Sân Huấn Luyện Điên Ái Lục

Chương 2: Ở phòng thay quần áo bị giáo luyện thao khóc




Trên mông thịt trắng nõn hiện vài đạo chưởng ấn đỏ tươi, đáng thương hề hề, hình ảnh lực đánh vào mười phần, giống một que diêm hanh khô quẹt đến Cảnh Văn Tuyên chìm trong nhục dục. Hắn nheo lại mắt, hai tay bất ổn cởi quần xuống, lấy ra đại căn cứng rắn.

Minh Lãng khẩn trương lại mang theo một chút kỳ vọng chuyển mắt, quan sát phản ứng Cảnh Tuyên Văn. Sắc mặt Cảnh giáo luyện dưới tác dụng của cồn có vẻ hồng nhuận lại bóng loáng, phụ trợ ngũ quan soái khí đến càng thêm anh tuấn. Minh Lãng nhìn không chớp mắt khuôn mặt tuấn tú kia, hô hấp lại dồn dập lên, tiểu huyệt vô pháp tự giữ mà co chặt, huyệt thịt mềm mại càng thêm cơ khát, khi nhẹ khi nặng qua lại tự giảo động.

Không chỉ có lớn lên đẹp như vậy, ngay cả côn th*t đều lại thô lại dài, nhan sắc ô tím, khẳng định có thể đem chính mình thao thoải mái đến muốn chết muốn sống......

"Suy nghĩ cái gì?"

Cảnh Tuyên Văn không khách khí đánh gãy cậu, đỡ côn th*t lớn ở trên mông Minh Lãng vết thương chồng chất vỗ vỗ.

"Ngày thường thật đúng là nhìn không ra a...... Minh Lãng em thế nhưng tao như vậy. Xem ra nếu tôi không đem em thao đến khóc, em sẽ không thỏa mãn đi?"

Quy đầu khắc nghiệt dừng ở làn da sưng đỏ, Minh Lãng đau đến "Tê" một tiếng, thân thể một chút cũng không dám lộn xộn, sợ Cảnh giáo luyện phát hiện chính mình không ngoan, sửa lại chủ ý thao khóc chính mình. Nghe xong lời này, nhục huyệt mấp máy càng thêm lợi hại, thậm chí còn kích động mà tràn ra một ít nước sốt dâm loạn.

"Cảnh giáo luyện, không cần chờ!...... Thỉnh hung hăng, thao em đi!"

Thủy dịch nhỏ giọt chảy qua dũng đạo, đem mỗi một tấc mềm thịt đều câu tao không chịu nổi. Minh Lãng không thể không cong eo, đem cái mông nâng đến càng cao, tránh cho dâm dịch chảy ra huyệt khẩu mềm xốp dính ướt.

"Tôi vốn dĩ cũng không tính toán chờ!"

Cảnh Tuyên Văn một tay nâng dương v*t thô to, một tay khép lại ba ngón, khuếch trương tiểu huyệt Minh Lãng liên tục đóng mở.

"Nha a!!...... Ngô ngô, ân a!"

Tiểu nếp uốn đỏ tươi bị ngón tay san bằng, bởi vì Minh Lãng trước đó đã sớm tự làm tốt khuếch trương, đường đi một chút liền chứa ba ngón tay. Cảnh Tuyên Văn hướng vào trong tìm tòi, nhục bích treo d*m thủy cơ khát uốn lên, đem ba ngón tay kín kẽ bao lấy.

"Thế nhưng còn ướt?"

Cảnh Tuyên Văn kinh ngạc, mới lạ mà thổi mạnh chất lỏng trên ngón tay, "Nước đều chảy ra, tiểu tao Minh Lãng, em này cũng quá phạm quy đi?"

"Không có ngô...... Ngô a a, phạm quy ân nha......"

Ngón tay chật chội chọc thịt non mẫn cảm, thậm chí mạnh mẽ lộng tao điểm nhợt nhạt. Minh Lãng tô mị lãng kêu không ngừng, dùng tiếng nói trong trẻo mềm mại vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng rên rỉ.

"Cảnh giáo luyện...... A a không cần lộng nơi đó, nha ân......"

Vách trong bủn rủn đến không được, động tình phân bố ra càng ngày càng nhiều dâm dịch. Trọng lượng thân trên Minh Lãng tất cả đều ghé vào tủ, lung tung loát động thịt hành chính mình cương cứng, lỗ chuông nho nhỏ thủy quang một mảnh.

Không bao lâu, tiểu nhục bổng liền run rẩy nhảy lên hai cái, phun ra một cổ bạch dịch sền sệt.

"Nha —— a a ân...... Bắn, bắn!"

Minh Lãng cong thấp eo, bả vai co rút lại, giữa cao trào chợt xoắn chặt ngón tay trong cơ thể, hung hăng mà hút kẹp.

"Nhanh như vậy, một chút bền lực đều không có."

Cảnh Tuyên Văn ghét bỏ nói, dùng sức từ nhục đạo co rút rút ra ngón tay ướt đẫm, đem tao thủy bôi lên đại côn th*t mình, coi như là bôi trơn. Hắn đem quy đầu để ở huyệt khẩu, sau đó nguyên cây dương v*t thô dài đều chậm rãi đỉnh vào.

côn th*t quá lớn, huyệt nhi quá nhỏ, tuy đã làm bôi trơn, cũng có ngón tay khuếch trương, Minh Lãng vẫn cứng đờ toàn thân. Đường đi chật hẹp gian nan hàm chứa quy đầu, cơ hồ không thể chịu được.

Đại quy đầu chậm rãi cọ qua vách thịt yếu ớt, cảm giác đau sướng cuốn mỗi một dây thần kinh, dẫn tới thân thể Minh Lãng nhẹ nhàng rùng mình, trong miệng khổ sở thở dốc:

"Cảnh giáo luyện...... Ân a a, nhanh lên, quá chậm thật là khó chịu ô a......"

Đại gậy th*t càng đẩy càng sâu, mạnh mẽ ma sát làm Minh Lãng lãng kêu, không lưu tình phá vỡ huyệt đạo nhắm chặt, rốt cuộc toàn bộ đỉnh vào, chỉ còn hai viên trứng phình lưu bên ngoài, kẹp giữa hạ thể hai người, kín không kẽ hở dán trên mông thịt Minh Lãng.

"Hảo, nếu em muốn nhanh!"

Cảnh Tuyên Văn hai tay bắt lấy eo Minh Lãng mềm dẻo, bỗng nhiên bắt đầu dùng hết sức thao làm. Gân xanh từ cán bạo lên, căn thịt hoàn toàn không màng vách trong nhiệt tình hút áp, hung ác đấu đá lung tung.

"Ô ô ngô ân...... Chịu không nổi, Cảnh giáo luyện nhẹ, nhẹ một chút......"

Minh Lãng đứt quãng khẩn cầu, bị lực đạo nam nhân đánh sâu vào đến eo mông thẳng về phía trước, đầu gối quỳ phía trước ghế dài đều rách da, tay không thể không nắm chặt tủ đồ trước người mới miễn cưỡng có thể ổn định thân thể của mình.

"Nhẹ một chút như thế nào thỏa mãn em?"

Cảnh Tuyên Văn liếm cổ mẫn cảm của Minh Lãng, phân thân vừa nhanh vừa chuẩn hướng tao điểm thượng chọc phá.

"Tiểu Minh đồng học, thoải mái sao?"

"Thoải mái...... A a a a ân......"

Minh Lãng khóe mắt đỏ lên, nước mắt theo nam nhân đưa đẩy không ngừng tràn ra, liên tục ngâm kêu:

"Thật thoải mái, ân a, muốn, muốn theo không kịp, chậm, ngô......"

Cảnh Tuyên Văn trừng phạt mà cắn một ngụm thịt cổ bên miệng:

"Nga? Kia vừa rồi là ai, kêu tôi thao nhanh lên!?"

"Là...... Ô, là em a a......"

Minh Lãng run rẩy trả lời, thịt hành vừa mới mới bắn qua một lần lại chống bụng nhảy đánh, tiểu huyệt lại một lần vô pháp khống chế mà rụt lên, mông dán hông nam nhân một trận loạn run, hiển nhiên lại sắp cao trào.

Cảnh Tuyên Văn thấy Minh Lãng đã bị buộc tới cực hạn, một phen kéo xuống cột tóc màu xanh lục trên đầu hắn, tóc mái nhỏ vụn lập tức theo trán trơn bóng trượt xuống, ngăn trở anh đĩnh lông mày của hắn.

Hắn đem cột tóc quấn vài vòng, không có hảo ý cột vào tiểu nhục bổng Minh Lãng ngẩng cao, yêu cầu:

"Tiểu tao Minh Lãng...... Hiện tại không được bắn!"

"...... Không! Không cần, giáo luyện...... Ô ô ân chịu không nổi a a a......"

Minh Lãng kêu lớn, quanh quẩn trong cao trào tra tấn làm hai chân cậu nhịn không được di chuyển về phía sau.

"Cầu xin anh, Cảnh giáo luyện......"

Nhục bích sung huyết phồng lên dùng hết toàn lực phun ra nuốt vào cực đại côn th*t. Thân thể Minh Lãng theo Cảnh Tuyên Văn tiến công càng thêm kịch liệt phập phập phồng phồng, từng đợt hưng phấn liên tục tập kích cảm quan.

Đâm vào rút ra làm Minh Lãng ách giọng, thẳng đến cậu cảm giác chính mình sắp tắt thở, nam nhân mới giải khai trói buộc thịt hành, cũng bắn ở nhục huyệt của cậu.

Rốt cuộc phát tiết ra, Minh Lãng mới ngừng nước mắt, xuất thần ghé vào ghế dài, ngoan ngoãn phối hợp nam nhân mở ra hai chân, để hắn dùng khăn giấy chà lau hạ thể chính mình.

"Kế hoạch thật lâu đi?"

Cảnh Tuyên Văn đem khăn giấy quăng vào thùng rác, bỗng nhiên nói:

"Mấy ngày trước thời điểm nhìn em huấn luyện nào chỗ nào cũng không thích hợp. Nói đi, vì cái gì muốn làm như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.