Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 17: Từ Chi, Cr




Edit, Beta: Rum.

Đây có thể là chiêu lạt mềm buộc chặt cao cấp nào đó.

Đừng gấp gáp, bình tĩnh. Trần Lộ Chu tự khuyên bản thân mình như vậy, cậu không tin Từ Chi không có cảm giác gì với mình, đây có thể là chiêu lạt mềm buộc chặt cao cấp nào đó.

Không biết có phải là nhận thấy bầu không khí bên này không ổn hay không, vài người trong quán bar lục đục đứng lên rời đi, chỉ còn lại bốn người họ. Bầu không khí xấu hổ đóng băng tại đó, giống như một khối đặc sệt, là chất lỏng dù có khuấy dộng như thế nào cũng đứng yên, không khí trầm lặng.

Trần Lộ Chu ngả người về sau, tự nhặt cho mình một viên đậu phộng, cúi đầu bóc vỏ, mí mắt lạnh lùng rũ xuống, nhẹ giọng hỏi bâng quơ, “Vậy cậu với bạn trai vì sao lại chia tay?”

Đừng tự tìm lý do cho mình đường hoàng như vậy chứ, cậu có dám nói, cậu đối với tôi, không có, một chút, ý nghĩ, nào không?

Từ Chi cũng không biết vì sao Trần Lộ Chu lại hỏi vậy, cũng không biết mấy ngày hôm nay cô sắp bị đồn thành hải vương rồi. Lúc này cô đang sửa lại phần tên ghi chú, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu: “Chia tay?”

Não Chu Ngưỡng Khởi như dính keo, lúc này cũng chưa loát kịp, vội vàng đánh chống khua chiêng chêm vào một câu: “Đúng vậy, vì sao đột nhiên cậu lại chia tay với cậu ta?”

Từ Chi nào biết bọn họ đang nghĩ gì, hồ nghi nhìn hai người họ: “Chia tay? Tôi chỉ nói rõ với cậu ấy mà thôi, cậu ấy chưa được tính là bạn trai tôi, tối hôm đó là sợ cậu không chịu đi nên Oánh Oánh mới nói hai chúng tôi đều đã có bạn trai, để cậu yên tâm hơn một chút.”

Đệch. Chu Ngưỡng Khởi thầm mắng, quay đầu lại nhìn Trần Lộ Chu, vị đại thiếu gia này không nói chuyện, cậu ngẩng đầu, cũng không có ý tính sổ mà bóp nát viên đậu phộng trên tay, ánh mắt lãnh đạm nhìn người đối diện, dù đầu sỏ gây ra chuyện này là Thái Oánh Oánh, nhưng cậu vẫn đơn độc nhìn Từ Chi, “Gạt tôi?”

Đôi mắt đen kia thâm trầm, giống như dải nước biển trong vắt ban ngày, nhìn vô vị nhạt nhẽo, nhưng bên dưới cất giấu cảnh san hô đá ngầm tuyệt đẹp.

Trái tim Từ Chi chợt run lên.

Xong rồi, hình như chọc giận cậu ấy mất rồi.

Từ Chi nghĩ bụng hình như đã lệch trọng tâm, chuyện này đâu có quan trọng, cậu có muốn nghe kể chuyện về mẹ tôi không?

Kết quả còn không đợi Từ Chi lên tiếng, Thái Oánh Oánh lại đột nhiên bắt đầu mượn rượu làm càn.

Không biết cô ấy đã uống bao nhiêu ly Mojito, tất cả đều là một ngụm buồn bực. Men say dâng lên, cả gương mặt phình thành màu gan heo, cổ cũng loang lổ những vết ửng hồng. Không biết Thái Oánh Oánh lấy được cái microphone ở đâu ra, Từ Chi theo bản năng nhìn lên sân khấu, quả nhiên, giá đứng microphone trơ trọi, giống như người tham mưu tỏa sáng đứng chòng chọc ở đó.

Trên tay cô ấy cầm hai chén rượu không, nhẹ nhàng va chạm vào microphone, tạo ra hai tiếng “leng keng” thanh thúy bén nhọn. Thái Oánh Oánh cầm microphone bắt đầu nói năng xằng bậy, “Lừa cậu thì sao hả?”

Tiếng microphone rất lớn, hùng hồn rõ ràng, Trần Lộ Chu cảm thấy toàn bộ sơn trang đều có thể nghe thấy, đột nhiên cũng hiểu vì sao Phó Ngọc Thanh lại không chịu mời ca sĩ tới hát, đúng là quấy nhiễu nhân dân.

Thật ra tâm trạng của Trần Lộ Chu rất phức tạp, không có loại cảm giác rối rắm, nhưng nhiều hơn lại là mất mát, vốn trong lòng như đang có một con cá nhỏ, đang bơi tán loạn ở cửa trái tim của cậu, bơi đến mức làm tim cậu nhộn nhạo, ăn không biết ngon. Ngay khi cậu đang chuẩn bị mở cánh cửa đó ra, con cá nhỏ lại chạy, mà lòng người thiếu niên giống như hồ nước, khôi phục trạng thái gió êm sóng lặng.

“Các cậu đều là lũ đàn ông xấu xa, đều cùng một giuộc hết! Thấy người nào yêu người đó!” Thái Oánh Oánh say rượu làm lộ bản chất, Địch Tiêu cho cô ấy một “cái tát”, cô ấy nhân cơ hội giai oan với Trần Lộ Chu để xả, “Bọn con trai Nhất Trung các cậu đều không phải thứ tốt lành gì! Địch Tiêu là thế, Đàm Tư cũng vậy! Đừng tưởng rằng tôi không biết nhé, Trần Lộ Chu! Cậu muốn theo đuổi Từ Chi nhà chúng tôi! Nếu không, sao tối hôm đó hai người lại đánh lẻ đi bắt chuột đồng chứ….”

Từ Chi lập tức giật lấy microphone của Thái Oánh Oánh, ấn cô ấy ngồi xuống, mặc kệ cô ấy giương nanh múa vuốt phản kháng, giải thích với Trần Lộ Chu, “Chuyện này cậu phải hỏi Chu Ngưỡng Khởi, lỗ tai cậu ta như đồ trang trí vậy đó. Tôi đã giải thích với Oánh Oánh rồi, có lẽ bây giờ cậu ấy uống nhiều quá, trước tiên cậu hãy nghe tôi nói….”

Trần Lộ Chu: “Nói mẹ cậu.”

Từ Chi sửng sốt, “Sao cậu lại mắng người ta rồi.”

Trần Lộ Chu thở dài, bỏ mũ xuống, để cô nhìn thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của mình, vẻ mặt đó không thể nói giãi bày tâm can thì cũng là vô cùng chân thành, “Chẳng phải muốn nói với tôi về chuyện của mẹ cậu sao?”

……

Đại khái mất hai mươi phút, Từ Chi nói được từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói những chuyện Lâm Thu Điệp đã trải qua, cách nói năng, thậm chí còn nói đến cái váy liền màu vàng kia. Chu Ngưỡng Khởi nghe mà như lọt vào trong sương mù, Trần Lộ Chu đã hiểu, cô muốn gặp mẹ cậu, nhưng sợ rút dây động rừng, bộ phim Ấn Độ mà cô nói cậu cũng từng xem, cuối cùng nữ nhân vật chính không được linh hồn cứu rỗi, ngược lại rơi vào cái bẫy của nhà tư bản, kết buồn.

“Cho nên cậu chỉ muốn xác nhận, bà ấy có phải là mẹ cậu hay không?” Trần Lộ Chu hỏi.

“Thật ra không cần phải xác nhận nữa, tôi biết đại khái sác xuất lớn là không phải rồi.” Từ Chi nói, “Như cậu vừa nói, mẹ tôi qua đời mấy năm trước, cậu lại ở bên cạnh bà ấy mười mấy năm, khả năng cực kỳ bé nhỏ, nếu cậu không ngại, sau này có cơ hội để cho tôi gặp bà ấy cũng được, tôi chỉ muốn biết vì sao hai người họ lại giống nhau như vậy thôi, nhìn thấy mặt thôi cũng được.”

Trần Lộ Chu là người duy nhất không uống rượu, trước mặt để ly nước chanh, cậu nghiêng về phía trước, một bàn tay thả nhẹ đặt lên đùi, một bên vai khuỵu xuống, cúi đầu hút hết nước. Bụng nghĩ, được thôi, hôm nay đến đây là đủ rồi. Kết quả, lúc bàn tay vươn lên lấy mũ, lại nhàn nhạt hỏi Từ Chi một câu: “Vậy làm bạn gái tôi cũng không ngại phải không?”

“À, cậu không ngại là được,” Từ Chi cân nhắc vẻ mặt của cậu là có ý gì, vẫn cường điệu nói một câu, “Hay là hôm nào đó chúng ta đóng giả đi?”

Trần Lộ Chu ho khụ, mắt liếc sang một bên, đáp lại một câu lạnh nhạt: “Bộ tôi nhàn rỗi lắm sao mà phải giả yêu đương với cậu.”

Từ Chi nhìn cậu với vẻ mặt ‘vị đồng chí này, cậu giác ngộ cao đấy’, uống nốt ly trà đá Island trước mặt rồi nói, “Đúng lúc, tôi cũng không muốn yêu đương đâu, sợ lắm.”

Nói rồi, Từ Chi quay đầu lại, thấy Thái Oánh Oánh đã say đến bất tỉnh nhân sự, cổ đỏ lên, ngay cả cánh tay và đùi đều ửng đỏ một cách bất thường, Từ Chi cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi Trần Lộ Chu, “Có phải cậu ấy bị dị ứng với cồn không?”

Trần Lộ Chu đẩy ghế qua nhìn thử, bởi vì trong quán bar rất tối, da Thái Oánh Oánh lại vàng, hơi khó phân biệt. Trần Lộ Chu mở đèn pin điện thoại lên, chiếu sáng, mặc dù ý thức của Thái Oánh Oánh không còn rõ ràng, nhưng đại khái vẫn biết bọn họ đang nói cái gì, trong giây phút ấy, cô ấy cảm thấy mình không khác gì đống thịt heo trong mắt Trần Lộ Chu, lại một lần nữa bị đả kích.

“Trước kia cậu ấy có từng uống rượu không?” Trần Lộ Chu hỏi.

“Không có, đây là lần đầu tiên.”

Trần Lộ Chu nói: “Cậu hỏi thử xem cậu ấy có ngứa không, nếu ngứa, khó thở thì phải tới bệnh viện, còn nếu chỉ đỏ thôi thì không sao, một lát sau sẽ hết.”

Thái Oánh Oánh nói cô ấy không ngứa, chỉ là ngực không thoải mái.

Trần Lộ Chu hỏi cô ấy chỗ nào không thoải mái.

Thái Oánh Oánh: “Cứ nhói nhói đau.”

Trần Lộ Chu nhìn Từ Chi, hỏi: “Nhói đau? Bệnh tim à?”

Thái Oánh Oánh lắc đầu: “Không phải, đã đến lúc phải mang lưới đi bắt mây.”

Chu Ngưỡng Khởi: “……”

Trần Lộ Chu: “……”

Từ Chi không nói hai lời vội kéo cô ấy đi, “Thật xin lỗi, tôi phải đưa cậu ấy về trước, đến giờ, tới giờ uống thuốc rồi.”

**

Chu Ngưỡng Khởi vừa vào cửa đã bắt đầu cười, cười đến mức không đứng thẳng người được, cuối cùng té ngã lộn nhào lên mép giường. Trần Lộ Chu đi phía sau cậu ta, lười không thèm phản ứng, trực tiếp cởi quần áo đi tắm rửa. Chờ cậu tắm xong quay trở ra, Chu Ngưỡng Khởi vẫn còn đang cười. Trần Lộ Chu thật sự không thể nhịn được nữa mà vo đống quần áo vừa mới thay trên tay thành một cục, ném qua, giọng lạnh lùng, “Không để yên đúng không?”

Chu Ngưỡng Khởi ôm bụng, cả người co giật ở trên giường, cười đủ rồi thì mới ngồi dậy, chính thức tổng kết lại cho cậu, “Thế nên cậu đừng tư duy theo quán tính, cũng đâu phải cô gái nào cũng có ý đồ với cậu. Trần Lộ Chu, lần này cậu đụng phải người không dễ đối phó rồi. Cậu còn không tể từ chối cô ấy nữa chứ, cười ẻ, cô ấy từ chối cậu thật rõ ràng.”

Trần Lộ Chu cũng cảm thấy mình rất ngu, có lẽ là vì bị Cốc Nghiên tẩy não mất rồi. Lâu lâu Cốc Nghiên lại phát Wechat cho cậu, nói thích cậu cỡ nào, các cô gái xung quanh cậu ta đều thích cậu. Đúng là từ nhỏ đến lớn, không thiếu các cô gái bày tỏ tình cảm với cậu, nhưng người theo đuổi thì không có nhiều lắm, có khả năng là vì cậu luôn sống trong môi trường học tập nghiêm túc, mọi người đều chú tâm vào học tập. Sau đó thi đại học kết thúc, các cô gái giống như rau hẹ, từng đợt xông lên. Mấy ngày nay, Wechat của cậu nhận được rất nhiều bài văn nhỏ, một vài người hồi cấp hai, cấp ba, dù quen hay không quen, đều có cả.

Vậy nên….

Mới phạm phải sai lầm ngu ngốc này.

Chu Ngưỡng Khởi nằm trên giường gác chân thích chí nói, “Trần đại thiếu gia ơi, bây giờ mọi hiểu lầm đều đã giải thích rõ ràng, cậu còn có cảm giác rung động, không thể kháng cự với cô ấy không?”

Tóc Trần Lộ Chu vẫn còn ướt, đang nhỏ nước từng giọt, quần áo cũng không mặc, chỉ quấn khăn tắm bên hông, trên vai và ngực cậu vẫn còn đọng lại giọt nước, lần theo làn da trắng của cậu đi xuống. Cậu lau tóc hai cái, sau đó rút di động đang cắm sạc ra, định nhắn Wechat cho Trần Tinh Tề, bảo nó sáng mai nhớ dậy sớm ăn sáng.

Vừa mới mở Wechat ra, ngoại trừ mấy nhóm chat đang điên cuồng nhảy tin nhắn, trên cùng chính là Wechat mới thêm của Từ Chi, ảnh đại diện là vườn hoa sơn chi. Vì thế cậu tiện tay click mở vòng bạn bè của cô, nhớ tới vừa rồi Từ Chi vì muốn chứng minh mình không có hứng thú với cậu mà hận không thể kéo vòng bạn bè của cậu từ đầu xuống cuối, cậu cũng ôm tâm lý “Xem thì làm sao, tôi càng muốn xem” để lướt, dựa vào mép bàn máy tính một cách thản nhiên, nói với Chu Ngưỡng Khởi: “Ừ, tôi sẽ trồng nó.”

Vòng bạn bè của Từ Chi tổng cộng có mười bài, hoặc là chúc mừng năm mới, hoặc là chúc sinh nhật bố, khá đơn giản, không có một chút cảm xúc nào, không biết được cô thích cái gì hay ghét cái gì, nếu ai muốn theo đuổi cô, mẹ nó nên bắt đầu từ đâu đây.

Thôi đi, cô ấy thật sự không có cảm giác với mày, tiếp cận mày là vì muốn thêm Wechat của mày, thêm Wechat của mày là vì muốn nói chuyện với mẹ mày, cục sạc thật sự đã để quên trong tiệm. Trần Lộ Chu vừa nghĩ vừa chuyển từ vòng bạn bè của cô về khung chat, kết quả thấy khung thoại phía trên tên hiển thị…

Đối phương đang nhập…

Trần Lộ Chu vô cảm nhìn điện thoại, được lắm, cậu còn muốn nói gì nữa?

Thật ra ban nãy chỉ lừa cậu thôi?

Kết quả đợi cả buổi cũng không thấy có tin nhắn gửi đến.

Cuối cùng Trần Lộ Chu gửi một dấu hỏi chấm qua.

Từ Chi trả lời cũng rất nhanh.

Cr:【?】

Từ Chi:【?】

Cr:【???】

Từ Chi:【????】

Trần Lộ Chu gửi ảnh chụp màn hình cô vừa gõ chữ qua.

Cr:【Có chuyện muốn nói?】

Từ Chi:【Không có, Thái Oánh Oánh vừa nói cậu ấy để quên túi xách trong quán bar, tôi nhắn Wechat là muốn hỏi các cậu có cầm về giúp cậu ấy không, nhưng tôi chưa kịp gửi đi thì cậu ấy đã phát hiện, hóa ra là vốn không theo mang túi đi ra ngoài.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.