Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 23: Hy vọng




“……” Môi Trình Chấn Toàn mấp máy lại không thốt nên lời, có chút mờ mịt nhìn bác sĩ, lại nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy hai mắt phát đau, cảm thấy toàn bộ thế giới đều không hề chân thật ……..



Có cảm giác ……..

Trong lòng đều bị khoét sạch ….

“Không phải chỉ chậm lại hai ngày sao, vì cái gì lại không kịp ……” Lát sau, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm của chính mình, bình thản hỏi.

“Bởi vì là cấp tính, phát bệnh quá nhanh, lại không chiếm được thời điểm tốt nhất để trị liệu, cho nên……”

“Vậy tại sao các ngươi nhóm lại không phẫu thuật cho hắn, ta không phải nói sẽ mang tiền đến sao…… Vì cái gì……”

Hỗn thân huyết đều biến lạnh……

“Thật có lỗi, đây là bệnh viện quy định……” Bác sĩ giải thích như công thức.

“Quy định…… Mạng người so ra còn kém một cái quy định sao? Con của ta…… Đứa con duy nhất của ta……” Nước mắt không hề dự triệu theo trên mặt chảy xuống…… Nam nhân muốn xuống giường …… Nhưng lại bị Lan đè lại.

“Ngươi bình tĩnh một chút ……” Lan nhíu nhíu mày, vừa đè lại nam nhân vừa kéo lại chăn cho hắn.

Phía dưới cái gì cũng chưa mặc a ….

“Bình tĩnh?” Trình Chấn Toàn có chút sững sờ hỏi lại, hai mắt như là đang nhìn Lan, lại giống như không có tiêu cự.“Ta sao có thể bình tĩnh …… Ta muốn giúp hắn chuyển viện…… Có lẽ bệnh viện khác sẽ có cách ……”

“……” Lan nheo mắt, chăm chú nhìn song hắc đồng vì ướt át lại có vẻ mông lung của nam nhân, đột nhiên nhẹ mỉm cười, ngay cả thanh âm cũng trầm xuống, có cảm giác phi thường nguy hiểm:“Ta có nói hắn không thể cứu chữa sao?”

Nói thực, y vốn không muốn ra tay, bởi vì y thích xem bộ dáng thống khổ lại yếu ớt của nam nhân, rõ ràng bi thương tuyệt vọng sắp chết lại vẫn như cũ ẩn nhẫn chịu đựng khiến y cảm nhận được khoái cảm khó có thể diễn tả, thậm chí nghĩ muốn trực tiếp cưỡng bức hắn…..

Nhưng kẻ xưa nay nổi tiếng lãnh huyết như y đồng thời lại cảm thấy có chút không đành lòng……

Ha ha, thật sự là khó gặp a ……….

Có lẽ là vì bộ dáng sắp hỏng mất của nam nhân này có chút đáng thương đi……

Huống hồ, nếu hắn thật sự hỏng mất, sẽ không hảo chơi a……

“……” Không hiểu trong lòng đối phương tính toán cái gì nhưng Trình Chấn Toàn vẫn ngây ngẩn cả người, tay run run túm lấy đối phương:“Ngươi, ngươi…… nói thật sao? Con ta hắn……”

“Ngươi có biết Áo y hiệp hội không?” Lan một bên bảo vị bác sĩ cũng đang sững sờ lui ra, một bên nhàn nhã ngồi xuống cạnh Trình Chấn Toàn.

Trình Chấn Toàn gật gật đầu, hắn có nghe Chấn Niệm nói qua, nhưng lại không biết hiệp hội có thật hay không.

Áo y hiệp hội, là hiệp hội y học bán công khai trên thế giới, ngoại giới đối nó hiểu biết cũng không nhiều. Trong truyền thuyết, áo y hiệp hội là do những bác sĩ giỏi nhất thế giới thanh lập, bọn họ chủ yếu nghiên cứu cách chữa trị những căn bệnh nan y trên thế giới, nghe nói đã đạt được những thành tựu rất lớn. Nhưng người thường lại không thể vào đó chữa trị, chỉ có những nhân vật quan trọng mới được hiệp hội chấp thuận.

“Hiệp hội thật sự tồn tại, mà ta chính là thành viên cấp A, ấn theo quy định của hội, ta có thể dùng thiết bị cùng dược phẩm của hiệp hội trị liệu cho hai bệnh nhân mà ta lựa chọn.” Lan mỉm cười nhìn biểu cảm khó có thể tin được của Trình Chấn Toàn, trực tiếp ngả bài:“Ta có thể chọn con ngươi, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho hắn, bất quá……”

Tạm dừng một lát, tuấn nhã thanh niên lấy ngón tay nâng cằm trung niên nam nhân, nụ cười ôn nhu cũng trở nên có chút tà dị.

“Sau này, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi, nợ ta.”

“……” Không biết vì sao, dáng vẻ tươi cười của đối phương lại khiến Trình Chấn Toàn cảm thấy sợ hãi, thẳng đến khi cả người bị áp đảo trên giường bệnh.

“Hơn nữa, ngươi không thể cãi lại mệnh lệnh của ta gì, cho dù, ta bảo ngươi chết, đồng ý chứ?”

“……” Trình Chấn Toàn yên lặng nhìn nam tử đang đè trên người mình, dáng vẻ thành khẩn nói:“Ta đồng ý.”

Chỉ cần Chấn Niệm có thể khỏe mạnh, bản thân ra sao cũng được. Chỉ cần nó được khỏe mạnh là tốt rồi.

“Tốt lắm, như vậy, khế ước thành lập.” Lan khẽ nhếch miệng, ngồi thẳng lại. Tuy rằng y muốn ngoạn vài thứ, nhưng bệnh tình của nam hài kia đã không thể trì hoãn được nữa, nếu không, cho dù dùng đến thiết bị của hội, trị liệu cũng không đạt hiệu quả.“Tất nhiên, tiền vẫn phải thu, ta cũng không cần nhiều, chỉ cần tài sản sở hữu của ngươi là đủ rồi.”

“Ân.” Trình Chấn Toàn cũng không có dị nghị, dù sao, tiền cũng không thể đem ra so sánh với tính mệnh của con hắn.



Sau khi Lan rời đi, bởi vì cả tinh thần lẫn thân thể đều mỏi mệt, Trình Chấn Toàn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tuy rằng ấn tượng người kia lưu lại cho cũng không tốt, nhưng là, hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, người kia thật sự có thể chữa khỏi cho con hắn.

Nhưng vì sao lại có loại cảm giác này, ngay cả chính hắn cũng không giải thích được.

Trong cơn mê man, Trình Chấn Toàn đột nhiên nghe được tiếng chuông di động, cựa quậy ngồi dậy liền phát hiện một chiếc di động lạ đặt ở đầu.

Do dự một lát, hắn mới cầm lên:“Alô?”

“Chào, bảo bối, nhớ ta sao?” Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm tràn đầy từ tính của Lan, có lẽ do âm thanh tốt lắm, hắn liền cảm thấy tiếng nói giống như ngay cạnh tai mình vang lên.

Làm cho hắn có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.

“Ngươi không phải gọi nhầm điện thoại chứ……” Trình Chấn Toàn cẩn thận nhắc nhở đến.

“Ta phát hiện ngươi thật sự không có tình thú……” Đối phương nghe xong cười cười.

“……” Người nào đó chỉ cảm thấy lành lạnh, nhưng hiện tại cũng không phải lúc suy nghĩ ý tứ của đối phương:“Bác sĩ, con ta hiện tại sao rồi?”

“…… Hừ, không chết được.” Thanh âm lạnh xuống mấy độ.

“Phẫu thuật thành công rồi sao?” Trình Chấn Toàn vô cùng kích động.“Lúc nào ta có thể nhìn thấy hắn?”

“Vô nghĩa.” Thanh âm lạnh thêm mấy độ, hơn nữa có chút bất mãn.“Ta mới hoàn thành 12 giờ, ngươi cho là thánh làm sao? Muốn gặp hắn ít nhất cũng phải chờ 48 giờ nữa, chúng ta còn phải quan sát thêm.” Bởi vì y dùng biện pháp đặc biệt nên so với phẫu thuật bình thường khó khăn hơn nhiều.

“Cám ơn ngươi, bác sĩ, thật sự cám ơn ngươi……” Thanh âm khàn khàn của na,m nhân tràn ngập sự cảm kích:“Ngươi vất vả rồi……”

“Ân.” Ngữ khí đối phương ngữ tốt hơn một chút:“Trước mắt còn chưa biết hắn có phản ứng bài xích hay không, bất quá, ta nghĩ hẳn là không có vấn đề lớn.”

“Ân, ân, cám ơn ngươi, ta thật không biết nên như thế nào báo đáp ngươi……”

“Hừ hừ, yên tâm, ta sẽ cho ngươi hảo hảo báo đáp.” Ngữ khí của Lan đột nhiên trở nên quỷ dị.

“……” Trình Chấn Toàn cười khổ:“Ta nhớ rõ thỏa thuận giữa chúng ta, bác sĩ.”

Hắn không phải loại người chiếm được hảo sự liền quên mất báo ơn.

Ngắt điện thoại, Trình Chấn Toàn còn chưa thoát ra khỏi cảm giác vui sướng vì con mình khỏi bệnh, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người bước vào làm cho hắn cảm thấy thực ngoài ý muốn.

Là Thừa Duyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.