Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 45: Chuyện năm đó




Hai người đang mơn trớn nhau trong bóng tối. Sự chủ động của Hứa Tình Thâm đêm nay khiến cho Tưởng Viễn Chu cũng muốn phát điên lên rồi.

Trong ngày thường cô đối với chuyện này không tính là quá nhiệt tình, từ trước đến giờ đều do Tưởng Viễn Chu dẫn dắt toàn bộ quá trình. Thế nhưng anh lại phát hiện ra rằng cô học hỏi rất mau lẹ, một khi cô đã chiếm cứ vị trí chủ động, thật sự là giày vò chết người ta nha !

Chẳng qua là Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng rất trống trải, từng mảnh ghép trong ký ức lần lượt bị bóc ra, lập tức chỉ muốn tìm cái gì đó để lấp đầy lại, lúc này mới có thể khiến cho bản thân mình không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Trong phòng ngủ tràn ngập những âm thanh ồn ào, dần dần, tiếng động càng lúc càng lớn, còn có cả tiếng hít thở xen kẽ nhau lúc nặng lúc nhẹ.

Cuối cùng, một giọng nói có chút oán giận cất lên, "Tưởng Viễn Chu, anh có thể mạnh lên một chút được không ?"

Tưởng Viễn Chu cảm thấy kẻ điên không phải là anh, mà là Hứa Tình Thâm.

Anh đương nhiên chỉ muốn xé nhỏ cô ra, sau đó nuốt vào trong bụng.

Trên trán Hứa Tình Thâm rịn ra một lớp mồ hôi mịn, cất giọng khàn khàn, "chưa đủ !"

Thật ra cả người đã sớm mệt mỏi đến cùng cực. Tưởng Viễn Chu càng không chịu buông tha cho cô, nắm lấy hai vai khiến cô hét lên chói tai. Thân thể của Hứa Tình Thâm bỗng nhiên bị đẩy về phía trước, cái gối vốn đang lót ở sau gáy lại trượt xuống tận bả vai, đầu cũng bị va vào tấm ốp đầu giường.

Bàn tay Tưởng Viễn Chu vươn tới đầu của cô, cúi người xuống cùng tựa trán với cô. Hứa Tình Thâm đã nói không nên lời, hai tay mềm nhũn từ trên bả vai anh trượt xuống.

Người đàn ông nằm lại xuống bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm trở dậy rúc vào trong ngực anh, "ôm em ngủ đi."

Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, nghĩ thầm nhất định là cô càng ngày càng phát hiện ra sức quyến rũ đầy nam tính của anh, bây giờ mới chẳng được bao lâu đã khiến cho người phụ nữ này ngả mũ cởi giáp rồi.

Đinh Nhiên ở trong bệnh viện nhân dân, trên người không có vết thương gì đáng ngại, chỉ nói bị đau thắt lưng, bác sĩ bảo cô bé nằm viện để tiện theo dõi.

Mẹ của Đinh Nhiên xin nghỉ việc, ở bệnh viện chăm sóc cho cô bé, một bước cũng không dám rời đi.

A Mai tìm được phòng bệnh bước vào. Khuôn mặt của mẹ Đinh Nhiên đầy vẻ đề phòng, chỉ sợ tâm tình của con gái lại bị kích động lần nữa, "cô là ai ?"

"cháu chào cô, cháu là đồng nghiệp của bác sĩ Hứa. Hôm nay cô ấy đặc biệt bận rộn, bảo cháu thay mặt cô ấy tới đây thăm Đinh Nhiên."

Đối phương nghe thấy ba chữ ' bác sĩ Hứa ', trong lòng cũng buông lỏng, khuôn mặt tràn ra ý cười, "mau tới đây, ngồi đi ngồi đi."

"Đinh Nhiên có khá hơn chút nào không ạ ?"

"tốt hơn nhiều rồi."   A Mai ngồi trên chiếc ghế đặt ở mép giường. Mẹ của Đinh Nhiên thấy cô ta xách theo cả đống đồ tới, "như vậy đi, cháu cứ ngồi ở đây trước, cô đi mua cho cháu chai nước."

"vậy thì thật sự vô cùng cám ơn ạ, cháu vừa khéo đang khát khô cả cổ."

Mẹ của Đinh Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài. Tầm mắt của A Mai liếc nhìn cô bé đang nằm trên giường bệnh, "em có thể nói cho chị biết, bác sĩ Hứa làm thế nào mà khuyên ngăn được em không ?"

Đinh Nhiên chợt co vai lại, "chị ấy bảo em phải sống cho thật tốt."

"đùa gì thế, em bị làm nhục tới như vậy, lại chỉ bởi vì mấy câu nhảm nhí vớ vẩn đó mà từ bỏ việc nhảy lầu ư ?"A Mai đánh thẳng vào điểm yếu, "em nên nói thật đi."

"rốt cuộc chị là ai ?"

"đoạn video trên weibo liên tiếp bị gỡ bỏ, là sự thật, nhưng chị lại phát hiện ra khá sớm, vì vậy có lưu lại một bản trong điện thoại di động, em có muốn xem thử một chút không ?"

Sắc mặt Đinh Nhiên trắng bệch, hai tay túm lấy chăn, "đừng làm vậy, em không quen biết chị, chị buông tha cho em đi......"

"em chỉ cần nói cho chị biết, giữa em và Hứa Tình Thâm có quan hệ như thế nào, chị sẽ lập tức xoá đoạn video kia ngay."A Mai nói xong, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Đầu óc của Đinh Nhiên hoàn toàn trống rỗng. Cô bé vẫn còn là trẻ con, cô bé chỉ hoàn toàn sợ hãi, sợ đi trên đường bị người ta nhận ra, nói rằng em chính là nhân vật chính trong đoạn video đó.

Cô bé kéo cao chăn lên, giọng nói mang theo nức nở, "bác sĩ Hứa, chị ấy...... chị ấy nói rằng những chuyện này của em, chị ấy cũng đã từng trải qua rồi."

Trong đôi mắt của A Mai loé sáng lên, cô ta đứng dậy, bấm xoá đoạn video kia ở ngay trước mặt Đinh Nhiên, "em làm rất tốt, chúc em sớm có thể vượt qua được sự cố này."

Chờ đến khi mẹ của Đinh Nhiên quay trở lại phòng bệnh, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của A Mai đâu nữa. Bà nhìn ngó xung quanh, "Nhiên Nhiên ?"

Đinh Nhiên bất chợt túm chăn phủ kín đầu của mình, sau đó gào lên khóc lớn.

A Mai bước ra khỏi bệnh viện, còn chưa đi tới bãi đậu xe liền gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh, "alo, Dục Ninh."

"thế nào rồi ?"

"rất có giá trị !"

"đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nói mau !"

"tớ nói cho cậu nghe, Hứa Tình Thâm hẳn cũng đã từng gặp phải bạo lực học đường rồi. Yên tâm đi, chỉ cần đi tìm vài người bạn thời cấp 3 hoặc thời đại học của cô ta hỏi thử một chút thì sẽ biết ngay thôi. Chuyện này cứ giao cho tớ."

"thật ư ?"Vạn Dục Ninh chỉ còn thiếu nước hét lên chói tai ở đầu bên kia điện thoại, "A Mai, tớ yêu cậu quá, đây quả thực là một tin vui ngập trời nha."

Chuyện của Đinh Nhiên đã trôi qua nhiều ngày, những thiếu niên đã đánh đập và quay video đều bị đuổi học, cô bé cũng quay trở lại đi học bình thường.

Hứa Tình Thâm ngồi trong xe của Tưởng Viễn Chu, phát hiện ra đây không phải là con đường trở về Cửu Long Thương, "đi đâu vậy ?"

"tối nay ra ngoài ăn, thay đổi khẩu vị."

Tâm tình của Hứa Tình Thâm cũng không tệ, hôm nay đi theo trưởng khoa Chu tiến hành một ca phẫu thuật lớn, rất thuận lợi. Khoé miệng cô khẽ vểnh lên. Tưởng Viễn Chu đã đặt bàn sẵn từ sớm, chuyện ăn uống cũng hoàn toàn không cần cô phải suy tính.

Bước vào trong phòng bao, Tưởng Viễn Chu chọn món ăn, dặn dò nhân viên phục vụ ở bên cạnh, "lấy thêm một chai champagne, ướp lạnh nhé."

"dạ."

Bụng Hứa Tình Thâm đã sớm kêu lên ùng ục. Người đàn ông đứng dậy cởi áo khoác ra, "hôm nay bồi bổ cho em đấy, hai ngày trước chắc đã làm em bị thương rồi nhỉ ?"

"không có đâu."Cô giơ tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo ra, "vậy là tôi chưa làm đến nơi đến chốn rồi, có muốn sử dụng sức lực giống như lần trước, tối nay thử lại lần nữa hay không ?"

"không không, "Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối, ngoài miệng ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, "Tưởng tiên sinh quá mạnh mẽ, làm thêm lần nữa sẽ xảy ra chuyện đó."

Tưởng Viễn Chu hài lòng ngồi lại xuống ghế. Rất nhanh, rượu và thức ăn đã được bưng lên đầy đủ. Hứa Tình Thâm cầm đũa lên bắt đầu đánh chén. Tưởng Viễn Chu mới hút xong một điếu thuốc, liền nghe thấy ở ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện."thật xin lỗi, trong phòng bao có người, các cô không thể đi vào."

"cũng không nhìn thử xem tôi là ai, tránh ra !"Lại là giọng nói của Vạn Dục Ninh.

Vạn tiểu thư từ trước đến giờ đều ngang ngược như vậy, giơ tay đẩy nhân viên phục vụ ra rồi bước thẳng vào trong. Hứa Tình Thâm vẫn vùi đầu vào ăn uống, chẳng qua là nghe thấy tiếng bước chân kia, hình như không phải chỉ có một người.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên người Vạn Dục Ninh lướt qua phía sau cô ta.

Thức ăn đang nhai trong miệng đột nhiên mất hết mùi vị. Cô gái kia cũng cẩn thận xem xét cô. Ngón tay Hứa Tình Thâm cứng đờ đặt đôi đũa xuống. Cô bất chợt có cảm giác thân thể của mình rất nặng nề, tựa như có người đang tóm lấy hai chân của cô, không ngừng lôi kéo cô xuống.

"Hứa Tình Thâm !"Ngô Tư đứng ở bên cạnh Vạn Dục Ninh, "đã lâu không gặp nha."

Vạn Dục Ninh dứt khoát kéo ghế ra, "nếu đều quen biết nhau, ngồi xuống cùng ăn đi."

"đi ra ngoài !"Tưởng Viễn Chu quát lên, âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết không mang theo chút tình cảm nào.

Vẻ mặt của Vạn Dục Ninh có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn ra hiệu bảo Ngô Tư ngồi xuống, "làm gì gấp gáp vậy ? Viễn Chu, Ngô Tư và Hứa Tình Thâm là bạn thời trung học. Có một chuyện liên quan tới Hứa Tình Thâm, anh nhất định vẫn chưa biết nhỉ ?"

"tôi không cần biết, có phải muốn tôi gọi người đuổi các cô đi ra ngoài hay không ?"

Ngô Tư nghe lời của Vạn Dục Ninh ngồi xuống, "Hứa Tình Thâm, đây là bạn trai của mày hả ? Mày lại còn có thể tìm được một người có điều kiện tốt như vậy sao ? Có phải anh ta không biết chuyện năm đó của mày đúng không ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.