Tiểu chết tiệt! Đệ nói, Nhã Nhi đây là làm sao vậy, đệ tra tấn nàng như thế nào.”

Lãnh Sát tức giận đến một phát bắt được cánh tay Lãnh Thù.

Khi ở bên trong ấn tượng của hắn, Vấn Nhã vẫn là tiểu cô nương sôi nổi vui vui vẻ vẻ, không chịu cái đả kích nghiêm trọng gì, làm sao có thể xuất hiện loại vẻ mặt không nên xuất hiện ở trên mặt nàng đây.

“Đệ, đệ không có làm cái gì a, ca, huynh hồ đồ a, đệ không thích nữ nhân.”

Lãnh Thù đoán được Lãnh Sát có khả năng hiểu lầm, chạy nhanh giải thích.

“Vậy đệ nói nàng làm sao vậy?”

Lãnh Sát đuổi sát không buông, âm thanh nghiêm mặt, kiếm trên tay lại hướng Lãnh Thù quơ quơ.

“Đệ làm sao mà biết a, đệ chỉ là không thích nàng ngủ ở bên người Vụ Tề thôi, mới đem nàng ôm tới ngủ nơi này, nhưng đệ không đụng đến nàng a.”

Lãnh Thù hướng cuối giường co lại, trong lòng hắn cũng hồ nghi rồi, lúc trước tiểu nữ nhân này còn cười đáp ứng thiếu chút nữa rút gân, lúc này sao giống như mất hồn rồi, kỳ quái!

“Cái gì? Vụ Tề là ai? Nhã Nhi sao lại có thể ngủ cùng hắn?”

Lãnh Sát càng nghe càng kinh ngạc.

“Đệ nói rõ ràng cho ca, sau khi ca rời đi nơi này rốt cuộc chuyện gì xảy ra hả?”

Lãnh Thù đẩy Lãnh Sát cầm chặt tay hắn ra, bất đắc dĩ đem chuyện phát sinh lúc trước hết thảy đều nói cho vị ca ca tức giận đến đỉnh đầu bốc khói trước mắt này.

“Thật sự! Đệ không đụng nàng!”

Lãnh Thù nâng hai tay lên cam đoan.

Hắn hiện tại cũng biết tiểu nữ nhân đó ở trong lòng ca có bao nhiêu phân lượng rồi, hoàn hảo hắn không đem nàng thế nào, bằng không hắn khẳng định bị ca bổ mất.

Lãnh Sát nghe xong Lãnh Thù cam đoan, trong lòng có điểm thả lỏng, nhưng vừa thấy Vấn Nhã vẫn không nhúc nhích, tâm lại nhấc lên rồi.

‘Chẳng lẽ nàng đang giận mình sao?’

“Nhã Nhi, nàng làm sao vậy, có phải tức giận ca ca hay không a.”

Lãnh Sát buông kiếm, ngồi ở bên giường hai tay bắt lấy tay nhỏ bé của Vấn Nhã, lo âu nói :

“Nàng đừng như vậy? Lãnh ca ca biết lừa nàng không đúng, ta không biết Vương đại ca sẽ bị Mị Thần tỷ cướp đi, ta vốn tưởng rằng xú tiểu tử này muốn trút giận, với nàng chỉ ồn ào thì được rồi, không nghĩ tới chuyện biến thành như vậy, Lãnh ca ca thực xin lỗi nàng, nàng đừng như vậy, muốn đánh ta mắng ta đều được, nàng đừng dọa ca ca được không?”

Vấn Nhã nghe được trong lòng cả kinh.

‘Vương đại ca không tìm được, vậy làm sao bây giờ.’

Nghĩ đến đây nàng phẫn nộ không nổi nữa, tròng mắt chậm rãi quay tới nhìn về phía Lãnh Sát. Lập tức đập vào một đôi mắt lo lắng thâm tình như ánh sao.

“Aizz. . .”

Vấn Nhã vốn định mở miệng mắng, nhưng nàng thế nào vẫn không thể nhẫn tâm được, thấy bộ dạng phong trần của hắn chạy một đêm tìm kiếm Vương đại ca, chính nàng cũng đau lòng a.

“Điều kiện tiên quyết tha thứ là yêu a, Lãnh ca ca Nhã Nhi thực yêu ca, cho nên lần này Nhã Nhi tha thứ cho ca, hi vọng không có lần sau nha, aizz.”

Vấn Nhã nhìn về phía Lãnh Sát ánh mắt cũng trở nên thâm tình.

“Nhã Nhi, Tiểu Nhã Nhi của ta, Lãnh ca ca ta. . . Cám ơn nàng.”

Lãnh Sát không nghĩ tới Vấn Nhã cứ tha thứ về chuyện lừa gạt của hắn như vậy, kích động đem Vấn Nhã kéo vào trong lòng ôm chặt lấy, trong lòng rung động không thôi, ngay cả thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, hắn may mắn dữ dội có thể được nàng yêu a.

Vấn Nhã đầu nhỏ tựa vào trên vai Lãnh Sát, một đôi tay nhỏ bé vòng ở eo Lãnh Sát, cười vui vẻ.

‘Hóa ra vui vẻ chỉ đơn giản như vậy.’

Để thân trần ngồi xổm xuống cuối giường Lãnh Thù nhìn đến một màn cảm động này, không biết là buồn hay là vui.

‘Tiểu nữ nhân này lòng dạ sao mà rộng lớn thế, không giống với hắn một đại nam nhân chỉ bởi vì lừa gạt mà tức giận, không nghĩ tới nàng đại lượng liền tha thứ cho ca ca như vậy. Ca ca lúc này thực nhặt được bảo bối rồi, nếu không phải mình chỉ thích nam nhân, sợ cũng muốn yêu tiểu nữ nhân này rồi.’

Lãnh Thù nghĩ đến đây, trong lòng đau nhói, chua xót.

‘Mình khi nào thì cũng có thể tìm được người bạn đời gần nhau cả đời đây a.’

“Lãnh ca ca, ca nên hỏi một chút bảo bối đệ đệ của ca kìa, cái Mị Thần tỷ kia đem Vương đại ca bắt đi nơi nào.”

Vấn Nhã đem hết thảy tất cả đều đổ đến trên người Lãnh Thù, nếu không phải hắn muốn tìm nàng trút giận, Vương đại ca làm sao có thể bị Mị Thần tỷ bắt đi được.

Vấn Nhã nhẹ nhàng đẩy Lãnh Sát ôm nàng ra, có thể tha thứ cho hắn, nhưng không thể tha thứ cho Lãnh Thù.

Lãnh Thù vừa nghe, trong lòng sửng sốt.

‘Xem ra tiểu nữ nhân muốn đem ca ca làm hậu thuẫn đây.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.