Săn Mỹ Ký

Chương 4: Xuất phủ phong ba




Hôm nay, được Vân phu nhân đồng ý, Vấn Nhã một thân bạch y, cùng Vấn Thiên cũng mặc bạch y, hai huynh muội ra khỏi phủ Thừa tướng. Đương nhiên theo sau là Tiểu Văn cùng Tiểu Mộc – tiểu đồng của Vấn Thiên.

Phủ Thừa tướng ở Lăng Châu thành – kinh đô Tiền Hân quốc, thực là một nơi phồn hoa.

Bốn người vừa ra khỏi cửa, qua thêm một hẻm nữa thì đến nơi náo nhiệt nhất chính là phố buôn bán. Hai bên đường là các kiểu cửa hàng biệt lập, tiếng rao hàng không ngừng, dòng người nối liền không dứt.

Vấn Nhã không nghĩ tới thành thị cổ đại lại phồn vinh phát đạt như vậy, không khỏi rất là cảm thán.

Vấn Nhã vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo Tiểu Văn xem đông xem tây, đưa mắt đến đâu cũng toàn là ham chơi mới mẻ, tốn nhiều công phu. Tiểu Văn cùng Tiểu Mộc cũng đã lấy này lấy nọ đầy tay. Vấn Nhã để bọn họ ở lại phủ, chính mình lại chui vào đám đông.

Vấn Thiên nhìn muội muội nghịch ngợm này chỉ cảm thấy không biết làm gì, đành hướng bọn Tiểu Văn gật đầu một cái, rồi đuổi theo Vấn Nhã.

Vấn Nhã đến một tiểu lâu tinh xảo phía trước, đại môn đề: “Tú y phường”, nàng không do dự liền đi vọt vào.

“Ai nha…”

Vấn Nhã bất ngờ đụng vào một nữ tử đang đi ra. Vấn Nhã vội mở miệng nói xin lỗi

“Xin lỗi nha, thực ngại quá!”

“Tiểu nha đầu không có mắt nhìn đường à, phụ mẫu ngươi dạy ngươi như thế nào vậy hả?”

Nữ tử kia chỉ tay vào mũi Vấn Nhã, hung tợn mắng.

Vấn Nhã ngẩng đầu nhìn lên, nữ tử này bộ dáng đại khái cỡ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc váy dài màu đỏ, cổ áo hở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt, nhìn qua đến là gợi cảm động lòng người. Nữ tử này vốn cũng có thể coi là một cái đại mỹ nhân, vậy mà miệng lại có thể nói ra những lời khiến cho người khác không dám khen, đem hình tượng tốt đẹp của nàng hầu hết phá hư đi.

Trong lòng Vấn Nhã thầm mắng, đã nói xin lỗi cùng ngươi rồi mà còn bị chỉ vào mũi mà mắng. Vị mỹ nữ cổ đại này không biết là chính mình không hay ho không, ngoài mặt vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.

Vấn Thiên từ phía sau đi đến, vừa định giáo huấn nữ nhân không biết tốt xấu này, thì bị Vấn Nhã nhéo một cái, chỉ thấy Vấn Nhã mắt ngọc láo liên, trưng ra gương mặt oa nhi vô tội, lớn tiếng nói:

“Vị đại tỷ này, đụng vào ngươi là tiểu muội không đúng, nhưng mắt của ngươi cũng để đi đâu vậy, ngươi thấy được ta đi lại đây mà cũng không biết tránh à, đại tỷ cảm thấy mắt ngươi cũng không được tốt à. Xin hỏi phụ mẫu đại tỷ dạy người đến đâu rồi?”

Vấn Nhã vừa nói xong, Vấn Thiên nhịn không được liền cười khẽ một tiếng.

Khách nhân trong quán, những người khác cũng che miệng cười trộm. Tất cả mọi người đều cảm thấy oa nhi này thực đáng yêu.

Âu Dương Vũ Điệp bị Vấn Nhã trái một tiếng đại tỷ, phải một tiếng đại tỷ tức giận đến phát run.

Nàng vốn là tiểu thiếp được Tam Vương gia Quân Nghị Kỳ sủng ái nhất, không chịu được loại khí này nha.

“Tiểu oa nhi lớn mật như ngươi cũng đã biết vị này là ai mà còn dám ở nơi này ăn nói hồ đồ? Không mau quỳ xuống xin lỗi đi!”

Một tiểu nha đầu chạy ra, vừa thấy cũng biết là nha hoàn của nữ nhân này.

Lúc này trong quán, mọi người đều xầm xì bàn tán, Vấn Nhã vểnh tai lên mà nghe.

Hóa ra vị mỹ nhân này là tiểu thiếp đệ nhất sủng ái của Tam Vương gia. Xem ra Tam Vương gia này ánh mắt không được tốt lắm à. Thật là kỳ quái, một nam nhân có thân thế làm sao có thể coi trọng một cái nữ nhân mà nam nhân khác cũng không thèm như vậy.

Vấn Nhã lắc lắc đầu, không dám gật bừa.

“À, hóa ra là sủng thiếp của Tam Vương gia à, thất lễ, thất lễ. Ca ca, người ta là tiểu thiếp của Tam Vương gia đó, chúng đắc tội không nổi nha!”

Vấn Nhã đem hai tiếng tiểu thiếp đặc biệt nhấn mạnh, nói xong còn ha ha cất tiếng cười.

Vấn Thiên hoàn toàn bị tiểu muội muội này đánh bại, nhìn những gương mặt trước mắt, dở khóc dở cười:

“Tiểu muội, đừng đùa, muội mau nhìn xem muốn mua thứ gì đấy.”

Nói xong liền kéo Vấn Nhã đi vào, không để ý đến hai chủ tớ kia.

Âu Dương Vũ Điệp tuy tức giận không chịu nổi, nhưng nàng cũng không phải là người ngu. Xem hai huynh muội này khí chất cao quý, không hề sợ hãi, nghe đến Tam Vương gia sắc mặt cũng không đổi, khẳng định cũng không phải là người tầm thường, chính mình liền xuống nước, giả như muốn chịu thiệt, trong lòng vừa chuyển, cười mà nói:

“Tiểu muội muội, xem ra vẫn là tỷ tỷ không đúng rồi, hay là tỷ mời muội đến Phi Long Các tạ lỗi, thế nào? Vừa hay cũng đến giờ cơm trưa rồi, không biết muội muội có muốn đến không?”

Kỳ thực Âu Dương Vũ Điệp cùng Tam Vương gia đi đến, Tam Vương gia muốn làm việc, trong lúc nàng rảnh rỗi, đến Tú Y Phường nhìn ngắm, lúc này Vương gia hẳn là ở Long Phi Các đàm luận. Thế nào nàng cũng phải làm cho Vương gia hảo hảo giáo huấn hai huynh muội này.

Vấn Nhã cũng đoán được nữ nhân này không tốt bụng đến mức mời nàng dùng cơm như vậy, bất quá, nàng cũng muốn gặp Tam Vương gia này xem coi là nhân vật bậc nào. Nàng bèn quay đầu cười duyên:

“Tốt, bổn tiểu thư cũng đã đói bụng. Đại tỷ, mời người đi trước, tiểu muội sẽ theo sau.”

Âu Dương Vũ Điệp nhìn thấy Vấn Nhã đáp ứng, lạnh lùng cười, kéo váy nhảy qua cửa mà đi.

Trong lòng Vấn Thiên thầm kêu không tốt, tiểu muội này thật đúng là cái gây chuyện. Tam Vương gia này cũng không phải quan hệ tốt, haiz, bất quá tiểu muội đã nhận lời, mình làm ca ca cũng không muốn bỏ mặc, đến lúc đó tùy theo hoàn cảnh mà hành sự đi.

Kế tiếp, Vấn Nhã đi ra đã biết hai ngày qua bản vẽ nàng đưa cho sư phó hỗ trợ làm mấy cái như quần lót ở hiện đại, sư phó này tuy kiến thức chưa biết đến quần tam giác, nhưng chiếu theo bản vẽ, vẫn có thể làm được.

Vấn Nhã cần nhiều bộ quần áo, gọi bọn hắn đưa đến Tả Thừa tướng phủ.

Trong quán, người có học tất biết vị này là thiên kim của Tả Thừa tướng, tiếng xì xầm lại bắt đầu nhiều hơn:

“Trách không được nàng không chút lo sợ tiểu thiếp của Tam Vương gia kia, hóa ra đây lại là thiên kim Thừa tướng nha.”

“Không nghĩ tới thiên kim Tả Thừa tướng bộ dạng lại đáng yêu thế, không biết bao nhiêu tuổi?”

“Wow, công tử của Thừa tướng thực là ngọc thụ lâm phong, có thể gả cho hắn thì tốt rồi.”

Vấn Nhã nhìn bọn nữ nhân cổ đại này, không khỏi cảm thán:

“Xem ra nữ nhân ở thế giới nào cũng đều là bà tám như nhau a.”

Hết thảy thu phục sau, chưởng quầy cúi đầu khom lưng tiễn bọn Vấn Nhã ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, Vấn Thiên nhíu mày hỏi:

“Tiểu muội, muội thật muốn đi ‘Long Phi Các’ hả? Tam Vương gia hắn đang ở đó, chúng ta chớ chọc phiền toái.”

“Ca ca, muội đói bụng rồi, vừa hay đi ‘Long Phi Các’ ăn cơm đi, muội biết Tam Vương gia ở đó, nữ nhân kia không phải là muốn cho Tam Vương gia giáo huấn muội sao. Có hắn thì thế nào, hắn còn có thế nào ở trước mặt mọi người ăn muội sao, hơn nữa, muội muốn nhìn Tam Vương gia này rốt cuộc có bộ dáng gì.”

“Ý, tiểu muội, muội không phải gặp qua hắn rồi hả, nghe nói khi đó hắn còn nắm mặt của muội, cười muội là tiểu oa nhi, chẳng lẽ muội ngay cả việc này cũng không nhớ rõ.”

Vấn Nhã đảo cặp mắt trong veo:

“Nhị ca, đó là chuyện của N năm trước rồi, muội thế nào còn nhớ rõ đây. Sau khi mất kí ức, càng nhớ không rõ…”

Vấn Thiên chưa kịp nghĩ muội muội đang nói thứ ngôn ngữ kì quái gì thì ‘Long Phi Các’ đã muốn gần ngay trước mắt.

Vấn Nhã thấy ‘Long Phi Các’ này thực sự là khí phái, ba tầng lầu gỗ cao, mái hiên tứ giác chạm khắc hoa văn, bảng hiệu đề ba chữ “Long Phi Các” treo cao chính giữa, cửa có lồng đèn đỏ thẫm treo cao.

Lầu một là đại sảnh nên dân chúng bình thường khá nhiều. Lầu hai mỗi phòng trang nhã, là quý tộc hẳn sẽ rất thích, đặc biệt trung gian còn có một sân khấu hí kịch nhỏ, nghĩ đến sẽ rất náo nhiệt khi có người hát hí khúc. Lầu ba thuê chung phòng, bình thường, kẻ có tiền thích thanh tĩnh sẽ đặc biệt vừa ý.

Lúc này Tam Vương gia đang ngồi ở lầu ba, vị trí gần cửa sổ nhất, nghe Âu Dương Vũ Điệp vào phòng khóc, thêm mắm dặm muối nói ở Tú Y Phường bị người khác khi dễ như thế nào, còn nói hai huynh muội kia căn bản không đem Vương gia để vào mắt, hy vọng để cho vương gia vì nàng mà trừng trị. Nàng nói xong còn yếu đuối mềm dẻo tiến đến dựa vào lòng Vương gia.

Kì thực trong phòng lúc này còn có một vị trẻ tuổi. Vương gia hơi nhíu mày một chút, bất đắc dĩ hướng người trẻ tuổi cười cười, đồng thời đem Vũ Điệp đẩy khỏi người hắn, nháy mắt mời nàng ngồi bên cạnh.

Vũ Điệp thế này mới nhìn thấy trong phòng còn có người khác, chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Vương gia, dù sao chuyện của chúng ta cũng đã bàn xong, chi bằng xem thử hai huynh muội kia là thần thánh phương nào mà dám khi dễ ái thiếp của Vương gia”

Người trẻ tuổi mỉm cười đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Khiến cho Thượng Quan huynh chê cười rồi, chúng ta đây sẽ cùng xem thử huynh muội kia, Bổn Vương cũng đã thấy tò mò rồi. Vũ Điệp, bọn họ có đến đây không?”

Vũ Điệp nhìn xuống dưới cửa, vừa vặn thoáng thấy hai người bọn Vấn Nhã vào quán, lập tức mở miệng nói:

“Tiểu Thúy, đi kêu hai huynh muội kia lên đi.”

Vấn Nhã tiến đến phòng trọ liền nhìn đến trên bàn đủ các loại đồ ăn, mọi người ăn được bất diệc nhạc hồ012 chợt cảm thấy bụng thật đói.

“Ca ca, xem ra nơi này bán đồ ăn không tệ nha. Đi, chúng ta đi ăn chùa đi, không ăn hết thì không gọi là ăn, ha ha.”

Không đợi Vấn Thiên trả lời, Tiểu Thúy đã đi tới.

Vấn Nhã thấy Tiểu Thúy, nhìn bộ dạng nàng ta như khinh bỉ mà không biết nên khóc hay nên cười. Tiểu nha đầu kiêu ngạo như thế, đủ thấy tố chất của chủ nhân nàng.

Vấn Nhã đối với Tam Vương gia kia không ôm ảo tưởng gì. Bất quá đến đây, cho hắn nếm thử sự lợi hại của nàng, nghĩ đến để trêu cợt Tam Vương gia như thế nào, mặt Vấn Nhã mang mỉm cười theo Tiểu Thúy lên lầu.

Vấn Thiên nhìn bộ dạng nghịch ngợm của muội muội, chỉ có thể cười khổ theo sau, chỉ cầu Vấn Nhã đừng đùa quá, người ta tốt xấu gì cũng là Tam Vương gia, ca ca của Hoàng Thượng đương triều.

Vấn Nhã tiến tới ghế, nhìn đến nam nhân ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ Điệp, lập tức ngây ngẩn cả người.

Nam nhân này cũng diễn viên phim “Vượng phu Thành Long”013 Quách Tấn An trên TV (sắm vai người ngây ngốc nhưng thực đôn hậu A Vượng) bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, mà Vấn Nhã lại là siêu cấp fan ‘A Vượng’.

Chỉ thấy Vấn Nhã phun ra một tiếng :

“dung mạo ngốc nghếch!”

Sau đó giống như háo sắc trực tiếp đánh về phía Tam Vương gia, Tam Vương gia chưa kịp phản ứng thì bị người ôm cái vào lòng không nói, trên vai tê rần, bị Vấn Nhã cắn một cái. Bên tai còn truyền đến những tiếng than nhẹ:

“Thật sự, thật sự…”

Người hắn càng bị ôm chặt, cái đầu nhỏ còn mài tới mài lui tại vai hắn.

Trong phòng, mọi người bị tình huống đột phát này làm sợ choáng váng, đứng hình mất ba giây.

Tam Vương gia đẩy tiểu nữ nhân trong lòng ra, nhíu mày, nhìn Vấn Nhã, lạnh mặt hỏi:

“Ngươi là ai, dám cắn Bổn Vương!”

Vấn Thiên gầm lên một tiếng:

“Tiểu muội, muội đang làm gì ở đây? Mau buông Tam Vương gia ra!”

Đồng thời xông về phía trước từng bước tay kéo người muội muội qua.

Âu Dương Vũ Điệp há hốc miệng, bộ dạng như đang đợi ruồi, nàng không thể tin được tiểu oa nhi này lại dám cắn vương gia.

Còn Thương Quan Văn Đào không nhịn được chợt cười ra tiếng:

“Tiểu oa nhi thực rất khôi hài, nhưng lại kêu Vương gia là ‘dung mạo ngốc nghếch!’, hahaha”

Tam Vương gia nhìn kỹ, trước mắt hóa ra là tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vì hưng phấn, cái miệng nhỏ nhắn nhô lên cao cao, hai tay nhỏ bé đáng yêu nắm vào nhau, hai mắt thật to long lanh nước nhìn hắn, bộ dáng thật đáng thương.

Tam Vương gia nhất thời cảm giác hắn là một cái tội ác tày trời, đại phôi đản, thật muốn quất bản thân vài cái vì đã dọa hỏng tiểu cô nương nhà người ta.

Hử, vừa rồi ôm thân thể rõ ràng có lồi có lõm, không giống như tiểu cô nương mười hai mười ba dáng người khô quắt à. Hóa ra chỉ là do gương mặt trẻ con thôi.

Ánh mắt Tam Vương gia thẳng tắp hướng về phía Vấn Nhã, muốn nhìn nàng cho rõ ràng một chút, căn bản đã quên mất Vấn Thiên đang ở bên cạnh.

Vấn Thiên thấy Tam Vương gia nhìn muội muội không chớp mắt, một điểm giận hờn cũng không có, đành phải quỳ xuống hô:

“Tiểu dân Nam Cung Vấn Thiên tham kiến Vương gia!”

Đồng thời đem Vấn Nhã kéo ngã xuống đất:

“Còn không hành lễ!”

‘Quá tuyệt vời, vị tuổi còn trẻ này (Tam Vương gia hai mươi hai tuổi), bộ dáng thật sự là rất “a vượng” rồi. Dáng người cũng không tồi, haha, ta nhất định phải đem hắn lừa tới tay. Nhìn hắn có vẻ như cũng rất có hứng thú với mình, hơn nữa, lão nhân bảo mình tìm nam nhân trên ngực có Long văn, vậy bắt đầu từ hắn cũng tốt, dù gì hắn cũng là người Hoàng tộc, thân cận cùng Rồng, hắc hắc, hấp dẫn’

Vấn Nhã đang suy nghĩ mông lung, trên mặt vẫn là biểu tình kia, bị Vấn Thiên lôi kéo, thấy nàng sắp ngã sấp xuống đến nơi. Tam Vương gia theo bản năng đỡ lấy Vấn Nhã:

“Tiểu nữ Nam Cung Vấn Nhã tham kiến Vương gia, chúc Vương gia hàng tháng có sáng nay, hàng năm có hôm nay.”

Tam Vương gia vừa nghe, dở khóc dở cười nghĩ đến hắn mỗi ngày bị nàng cắn hay sao.

“Khụ khụ khụ”

Tam Vương gia buông Vấn Nhã ra, tự biết hắn luống cuống, lập tức hắng giọng, nói :

“Miễn lễ, Tả Thừa tướng Nam Cung Khải là gì của hai người vậy?”

“Là phụ thân chúng ta à, Vương gia. Có thể vừa ăn vừa nói chuyện hay không? Bụng Vấn Nhã thật là đói nha.”

Vấn Nhã chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ nhìn Tam Vương gia.

Vấn Nhã là người hiện đại, căn bản không hiểu lễ tiết gì cả, nghĩ cái gì nói cái đó.

Tam Vương gia chưa từng gặp qua ai như vậy, không khỏi đỏ mặt, trong lòng tự cảm thấy tiểu nữ nhân này thực đáng yêu.

“Được, Bổn Vương cũng đang đói bụng. Vũ Điệp, gọi người mang thức ăn lên!”

“Vương gia”

Vũ Điệp thấy vương gia nhà nàng một chút cũng không giúp nàng hết giận, đã vậy còn nghe lời đứa trẻ này nói, tức giận đến mức nũng nịu hô.

Chỉ thấy Vương gia dùng ánh mắt sắc bén trừng đến nàng, Vũ Điệp lập tức sợ tới mức chạy ra ngoài.

“Hai vị nếu là người nhà Thừa tướng thì không cần câu nệ, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuỵên đi. Nam Cung Thanh Vân là đại ca của các ngươi, hắn và Bổn Vương lại là bạn tốt. Nào, đến đây, ngồi đi. Vị này là khách của Bổn Vương, Thượng Quan Văn Đào, Nam Cung huynh, mời.”

Vấn Nhã lúc này mới mới chú ý đến nam tử bên cạnh, ước chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, cả người toát ra một loại khí chất tao nhã. Vấn Nhã cảm giác người này thực thân thiết, tựa như đại ca Nam Cung Thanh Vân vậy. Quay sang cười nhẹ nhàng với hắn, tính chào hỏi rồi, mà trong mắt nàng hiện tại chỉ có thần tượng của nàng.

Thượng Quan Văn Đào chỉ cảm thấy nữ tử này tính cách ngay thẳng, cảm thấy thân thiết, không khỏi sinh hảo cảm.

Mọi người sau khi hàn huyên đều lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Âu Dương Vũ Điệp phân phó Tiểu Thúy xong, tự nhiên đến ngồi bên cạnh Vương gia, còn Vấn Nhã ngồi đối diện.

“Vương gia, ngươi xem chính là tiểu nha đầu này, nàng vừa rồi đụng vào người ta.

Vương gia, nàng còn giễu cợt người ta, thỉnh Vương gia hãy làm chủ giùm ta à.”

Âu Dương Vũ Điệp làm bộ ủy khuất lau nước mắt.

Vấn Nhã vốn tính đến chỉnh Vương gia , lúc này nhìn đến Vương gia giống như thần tượng của nàng, đương nhiên không nỡ bắt nạt hắn, dù sao hiện tại nàng thầm nghĩ lưu lại hình tượng tốt trước mặt Vương gia người ta, như vậy về sau mới có cơ hội chứ sao.

Vương gia hơi nhíu đôi lông mày lạnh giọng nói:

“Vấn Nhã tiểu thư của thiên kim Tả Thừa tướng đương triều, tiểu thư khuê các, sao là người không thể chịu nỗi như ngươi nói, ngươi muốn lừa gạt Bổn Vương hả.”

“Vương gia, tiểu nữ tử đã đụng phải vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta cũng đã muốn nói xin lỗi vậy, nhưng vị tỷ tỷ này cứng rắn nói ta không có mắt, lại nói phụ mẫu không dạy, ta biết tỷ tỷ là sủng thiếp Vương gia, muội muội ta nào dám khi dễ nàng nha.”

Vấn Nhã vô tội nhìn Vương gia nói. Mắt to linh động lập tức lại tràn đầy hơi nước, thẳng nhìn vào ba nam nhân một mảnh đau lòng.

“Vấn Nhã muội muội không cần khổ sở, kêu tên Bổn Vương là được, Vương gia Vương gia rất khách khí rồi, ta Quân Nghị Kỳ tin tưởng muội, là ta quản giáo vô phương, chờ hồi phủ nhất định giáo huấn tốt nữ nhân hồ ngôn loạn ngữ này .”

Quân Nghị Kỳ thầm nghĩ làm cho Vấn Nhã vui vẻ.

“Cám ơn huynh tin tưởng ta, Kỳ ca ca, Kỳ ca ca cũng gọi là ta Nhã Nhi đi, ta không phải người dễ giận như vậy, Kỳ ca ca cũng đừng làm khó xử tỷ tỷ.”

Vấn Nhã nghe Vương gia vừa nói như thế, lập tức vui vẻ kêu lên, một đôi mắt to lại sáng ngời, lưu quang chuyển tràn đầy.

Một tiếng ‘ Kỳ ca ca ’, đem Tam Vương gia tâm hoa nộ phóng014, nhìn người trước mắt thiếu chút nữa thất thần. Trong lòng ‘ lộp bộp ’ hạ xuống, không biết làm sao lại bị cái tiểu nữ nhân mê hoặc đầu óc đến choáng váng, hắn cũng không giống như bình thường nha.

Âu Dương Vũ Điệp thấy Vương gia đã không giúp nàng, còn che chở nha đầu chết tiệt trước mắt này làm trong lòng buồn bực vạn phần, nghĩ Vương gia cho tới bây giờ cũng chưa từng đối với nàng giận qua, càng cảm thấy Vấn Nhã tội ác tày trời. Trong lòng ký hận sẽ một ngày nào đó ta muốn báo thù này.

Tâm lý Vấn Nhã âm thầm cao hứng, xem ra Tam Vương gia này do mặt nàng trẻ con nên bị lừa, hắc hắc, nàng nói nha, mặt oa oa cũng không còn cái gì không tốt, để đem mỹ nam gây mê đầu óc choáng váng.

Nhưng mà lại không biết làm sao mới có thể xem ngực hắn.

Nghĩ đến đây, Vấn Nhã trực tiếp bắt đầu YY, nghĩ sờ lên ngực ngọc kia, ngay cả nước miếng đều chảy xuống, ngẩng đầu nhìn lên, vài người đều nhìn nàng đầy hứng thú. Không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, lau nước miếng nói:

“Hắc hắc, ta đói bụng.”

Thượng Quan Văn Đào vẫn giống xem cuộc vui giống nhau, hắn vẫn duy trì ôn nhu tươi cười. . .

Mà cuối cùng Vấn Thiên thấy được muội muội mất trí nhớ sau để lại di chứng rồi, thật là có đủ dọa người, trong lòng suy nghĩ mau ăn xong rồi trở về, bằng không không biết cô muội muội này còn có thể làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì. . .

Thật sự là càng sợ cái gì lại càng đến cái đó, chỉ thấy đồ ăn vừa lên bàn, Vấn Nhã liền một trận gió thu cuốn hết lá vàng, thức ăn trên bàn nhất thời như cảnh châu chấu qua chỉ còn hơn một nửa rồi, ăn no xong vỗ vỗ bụng nhỏ no căng, giải quyết cái mồm mép lém lỉnh của nàng nhìn ca ca làm nũng nói:

“Ca ca, lau, ta quên mang khăn tay .”

“Ha ha ha. . .”

Một trận cười to nhất thời tràn ngập phòng, ngay cả Âu Dương Vũ Điệp cũng nhịn không được nữa che miệng cười trộm.

Vấn Thiên xấu hổ nhìn hai nam nhân cười đến tiền phủ hậu ngưỡng015 kia, hắn cũng thật sự không nhịn được. Cười cùng xuất ra khăn tay trắng trong lòng, đưa Vấn Nhã lau miệng,

” Người nhà đem tiểu muội làm hư rồi, các vị chớ để ý.”

Vấn Nhã Tâm thầm nghĩ một tiếng:

‘ Chết cha, quên giả bộ thục nữ rồi .’

“Làm sao vậy, không phải ăn một bữa cơm thôi sao? Cười đã chưa? Ta thật sự thật đói nha, Kỳ ca ca, Thượng Quan ca ca, tỷ tỷ, các ngươi không ăn sao?”

Giả bộ vô tội là một sở trường của Vấn Nhã.

” Nhã Nhi thật sự đáng yêu thẳng thắn à, ha ha, không có việc gì không có việc gì, ăn no là tốt rồi.”

Thượng Quan Văn Đào giúp Vấn Nhã hóa giải xấu hổ.

Kế tiếp, Vấn Nhã vẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Nghị Kỳ ăn cơm, cảm thấy thật sự là càng xem càng đẹp mặt. Đem cao khí người xung quanh nhô lên, đầy đủ phát huy công phu da mặt dày của nàng .

Mà Vương gia ban đầu bình tĩnh thì mặt lúc này cũng là càng lúc càng nóng.

Một bữa cơm có thể tính ăn được của khách nên chủ vui mừng, nhưng kỳ thật lòng của mỗi người cũng không tương đồng.

Quân Nghị Kỳ muốn hiểu rõ hai huynh muội này hơn, nghĩ hắn có thể giống ca nàng sủng nàng như vậy thì được rồi.

Thượng Quan Văn Đào nhìn ra Vấn Nhã đối với Tam Vương gia tình hữu độc chung016, nhưng hắn cũng cảm thấy thực hứng thú với tiểu nữ nhân này.

Âu Dương Vũ Điệp tìm cách nan giải mối hận trong lòng,

Vấn Thiên còn lại là nhìn một bàn người âm thầm cân nhắc. .

Nhưng Vấn Nhã tiểu nữ nhân này giống như là đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến vào chiếm giữ trong lòng ba người kia.

Thật sự là tuyệt nữ Thừa tướng, hưởng ứng bất đồng nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.