Rượu Chàng Tiên

Chương 24: Biết rõ không thể mà vẫn làm




Phụ nhân thấy Lộ Tiểu Thiền không sao rồi, cũng thở ra một hơi, còn nói: "Ôi chao, vị công tử này sao không ăn? Có phải là không thích cá nheo quê mùa?"

Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích ăn rất ít, lúc ở Vô Tứ Tửu Phường, hơn phân nửa là Thư Vô Khích nhìn Lộ Tiểu Thiền ăn, y nhanh chóng hòa giải: "Ngài đừng hiểu lầm! Ca ca nhà ta vẫn luôn như vậy, mỗi lần đều muốn đem đồ ăn ngon để dành cho ta. Đúng không?"

"Ừm." Thư Vô Khích khẽ đáp.

"Ai, hai huynh đệ các ngươi tình cảm thật đúng là tốt a!"

Đang nói, liền nhìn thấy Thư Vô Khích dùng đũa róc thịt cá nheo, đem xương cá lấy ra trong chén, đưa qua cho Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền ăn thịt cá không có xương, uống nước canh, sau đó múc một muỗng đậu phụ, nghĩ bản thân tại sao lại quên mất lấy lòng Thư Vô Khích cơ chứ: "Vô Khích ca ca cũng ăn đi!"

Trong lòng y nghĩ rằng, Thư Vô Khích ưa thích sạch sẽ như vậy, khẳng định không muốn ăn cái muỗng y đã ăn qua. Ai ngờ, Thư Vô Khích nghiêng mặt, nhẹ nhàng nâng cổ tay, khóa Tiên Lăng liền kéo tay Lộ Tiểu Thiền lên cao, Thư Vô Khích ngậm lấy cái muỗng, đem đậu phụ ăn hết.

Lộ Tiểu Thiền cứng đờ tại chỗ, rõ ràng đối phương căn bản không đụng tới y, nhưng y lại cảm thấy giống như ngón tay của mình bị đối phương ăn luôn vào trong bụng.

Giang Vô Triều cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không thể nói được không thích hợp chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt đi.

Canh cá nheo cũng đã uống, cố sự Hà gia thôn cũng nghe qua, Thư Vô Khích kéo khóa Tiên Lăng, mang theo Lộ Tiểu Thiền tiếp tục gấp rút lên đường.

Giang Vô Triều vô cùng muốn đi tìm cái miếu Tà thần kia, dĩ nhiên trong lòng hắn cũng biết, Tà linh này làm ác đã lâu, hấp thu tích lũy tà niệm ít nhất hơn trăm năm, chỉ sợ không phải một mình hắn có thể đối phó.

Thế nhưng trì hoãn càng lâu, Mạnh phu nhân cùng các đệ tử Mạnh gia mất tích càng nguy hiểm, hiện tại hơn phân nửa đã mất mạng.

Giang Vô Triều vốn định thỉnh cầu Thư Vô Khích ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn bộ dạng cái gì cũng không hấp dẫn được hắn của Thư Vô Khích, chỉ sợ có quỳ xuống dập mẻ đầu, cũng vô dụng.

Giang Vô Triều không thể làm gì khác hơn là lùi một bước mà cầu người khác, hướng Lộ Tiểu Thiền nói: "Tiểu Thiền, Mạnh phu nhân cùng môn hạ đệ tử Mạnh gia cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi, nếu ta làm bộ như không thấy, chỉ sợ sẽ bị sư phụ trách phạt. Các ngươi lại phải gấp rút lên đường, ta chỉ có thể từ biệt tại đây."

"A? Cái gì? Ngươi có phải muốn đi tìm cái miếu Tà thần kia?"

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo khóa Tiên Lăng, thế nhưng liền nghĩ tới Thư Vô Khích không thích xen vào chuyện của người khác, không thể làm gì khác hơn là dùng ngữ khí khẩn cầu: "Vô Khích ca ca... Nếu không thì ngươi... ngươi cho Giang lão ca một chút kiến nghị đi?"

Giang Vô Triều lập tức thuận theo cây cầu của Lộ Tiểu Thiền mà trèo tới: "Nếu như được tiền bối chỉ điểm, vãn bối vô cùng cảm kích!"

Lộ Tiểu Thiền dựng lỗ tai, tưởng rằng Thư Vô Khích sẽ nói cho Giang Vô Triều biết Tà linh kia tên gọi là gì, dùng cái gì làm thức ăn, làm sao kết kiếm trận để đối phó nó, ai ngờ Thư Vô Khích chỉ nói ra bốn chữ.

"Không tự lượng sức."

Sau đó mang theo Lộ Tiểu Thiền tiếp tục hướng về phía trước.

Cha của ta ơi! Ta biết ca ca ngươi có thể dùng lời nói tinh giản để diễn tả những điều phức tạp nhất, nhưng cái câu "không tự lượng sức" gì kia, thật sự làm người ta rất đau đớn đó có biết không! Ngươi rốt cuộc là từ trên núi nào xuống vậy a?

(editor: từ trên đỉnh núi "chim không thèm ị, gà không thèm để trứng, rùa không thèm cập bờ" xuống nên mới vậy đó cưng ~)

Lộ Tiểu Thiền đang nghĩ muốn nói gì đó để hòa giải không khí, Giang Vô Triều lại cúi đầu nói: "Đa tạ tiền bối. Chỉ là trên cõi đời này, luôn có một số việc, biết rõ không thể làm, lại không thể không làm."

Nói xong, Giang Vô Triều liền quay người rời đi.

Lộ Tiểu Thiền không tiếp tục cầu xin Thư Vô Khích hỗ trợ, cõi đời này có rất nhiều chuyện bao đồng quản không được, Tà linh cũng đếm mãi không hết, chỉ hi vọng Giang Vô Triều có thể bình an vô sự.

"Cái kia, Giang lão ca, ta vẫn cảm thấy một mình ngươi đơn đả độc đấu, không bằng triệu hoán các sư huynh đệ đồng môn của ngươi cùng đi!"

Giang Vô Triều quay đầu lại cười: "Chỉ sợ lúc đồng môn của ta chạy đến, bọn họ đã chết sạch. Đa tạ ngươi quan tâm!"

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người Lộ Tiểu Thiền và Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được hỏi: "Ai, Vô Khích ca ca, ngươi biết cái gì gọi là "biết rõ không thể làm, nhưng không thể không làm" hay không?"

"Biết." Thư Vô Khích trả lời.

Hắn bỗng nhiên dừng bước, Lộc Thục nhàm chán cũng không dừng lại, bước về phía trước hai bước, Lộ Tiểu Thiền liền cứ thế mà đi tới bên cạnh Thư Vô Khích.

Lộ Tiểu Thiền ngửi thấy khí vị trên người Thư Vô Khích, không nhịn được cúi đầu, mà Thư Vô Khích chính là đang ngẩng đầu nhìn y.

"Biết rõ đó là biển chấp niệm hư ảo, lại không chịu vào bờ. Nguyện làm phù du, sớm nở tối tàn... chỉ cầu cho quãng đời còn lại có thể....."

Hơi thở giữa răng môi hắn vươn tới, vỗ về đôi môi Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng cạy ra, lặng lẽ tiến vào, chui xuống ngũ tạng lục phủ của y, tận tình tùy ý, cảm giác đau đớn như thiêu như đốt trong tim phổi lần thứ hai kéo tới, bả vai y run lên, ngồi thẳng người.

Vừa lúc đó, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm loáng thoáng, cùng với... mùi máu tanh nhàn nhạt.

"Là dã thú sao?" Lộ Tiểu Thiền kéo chặt khóa Tiên Lăng.

"Không có gì." Thư Vô Khích lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục hướng về phía trước mà đi.

Sau đó Lộ Tiểu Thiền nghe được tiếng kêu cứu mỏng manh như tơ, hơn nữa còn có điểm quen tai, hình như là thanh âm của tiểu cô nương đã chào hỏi y lúc y mới vừa tiến vào Lý gia thôn.

"Đợi đã, Vô Khích ca ca... có phải là có người bị thương hay không?"

"Phải."

Nếu như chuyện bao đồng không ở trước mặt mình, Lộ Tiểu Thiền sẽ không quản.

Nhưng lúc này nếu như bỏ lại tiểu cô nương bị thương trong rừng núi, thấy chết mà không cứu, Lộ Tiểu Thiền không nhẫn tâm được.

Dù sao tiểu cô nương kia đã từng thật lòng thật dạ mà cười với y.

"Vô Khích ca ca, chúng ta có thể tới xem nàng thế nào hay không?"

"Không thể." Thư Vô Khích trả lời.

Thời điểm bọn họ đi ngang qua vị cô nương kia, trên người nàng thế nhưng lại truyền ra tiếng ngân nga của chuông nhỏ.

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe liền biết, đó là của Giang Vô Triều! Giang Vô Triều mượn âm thanh của chiếc chuông bạc này để thúc phát uy lực của kiếm trận, nếu như không phải gặp nguy hiểm đến tính mạng, làm sao có thể bỏ xuống chuông bạc của chính mình?

"Vô Khích ca ca! Ngươi chờ một chút! Giang lão ca sợ là đã xảy ra chuyện rồi!"

"Tiểu Thiền, đây không phải lần đầu tiên ngươi đem Giang Vô Triều đặt ở trên miệng."

"Đúng vậy! Giang lão ca là của ta..." (ý ẻm muốn nói "bằng hữu của ta")

"Xem ra ta nhất định phải đi tìm hắn." Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.

"Quá tốt rồi, ngươi phải giúp hắn!"

"Tìm ra hắn, giết hắn, sau đó ngươi sẽ không nhắc tới hắn nữa."

Tâm can Lộ Tiểu Thiền run lên, không xong rồi, Thư Vô Khích chưa bao giờ đùa giỡn!

"Chúng ta không cần để ý nữa! Không cần để ý nữa! Tiếp tục đi!" Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ cái cổ Lộc Thục, nghĩ thầm, Giang Vô Triều xưng hô Thư Vô Khích là "tiền bối", cho thấy Thư Vô Khích lợi hại hơn! Thư Vô Khích nói muốn giết hắn, như vậy so với dùng giày cỏ đập chết một con kiến còn đơn giản hơn!

Thế nhưng Lộc Thục lại không chịu nhúc nhích, nằm rạp xuống, Lộ Tiểu Thiền vỗ nó thế nào cũng đều vô dụng.

Bị Lộ Tiểu Thiền vỗ liên tục, Lộc Thục liền quất đuôi tới, muốn đánh vào sau lưng Lộ Tiểu Thiền, lại bị ngón tay Thư Vô Khích loáng lên một cái, kẹp lấy.

"Làm càn."

Lộc Thục sợ đến run rẩy, chóp đuôi liền bị ngón tay Thư Vô Khích bẻ gãy.

Nó chỉ có thể buồn bã gục đầu hừ hừ, không dám thở mạnh.

Thư Vô Khích đứng ở trước mặt tiểu cô nương kia, cúi đầu hỏi một câu: "Giang Vô Triều ở nơi nào?"

"Cầu... Cầu ngươi cứu ta..."

Bụng tiểu cô nương bị xé ra, máu me đầm đìa, nhưng cũng may nội tạng chưa bị móc lấy, chỉ là nếu không cứu, liền phải mất mạng.

"Không phải là..... ngươi muốn hỏi nàng Giang lão ca ở đâu, thì trước tiên nên trị thương cho nàng, để nàng dễ dàng nói chuyện hay sao?"

Tiểu cô nương cố sức mà nâng tay lên, giống như túm lấy cọng cỏ cứu mạng, muốn kéo góc áo Thư Vô Khích, Thư Vô Khích rõ ràng không nhúc nhích, vạt áo của hắn lại bởi vì linh lực quanh thân mà bay lên, tiểu cô nương khó khăn nâng mắt, nhìn thấy hai mắt không có bất kỳ cảm xúc gì của Thư Vô Khích.

Không có từ bi cũng không có thương hại, phảng phất như nàng chỉ là một tảng đá ven đường, một chiếc lá rơi rụng mà thôi.

Nước mắt tiểu cô nương tuôn trào.

Lộ Tiểu Thiền leo xuống từ trên lưng Lộc Thục, lảo đảo đi đến bên cạnh tiểu cô nương, đang muốn hạ thấp thân thể, Thư Vô Khích khoát tay, khóa Tiên Lăng liền lôi Lộ Tiểu Thiền trở về.

Đầu ngón tay Thư Vô Khích bắn ra một đạo linh quang, lập tức đi vào trong cơ thể tiểu cô nương, miệng vết thương ở bụng liền khép lại.

Đau đớn không còn, tiểu cô nương không thể tin được mà sờ sờ thân thể của mình, quỳ xuống tạ ơn.

"Đa tạ! Đa tạ tiên quân! Cầu tiên quân cứu lấy cha ta!"

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cái chuông bạc trong tay ngươi, thuộc về một người bạn của ta!" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Cái vị Giang đại ca đi cùng ngươi đến thôn chúng ta, hỏi có ai biết miếu Tà thần ở nơi nào không. Cha ta kỳ thực chính là từ Hà gia thôn tới, em gái của cha ta lúc trước cũng bởi vì tin Tà thần mà giết chết toàn gia, chỉ có cha ta là tìm được đường sống trong chỗ chết. Cha ta nói Giang đại ca là tiên nhân tu chân, nhất định có biện pháp đối phó Tà thần kia, cho nên liền dẫn Giang đại ca đi tìm!"

"Đợi đã! Cha ngươi mang theo Giang lão ca đi tìm miếu Tà thần, tại sao ngươi cũng đi theo làm phiền?"

"Năm đó cha ta bị muội muội trúng tà vặn gãy một chân, hành động bất tiện, ta đương nhiên phải đi cùng ông ấy....."

Kỳ thực vị cha kia cũng nhớ không rõ miếu Tà thần ở nơi nào, chỉ vì ngày xưa từng đem muội muội nửa đêm trộm đi bái tế Tà thần tìm trở về nên mới gặp qua một lần.

Cho dù là giữa ban ngày, nhưng càng đi sâu vào trong rừng, bóng cây càng che kín bầu trời, ánh sáng càng ít đi.

Ngay lúc vị cha kia cho rằng bọn họ đã lạc đường, không ngờ lại thật sự tìm được miếu Tà thần.

Thực tế, nó cũng không thể gọi là cái miếu, chỉ là có một gốc cổ thụ rợp trời đã chết nhiều năm, ở giữa nứt ra một khoảng trống đặt một tượng đất kích cỡ tương đương người thật, phía trước tượng đất cư nhiên còn có lư hương cùng nhang khói.

Điều này chứng tỏ, cho dù Hà gia thôn đã hoang phế, vẫn có người ở đây tiếp tục bái tế Tà thần.

Xung quanh cổ thụ là những hòn đá nối liền nhau thành một mảng, giống như vách tường vây quanh cổ thụ.

Thời điểm Giang Vô Triều đi xung quanh kiểm tra tòa miếu này, tượng đất trong bụng cổ thụ đột nhiên chuyển động, hóa thành người thật, khoan thai đi về phía bọn họ.

Vị cha kia liếc mắt một cái liền nhận ra đó là muội muội đã mất tích của ông, Giang Vô Triều nói em gái của ông bị Tà linh bám vào người, lập tức xuất kiếm, muốn trấn áp Tà linh, không nghĩ tới vách đá xung quanh lại chuyển động, bao vây lấy hắn.

Tà thần kia xuyên qua thân thể cha tiểu cô nương, lại muốn moi lấy nội tạng của tiểu cô nương, may là Giang Vô Triều ngự kiếm chống trả, chuông bạc trên thân kiếm bị Tà linh tước đi, uy lực kiếm trận suy giảm nhanh chóng, tiểu cô nương mang theo cái chuông bạc hít một hơi chạy như điên, nhưng rốt cục bởi vì bị thương quá nặng, chạy không nổi nữa.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, bộ dáng lo lắng, nhưng lập tức ý thức được câu chuyện này có chỗ không ổn.

Y theo bản năng lôi kéo khóa Tiên Lăng, muốn nhỏ giọng nói cho Thư Vô Khích trong này có vấn đề.

Thế nhưng Thư Vô Khích lại không chút để ý mà nói với tiểu cô nương kia: "Dẫn đường."

Lộ Tiểu Thiền không nhịn được, kéo Thư Vô Khích, mất hứng nói: "Nào có ai như ngươi, biết rõ có vấn đề, còn nhất định phải chui đầu vào bẫy!"

Thư Vô Khích mắt điếc tai ngơ, nói: "Đi lên."

Lộ Tiểu Thiền không thể làm gì khác hơn là "hự hự" bò lên lưng Lộc Thục.

Y biết rõ, với tính cách của Giang Vô Triều, tuyệt đối sẽ không để đồng hương dẫn hắn đi tìm miếu Tà thần. Chính hắn cũng biết bản thân chưa chắc là đối thủ của Tà thần kia, làm sao có thể để đồng hương cùng mình đồng thời mạo hiểm đây! Cho nên lời nói của tiểu cô nương này khẳng định có vấn đề!

Thế nhưng Giang Vô Triều xảy ra chuyện, là điều chắc chắn.

Tiểu cô nương cầm chuông bạc cản đường bọn họ, khẳng định chính là muốn dùng tính mạng của Giang Vô Triều hấp dẫn bọn họ đi đến miếu Tà thần, vậy nên trước khi bọn họ đến nơi, tính mạng Giang Vô Triều vẫn sẽ được giữ lại.

Nhưng Thư Vô Khích đi chuyến này, nếu tận diệt được miếu Tà thần, tiếp theo chính là sẽ lấy mạng Giang Vô Triều.

Nhưng nếu Thư Vô Khích không lợi hại như vậy, bị Tà thần ăn mất, Lộ Tiểu Thiền y khẳng định cũng sẽ mất mạng.

Cho nên, đến cùng Thư Vô Khích là lợi hại? Hay không lợi hại đây?

Này quả thực là vấn đề khiến người ta đau đầu.

Vừa dẫn đường, tiểu cô nương vừa ở bên cạnh thăm dò thực hư.

"Tiểu công tử! Ngươi và ca ca ngươi từ đâu tới đây? Dưới trướng môn phái tu chân nào?"

"Ta sao? Ta gia nhập chính là thiên hạ đệ nhất đại bang!" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày kiêu ngạo.

Đã đến nước này, y phải vì sự lạc quan của chính mình mà cảm thấy kiêu ngạo.

"Đệ nhất thiên hạ đại bang là cái gì?"

"Cái Bang a!" Lộ Tiểu Thiền trả lời.

"A? Cái Bang là môn phái gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?"

"Cái bang phái này của ta rất lợi hại! Đệ tử trải rộng khắp thiên hạ! Mười vạn bang chúng mỗi người đều là cao thủ trừ Tà linh!"

Thật là nổ banh xác, đám ăn mày mỗi ngày chịu đói, không bị "Nhĩ Thương" xâm chiếm thân thể, đã là vận khí tốt!

Thư Vô Khích đi ở phía trước, một câu cũng không nói, tùy ý để Lộ Tiểu Thiền hồ ngôn loạn ngữ.

"Vậy tiểu công tử, ngươi khẳng định cũng rất lợi hại đi? Tuyệt kỹ sở trường của ngươi là gì?" Tiểu cô nương đối với Thư Vô Khích có một loại kính sợ khó giải thích được, tự nhiên cảm thấy người không nhìn thấy đường như Lộ Tiểu Thiền dễ nói chuyện hơn.

"Tuyệt kỹ sở trường của ta.... vậy ngươi nghe cho kỹ đây." Lộ Tiểu Thiền ho khan một tiếng, cố ý hấp dẫn đối phương.

Tiểu cô nương ngước đầu, chờ Lộ Tiểu Thiền tung ra đại chiêu.

Đúng lúc này, một con sâu lông nhỏ từ trên cành cây rớt xuống, Lộ Tiểu Thiền lập tức kêu lên: "Vô Khích ca ca cứu mạng —— "

Thư Vô Khích quay đầu lại, đầu ngón tay bắn ra một đạo chân khí, con sâu lông nhỏ kia lập tức bị bắn ra thật xa.

Tiểu cô nương nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, cúi đầu xuống nói: "Xem, đây chính là tuyệt chiêu của ta! Lợi hại không!"

Tiểu cô nương sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại.

"Thì ra... thì ra ngươi không có bản lãnh gì cả!"

"Cái này làm sao không phải bản lĩnh? Đây là bản lĩnh lớn bằng trời!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười đến thật vui vẻ, trong tay còn cầm chặt bánh nướng mơ khô.

Dọc theo đường đi, Thư Vô Khích đều giúp y bảo quản, vừa không nguội lạnh, vừa không để hỏng.

Uống thêm một ngụm "Túy Sinh Mộng Tử", Tà linh gì đó cũng đều không sao!

Bọn họ càng đi về phía trước không gian càng tối tăm, tiếng côn trùng kêu lẫn tiếng chim hót cũng ngày càng ít, yên tĩnh đến đáng sợ.

Càng yên tĩnh, Giang Vô Triều càng khó thể mượn dùng âm thanh, uy lực kiếm trận cũng càng suy yếu, khó trách hắn lại bị vây ở chỗ này.

Trong lòng Lộ Tiểu Thiền biết bọn họ cách toà miếu Tà thần kia càng lúc càng gần, theo lý bản thân y nên càng lúc càng sợ mới phải, nhưng bởi vì có khóa Tiên Lăng buộc trên cổ tay, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy giống như Thư Vô Khích đang lôi kéo tay mình, nên y cái gì cũng đều không sợ.

Đang nói, Lộc Thục bên dưới bỗng nhiên dừng lại, toàn thân nó căng thẳng, Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trên lưng nó cũng cảm giác được sự khẩn trương của nó.

"Chúng ta đến..." thanh âm nhẹ nhàng của tiểu cô nương bắt đầu run rẩy, lui về phía sau hai bước, do dự một chút liền đứng lại, "Cha ta... Cha ta ở chỗ đó!"

Nằm ngay ngắn ở bên ngoài vòng thạch trận kia, là một lão nhân năm sáu mươi tuổi, sắc mặt cứng ngắc, ngực có một cái hố máu, rõ ràng đã chết.

"Cha —— cha —— "

Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai lắng nghe, y đối với tiếng khóc của tiểu cô nương một chút cũng không hứng thú, y đang dùng sức cảm nhận thanh âm của Giang Vô Triều, thế nhưng tiếng khóc của tiểu cô nương kia quá lớn, làm cho Lộ Tiểu Thiền thấy phiền.

"Ta nói này tiểu cô nương, ngươi diễn kịch diễn đến nghiện à? Chúng ta cũng đã đến gặp vị Tà thần nương nương này rồi, ngươi còn gào khóc cái gì! Nên tiết kiệm chút sức lực mới phải?"

Tiểu cô nương lập tức dừng nước mắt, đứng dậy, bộ dáng oan ức vô cùng: "Tiểu công tử, cha ta cũng đã mất! Ta ngay cả thương tâm cũng không thể sao?"

Lộ Tiểu Thiền nhấc lên một chân, chống cằm, khóe miệng cong lên một tia trêu chọc.

"Cô nương, miếu Tà thần ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi cũng không sợ sao? Coi như lá gan ngươi lớn đi nữa, cũng nên ôm cha ngươi cách xa xa một chút, rồi mới bắt đầu khóc tang chứ?"

"Ngươi..."

"Hơn nữa ngươi hẳn không phải là người Lý gia thôn, mà là Hà gia thôn đi? Bởi vì khẩu âm nói chuyện của ngươi, cùng đôi đại ca đại tỷ bắt chuyện với chúng ta có chút không giống nhau." Lộ Tiểu Thiền lấy ngón tay vẽ vào khoảng không, "Ngươi có phải vẫn còn giữ lấy cái truyền thống bái tế Tà thần "tốt đẹp" đến phát ọe của Hà gia thôn các ngươi?"

Sắc mặt tiểu cô nương lập tức thay đổi.

"Về phần thương tâm kia, càng không đạo lý! Ngươi ngay cả tâm cũng không có, làm sao mà bi thương cho được?" Lộ Tiểu Thiền móc móc lỗ tai của mình, "Ngươi bị mổ bụng là thật, chảy rất nhiều máu cũng là thật, nhưng ngươi theo chúng ta suốt một đoạn đường, ta chính là không nghe thấy tiếng tim đập của ngươi, ngươi nói xem trái tim của ngươi, đi đâu rồi! Là tà thuật dạng gì, có thể khiến cho ngươi không còn tim, nhưng vẫn có thể đi có thể nói có thể diễn kịch vậy? Hơn nữa, ngoài cha của ngươi ra, ngươi vẫn còn người hợp mưu khác, có đúng hay không!"

—–

[hậu trường của tác giả]

Lộ Tiểu Thiền: Thần kỹ của ta cuối cùng cũng sáng lên!

Thư Vô Khích: Thần kỹ gì?

Lộ Tiểu Thiền: Triệu hoán Kiếm Tông Ương Thương a!

Thư Vô Khích: Triệu hoán hắn là phải trả giá thật lớn.

Lộ Tiểu Thiền:... Ta... sau này vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.....

Thư Vô Khích: Cho hắn ăn đậu hũ mà thôi, ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.