Mấy ngày sau.
Hứa Tình Thâm xé một góc bánh mì, uể oải ăn miếng được miếng không. Tưởng Viễn Chu đã quay trở lại ở Cửu Long Thương, thấy bộ dáng này của cô không khỏi mở miệng nói, "sao lại thất thần như vậy ?"
"đâu có, đâu có."Cô lấy lại tinh thần, tiếp tục ăn bữa sáng.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên phá vỡ sự yên lặng. Hứa Tình Thâm thấy số lạ, giác quan thứ sáu mãnh liệt khiến cô không chút do dự lập tức bắt máy, "alo ?"
"bác, bác sĩ Hứa, cứu em với, em sợ quá......"
"Đinh Nhiên, em đang ở đâu ?"
"ở cổng trường, a......"Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng ồn ào, hình như là điện thoại di động của Đinh Nhiên đã bị cướp mất. Hứa Tình Thâm gọi hai tiếng, điện thoại liền bị cúp.
Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm cuống quít đứng dậy, "xảy ra chuyện gì ?"
"có một bệnh nhân, tôi phải lập tức đi tới đó một chuyến."Hứa Tình Thâm cầm cái túi ở bên cạnh lên, bước nhanh đi ra ngoài. Thời gian cấp bách, cô chỉ có thể làm phiền tài xế đưa đi. Cô tìm một ngôi trường cấp ba ở gần bệnh viện Tinh Cảng nhất, sau đó bảo tài xế chạy tới đó.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ học, vì vậy cổng trường vẫn đang đóng chặt. Hứa Tình Thâm tìm một vòng ở ngoài cổng không có kết quả. Cô vừa định bấm gọi số điện thoại của Đinh Nhiên, chợt nghe thấy ở phía sau hòn non bộ loáng thoáng có tiếng khóc truyền tới.
Hứa Tình Thâm nhấc chân lên bước vào bụi cỏ, đi được vài bước, liền thấy Đinh Nhiên đầu tóc rối bù đang ngồi xổm ở đó.
"Đinh Nhiên ?"
"tại sao ? Tại sao em đã đưa tiền cho bọn họ rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho em ? Em cho tới bây giờ chưa từng chủ động đi trêu chọc người khác, em chỉ muốn im lặng đi học thôi mà......"Đinh Nhiên ngẩng đầu lên, Hứa Tình Thâm trông thấy hai bên gò má của cô bé sưng đỏ, khóe miệng còn bị chảy máu.
Cô kinh hoảng tái mặt bước tới, "đi, chúng ta tới đồn cảnh sát, em đưa số điện thoại của ba mẹ em cho chị, chuyện này trường học cũng phải có trách nhiệm. Em cứ ngày ngày chịu đựng như vậy cũng vô dụng !"
"báo cảnh sát, có tác dụng sao ?"Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã sưng đỏ của mình lên, giữa sự tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt lại loé lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
"có, nhất định có mà."
Hứa Tình Thâm giúp cô bé sửa sang lại đầu tóc. Vết thương cũ của Đinh Nhiên còn chưa lành, bây giờ lại thêm vết thương mới. Lần này bọn họ càng không kiêng nể chút nào mà đánh thẳng lên mặt của cô bé.
Sau khi đưa người đến đồn cảnh sát, ba mẹ của Đinh Nhiên cũng nhanh chóng chạy tới nơi. Gia cảnh nhà cô bé này cũng không tệ, ba mẹ lái một chiếc xe khoảng hai ba chục vạn. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, mẹ của Đinh Nhiên ôm chầm lấy con gái của mình mà gào khóc than vãn. Hứa Tình Thâm viết xong tờ khai rồi đến bệnh viện. Đinh Nhiên ở bên này đã có ba mẹ cô bé trông nom, nhất định sẽ không sao.
Đối với chuyện này, mặc dù lúc trở về tài xế đã báo lại cho Tưởng Viễn Chu biết, thế nhưng anh vẫn không hề hỏi cô một câu.
Những ngày tiếp theo, Hứa Tình Thâm vẫn như thường lệ đi làm lúc hai giờ. Cô có gọi điện thoại cho Đinh Nhiên một lần. Giọng điệu của cô bé vô cùng thoải mái, nói là rất tốt.
Lúc sắp tan việc, Hứa Tình Thâm nhận được tin nhắn của Tưởng Viễn Chu, bảo rằng muốn cùng đi ăn tối.
Sau khi cô nhắn lại xong, điện thoại di động đột nhiên rung lên, là một video được gửi tới từ số điện thoại của Đinh Nhiên.
Ngay sau đó, là một tin nhắn, nội dung đẫm máu này hiện ra ở ngay trước mắt Hứa Tình Thâm, "mày chính là kẻ đã xen vào việc của người khác đúng không ? Báo cảnh sát bắt bọn tao. Ha ha, đừng làm trò cười ! Tặng cho mày một món quà lớn nè !"
Ngón tay Hứa Tình Thâm run rẩy mở video lên. Tiếng gào khóc, la hét, cầu xin tha thứ của Đinh Nhiên lập tức truyền tới, từng âm thanh đều tựa như cái dùi nhọn hoắt đâm vào màng nhĩ của Hứa Tình Thâm, "đừng mà, van xin các người, sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, bỏ qua cho tôi đi."
"mày báo cảnh sát này, ngứa da lắm rồi phải không ?"
Từng tiếng tát vang dội liên tiếp nối nhau truyền vào trong tai Hứa Tình Thâm. Đáng sợ nhất là, đám nam sinh ở bên cạnh đang xúm lại vây xem, tiếng cười cợt, đùa giỡn vang lên mãi không dứt ở bên tai, có người còn gào lên, "lột hết quần áo của nó ra, xem lần sau nó còn dám nữa không."
Ngón tay Hứa Tình Thâm siết chặt lấy mép bàn. Cảnh tượng mà cô cố gắng chôn thật sâu trong ký ức, cứ như vậy bất ngờ mà tàn nhẫn bị đào bới lên. Đinh Nhiên bắt đầu hét lên chói tai. Mấy nữ sinh xông tới đè lại tay của cô bé, có người đang đấm đá vào người em, còn có người đang xé rách quần áo của em......
"đừng mà, cứu tôi với, cứu tôi......"
Hứa Tình Thâm lắc đầu, "không được, đừng làm vậy......"
"quay có đẹp không ? Mau đăng lên Weibo đi, để cho mọi người đều được chiêm ngưỡng."
Hứa Tình Thâm thoát khỏi video, gấp gáp gọi tới số điện thoại của Đinh Nhiên, nhưng bên kia trước sau vẫn không hề có ai nhấc máy. Cô hốt hoảng cuống quýt đứng dậy. Cô cũng không biết cái video này được quay lúc nào, càng không biết Đinh Nhiên hiện giờ ra sao.
Cô siết chặt điện thoại di động sải bước đi ra ngoài, ra tới cổng bệnh viện, lại mờ mịt không biết nên đi hướng nào.
Lúc này, vừa khéo điện thoại của Tưởng Viễn Chu gọi tới. Hứa Tình Thâm tựa như tóm được một cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng bắt máy.
Ngồi trên xe của người đàn ông, Hứa Tình Thâm không kịp nghĩ nhiều nữa, cô đưa điện thoại di động cho Tưởng Viễn Chu xem, "biết đây là đâu không ?"
"chắc là toà cao ốc trung tâm gần đây, trước tiên chạy tới đó tìm thử xem."
Tưởng Viễn Chu một tay lái xe, hạ kính cửa sổ xuống, "đây chính là cô bé lần trước phải không ?"
"vâng."Hai tay Hứa Tình Thâm nắm chặt lại.
Người đàn ông chăm chú lái xe, còn chưa chạy tới toà cao ốc trung tâm, liền trông thấy trên con đường ở đối diện tụ tập khá đông người.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn lên, "có phải là người muốn nhảy lầu kia không ?"
Hứa Tình Thâm nhìn theo tầm mắt của anh, khoảng cách khá xa nên không thấy rõ lắm, nhưng cô biết tám phần là Đinh Nhiên.
Tưởng Viễn Chu đối với khu này khá quen thuộc. Hiện trường đã bị chăng dây cấm. Hứa Tình Thâm cho cảnh sát xem tin nhắn, lúc này bọn họ mới cho phép cô và Tưởng Viễn Chu bước vào.
Lên tới sân thượng, Hứa Tình Thâm trông thấy Đinh Nhiên đang ngồi im ở đó không nhúc nhích, ai cũng không thể đến gần được. Cô liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, "tôi đi thử xem."
"chính mình phải cẩn thận một chút."
"vâng."
Hứa Tình Thâm hết sức cẩn thận bước tới. Tâm tình của Đinh Nhiên đã gần như sụp đổ, trong miệng liên tục lẩm bẩm, "báo cảnh sát có tác dụng gì đâu ? Tôi đã nói không ai cứu được tôi rồi mà...... tôi còn sống để làm gì nữa đây ?"
"Đinh Nhiên."
Phần lưng của cô bé cứng đờ, từ từ quay đầu lại, "không được ! Ai cũng đừng tới đây, nếu không tôi sẽ lập tức nhảy xuống !"
Cô bé bắt đầu đong đưa hai chân, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, "bác sĩ Hứa, tôi không nên tin tưởng chị. Nếu không nghe lời của chị, có lẽ...... có lẽ cùng lắm tôi chỉ bị bọn họ đánh cho một trận mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ đã hủy hoại tôi."
Tưởng Viễn Chu đứng tựa ở nơi xa, anh hoàn toàn không nghe rõ cuộc đối thoại giữa Hứa Tình Thâm và Đinh Nhiên. Hứa Tình Thâm thấy tâm tình của cô bé đang kích động, liền ra hiệu bảo cô cảnh sát ở bên cạnh lui ra xa một chút.
"Đinh Nhiên, chị biết bây giờ em đang tuyệt vọng muốn chết, nhưng những chuyện này không đáng để khiến chúng ta phải tự tử. Nghe chị, đi xuống đây có được không ?"
"tôi không nghe, "Một con mắt của Đinh Nhiên đã sưng tấy lên, trên cổ còn có mấy vết cào của móng tay, "tại sao tôi phải nghe lời của chị chứ ? Tôi bị như bây giờ, các người ai cũng không thể hiểu được. Tôi không sống nổi, thật sự không sống nổi nữa rồi."
"chị có thể hiểu......"
"chị không thể !"Đinh Nhiên tựa như nổi điên gào lên giận dữ. Mấy chữ này, rõ ràng mà mạnh mẽ đâm vào màng nhĩ của Tưởng Viễn Chu.
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm nhẹ lăn, hình ảnh của thiếu nữ kia trong mắt cô đang từ từ vỡ tan tành, dòng nước ấm áp trong hốc mắt chảy ra ngoài, lăn qua khuôn mặt bi thương đến cùng cực của cô, "Đinh Nhiên, chị có thể hiểu được, thật đấy, bởi vì những chuyện này của em, chị cũng đã từng trải qua rồi."