Sách Đạn Tinh Anh

Chương 29




"Roger*." Rick thở dài, "Con mẹ nó! Nếu họ thật sự mang theo thuốc nổ thì để bọn họ tự nổ chết chính mình đi!" (* Lời thông báo đã được nhận và được hiểu rõ, câu trả lời dùng trong liên lạc qua radio)

Sean nhíu mày, loại tình huống này là nguy hiểm nhất. Đối phương có thể đem thuốc nổ cột lên người, cũng có có thể vứt lại trong tòa nhà, lại hoặc là giấu ở nơi nào đó, kíp nổ, nhiều nhân tốt không xác định như vậy, cho dù đưa tiểu tổ tháo dỡ bom đến họ cũng khó có thể phát huy được tác dụng.

Hơn mười phút sau, họ đến mục tiêu.

Khu vực này chủ yếu là các kiến trúc bị bom tàn phá, quân Mỹ từng nghĩ tới san bằng các kiến trúc đổ nát này, kiến tạo một ít nhà trệt cho bình dân đến sinh sống, nhưng từ khi có người dẫm phải bom mìn bị vùi lấp dưới mặt đất, oanh một tiếng liền tạc không còn mảnh vải, ý tưởng cũng chỉ có thể mắc cạn .

Tòa nhà ba tầng trước mắt họ trước đây là một trường tiểu học, tầng thứ 3 bị nổ mất hơn một nửa, hai tầng còn lại khá tốt, lại ở trong một mảnh phế tích, quả thật rất thích hợp cho phản quân trú ngụ.

Bất quá khi Sean và các đồng đội đến nơi, cuộc giao tranh giữa quân mỹ với phản quân đã đến hồi kết thúc.

Bọn họ gặp mặt nói chuyện với đội trưởng của đội đột kích, đối phương cho biết hiện tại phản quân đã bị tiêu diệt, nhưng không thể xác định được bên trong còn có người hay không.

"Những gã điên này cất giấu rất nhiều thuốc nổ, còn có một ít bom bán thành phẩm. Tôi cần các anh đi vào trong đó làm một ít đánh giá xem những thứ thuốc nổ trong đó có ổn định hay không để chúng tôi vận chuyển ra ngoài."

"Hiểu được." Hawkins xoay người nhìn về phía Sean cùng Rick, dùng cằm ý bảo bọn họ xuất phát.

Hawkins yêu cầu đội đột kích toàn bộ rút khỏi toà nhà này, chỉ để lại một tiểu đội cùng họ đi vào.

"Anh chắc chắn rằng chúng ta sẽ tiến vào một khu vực chất đầy thuốc nổ lại ở trong tình huống bất ổn định?" Rick sửa sang lại mũ giáp.

"Khi cậu còn sống, cậu sẽ vĩnh viễn không thể đoán được một phút sau đó sẽ xảy ra chuyện gì." Sean cười nhạo một tiếng vác súng lên.

Hawkins đã đi trước, bóng dáng thon dài mà trầm ổn, giống như hình ảnh trong phim.

Bọn họ đi vào tòa nhà, dọc theo hành lang, men theo bờ tường. Khi sắp đến khúc ngoặt, Hawkins làm một cái thủ thế, Sean mang theo ba người nhanh chóng di chuyển tới bên kia hành lang, sau đó Sean ghìm súng đi trước, ở tầng này không có người cũng không có dây dẫn.

"Clear*." Sean làm cái thủ thế, mọi người lên lầu, hơn mười giây lúc sau, bọn họ đi tới lầu hai qua tay chỗ. (* Sạch sẽ, ý nói không có chướng ngại vật, an toàn.)

Ngay khi mọi người định tiếp tục đi về phía trước, Sean ngừng lại.

"Trò cũ." Sean ngồi xổm xuống, hướng về phía Hawkins giơ hai ngón tay, đối phương hiểu ý, bước đi cẩn thân đến bên cạnh anh, từ trong túi công cụ lấy ra một cây kéo.

Trên mặt đất có một sợi dây nhỏ, trên mặt là ống nhựa được cắt thành những mảnh nhỏ đứt quãng, đây là loại thổ bom tối thông dụng tại Baghdad, một cái vỏ chai Cocacola là đủ rồi, mà khi anh cho là đó là rác rưởi, một cước đạp lên, anh liền xong đời.

Sean vỗ vỗ đỉnh đầu, làm một cái thủ thế, ý tứ là nơi này nhất định còn có phản quân, phải cẩn thận.

Quả bom bị dỡ bỏ nhẹ nhàng, nhưng nó không khỏi làm cho người ta sinh ra sợ hãi. Phải biết rằng bọn họ đang ở ngoài sáng, mà phản quân thì ở trong bóng tối theo dõi bọn họ.

Rick nuốt khan: "Tôi cảm thấy mình như đang đứng tắm ở trong một buồng tắm không có vách tường, rồi có người đang nhìn thấy tôi mà tôi lại không biết người kia núp ở chỗ nào."

"So sánh rất tuyệt." Sean nhẹ giọng hưởng ứng, trên thực tế thần kinh của anh cũng đang thực căng thẳng.

Bọn họ chia làm hai tiểu đội, Hawkins mang theo hai người đi vào một gian phòng học, Rick và Sean cùng người còn lại tiến vào phòng học bên cạnh đó. Bọn họ phải cực độ cẩn thận, dẫm trúng bất cứ thứ gì nhìn như bình thường nhưng rất có thể sẽ không phải là chuyện đùa.

Sean ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, Rick rất ăn ý mà thay anh quan sát phía trước.

"Holy shit!" Sean kêu một tiếng.

Rick nhìn theo tầm mắt của Sean, thấy trên tường cách mặt đất chừng 2m có treo một quả bom, dây dẫn trần trụi chạy dọc theo mép cửa đến mặt đất, nếu không sớm ngẩng đầu nhìn thấy quả bom kia, thật sự rất khó phát hiện kíp nổ trên mặt đất.

"Con mẹ nó, rốt cuộc còn có bao nhiêu bẫy rập ở bên trong?" Người lính đi theo phía sau họ dùng ngữ điệu thật bình tĩnh mà nói, nhưng không ai tin giờ phút này tâm tình của họ cũng có thể bình tĩnh như vậy.

"Yên tâm, chính phủ sẽ cho anh tiền trợ cấp, còn có một lá quốc kỳ đủ trùm kín mặt quan tài." Sean liên hệ Hawkins, để cho y đi lại đây.

"Với độ cao này liệu chúng ta có nên chuẩn bị một cái cái thang không, hay là chỉ cần cắt dây dẫn trên mặt đất liền được?" Sean nhìn về phía Hawkins.

"Sean, giúp tôi lên đó."

"Cảm tạ Thượng Đế đã cho anh thân cao gần 1m90." Sean buông súng, nửa quỳ trên mặt đất, sau đó Hawkins dẫm lên vai anh với lên.

Ba người lính khác đi ra canh gác cửa phòng học, Rick ghìm súng nhìn chăm chú vào lối ra.

Nhờ phúc khóa huấn luyện vác nặng của bộ đội đặc chủng, khi Hawkins dẫm lên vai Sean, trong vòng 30 giây anh không hề run rẩy dù chỉ một chút.

Quả bom kia được tháo dỡ thành công, Hawkins vẫn đang gỡ thiết bị kíp nổ, tính toán cắt vụn nó ra.

Rick cau mày, trên mặt đất có một cái bóng nho nhỏ đang dần kéo dài ra bên mép tường, tuy rằng chỉ có một mảng rất nhỏ, nhưng cậu ta có cảm giác đó là cái bóng của một người chứ không phải đồ vật hay con vật.

Rick nhặt lên một hòn đá, ném qua đó.

Cái bóng trên mặt đất khẽ run lên, Rick có thể khẳng định đó là một người, một người đang sợ hãi hơn nữa đã mất kiên nhẫn.

Sean nhìn động tác của Rick liền hiểu được ngoài phòng học có người, anh giơ tay ra hiệu, sau đó liền đi qua bên đó, ngay khi anh còn chưa đi đến nơi, cái bóng kia chạy ra.

Rick nâng súng, chỉ một viên đạn liền hạ sát đối phương.

Sau đó, Rick cùng Sean đều ngây dại.

Đó là một bé gái. Cô bé thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 10 tuổi, buộc hai bím tóc, ngã trên mặt đất, hai mắt mở thật to, tựa như còn không kịp có phản ứng khi tử thần chụp tới.

"Oh my God!!! Oh my God!!!" Rick từng bước một lui về phía sau, phịch một tiếng ngồi bệt lên đất, ngay cả súng cũng rơi xuống một bên.

Đứa bé gái kia tay cầm súng, trên vai đeo một bộ kíp nổ, trên sườn buộc hai quả bom.

"Nó chỉ là một đứa bé.......... Chỉ là một đứa bé.........." Một sĩ binh đã chạy tới, nâng Rick dậy.

Sean cũng sững sờ tại chỗ.

Bọn họ được huấn luyện rất nhiều thứ, trong đó có phải làm cách nào chuẩn xác một phát bắn chết địch nhân, nhưng là chưa bao giờ được huấn luyện phải làm thế nào để bắn chết một đứa bé.

Hawkins thành công phá hủy kíp nổ, trong phòng học quanh quẩn thanh âm kinh hoảng của Rick.

"Nói cho tôi biết, Sean.......... Cô bé đó còn sống.......... Cô bé đó còn sống.........."

Người kính bên cạnh không ngừng trấn an cậu ta, "Người anh em! Cậu không làm gì sai! Nếu cậu không nổ súng, cô bé đó sẽ giết chúng ta, có lẽ nổ chết tất cả!"

"Cô ta hẳn là chỉ đi theo cha mình đến đây......... Cô ta nhất định không biết mình đang làm gì.......... Chúa ơi.......... Forgive me.........." Rick lắc lắc đầu, vẻ mặt thống khổ, nước mắt ướt đầm đìa trên má.

Sean vẫn đứng yên, hai mắt của cô bé nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt thực chấp nhất, tựa hồ tiến vào sâu trong linh hồn anh.

Sean nhớ tới khi mình còn là Vincent, anh có cô em gái họ hàng cũng chỉ lớn như vậy, mỗi lần anh nghỉ ngơi, từ căn cứ không quân trở về nhà, cô bé kia sẽ quấn quít lấy anh muốn anh giúp làm bài tập.

"Vì sao.........." Sean hít một hơi, lui từng bước.

Bàn tay Hawkins trùm lên, che khuất tầm mắt anh, "Đừng nhìn, Sean. Đừng nhìn."

"A, nếu tôi không dụ cô bé đi ra.......... Có lẽ cô bé chỉ muốn ẩn nấp ở nơi đó.......... Căn bản là không nghĩ đến chuyện đi ra."

"Cậu không làm gì sai cả." Hawkins mang Sean chậm rãi dời khỏi vị trí kia.

Nửa giờ sau, quân Mỹ chính thức rút lui khỏi tòa nhà

Trong xe thực im lặng. Lái xe không phải là Rick mà cũng không phải là Sean, bởi vì hai người bọn họ ngồi ở ghế sau, mà Hawkins đang ngồi ghế lái. (Ba ba xuất đầu lúc khó khăn na. ^^)

Rick vẫn luôn nhắm mắt: "Tôi sẽ xuống địa ngục, Sean.......... Tôi sẽ xuống địa ngục."

Sean nhìn về phía trước, mặt vô biểu tình, hoặc là anh vốn nhìn không thấy bất cứ thứ gì trước mắt.

Anh nắm chặt bàn tay Rick, không thể phân biệt rõ sự run rẩy truyền đến từ Rick hay từ chính mình, "Cậu không làm sai, Rick. Nếu lúc ấy cậu không bắn, người chết sẽ là tôi."

"Nhưng tôi giết một đứa bé. Trời ạ, vì sao đứa bé đó lại có súng?"

"Hỏi cha cô ta." Hoặc là hỏi Chúa.

Yết hầu Sean cũng có chút nghèn nghẹn.

Khi xe trở lại doanh địa, Anna đứng ở cách đó không xa, nhìn Rick.

Rick bỗng nhiên chui đầu vào trong lòng Sean, "Tôi không muốn xuống xe.......... Tôi không muốn Anna thấy tôi.........."

Mọi vật trở nên nhòe đi trước mắt Sean. Mà Anna đi tới trước cửa xe, Rick đem cửa đóng lại, Anna không thể mở ra. Cô chỉ có thể đưa tay với vào trong, chạm đến mặt Rick: "Anh yêu, em biết đã xảy ra chuyện gì, em biết đã xảy ra chuyện gì."

"Anh giết một đứa trẻ.........." Rick nghiêng đầu đi, muốn né tránh bàn tay Anna.

"Vì cứu tất cả đồng đội của mình." Anna vuốt ve nước mắt ướt trên mặt Rick, "Em biết rõ anh, biết anh là người như thế nào.......... Cho nên hãy để em được ở bên anh lúc này, được không?"

Rick rốt cục về đến trong vòng tay của Anna.

Sean trầm tĩnh xuống xe, Hawkins đứng cách đó không xa, chờ anh.

Sau đó một ngày, bọn họ không có nhiệm vụ, bởi vì họ có tâm lý đánh giá.

Hawkins ngồi ở trước mặt Tiến sĩ Grey .

"Tôi tin rằng anh có thể tự xử lý bất cứ vấn đề gì."

"Đúng vậy, khi Rick nổ súng, tôi đang dỡ bom."

"Anh có thể xử lý mọi vấn đề, không có nghĩa là đầu của anh không có vấn đề gì." Tiến sĩ Grey nhìn về phía anh, ánh mắt luôn luôn bất cần đời hiện tại lại rất nghiêm túc và ẩn ẩn để lộ ra vài phần áp bách.

"Khi tôi nhìn về phía Sean, cậu ta đang đứng ở bên cạnh đứa bé kia."

Tiến sĩ Grey không nói lời nào, chỉ nhìn y.

"Cậu ta đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, nếu phía sau còn có một địch nhân, cậu ta nhất định đã chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.