Săn Mỹ Ký

Chương 25: Thu phục Lãnh Sát




Lãnh Sát không thể không từ trên thân thể mềm mại của Vấn Nhã tụt xuống, trong lòng ảo não vạn phần, nhưng biết Vấn Nhã nhất định lo lắng hai vị bên kia, đành phải hai tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au lại mập đô đô của Vấn Nhã, khàn khàn nói:

“Ca ca không vội, Nhã Nhi nên đi nhìn vị Vương gia bị thương kia.”

Vấn Nhã biết lúc này dừng lại tựa hồ thực không đạo đức, đem người ta nhịn hỏng thì liền có lỗi rồi, nhưng bây giờ quả thật không phải thời cơ tốt, cảm kích nhìn Lãnh Sát vì bị dục vọng kích thích đến đỏ mặt nói:

“Ca ca thật tốt! Nhã Nhi buổi tối lại đến được không?”

Bản sắc nữ há lại dễ dàng từ bỏ chuyện tốt như vậy!

Lãnh Sát nhìn đôi mắt to Vấn Nhã lòe lòe tỏa sáng, nhẹ nhàng ôm nàng đến trước ngực, thay bằng vẻ mặt hài lòng nói:

“Ừ, ca ca chờ nàng.”

Vấn Nhã rất nhanh hôn một cái lên môi Lãnh Sát, nhảy xuống liền hướng ngoài cửa lao đi.

‘Quân Nghị Lân tiểu tử đó nhất định chờ điên rồi.’

Ba giây sau, Vấn Nhã lại lủi trở về, nói:

“Ca ca, Vấn Nhã hình như còn không biết tên ca ca đâu?”

Nói xong không được tự nhiên cắn môi dưới nhìn Lãnh Sát.

‘Cũng sắp cùng người trên giường rồi, còn không biết tên của hắn, dừng a. . . ’

Lãnh Sát ‘ha ha’ cười ra tiếng.

‘Mình hình như cũng chưa nói cho nàng’.

Sờ sờ đầu nhỏ của Vấn Nhã nói:

“Ca ca gọi là Lãnh Sát, lãnh trong rét lạnh, sát trong sát khí, Tiểu Nhã Nhi phải nhớ kỹ nha.”

Vấn Nhã dùng sức gật đầu nói :

“Tên cực hay nha, ừm! Nhã Nhi cả đời cũng sẽ không quên.”

Nói xong vừa giống như con bướm hoa hòe bay ra ngoài, lưu lại Lãnh Sát một mình ở phía sau si ngốc ngây ngô cười.

‘Tiểu nữ nhân này sao đáng yêu như thế!’

Kỳ thật hôm nay Lãnh Sát đã nhận được tin tức sư muội mang đến, vốn đêm nay sẽ chuẩn bị hành động, nhưng hiện tại bị tiểu yêu tinh đáng yêu này mê hoặc, nghĩ đến chuyện buổi tối sẽ phát sinh, sát thủ luôn luôn lãnh khốc cũng không khỏi cả người khô nóng.

‘Aizzz, nhiệt huyết thanh niên nha, người nào không đem tình yêu làm cơm ăn, cho dù sát thủ cũng không ngoại lệ, nhiệm vụ có thể chậm một ngày chấp hành, nhưng chuyện muốn tiểu nữ nhân này lại một khắc cũng không muốn đợi. Ai nói sát thủ nhất định phải lạnh đến tuyệt tình tuyệt nghĩa, muốn khốc đến gãy tình tuyệt yêu, haizz? Ai cho rằng như vậy, ta cùng nàng sắp. . .

Đến lúc này đây, lãnh khốc đại ca của chúng ta đã hoàn toàn chiến bại! ! ! Bất quá tuy bại nhưng quang vinh không phải sao?

( Tg : Vì sao a? — bởi vì mọi người hi vọng hắn bại, đánh bại mới có thể ăn a. Ha ha. . . )

Vấn Nhã vội vàng chạy về gian phòng của nàng, ngoài cửa đã đứng đầy thị vệ.

Hóa ra Vương Lôi đã trở lại, hiện tại đang cùng Quân Nghị Lân hai người ở trong phòng mặt lạnh. Vừa thấy Vấn Nhã trở về, chạy nhanh đóng cửa lại, kéo cánh tay phi nộn Vấn Nhã lại nói:

“Nàng đi đâu thế, lâu như vậy, muốn giết chết chúng ta sao?”

Khẩu khí có điểm nặng.

Vấn Nhã lại nhìn Quân Nghị Lân. Chỉ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt nhìn nàng, xem ra tức giận đến không rõ a.

Vấn Nhã không chút suy nghĩ, pha trò nói:

“Không đi đâu a, không phải đến hỏi đại suất ca cứu ta tên gọi là gì sao, Vấn Nhã cũng phải cám ơn người ta, làm người không thể không lễ phép không phải sao?”

Hai người vừa nghe thiếu chút nữa chán nản.

‘Nữ nhân này khi nào thì có thể đứng đắn như vậy.’

Vấn Nhã đi đến bên giường, thấy Quân Nghị Kỳ đã muốn băng bó kỹ rồi, người lại không tỉnh, hỏi:

“Tại sao Kỳ ca ca còn không có tỉnh nhỉ?”

Quân Nghị Lân vừa nghe tức giận nói :

“Cho dù tỉnh, cũng bị nàng làm giận đến ngất, hừ!”

Vấn Nhã thấy hắn tức giận như vậy, trong lòng có điểm chột dạ, vui cười tiêu sái đi qua lay động vai hắn, đến hắn bên tai thấp giọng nói:

“Như thế nào, ghen tị sao?”

Quân Nghị Lân bị nàng một ngụm nhiệt khí thổi trúng làm cho khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, trừng mắt nàng nói:

“Nào có, mới không có!”

‘Làm sao nghe được giống làm nũng nha, ha ha, tiểu phá tử này cũng thật đáng yêu quá!’

Vấn Nhã trong lòng vui vẻ.

“Được rồi, được rồi, Nhã Nhi không phải đã trở lại à, đừng trừng mắt nhìn, lại trừng đôi mắt xinh đẹp của huynh sẽ phình to ra đó, Nhã Nhi thích nhất mắt to của Lân ca ca.”

Quân Nghị Lân vừa nghe, trong lòng ngòn ngọt, tức giận cũng không dâng lên nữa, nhìn về phía Vương Lôi bên cạnh, hướng Vấn Nhã sử dụng một cái ánh mắt, ý nói:

‘Đừng như vậy, người ta nhìn đó!’

Vấn Nhã vừa thấy hắn không tức giận rồi, trong lòng cười hắc hắc:

‘Tiểu dạng, mới thế đã hết giận, xem ra nam nhân vẫn phải dỗ nha!”

Lại nhìn Vương Lôi, vẻ mặt hơi tự trách lại quan tâm nhìn nàng, đành phải đi tới lôi kéo bàn tay to có điểm thô ráp của hắn nói:

“Vương đại ca, huynh đừng tự trách, có người muốn giết Nhã Nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy, chuyện này chúng ta ai cũng không muốn mà. Huynh xem Nhã Nhi bây giờ còn không phải vui vẻ đứng ở trước mặt huynh ư, cho nên đừng có nhíu mày nữa, không thì mặt nhăn liền nhỏ như lão nhân ấy.”

Nói xong vươn tay nhỏ bé muốn mở mày kiếm nhíu chặt kia.

Vương Lôi một phát bắt được tay nhỏ bé ấm áp của Vấn Nhã, mắt nhìn Quân Nghị Lân.

‘Nha đầu này sao có thể trước mặt Ngũ Vương gia đối với mình làm loại động tác này.’

Đối với Vấn Nhã nói :

“Nhã Nhi vừa rồi đi gặp vị thiếu hiệp đó sao? Hắn ở nơi nào? Vương đại ca muốn đi cám ơn hắn, nếu không phải hắn xuất thủ cứu giúp, Vương đại ca có thể chỉ có ở Địa phủ cùng Vấn Nhã gặp lại.”

Nói đến đây nội tâm của hắn tràn ngập sợ hãi, bàn tay to Vấn Nhã đang cầm cũng run rẩy cả lên.

Vấn Nhã nghe xong, thốt ra nói:

“Không cần, Lãnh Sát đã là người của Vấn Nhã, Vương đại ca không cần để ý, đều là người một nhà thôi!”

“Cái gì?”

Hai người trăm miệng một lời.

“Nàng, nàng vừa rồi đã làm gì?”

Lửa giận của Quân Nghị Lân vừa bị nàng vuốt xuống lại chạy đi lên, nghĩ đến vừa rồi nàng cùng người nam nhân kia ở trong phòng làm chuyện đó, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lại nhìn Vương Lôi đã là sắc mặt trắng bệch.

Vấn Nhã cả kinh, thầm nghĩ:

‘Đều do lỡ miệng, không có việc gì lại trúng cái gió gì, cơm này có thể ăn bậy, nói sao có thể nói lung tung được chứ, còn nữa mình không phải là còn chưa ăn sao.’

Nhanh miệng giải thích nói:

“Cái gì nha, các huynh nghĩ người nào vậy, Nhã Nhi ta là người như thế sao? Nói sai, nói sai, cũng không phải chút thời gian ấy có thể làm cái gì nha, thật là, đừng dọa ta nha, Nhã Nhi ta nhưng là cô gái băng thanh ngọc khiết lắm đấy.”

Nói xong còn ủy khuất nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

Hai người vừa nghe, quả thật thời gian không đủ làm cái loại chuyện xấu này, sắc mặt hơi bình tĩnh.

Quân Nghị Lân từng chữ ném qua Vấn Nhã:

“Nàng nữ nhân này, đừng nói lung tung được không, lòng cũng sắp sợ tới mức nhảy ra ngoài, về sau không cho phép nàng đi loạn biết không?”

Vấn Nhã vừa nghe, nóng nảy, người ta buổi tối còn có hẹn mà.

“Huynh tiểu phá tử, quản luôn cả chuyện của ta, không cho huynh chút bài học, huynh nghĩ rằng ta rất dễ bị bắt nạt phải không. Huynh sao không quan tâm đến chính huynh đi. Cô nương ‘Phong Hương viện’ vẫn chờ huynh đi đó. Hừ!”

Quân Nghị Lân vừa nghe nàng lật lại nợ cũ, sợ nàng lại tức giận, đành phải cười làm lành nói:

“Được rồi, được rồi Nhã Nhi nàng đừng nói chuyện đó nữa, không phải đáp ứng nàng về sau không đi rồi sao.”

“Hừ, ai cần huynh lo cho ta!”

Vấn Nhã liếc trắng mắt.

Vương Lôi nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng khổ không thể tả, lại nghĩ tới còn có Lãnh Sát bên kia, ngay cả Tam Vương gia nằm trên giường chỉ sợ cũng bị nàng mê hoặc, trong lòng lại nản lòng thoái chí.

‘Mình ở trong lòng nàng tính cái gì chứ, chỉ là ca ca sao? Ta không muốn làm ca ca đâu.’

“Vương đại ca, huynh đừng như vậy, Nhã Nhi mặc dù có điểm hoa tâm, nhưng tuyệt không háo sắc!”

“Vương đại ca, thích khách là loại người nào, bắt được không?”

Vấn Nhã nói sang chuyện khác.

Vương Lôi lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói :

“Khinh công thích khách có chút cao, chúng ta đuổi tới miếu Quan Âm thành nam mắt thấy bắt được, mà thích khách kia chui vào trong miếu, không thấy bóng dáng, bọn thị vệ cẩn thận điều tra, nhưng tra không được có bất kỳ cái gì, thật sự là kỳ quái! Ta sợ bên này có việc, phải chạy về, không nghĩ tới bọn họ thật sự điệu hổ ly sơn050, hoàn hảo có vị Lãnh thiếu hiệp, bằng không. . .”

“Đừng nghĩ nữa! Vương đại ca đừng suy nghĩ, không có chuyện phát sinh thì nghĩ nó làm gì! Huynh xem, Nhã Nhi bây giờ không phải là khỏe mạnh đấy sao? Nhã Nhi ta tai họa đến ngàn năm, sẽ không dễ dàng liền bye-bye như vậy được. Đúng rồi, không đúng, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ha ha, đừng lo lắng nha.”

Vương Lôi hiểu được Vấn Nhã đánh gãy ý tốt của hắn.

‘Nhìn không ra tiểu nữ nhân thật đúng là khéo hiểu lòng người’.

Ôn nhu nhìn nàng tiếp tục nói:

“Nhã Nhi tuy rằng không có việc gì, nhưng Tam Vương gia gặp chuyện cũng không nhỏ, ta đã báo Hình bộ, để cho bọn họ toàn lực truy xét, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả, xem ra hai người thích khách này, không biết vì sao muốn đưa Nhã Nhi vào chỗ chết, lần thất bại này, bọn họ hẳn sẽ còn có thể lại đến, cho nên Nhã Nhi không thể một mình đi loạn được, Vương đại ca sẽ không rời đi Nhã Nhi nửa bước.”

Vấn Nhã vừa nghe, ngất xỉu.

‘Ông trời, đây là vì sao nha, khó được xuất cung vui chơi vài ngày, cũng không để cho ta bớt lo phải không? Hắn từng bước không rời, vậy ta còn vui vẻ thế nào đây. ’

Đầu nhỏ nhất thời cúi xuống, nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn mím môi, hé ra mặt khổ, cùng khổ trong lòng. . .

Quân Nghị Lân nhìn bộ dạng Vấn Nhã phờ phạc, lập tức đoán trúng hoa tâm của nàng, có vị chua nói:

“Có phải còn muốn đi tìm người nam nhân kia hay không?”

Vấn Nhã không dự đoán được hắn khôn khéo như vậy.

‘Quân Nghị Lân này quả thật chuyện gì cũng không biết, nhưng trong đám nữ nhân giang hồ, chút ánh mắt vẫn phải có.’

Trong lòng Vấn Nhã cả kinh, cười khổ nói :

“Sao có thể nha, Nhã Nhi đây không phải suy nghĩ cho huynh sao?”

Đồng thời quăng cái mị nhãn cho hắn. Trong lòng nói:

‘Tiểu tử này, có điểm thông minh nha, bất quá đấu với ta, còn non lắm, xem ta làm sao thu thập ngươi, tiểu dạng!’

Quân Nghị Lân vừa nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng. Bật thốt lên nói:

“Thật sự?”

Hắn nghĩ đến mị thái của Vấn Nhã tối hôm qua, nhất thời thay lòng đổi dạ. Khóe miệng cười cũng muốn toét ra.

Vấn Nhã thấy hắn như vậy, âm thầm buồn cười. Một phen kéo lỗ tai của hắn, làm bộ cả giận nói:

“Huynh nghĩ cái gì rồi, có tiền đồ một chút được không, chỉ biết muốn những thứ này, Hoàng Thượng nuôi huynh có ích lợi gì a, ta xem lần khác đem huynh bán đi ‘tiểu sinh viện’ cũng tốt, cho huynh phát huy thứ huynh tinh thông, còn có thể lời ít tiền, đừng lãng phí.”

Quân Nghị Lân bị nàng lôi kéo lỗ tai, đau đến gào khóc kêu:

“Nhã Nhi, buông tay, buông tay, chuyện này không phải tự nàng nói trước sao.”

Đôi mắt Vấn Nhã đảo một vòng nói:

“Ta nói suy nghĩ cho huynh là buổi tối không muốn để cho một mình huynh chiếu cố Kỳ ca ca, Vương đại ca cũng theo giúp huynh, huynh đã không lĩnh tình, vậy huynh chỉ có thể một mình chiếu cố đi!”

‘Xem ta không chỉnh chết được ngươi sao.’

“Không phải còn có thị vệ hả?”

Quân Nghị Lân kinh ngạc.

“Huynh không có lương tâm, hắn là Tam ca của huynh, huynh không chiếu cố thì ai tới chăm sóc, nơi này cũng không phải Kỳ Vương Phủ, thị vệ cũng có thân nhân để họ chăm sóc có được không? Nhã Nhi vốn cảm thấy huynh có tình có nghĩa, không thể tưởng tượng được huynh căn bản là người không tim không phổi, mà Kỳ ca ca giúp huynh giữ bí mật, Kỳ ca ca so với huynh không biết tốt bao nhiêu lần, hừ!”

Trên miệng Vấn Nhã không buông tha người, trong lòng cười đến quay cuồng.

Quân Nghị Lân vừa nghe, không yên rồi, mếu máo nói:

“Ta chiếu cố còn không được sao? Nào có nghiêm trọng như nàng nói như vậy a. “

Trong lòng hắn:

‘Thật oan ức a.’

Vấn Nhã nhìn hắn, làm bộ giận hắn, quay đầu, thực tế cười trộm thôi.

Vương Lôi vừa hay nhìn thấy, buồn cười lắc đầu.

‘Nha đầu này lại trêu đùa Ngũ Vương gia.’

Nhanh chóng mở miệng giúp Quân Nghị Lân phụ họa.

“Ta lại đi mướn thêm mấy gian phòng, kêu Hình bộ phái thêm những người này đến coi chừng dùm, đêm nay thích khách có đến đây hay không.”

Vấn Nhã mừng thầm:

‘Ý kiến hay, nửa đêm bổn tiểu thư có thể đến trong phòng Lãnh đại soái ca đi, hắc hắc. . .’

Thật sự là ‘chó không thay đổi thích ăn cứt!’

( Ụt : câu này dân gian nhá, nguyên văn của tác giả nhá, ta với nàng Tiểu Dung vô tội nhá )

Vương Lôi mở cửa đi ra ngoài, Vấn Nhã ngồi xuống trầm tư, đừng nhìn nàng không một khắc đứng đắn, trong lòng lại hiểu rõ mọi chuyện.

‘ Là ai muốn ám sát ta chứ, mình mới ra cung, vì an toàn chính mình, Quân Nghị Thiên căn bản không cùng người khác nhắc tới, như vậy ai lại biết mình xuất cung đây. Ở thành Lăng Châu mình còn chưa kịp đắc tội người nào, ngay cả lần đó đụng phải thị thiếp của Kỳ ca ca, vậy cũng không có khả năng vì chút việc nhỏ ấy mà muốn giết mình a, rất rõ ràng nhất định là trong cung có người muốn ta chết.

Tinh Thục phi? Đức phi? Dương Hiền phi? Hay là các đồng nghiệp trên triều đình ghen tị phụ thân kiêu ngạo của mình nhỉ? Tám chín phần mười rồi, chờ mình trở về sẽ biết rốt cuộc là người nào.

Aizz, người cổ đại này sao lại không chịu mở mang đầu óc như vậy a. Nữ nhân thì không thể mở cách nhìn một chút, nam nhân chạy lại đi tìm là được. Nam nhân thì lại không thể bao dung một chút, nhìn không thích có thể không nhìn mà!

Hiện tại khen ngược, đều đến ám sát, ngươi ám sát liền ám sát a, làm sao mà ám sát ta chứ, ta còn chưa gặp đủ mỹ nam, không muốn chết đâu. Bất quá, mạng nhỏ quan trọng hơn, vẫn phải là thông minh chút, đùa mỹ nam cũng phải có tiền vốn nha.”

Quân Nghị Lân xem sắc mặt Vấn Nhã một hồi trầm trọng, trong chốc lát bất đắc dĩ, biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

‘Tiểu nữ nhân cũng có lúc đứng đắn sao.’

Bất quá hắn không dám quấy rầy, hắn bị Vấn Nhã kéo lỗ tai nên sợ. Ngoan ngoãn ngồi ở bên người nàng si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng xem càng thích.

‘Chính mình thật sự yêu nàng, mới ngắn ngủn thời gian một ngày cũng đã biết mình yêu nàng, thật bất khả tư nghị051.’

Trong lòng Quân Nghị Lân cảm khái.

‘Nhưng nàng là Hoàng tẩu của mình vậy phải làm sao bây giờ, hơn nữa hình như là nam nhân đều sẽ bị nàng mê hoặc, người người đều xuất sắc như vậy. Aizzz, thật sự là đau đầu, mặc kệ, chính mình chỉ cần đi theo nàng thì được rồi, Nhã Nhi nhất định sẽ có biện pháp, nàng thông minh như vậy. Ha ha, mình giống như càng thông minh hơn rồi, hắc hắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.