Lạnh quá!
Tắm rửa xong, từ đầu đến chân anh đều ướt sũng, không có khăn tắm để lau người hay một bộ quần áo để mặc thế nên cơ thể anh run lên từng cơn.
Anh đứng thẳng dậy, chống tay vào tường và cố lết cái thân thể tàn tạ này của mình ra ngoài. Nhưng bước được vài bước, cả người anh lại đổ ập xuống vì kiệt sức. Nằm sấp trên sàn thở dốc, vài giây sau anh nghe tiếng bước chân vang dội.
"Quá 2 phút rồi! Mày muốn nói gì với tao trước khi nhận hình phạt kế tiếp không?" Diệp Thần Vũ vẻ mặt không cảm xúc nhìn xuống nói.
"T... tôi... tôi cầu xin cậu... bỏ qua cho tôi..." Chẳng có tí sức lực nào để ngồi dậy nữa, anh chỉ biết dùng tay nắm chặt mép quần hắn nức nở van xin.
"Đã bảo đừng có ứa nước mắt để cầu xin tao mà!" Hắn quát!
"Không... không thì... để đến ngày mai... cũng đươ..." Đang nói dở thì anh thấy hắn ngồi xuống và vung tay lên. Anh biết khi nói ra những câu này thì anh đã chuẩn bị tâm lí ăn một bạt tai của hắn rồi... Quả nhiên hắn giật mạnh tóc anh lên, ép anh ngồi thẳng dậy.
Hắn mạnh tay đến mức khiến anh cảm thấy da đầu như bị bong ra. Anh nhắm chặt mắt lại, cơ thể run mạnh lên chờ đợi đòn đánh của hắn.
Nước mắt anh trào ra nhưng khi hắn vung tay lên thì ngay lập tức lại ngừng lại. Đợi mãi không thấy hắn ra tay, anh khẽ mở mắt ra. Sắc mặt hắn không đổi, hắn thả tóc anh ra nhưng lại nâng cằm anh lên quan sát: hai gò má chỗ tím bầm, chỗ sưng đỏ, chỗ xây xát chảy máu; hai mắt ngấn lệ. Hắn nhìn anh một lúc lâu thì buông tay ra nói:"Được! Thong thả đến ngày mai vậy."
Ngân Kỳ hai mắt vừa lo sợ vừa kinh ngạc vì cứ ngỡ mình nghe nhầm. Đến khi thấy hắn quay lưng rời đi mới biết hắn nói thật. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi mệt mỏi nằm gục xuống. Nhưng được một lúc thì trong lòng anh lại thấp thỏm không yên vì nghĩ đến ngày mai... Ngày mai lại phải chịu sự tra tấn của hắn. Mới nghĩ tới thôi anh đã thấy rùng mình...
...
Ngân Kỳ thân thể mệt rã rời ngủ thiếp đi đến sáng hôm sau. Cả người lõa thể, khí lạnh xung quanh phả vào khiến anh không thể ngủ yên giấc. Nhưng vì cơn đau khắp người nên anh không thể ngóc đầu ngồi dậy. Chỉ đến khi Diệp Thần Vũ bước tới đá vào bụng anh mấy đá thì anh mới chợt tỉnh giấc.
"A..." Hắn hung hăng nắm lấy tóc anh và kéo đi như một món đồ...
Ngân Kỳ nhăn mặt vì đau nhưng lại không dám mở miệng cầu xin, chỉ phát ra tiếng rên rỉ non.
Hắn kéo anh vào một căn phòng kín và hẹp. Hắn dùng xích sắt xích hai cổ tay của anh sau đó kéo sợi xích lên cao lập tức cơ thể anh bị kéo theo. Sợi xích cố định với trần nhà, anh bị ép đứng thẳng người lên đồng thời cũng phải nhón một chân lên cao để tránh còng sắt siết chặt vào cổ tay.
Ngân Kỳ nhìn xung quanh, căn phòng hầu như không có một dụng cụ tra tấn gì cả, nhưng không thể có chuyện Diệp Thần Vũ chỉ xích anh ở đây thôi.
Nhìn anh bị xích ở giữa căn phòng, Diệp Thần Vũ khóe môi khẽ nhếch lên sau đó hắn không nói lời nào bước ra khỏi phòng và khóa chặt cửa lại.
Ngân Kỳ càng ngày càng run sợ. Thà rằng hắn cứ quát mắng hay đánh đập anh đi còn hơn là cứ im lặng hành động không báo trước như thế này...
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, tiếng tít tít vang lên, đèn điện nhấp nháy liên tục và chữ số điện tử hiện ra trên một cái máy trên trần nhà. Số trên đó là 20 dần giảm xuống còn 19 và giảm xuống nữa là 13...
Cùng với những con số bị giảm đó, Ngân Kỳ dần dần cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương. Anh đoán được con số trên đó chỉ nhiệt độ trong căn phòng này... Chữ số trên đó vẫn cứ nhấp nháy và đã xuống đến -5ºC...
Ngân Kỳ cơ thể run lên cầm cập. Anh kịch liệt thở dốc và gục đầu xuống dần mất đi ý thức...
Hơi lạnh trong phòng bốc lên trắng xóa. Ngân Kỳ đã đứng trong phòng lạnh chịu đựng cực hình hơn 3 tiếng đồng hồ. Anh không thể cử động được nữa, thậm chí còn không thể khóc được... Cứ tiếp tục như vậy anh sẽ chết cóng...
D... Diệp Thần V...Vũ... qu... quay lại đi...
...
RẦM!!!
Cánh cửa phòng bị mở tung ra, máy hạ nhiệt cũng bị tắt, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Người bước vào lại là Liêu Phong. Anh nhanh chóng tháo xích xuống cho Ngân Kỳ. Liêu Phong sờ nhẹ lên cánh tay anh. Không ổn! Cơ thể Ngân Kỳ đã lạnh cóng và tím ngắt!
"Nhị thiếu gia!!!" Liêu Phong hoảng hốt hét to.
Nhưng Diệp Thần Vũ bước vào và thản nhiên nói:"Anh hoảng cái gì? Chỉ là chết lâm sàng thôi!!!"
"Nhưng mà..."
Thấy sắc mặt lo lắng của Liêu Phong, hắn đành nói:"Vậy thì mang hắn lên phòng khám của tôi đi!"
Liêu Phong như chỉ chờ đợi câu nói này của hắn. Anh dùng tấm chăn choàng lên cơ thể Ngân Kỳ rồi đưa Ngân Kỳ lên phòng khám.
Diệp Thần Vũ nhìn Liêu Phong vội vàng như vậy thì chỉ lắc đầu hai cái...
...
Lên trên tầng có một căn phòng chứa toàn bộ các loại thuốc, dược liệu, dụng cụ cứu thương... Ngân Kỳ đang nằm trên giường ở căn phòng đó. Diệp Thần Vũ cho anh truyền hai chai dịch để bổ sung lượng máu và dinh dưỡng cần thiết, còn tiêm cho anh một liều thuốc làm tăng thân nhiệt. Ngân Kỳ tạm thời qua khỏi cơn nguy kịch.
"Nhị thiếu gia!" Liêu Phong sắc mặt nghiêm trọng.
Diệp Thần Vũ ung dung ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế xoay:"Chuyện gì?"
"Tôi mong ngài hãy cẩn thận hơn một chút. Nếu như tôi không vào kịp... cậu ta sẽ mất mạng."
"Hắn ta sống hay chết liên quan gì đến chúng ta."
"Ngài..."
"Không phải anh cũng muốn giết hắn lắm sao?"
"Lúc đầu là như vậy nhưng giờ thì khác..."
"Được rồi, anh ra ngoài đi."
Liêu Phong cúi đầu với hắn rồi ra ngoài.
Hắn ngồi nguyên tư thế đó một lúc xong thì liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường kia. Hắn lại bắt đầu cảm thấy nhớ Diệp Dương. Hắn bố trí căn phòng này là để thường xuyên khám bệnh cho Diệp Dương và điều trị một số loại thuốc hiếm cho anh ấy. Nhưng người nằm trên giường lúc này lại không phải Diệp Dương...
Hắn cười lạnh:"Để mày chết thì quá dễ dàng cho mày. Tao cứu mày để giày vò mày tới chết mà!"
...
Phải qua hai ngày sau Ngân Kỳ mới tỉnh lại. Anh thấy mình vẫn lõa thể và nằm trên giường. Nhưng một lúc sau, Diệp Thần Vũ tới. Hắn lạnh lùng nhìn anh, giọng trầm thấp:"Tỉnh rồi thì mau xuống đi!"
Ngân Kỳ sợ hãi lập tức ngồi dậy. Nhưng vừa chạm chân xuống nền nhà thì cả hai chân anh dường như không có một chút sức lực nào. Ngay sau đó anh ngã gục xuống! Anh tuyệt vọng nghĩ: "Có thể vì chịu nhiệt độ lạnh quá nên hai chân bị liệt rồi cũng nên..."
Diệp Thần Vũ nắm chặt lấy cánh tay anh rồi lại tiếp tục kéo đi. Hắn đưa anh vào thư phòng, mở cánh cửa ở cuối bức tường ra nói:"Xuống đó và làm đúng với thân phận của mày đi!"
Nói xong, hắn không chút lưu tình đạp mạnh vào lưng anh, khiến anh ngã xuống từng bậc cầu thang.
"AAA..." Ngân Kỳ kêu lên, cùng với tiếng hét thất thanh đó thân thể gầy yếu của anh theo từng bậc cầu thang đó lăn xuống, liên tục mấy vòng đến khi mạn sườn bên trái của anh đập mạnh vào bức tường thì dừng lại...
Ngân Kỳ nghe rõ một tiếng "rắc", đại khái biết mình bị gãy mất mấy cái xương sườn...
Ngân Kỳ cắn chặt môi, chật vật bò trên mặt đất. Anh bò tới cầu thang và với một cánh tay lên chỗ hắn như một lời cầu xin...
Nhưng những gì anh được nhận từ hắn chỉ có tra tấn, đánh đập. Và khi thấy anh thảm hại cầu xin, hắn vẫn không một chút mảy may gì...
ẦM!
Cánh cửa bị hắn đóng lại, ngăn cách toàn bộ ánh sáng chiếu vào.
'Hức... hức..."
Cả tầng hầm rộng lớn chỉ có bóng tối bao trùm và còn nghe được tiếng khóc thảm thương của một con người tội nghiệp...