Săn Mỹ Ký

Chương 2: Tá thi hoàn hồn




Liễu Danh Hương khi tỉnh lại, nhìn thấy nàng đang ngủ ở trong một gian phòng cổ kính, phòng được bố trí thực ấm áp lịch sự tao nhã, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ trên có vẽ một đóa hoa nhỏ, bên trong khẽ tỏa ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt, Danh Hương nhất thời cảm thấy ý nghĩ thanh tỉnh .

‘ Xem ra chính mình thật sự bị lão đầu chết tiệt đá đến cổ đại thật rồi, hzai. ’

‘ Hoàn hảo chủ nhân của thân thể này gia cảnh khẳng định không nghèo, bằng không chỉ bằng chính mình, cam đoan trên đường làm tên khất cái đi. ’

‘ Lão nhân muốn ta tìm nam nhân ngực có hoa văn rồng, trời ạ, làm sao mà tìm được đây, chẳng lẽ thấy nam nhân liền nhào tới bới ra quần áo người ta ra, không bị nói là háo sắc mới là lạ, aizzz. ’

‘ Đúng rồi, lão nhân nói tặng cho ta cái bùa hộ mệnh, ở đâu rồi ta, . ’

Danh Hương nâng hai tay lên, vừa vặn thấy một chiếc vòng bạc nhỏ xíu ngay đầu ngón tay cái bên trái. Một vòng tròn liền, cũng không có hoa văn gì, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

‘ Cái này có thể bảo mệnh nha.’

Danh Hương nhất thời buồn bực vô cùng.

‘ Két…’

Cửa mở, một nha đầu đi tới, trong tay bưng một cái bát, nhẹ nhàng mà đi đến bên giường, ngẩng đầu nhìn lên.

“A, tiểu thư, ngươi đã tỉnh, nô tỳ liền đi kêu lão gia với phu nhân tới”

Nói xong buông bát chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đợi chút!”

Danh Hương vươn tay kéo nha hoàn lại.

“A, tiểu thư, người đừng động, ”

Tiểu nha đầu chạy nhanh trở về đặt tay tiểu thư về vị trí cũ.

“Tiểu thư, người cảm thấy thế nào rồi, đầu còn đau không, người đã muốn ngủ mê hai ngày rồi, lão gia phu nhân đều lo lắng, Nhị thiếu gia còn bị nhốt tại Từ Đường, thật sự rất khổ sở nha, lão gia nói tiểu thư nếu vẫn bất tỉnh, Nhị thiếu gia cũng đừng nghĩ đi ra. Tiểu thư người tỉnh thì tốt rồi, nô tỳ đi gọi lão gia phu nhân , bọn họ hẳn sẽ bớt lo lắng đó.”

Tiểu nha đầu nói xong cũng muốn chạy.

Danh Hương nhìn bộ dạng thanh tú này, nhìn qua nhiều nhất mười ba mười bốn tuổi, giật mình thấy tiểu nha đầu kia nói một hồi tùm lum cũng đã chuẩn bị đi, chạy nhanh dùng sức kéo lại nói.

“ Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì, nơi này là chỗ nào, đầu ta đau quá, cái gì cũng không nhớ gì cả, ngươi trước nói cho ta một chút.”

‘ Giả trang mất trí nhớ định luật đầu tiên của xuyên không’

Danh Hương đương nhiên phải tìm cho bản thân một lý do.

Chỉ thấy tiểu nha đầu trừng lớn cái mắt, một bộ dạng nhìn thật giống nhìn thấy quỷ.

“Tiểu thư, làm sao người, người không nhớ rõ nô tỳ nha, nô tỳ là Tiểu Văn nha, nha hoàn bên người của người à, nô tỳ theo người năm năm rồi, làm sao người lại quên rồi, ô ô. .”

Tiểu Văn nói xong nước mắt liền chảy xuống như thác.

“Ngừng!”

Danh Hương hô to một tiếng.

“Khóc cái gì khóc, ta ghét nhất là thấy người ta khóc, ta cũng chỉ là mất ký ức nha, có cái gì cùng lắm thì ngươi liền nói cho ta chẳng phải sẽ biết sao, khóc có tác dụng sao? Nói không chừng mấy ngày nữa liền nhớ ra rồi, hiện tại giúp ta đem gương lại đây.”

“Tiểu thư người.”

Tiểu Văn vẻ mặt ủy khuất, lại vẫn lấy một chiếc gương đồng trên bàn trang điểm đi tới.

“ Tiểu thư như thế nào dữ tợn như vậy, ô ô, tiểu thư trước kia tuy rằng rất lạnh lùng nhưng cũng không lớn tiếng nói ta như vậy.”

Danh Hương cũng không biết tiểu nha đầu trong lòng nghĩ cái gì, nàng khẩn cấp muốn nhìn một chút nữ chủ này là cái dạng gì, bởi vì kiếp trước nàng cùng hai chữ ‘xinh đẹp’ là hoàn toàn không liên quan.

Nàng muốn căn cứ theo định luật xuyên qua thứ hai, nữ chủ tám chín phần mười là một đại mỹ nhân, sau đó một đệ nhất mỹ nam của đại bang phái nào đó bị nàng mê hoặc tới mù mịt, nhưng nàng không cưới, ha ha ha.

Danh Hương nghĩ khóe miệng càng cong lên.

“A, này, này, này, không thể nào, cũng xinh đẹp đến vô biên, hoàn hảo, rất khả ái đi.”

Phỏng chừng trong người gương nhiều nhất không vượt qua 14 tuổi, khuôn mặt trái xoan như trứng ngỗng, trên khuôn mặt phúng phính là một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, lông mi vừa đen vừa dài, lúc chớp chớp có vẻ ánh mắt đặc biệt hữu thần, ánh sáng lan ra bốn phía, cái mũi cao khéo léo cùng môi anh đào nho nhỏ, khuôn mặt phấn nộn, nhìn xuống bên dưới, không phải chỉ là một tiểu cô nương đấy chứ.

Danh Hương nhất thời cảm thấy mỹ nam cách nàng thật xa, ngẫm lại mỹ nam nào thích một cái tiểu oa nhi đây.

“Tiểu Văn, bổn tiểu thư tên gọi là gì, mấy tuổi vậy?”

Tiểu Văn nhìn điệu bộ không biết chính mình là ai của tiểu thư, trong lòng cảm giác thật là lạ, như thế nào ngay cả tên người cũng không nhớ rõ rồi sao, tính cách cũng hiền hoà hơn, giống như tiểu thư không phải tiểu thư trước đây.

“Tiểu thư gọi là Nam Cung Vấn Nhã, năm nay 16 tuổi, nay đã đến tuổi thành thân rồi, người tới cửa cầu hôn rất nhiều à, lão gia cùng phu nhân cảm thấy Ngũ Vương gia dường như thích hợp với tiểu thư, phu nhân nói chờ tiểu thư tỉnh, liền cho tiểu thư xem mặt Ngũ Vương gia, xem tiểu thư có thích hay không mới định đoạt, lão gia phu nhân thật sự rất thương tiểu thư người à”

Danh Hương nhìn nàng trong gương, không khỏi đảo cặp mắt trong veo .

Khuôn mặt tưởng như chỉ 14 tuổi thế nhưng 16 tuổi, choáng váng, còn muốn lập gia đình, thực ứng với đệ tam định luật xuyên qua mà sách nói, xuyên qua liền phải chuẩn bị thành thân.

Đầu đầy hắc tuyến a. . .

“Nam Cung Vấn Nhã, tên này không tệ, Vấn Nhã, Vấn Nhã, ha ha”

Liễu Danh Hương nghĩ sau này nàng có tên tốt như vậy, có điểm dương dương đắc ý.

“Ngũ Vương gia, tại sao ta có thể gả cho Ngũ Vương gia, xem ra nhà của ta không phú thì quý nha, ha ha, phát đạt.”

Tiểu Văn nhìn tiểu thư nhà nàng có điểm tinh thần bất ổn định, không khỏi nghĩ tiểu thư sẽ không rớt bể đầu óc biến thành kẻ điên chứ.

Danh Hương nhìn đến ánh mắt Tiểu Văn giống như nhìn thấy kẻ điên, nhất thời có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói:

“Tiểu Văn à, phụ thân ta là làm cái gì, còn có, ta như thế nào bị ngất ? Đúng rồi, trong bát của ngươi là cái gì thế, ta đói bụng rồi.”

Nói xong vỗ vỗ bụng nhỏ.

Tiểu Văn cảm giác nàng có điểm hồ đồ, tiểu thư trước kia bởi vì chán ghét khuôn mặt trẻ con của người, cho nên khuôn mặt, nói chuyện cả ngày cũng đều lạnh như băng, ngôn hành cử chỉ đều quy quy cách cách, chỉ sợ người ta nói nàng chưa trưởng thành. Làm sao lại làm ra loại động tác bất nhã này, bất quá tiểu thư như vậy thật đúng là giống một tiểu hài tử, thật đáng yêu.

Haiz, bất kể, dù sao vẫn là tiểu thư của nàng, bất kể người biến thành cái dạng gì rồi, vẫn là làm cho lão gia phu nhân quan tâm đi.

Tâm tư Tiểu Văn chuyển biến, cảm giác thoải mái thiệt nhiều, liền cũng vui vẻ, bưng bát lên ngồi vào đầu giường.

“Tiểu thư, đây là cháo Bát Bảo hạt sen long nhãn, người mê man hai ngày, cùng lời đại phu nói không khác lắm, cho nên phu nhân kêu nô tỳ trước chuẩn bị tốt, tiểu thư, người từ từ ăn, người vừa ăn nô tỳ vừa kể qua với người một chút.”

Danh Hương vừa ăn cháo Tiểu Văn mang lên, vừa nghe nàng ta kể qua:

“Lão gia là Tả Thừa Tướng của Tiền Hân Quốc, tiểu biểu đệ của đương kim Hoàng Thái Hậu. Trung quân ái quốc, kính yêu dân chúng, Hoàng Thượng cũng rất coi trọng lão gia, có thể nói dưới một người, trên vạn người.

Lão gia vẫn là nổi danh chung tình, nam nhân khác đều ba vợ bốn nàng hầu, lão gia lại chỉ cưới Đại phu nhân cùng Vân phu nhân. Hai vị phu nhân đều là tỷ muội cùng nhà, chuyện đại phu nhân cùng Vân phu nhân tỷ muội tình thâm, cùng gả vào phủ Thừa Tướng, chẳng phân biệt được lớn nhỏ. Cũng không tranh giành tình nhân, hơn nữa đối đãi với hạ nhân chúng ta thật sự rất tốt. Lão gia từ sau khi cưới hai phu nhân, mười mấy năm cũng chưa đón thêm ai qua cửa. Đây đối với một vị quan lớn như lão gia chúng ta thật sự là hiếm có chưa từng thấy.”

Danh Hương nhìn đến bộ dáng Tiểu Văn sùng bái, nhanh chóng ngắt lời nói:

“Được rồi, đừng nói lão gia, trước tiên là nói về ta như thế nào ngất.”

“Uhm, tiểu thư là cùng Nhị thiếu gia luận võ, không cẩn thận ngã đập đầu vào cửa của hậu viện nên mới ngất.”

“Ta có võ công sao? Lợi hại hay không vậy. Khẳng định rất kém cỏi, bằng không làm sao có thể đập đầu vào cửa, thực xấu hổ nha. Tiểu Văn ngươi nói cụ thể cho ta đi”

Danh Hương vừa nghe nàng biết võ công liền kích động lôi kéo Tiểu Văn, thiếu chút nữa bát trong tay đều đánh bay.

“Tiểu thư, đầu người không đau sao? Đừng nên kích động ” .

Tiểu Văn nhìn đến tiểu thư kích động như vậy, thực sợ nàng lại đã bất tỉnh.

“A?”

Danh Hương sờ sờ đầu nhỏ của nàng, bên phải hơi hơi gồ lên một khối, ấn vào có đau một chút, thật cũng không có nghiêm trọng như vậy. Lập tức liền cười nói.

“Không có việc gì, liền một chút hết đau, không sao ”.

Nói xong chuẩn bị bò lên thử xem có võ công hay không.

“Tiểu thư, đừng đứng lên đó, bị lão gia mà biết thì không được, chờ đại phu xem qua mới được nha.”

Tiểu Văn vừa đem cái chén không đặt lên trên bàn vừa nói:

“Tiểu thư người nằm lại đi, ta lập tức đi gọi lão gia phu nhân.”

Lúc này Tiểu Văn không cho nàng cơ hội giữ chặt bản thân, bỏ chạy đi ra ngoài.

Danh Hương nghĩ :

‘Nếu đã đến đây, chi bằng cứ để vậy đi, về sau liền lấy tên Nam Cung Vấn Nhã này để lừa đảo cũng được lắm, dung mạo như hiện tại thật sự rất tốt, còn có thể có võ công, ha ha, lão đầu chết bầm bảo ta tìm nam nhân có long văn, ta liền chậm rãi tìm, hiện tại bổn cô nương 16 tuổi, cách 25 tuổi còn có 9 năm cơ mà, ta liền không tin ta tìm không thấy, hắc hắc, lão đầu chết bầm ngươi chờ xem’

‘ Buồn bực nhất chính là khuôn mặt trông non nớt như vậy, vừa thấy tựa như tiểu hài tử, như thế nào quyến rũ được mỹ nam, không phải là thân thể mình cũng không còn phát dục đi. ‘

Nghĩ đến đây, Danh Hương nằm không được rồi, một cước đá chăn bay qua mà bỏ chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn về gương đồng cao cỡ nửa người phía kia.

Chỉ thấy trong kính một nữ tử tóc dài như thác nước vấn lên một đoạn, còn lại để xõa đến hông, mặc một bộ trung y màu trắng bó sát người, khuôn mặt siêu cấp đáng yêu, vóc dáng ước chừng khoảng 1m6. Đùi nhỏ thon dài thẳng tắp, éo nhỏ mềm mại uyển chuyển nhỏ bé, cặp mông đẹp kiều mị mượt mà, bộ ngực đầy đặn cao thẳng, nhìn không khỏi làm mặt người ta đỏ hồng.

Này rõ ràng chính là dáng người hoàn mỹ như ma quỷ, chết tiệt là lại đi với gương mặt tiểu oa oa. Lão thiên gia thật sự là trêu cợt người ta nha.

Danh Hương nhìn bộ dáng của nàng trong kính, không khỏi cong lên cái miệng nhỏ nhắn. Nghĩ lại Nam Cung Vấn Nhã này so với Liễu Danh Hương được hơn, cuối cùng có tiến bộ, đáng yêu liền đáng yêu.

‘Hắc hắc, vừa vặn tài mạo song toàn, ta liền không tin mỹ nam không tìm đến, yeah, Danh Hương, cố lên! No, no,no là Vấn Nhã cố lên! Đã thành thói quen, thói quen, Vấn Nhã, Vấn Nhã, cố lên! Ha ha. . .’

Danh Hương đang đối diện với gương đồng tự kỷ xoa ngực sờ mông thì một tiếng “Nhã Nhi” đem nàng sợ tới mức chạy nhanh quay về trên giường, bởi vì cổ đại không có đệm, cho dù giường của Vấn Nhã đã trải nệm nhiều lần thật sự mềm mại rồi, nhưng cái đầu nhỏ bé hay chính xác hơn là do động tác thô lỗ của nàng cho nên bị tấm ván gỗ giường đâm cho làm đau, cho nên mọi người tiến vào khi chỉ thấy nàng nằm ở trên giường cắn chặt hai hàm răng, nhắm chặt hai mắt.

“Nhã Nhi, con làm sao, có phải đầu rất đau hay không, mau, Tiểu Văn, đi truyền Hàn Thái y .”

Danh Hương chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp kéo lấy tay nàng, gắt gao cầm.

“Dạ, Vân phu nhân, nô tỳ liền đi.”

Danh Hương mở to đôi mắt của nàng, nhìn đến mỹ nhân mỹ lệ ngồi bên cạnh giường đang nắm chặt tay nàng. Xem người bộ dạng sắp khóc đến nơi, có thể khẳng định vị này là mẫu thân rồi, nhưng khi nhìn nữ nhân này bề ngoài khoảng chưng hai mấy tuổi ( thực tế đã ba mươi ba tuổi ), ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, thật đúng là khó có thể tưởng tượng có một nữ nhi đã mười sáu tuổi. Danh Hương cảm thấy nữ nhân này nhiều nhất chỉ có thể nhìn thành tỷ tỷ của nàng.

“Nhã Nhi, con cảm thấy khá hơn không, mẫu thân lo lắng cho con, hai ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên. Phụ thân cũng thật sợ con nếu không tỉnh lại mẫu thân con liền bị bệnh theo con.”

Danh Hương hướng lên nhìn vị nam tử thân mặc trường xam xanh lục bên hông đeo một khối bạch ngọc, nhiều nhất chỉ hai mươi lăm tuổi ( thực tế đã ba mươi tám tuổi ) đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

‘Trời ạ, nam nhân này là phụ thân của mình, trách không được Vấn Nhã có khuôn mặt giống oa nhi rồi, hóa ra là giống phụ thân nàng ta. Ha ha, hắn nhìn qua thật đáng yêu nha, tuy rằng giữa lông mày lộ ra một cỗ anh khí, ngũ quan cũng rất anh tuấn, nhưng chỉ có mặt béo đô đô, nhìn liền …muốn xoa bóp. Khuôn mặt như vậy thấy thế nào cũng không giống như là vị Thừa tướng đại nhân, thật buồn cười à.’

Danh Hương trong lòng nghĩ như vậy, miệng toét ra không khỏi lộ ra tươi cười.

“ Phụ thân, mẫu thân, ta tốt hơn nhiều, còn có hơi choáng váng, không có gì đáng ngại, đối với nhiều sự việc không nhớ nổi rồi, có thể là do đụng đầu nên đã mất đi ký ức”.

Danh Hương vừa nói vừa giả thành một bộ dáng đáng thương, mắt to chớp một chút, một hồi nhìn người phụ thân trên danh nghĩa của nàng, một hồi lại nhìn vị mẫu thân trên danh nghĩa của nàng.

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?”

Chỉ thấy nam nhân đáng yêu này nhíu mày, nắm chặc nắm tay, khuôn mặt đáng yêu này nhất thời nổi giận đùng đùng, trở nên nghiêm nghị, ánh mắt cũng sắc bén cùng với người ôn nhu vừa nãy thật sự là hai người khác nhau hoàn toàn.

“Tiểu tử Vấn Thiên đó thật là hết chuyện để làm mà, sớm nói với hắn không cần dạy võ công cho Nhã Nhi, hiện tại khiến cho tiểu muội biến thành như vậy, phạt hắn ở lại Diện Bích Tư ba ngày nữa!”

Lời nói vừa buông ra, Danh Hương chợt cảm thấy độ ấm trong phòng giảm xuống vài độ, nhịn không được sợ run cả người. Nghĩ thầm không hổ là Thừa tướng, nổi giận lên rất có khí thế, đủ uy nghiêm .

“Lão gia chàng làm gì vậy, nhìn chàng đem Nhã Nhi hù thành cái gì rồi, nói cho cùng Thiên Nhi cũng không phải cố ý đả thương Nhã Nhi, Nhã Nhi gặp chuyện không may, thương tâm nhất rõ ràng là Thiên Nhi rồi, chàng đừng tức giận như vậy, phải chú ý đến sức khỏe, hazz.”

Vân phu nhân nhỏ giọng nói mà bắt đầu chảy dài hai hàng nước mắt .

Danh Hương là ghét nhất thấy người khác khóc.

‘Như thế nào cổ đại nữ tử đều nước mắt ngập thành vậy, haiz. ’

“Mẫu thân, người đừng khóc nữa, đầu ta vừa rồi thật đau đớn, phụ thân nói cho người cười đấy, chờ khi đem nhị ca gọi tới, ta nhưng không muốn nhị ca thương tâm, phụ thân, người mau nói với mẫu thân đi, đừng khóc nữa nha, phòng muốn chìm rồi nè .”

Danh Hương vừa luống cuống tay chân giúp mẫu thân nàng lau nước mắt, vừa dùng ánh mắt nói với phụ thân ngăn mẫu thân khóc, trên trực giác cảm thấy Nhị ca hẳn là thực sủng nàng.

Nam Cung Khải đột nhiên cảm giác được nữ nhi thật sự đã mất đi kí ức như thế nào so với trước kia hoạt bát hơn nhiều, đổi tính khác hẳn trước.

Bất quá lúc này hắn cũng không còn đầu óc để nghĩ lại, bởi vì hắn nhìn đến phu nhân bảo bối của hắn khóc đến hoa lê vũ đái007 , tâm đều đau, chạy nhanh đến cười nói:

“Vân nhi, đừng khóc, được rồi, được rồi, nàng xem Nhã Nhi đầu vừa muốn đau, ta biết nàng cũng thật thương Thiên Nhi, ta chỉ dọa hắn nha, hắn cũng trưởng thành rồi, không thể ngày ngày gặp rắc rối à, ta không phải muốn cho hắn kiềm chế tâm tính sao.”

Nói xong liền ôm Vân phu nhân nói nhỏ.

Danh Hương nhìn đến phụ thân nàng sắc mặt thay đổi nhanh hơn lật trang giấy, không khỏi xem thế là đủ rồi, bất quá cũng xác nhận Tiểu Văn nói phu thê tình thâm, Vấn Nhã thật sự có một cặp phụ mẫu thật tốt, nghĩ đến Đại phu nhân kia cũng không kém đâu, Danh Hương âm thầm vui sướng, xem ra xuyên qua đến nơi đây thật đúng là không tệ.

Vân phu nhân tuy rằng thấy nữ nhi của nàng biến hóa kỳ quái, bất quá nhìn đến khuôn mặt trẻ con của tướng công nàng bộ dáng thật khẩn trương, không khỏi nín khóc mỉm cười. . .

Trong phòng độ ấm nhất thời bay lên vài độ. . .

Hàn Thái y tinh tế vì Vấn Nhã kiểm tra một lần, cùng Thừa tướng cùng phu nhân nói Vấn Nhã có khả năng đụng vào đầu, trong đầu có máu ứ đọng, làm cho tạm thời mất trí nhớ, chờ máu hết tụ sẽ khôi phục trí nhớ, nói mọi người không cần lo lắng, liền kê đơn thuốc giúp chóng tan máu, liền lui xuống.

Dừng ở đây, Liễu Danh Hương chính thức biến thân làm Nam Cung Vấn Nhã. Danh Hương cũng giống như mọi nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên không có chút sợ người khác nhìn ra nàng không phải là chủ nhân của thân thể này.

Nhưng ngẫm lại chuyện linh hồn xuyên qua, cho dù tính cách đại biến, vừa vặn dù sao cũng vẫn là thân thể ban đầu, chỉ cần nàng không nói thật, còn sợ người khác hoài nghi hay sao, có bao nhiêu người sẽ tin linh hồn xuyên qua đây. Nếu không phải là bản thân gặp phải, đánh chết cũng sẽ không ai tin điều này. Cho nên Liễu Danh Hương có thể quang minh chính đại dùng thân phận Nam Cung Vấn Nhã này mà sống, ha ha. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.