Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 22: Sao băng, cùng cậu




Edit, Beta: Rum.

Từ Chi, quay đầu lại nhìn tôi.

“Xem ra cô ấy thật sự không có hứng thú với cậu rồi.” Chu Ngưỡng Khởi còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Ừ, quả thật cô ấy không có hứng thú gì với tôi.” Trần Lộ Chu ném điện thoại lên giường, tiếp tục thay bảng điện cho chiếc flycam, nói bằng giọng điệu không cảm xúc, “Thế nên, cậu có mắt chút đi, sau này đừng nói linh tinh trước mặt cô ấy nữa.”

Chu Ngưỡng Khởi gật đầu, còn tưởng rằng sức quyến rũ của đồ chó má nhà cậu là vô hạn, có thể ăn cơm riêng với nhau thì ít nhiều gì cũng có chút mờ ám chứ, thôi được rồi, sau này không trêu chọc cậu nữa. Thật là một đứa trẻ đáng thương.

Trần Lộ Chu thu dọn đồ đạc xong, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, dáng vẻ như gió đông thổi qua tai ngựa, nhìn chằm chằm đôi giày mới lấy ra khỏi vali, dường như đang do dự, xem có nên đi giày hay không.

Chu Ngưỡng Khởi nhìn thấy, “A, màu này được đấy chứ. Là đôi lần trước cậu mua phải không? Tôi thấy cậu đi được có mấy lần, chẳng phải từ trước tới nay cậu không thích những màu sặc sỡ như thế này sao?”

“Cậu có phiền không hả,” Cậu cúi đầu, nói từng chữ một, “Cần, cậu, quản, tôi, chắc?”

OK. Hiển nhiên là Trần đại thiếu gia không vui rồi. Chu Ngưỡng Khởi là kẻ thức thời vì tuấn kiệt, buổi tối còn trông đợi cậu chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè mà, vì thế cậu ta làm động tác ngậm miệng lại.

10 giờ, hai người khiêng thiết bị xuống lầu, Trần Lộ Chu vẫn mặc cả cây đen, trên lưng đeo chiếc túi xách to sụ, giày không đổi, vẫn là đôi màu đen sạch sẽ kia. Trái lại là Chu Ngưỡng Khởi, không biết có phải dưới sự dẫn dắt của Trần Lộ Chu mà mặc quần áo rực rỡ sắc màu, giống như cây thông Noel hay không. Thế nên khi đám Từ Chi vừa xuất hiện, trước tiên nhìn thấy Chu Ngưỡng Khởi: “Sáng quá đấy, anh Chu.”

Chu Ngưỡng Khởi học lại một năm, lớn tuổi nhất, Thái Oánh Oánh gọi vậy cũng không sai.

Từ Chi mượn xe của Phó Ngọc Thanh, muốn đến nơi ngắm mưa sao băng cần phải đi qua một đoạn đường núi nữa, Trần Lộ Chu đặt thiết bị vào trong cốp xe, thời điểm chuẩn bị kéo cửa xe ngồi vào ghế lái, thấy Từ Chi chậm chạp không bước lên.

“Sao hả? Muốn lái xe?” Cậu đứng phía sau, lười biếng hỏi cô. Con người cậu đúng là rất nguy hiểm, sao cứ thích thăm dò ranh giới của pháp luật vậy hả.

Từ Chi quay lại nhìn cậu, “Không có, tôi đang nhớ lại xem xe này đã đổ xăng chưa, lần trước đi về cậu đã đổ xăng cho chú Phó chưa vậy?”

Trần Lộ Chu kéo cửa xe ra, cúi người vào trong thử khởi động, lại trở ra, “Đủ, ngày mai tôi cũng muốn xuống núi một chuyện, tiện thể sẽ đổ xăng cho ông ấy.”

“Mai cậu lại xuống núi? Để làm gì?” Từ Chi vừa mở cửa xe vừa hỏi.

Không có hứng thú với tôi thì đừng hỏi nhiều.

Trần Lộ Chu không trả lời, thắt chặt dây an toàn, phó lái Chu Ngưỡng Khởi cũng tò mò hỏi, “Ngày mai cậu muốn đi đâu?”

Xe chậm rãi khởi động, Trần Lộ Chu đánh tay lái, ừ nhẹ, “Đi gặp mẹ tôi.”

Nói xong, nhìn thấy hai con mắt sáng rực cửa Từ Chi qua gương chiếu hậu, lập tức ra oai phủ đầu ho một tiếng, nói: “Lần này không được, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”

Trần Lộ Chu con mẹ nó cạn lời, nào có ai đi giới thiệu mẹ mình cho người khác làm quen đâu.

Từ Chi ‘ồ’ một tiếng rồi không nói gì. Trần Lộ Chu chậm rãi nhìn cô qua gương chiếu hậu, cũng không muốn nói gì.

Cáu kỉnh gì đấy.

Lái xe vào ban đêm cũng thật kích thích, đặc biệt là đường núi, xung quanh đều là màu đen, chỉ có ánh trăng mỏng manh, đèn xe không chiếu sáng được xa, đường núi ngày càng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng lại có một con mèo hoàng chạy ra làm kinh hãi lòng người. Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Lộ Chu lái xe vào buổi đêm, vài người trong xe đều cảm thấy hồi hộp, Chu Ngưỡng Khởi cùng Thái Oánh Oánh mỗi người một tay thấp thỏm lo sợ túm lấy tay cầm trên nóc xe, nhưng trông Từ Chi có vẻ bình tĩnh hơn.

Cũng đâu có đáng sợ đến mức ấy, Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh chỉ tổ phá hỏng bầu không khí, cỏ ven đường bị gió thổi lung lay mà cũng khiến hai người họ hô to gọi nhỏ, Từ Chi thật sự không chịu nổi nữa, ra đòn sát thủ: “Nếu không thì Trần Lộ Chu, cậu xuống đi, để tôi lái cho.”

Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh quả thực hoảng sợ, trăm miệng một lời, “Không được! Cậu chưa có bằng lái mà!”

Từ Chi như ông cụ non nghiêng đầu nhìn bọn họ, “Vậy hai người yên tĩnh chút đi, ồn ào quá đấy.”

Trần Lộ Chu không thèm để ý mà bẻ tay lái: “Chu Ngưỡng Khởi, cậu ngồi đằng sau đi, cậu làm ảnh hưởng đến tôi lái xe.”

Chu Ngưỡng Khởi nhún vai, mặt biểu cảm ‘tôi ảnh hưởng tới cậu tán gái chứ gì’, lại nghĩ bụng, tâm tư của cậu không đơn thuần đâu Trần Cẩu Cẩu, nhưng cậu ta cũng rất từ giác, “Từ Chi, hai chúng ta đổi chỗ đi. Có người chê tôi phiền.”

Từ Chi nhìn Trần Lộ Chu, tuy nhiên người này không thấy cô, còn đang chuyên chú lái xe, “À, được.”

Quả nhiên sau đó thì yên tĩnh hơn nhiều, nhưng bầu không khí khí trong xe lại không được ăn nhập cho lắm, hai người ngồi hàng ghế trước đều câm như hến, không nói lời nào. Hai người ngồi sau trò chuyện say sưa, từ những câu chuyện của người nổi tiếng cho đến câu chuyện trong trường học, lập trường rõ rệt.

“Tôi thích cô ấy đó, thì sao, ra mắt lâu như vậy rồi mà không có scandal, diễn xuất dù chưa được tốt nhưng có thể cho người ta chút thời gian tiến bộ mà. Hơn nữa, trong trường bọn tôi có người rất giống cô ấy.”

“Có phải Cốc Nghiên ở trường các cậu không?”

“Tôi đang nói tới cô ấy đó, là bạn cùng lớp tôi.”

“Wao, cô ấy rất sự rất xinh luôn, nhưng mà nghe nói sinh hoạt cá nhân hơi loạn hả?”

“Loạn con mẹ cậu.”

Thái Oánh Oánh tức, “Chu Ngưỡng Khởi, sao cậu lại mắng người rồi, có phải cậu thích thầm cô ấy không.”

“Hơn một nửa nam sinh trong trường tôi đều yêu thầm cô ấy, thì làm sao, hơn nữa, cậu đừng nghe mấy lời đồn ấy mà tin là thật, cô ấy không kém như vậy đâu, còn là một cô gái rất biết phấn đấu.”

Trước mặt người ngoài, Chu Ngưỡng Khởi vẫn rất bảo vệ nữ sinh trường mình. Hơn nữa, cũng có rất nhiều người không biết đều nghĩ xấu về Cốc Nghiên, chứ không phải chỉ nhắm vào mỗi Thái Oánh Oánh. Vì để tăng thêm lực thuyết phục, cậu ta còn kéo theo Trần Lộ Chu vào, hình như nam sinh Nhất Trung luôn ăn ý với nhau, đại khái là xuất phát từ cảm giác vinh dự tập thể nào đó, quả thật bọn họ rất bảo vệ con gái trong trường, “Cậu nói có đúng không, Cốc Nghiên rất phấn đấu.”

Trần Lộ Chu lái xe nhanh, tại địa điểm quan sát có một con dốc, cậu từ từ đạp phanh để giảm tốc độ, chỉ ừ một tiếng, hỏi Từ Chi, “Giúp tôi xem có lái được qua bên đó không, bên này có một cục đá. Tôi không thấy rõ.”

Thái Oánh Oánh cũng lười tranh cãi với cậu ta, vốn dĩ cũng đâu phải chuyện liên quan đến mình đâu, chỉ là tò mò nên nhiều chuyện tí thôi, cô ấy sờ mũi, quyết định sẽ phớt lờ Chu Ngưỡng Khởi.

Từ Chi hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài, “Được, cậu đánh tay lái sáng phải đi, hơi dịch ra ngoài một chút.”

“Ừ.”

“Trần Lộ Chu, tôi nói là đánh tay lái sang bên phải.”

“Biết rồi, nhìn không thấy bên tôi có cục đá sao?” Cậu lạnh lùng nhìn cô.

Từ Chi đáp ừ, Thái Oánh Oánh tức muốn hộc máu: “Sao cậu lại hung dữ với cậu ấy?”

Không đợi Trần Lộ Chu nói gì, Từ Chi không hiểu nổi quay đầu nhìn Thái Oánh Oánh, “Cậu ấy không hung dữ với tớ, lúc nói chuyện chẳng phải cậu ấy vẫn luôn dùng giọng điệu này sao?”

Giọng điệu gì cơ? Tôi hung dữ lắm hả.

Trần Lộ Chu tắt máy, hơi bực bội, dựa vào ghế điều khiển nói, “Tới rồi.”

Cậu thật sự không nhìn ra là tôi không vui có phải không?

Núi Minh Linh có vài địa điểm có thể ngắm mưa sao băng, nơi này chỉ là một trong số đó, mặc dù bây giờ không có người trên núi, nhưng đa số học sinh cấp ba đều đang nghỉ hè, rất nhiều người tới đây để tránh nóng. Các điểm quan sát khác có lẽ sẽ rất đông người, Trần Lộ Chu đã tìm hiểu qua vài chỗ, căn cứ vào nhiều yếu tố, bèn chọn địa điểm quan sát này. Địa điểm này tốt về mọi mặt, ít người, không gian cũng tốt, nhưng hơi nhỏ, hơn nữa xung quanh đều là cỏ dại mọc tràn lan, ít có dấu chân người, chắc bình thường không có nhiều người tới đây.

Thái Oánh Oánh vừa xuống xe liền quên đi cảm giác khó chịu vừa rồi, ôm cánh tay run bần bật, nhiệt độ trong núi thật sự rất thấp, khi nói còn thở ra khói trắng, “Lạnh quá đi, ở đây thật hoang vắng, liệu có rắn không nhỉ.”

Từ Chi hỏi Trần Lộ Chu đang lắp thiết bị bên cạnh, “Hai cậu có biết bắt rắn không?”

Trần Lộ Chu lấy giá ba chân ra cố định, lôi camera trong túi ra, chụp thử vài lần, xem ánh sáng, “Cậu sợ sao?”

Từ Chi nhìn quanh một vòng: “Sợ.”

Trần Lộ Chu cúi đầu, hết sức tập trung điều chỉnh ánh sáng: “Trùng hợp, tôi cũng sợ.”

Từ Chi kêu lên một tiếng, nghe thấy tiếng lá cây sột soạt chuyển động xung quanh, “Vậy phải làm thế nào?”

Trần Lộ Chu liếc nhìn cô, “Không biết chạy sao? Rắn bò rất chậm, nó không đuổi kịp cậu đâu, cùng lắm thì lát nữa tôi sẽ đi sau cậu.”

Ai ngờ, Từ Chi lại thở dài, “Sớm biết vậy đã rủ chú Phó đi cùng rồi.”

Gần điểm quan sát có một con suối trong vắt, trong thấy đáy, còn xanh hơn màu ngọc bích, nước suối từ trên nguồn chảy xuống róc rách. Trần Lộ Chu chụp con suối kia một tấm, không hiểu sao lại hiện lên ánh sáng màu xanh, cậu xóa nó, cúi đầu lạnh lùng, vừa xóa vừa hỏi, “Hối hận khi đi cùng tôi phải không?”

“Không có,” Từ Chi đáp, “Chú Phó biết bắt rắn, cậu biết một con rắn trong núi này bán được bao nhiêu không? Hỏi cậu nhé, 5000 tệ rơi xuống đất, cậu nhặt hay không nhặt?”

Trần Lộ Chu: “……”

Trong mắt cậu, còn có thứ gì khác không hả?

“Vì 5000 tệ mà bị cắn một nhát, cậu cảm thấy đáng không?” Trần Lộ Chu hỏi.

“Nên tôi mới hỏi cậu có biết bắt không đó,” Từ Chi vừa nói vừa hồn nhiên mân mê cái giá nướng thịt bị bỏ quên đã lâu, “Cậu đói không, tôi thấy cái giá này hình như rửa đi vẫn có thể sử dụng được, nước suối bên kia có cá, có thể bắt lại nướng lên ăn đó.”

Nói rồi định cầm lấy cái giá đi rửa, Trần Lộ Chu nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy tay cô, ghét bỏ kéo ra, “Bẩn mà cậu không biết sao.”

Từ Chi bị cậu kéo loạng choạng về sau, đầu va vào ngực cậu, nhưng cậu đang đeo máy ảnh ở trước ngực, cằm cô trực tiếp đập thẳng vào ống kính máy ảnh, nắp ống kính bị cô đập trực diện, Từ Chi đau đến mức không buồn hé răng.

Trần Lộ Chu không buông lỏng tay, cổ tay cô rất nhỏ, một vòng tay là quá đủ. Cậu cúi đầu, muốn nhìn xem cô bị va vào đâu, có lẽ Từ Chi cảm thấy làm vậy là quá mức thân mật nên lùi về phía sau. Trần Lộ Chu hoàn toàn không ý thức được mình đang nắm cổ tay người ta, chỉ biết rằng cú va đó rất mạnh, đoán chừng đã bị chảy máu, lần trước Trần Tinh Tềtranh giành camera với cậu còn bị gãy cả răng, ống kính máy ảnh bị vỡ dính đầy máu, cậu đâu rảnh mà quan tâm đến chuyện tay chân này nọ nữa.

“Xem nào,” Lần đầu tiên cậu nói bằng giọng dỗ dành, “Va vào đâu rồi, máy ảnh của tôi bị cậu va trúng rồi này.”

Từ Chi liếc nhìn cậu, một tay còn đang bị cậu giữ lấy, tay còn lại ôm lấy cằm ngượng ngịu hỏi, “Có đắt không?”

Trần Lộ Chu: “……”

Vẫn là Chu Ngưỡng Khởi phải đi tới giảng hòa, “Cậu nắm tay người ta làm gì? Chiếm tiện nghi đủ rồi thì mau buông tay.”

Lúc này Trần Lộ Chu mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn, hất cổ tay cô ra như một củ khoai lang nóng, bắt đầu giả vờ giả vịt nhét tay vào trong túi, sau đó xoay người lại nhặt nắp ống kính vừa bị bung ra.

Núi rừng yên tĩnh, gió núi như đang gào thét, lá cây xào xạc cùng tiếng nước suối chảy róc rách, tất cả đều không thể che giấu nhịp tim đập điên cuồng của cậu.

Chu Ngưỡng Khởi còn không sợ chết mà đi qua, nói bên tai cậu, “Lỗ tai cậu đỏ kìa.”

Thái Oánh Oánh vừa trải khăn trải bàn dã ngoại ra, Trần Lộ Chu cởi bỏ túi, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy camera trên cổ, chụp thử mấy tấm ảnh, rồi lại điều chỉnh góc độ, “Do lạnh thôi.”

Chu Ngưỡng Khởi: “Vờ vịt.”

Trần Lộ Chu: “Ừ, tôi vờ vịt.”

Mưa sao băng tới đúng như dự đoán, không khí trên đỉnh núi vốn yên tĩnh lại trở nên ồn ào, núi Minh Linh vốn không lớn, có vài địa điểm quan sát, Trần Lộ Chu chọn nơi có ít người quan sát nhất, nhưng những địa điểm khác đều cách đây không xa, gió núi cuốn theo tất cả những tiếng hét, tiếng hò reo từ bốn phương tám hướng tới, vang vọng bên tai họ.

Thái Oánh Oánh và Từ Chi đứng phía trước bọn họ, Thái Oánh Oánh vô cùng hưng phấn, chắp tay trước ngực, “Mau lên! Cầu nguyện thôi! Giàu nhanh! Tôi muốn giàu mạnh! Tôi muốn xinh đẹp!”

Trần Lộ Chu không chụp được viên sao băng đầu tiên, những viên phía sau đều khá mờ, cậu đặt camera xuống, Chu Ngưỡng Khởi thấy cậu chăm chú tra gì đó trên điện thoại, nôn nóng không thôi. Anh trai à! Chụp nhanh lên được không! Đừng nghĩ những thứ không đâu nữa! Tráng lệ thế này cơ mà.

Đêm nay dự đoán có hơn 30 viên sao băng, vừa mới có bốn, năm viên rơi xuống, trung bình cứ 5 giây là lại có một viên.

Khi viên thứ mười rơi xuống, Trần Lộ Chu liếc mắt nhìn đồng hồ, lùi lại một bước, hơi ngả người về phía sau, sau đó nhắm ống kính lên bầu trời đầy sao rộng lớn, đem người và bầu trời đầy sao vào trong cùng một khung ảnh, Chu Ngưỡng Khởi sôi nổi reo hò, lại nghe thấy cậu nói nhỏ…

“Từ Chi, quay đầu lại nhìn tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.