Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 37




Tống Lăng Ức cuộn tròn trong chăn bông mềm mại, vùi mặt vào gối, giống như muốn ngủ say vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại.

Một người đẩy cửa vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm trên thảm nghe rõ ràng. Người đó bước đến trên giường, nhìn chiếc chăn đang phồng lên. Một lúc sau, anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy một góc chăn, mạnh mẽ nhấc lên.

Đột nhiên mất đi lớp vỏ bọc ấm áp, làn da Tống Lăng Ức chạm phải luồng khí lạnh, liền co rúm lại, ôm lấy thân, mở to hai mắt, chuẩn bị vén mồm khẩu nghiệp. Tuy nhiên, khi thấy người đến là ai, bao lời chửi rủa định thốt ra liền nuốt ngược trở lại, miệng há hốc đến mức bất thường, một lúc sau, cậu mới sắp xếp được lời nói của minh.

"Anh, anh, sao anh lại tới đây?", cậu lắp bắp hỏi.

Tề An Cư đảo mắt nhìn mái tóc xù lên như tổ quạ và đôi môi tróc vảy của cậu, rồi thản nhiên đáp: "Có một buổi giao lưu họa sĩ ở thành phố T, tôi cũng được mời."

"Ra là vậy, thật trùng hợp, ha ha ha..."

"..."

Tiếng cười khan của Tống Lăng Ức vang vọng khắp phòng để che lấp sự xấu hổ rồi mới dần dần biến mất.

Bây giờ cậu mới bình tĩnh suy xét kỹ. Có mối quan hệ nào giữa việc Tề An Cư xuất hiện ở thành phố T và xuất hiện trong căn phòng này không?

Không có! Không có!

Vì vậy, là anh ấy đặc biệt đến thăm cậu?

Nhưng... điều ấy sao có thể?

Tống Lăng Ức lén vào phần thịt đùi.

"Cậu làm sao vậy? Tề An Cư nhìn vẻ nhăn nhó trên mặt cậu, liền tưởng cậu còn bệnh nên hỏi.

"Không, không có gì, ha ha, An Cư, cái kia, có phải anh biết em bệnh nên tới thăm không?"

Tề An Cư nhướng mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lãnh đạm nhìn cậu.

Tống Lăng Ức cũng không nói gì.

Tề An Cư kéo một cái ghế, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, chống khuỷu tay lên thành ghế, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt của Tống Lăng Ức.

Tại sao nam thần lại nhìn thẳng vào cậu như vậy? Trái tim nhỏ bé của cậu sao chịu nổi. (*≧▽≦*)

Tống Lăng Ức bối rối lẫn ngượng ngùng, bắt gặp ánh mắt của Tề An Cư, liền xấu hổ nhìn đi chỗ khác, vô tình ánh mắt lại rơi vào đôi chân đi giày da của anh.

Chà, kiểu dáng phổ thông nên không bị lỗi mốt, nhưng trông hơi cũ, lớp sơn trên bề mặt đã sờn, ít nhất cũng mua được 2 – 3 năm rồi đúng không? Nhất định cậu phải mua một cặp mới cho An Cư!.

Tầm nhìn di chuyển lên trên một chút.

Mặc dù quần jean rất phong cách, nhưng màu sắc không hợp với An Cư. Anh chỉ hợp với màu nhạt – thứ sắc màu tôn lên được khí chất thần tiên của anh.

Đã thế chất liệu áo quá bình thường, không hề thoáng mát vào mùa hè!

Không, không, không, thật muốn mua thật nhiều quần áo mới cho nam thần, phải làm sao bây giờ? Càng càng nghĩ không kiềm chế được, phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Đường nói cậu bệnh liệt giường?"

Lời nói Tề An Cư cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Lăng Ức.

"..."

Vì thế nên anh đến gặp em? Trợ lý ngốc nghếch của cậu cuối cùng cũng được việc. Nhất định phải tăng lương cho cậu ta!

Tống Lăng Ức như được ban phước, kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh trỗi dậy, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu lộ ra vẻ yếu ớt, hốc mắt ngân ngấn nước, cậu ôm trán, giọng thều thào: "Vâng, bây giờ em vẫn đau đầu dữ dội, cơn sốt vẫn chưa hạ."

"Ừ."

"Tay chân em mềm nhũn, không nhấc nổi ngón tay lên."

"Ừ."

"Em rất ít khi bị ốm, nhưng một khi đã bị cảm và sốt thì sẽ rất lâu sẽ gọi, bây giờ cả người em như cọng bún luôn."

"Ừ."

"Em còn..."

"Tôi nghe nói cậu không chịu ăn."

"..." Hả? Tống Lăng Ức sửng sốt, theo bản năng nói: "Không phải, ai lại nói vậy?"

Lời vừa nói ra, cậu lập tức có phản ứng, còn ai vào đây nữa. Ai ngoài trợ lý ngốc nghếch của cậu. Sao cậu ta dám làm hoen ố hình ảnh hoàn mỹ của anh trước mắt An Cư. Vừa rồi cậu còn muốn tăng lương cho người ta, bây giờ thì muốn cắt hết thưởng.

"Không phải em khó chiều đâu, mà là em không ăn được, cứ bị nhạt mồm nhạt miệng." Cậu thanh minh cho chính mình.c

"Vậy bây giờ ăn được chưa?"

"Bây giờ..."

"Tôi bảo người mang đến cho cậu một bát cháo."

Tề An Cư hoàn toàn không có ý định hỏi ý Tống Lăng Ức. Ngay sau đó, người phụ vụ đã mang cháo đến. Theo yêu cầu của anh, người giúp việc đã cho gừng băm vào, bỏ thêm một thìa muối, lại thêm cả thìa đường.

"Ăn đi, bổ sung năng lượng."

"..." Cái bát này là cái quái gì vậy?

"Cậu ăn hết trong vòng 1 phút đi."

(⊙o⊙)...

Tống Lăng Ức cẩn thận bưng bát cháo nếm một miếng, đầu lưỡi bị vị ngọt lẫn mặn kích thích.

Quái! Hương vị ngộ nghĩnh, lạ l*n vậy!

Nhưng lời nói của Tề An Cư là mệnh lệnh đối với cậu.

Nam thần lên tiếng, cậu quyết không cãi lại.

Cậu nhăn mặt và nhanh chóng húp sạch cả bát cháo, còn khoe đáy bát sạch bong kin kít, rõ ràng đang cầu xin được khen ngợi.

Tề An Cư gần như có thể thấy người nào đó đang thiếu điều vẫy đuôi đến nơi, liền nhếch khóe miệng: "Cậu ăn nhanh như vậy, chứng tỏ rất ngon miệng, hẳn là sắp hết cảm rồi."

Nhưng rõ ràng là do anh yêu cầu em ăn xong trong vòng 1 phút.

"Tôi về đây."

Tống Lăng Ức nghe vậy, lập tức đứng lên: "Mới đến đã về luôn sao? Anh ở lại thêm một lúc được không?"

Tề An Cư nhìn cậu.

"Ý em là, buổi giao lưu họa sĩ của anh đã kết thúc rồi đúng không? Dù sao chẳng mấy khi có dịp đến thành phố này, anh ở lại thêm hai ngày nữa, em sẽ dẫn em đi tham quan một vòng."

"Cậu không phải quay phim sao?"

"Thời gian đầu bấm máy không có mấy cảnh quay của em. Em có đủ thời gian để đi với anh, nhân tiện, anh cũng có thể đi thăm đoàn làm phim chỗ em. Anh chưa bao giờ được đến phim trường đúng không?"

Tề An Cư nhìn cậu, ánh mắt khẽ động, một lúc sau mới nói: "Được."

Nói xong, anh xoay người muốn bước ra ngoài, vừa định tới cửa, cậu vội vã túm lấy cánh tay anh từ phía sau.

"Em nghe anh nói "có", rất rõ ràng. Anh còn đi làm gì?" Tống Lăng Ức ủy khuất nói.

"Tôi về phòng nghỉ ngơi." Tề An Cư có chút bất đắc dĩ, "Tôi cũng đặt phòng ở khách sạn này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.