Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 44: Cứng rắn và ngay thẳng




Sách của Lâm Vũ Sơ nhận được nhiều lời khen, có thể được độc giả nhìn nhận và đánh giá đã không còn liên quan đến việc cô là vợ của Lương Mục Xuyên. Chỉ dựa vào thực lực của Lâm Vũ Sơ.

Hiện nay trên mạng vẫn rất sôi nổi, đề tài chuyển từ vợ của Lương Mục Xuyên viết sách sang lễ cưới của Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ.

Lúc trước những bức ảnh không rõ ràng truyền ra, có người bình luận “Cứu với, có ảnh nét hơn không? Để có thể nhìn rõ mặt.”

Có người đã đáp lời: “Bằng lòng đi, nghe nói bọn họ đến ảnh cưới cũng không có.”

Đọc đến đoạn này trái tim Lâm Vũ Sơ run rẩy, lúc trước chính cô từ chối chụp ảnh cưới. Cô từng xem điện thoại di động của Lương Mục Xuyên, ảnh nền vẫn luôn để là bức ảnh họ chụp chung khi đăng ký kết hôn. Mãi đến khi ngày tết về nhà họ Lương ăn tết, Lương Tình chụp cho họ bức ảnh chung khi đang xem pháo hoa anh mới đổi ảnh khác. Lâm Vũ Sơ kéo xuống dưới, cô thấy video đầu tiên xuất hiện. Cuộc họp thường niên của tập đoàn Lương Nguyên, có người quay video phỏng vấn nhân viên: “Một năm qua của Lương Nguyên để lại cho anh ấn tượng sâu sắc gì?”

Người được phỏng vấn im lặng một lát rồi nói: “… Thưởng cuối năm rất cao.”

Người phỏng vấn cười tiếp tục hỏi: “Có tin đồn buồn cười gì không?”

Người được phỏng vấn nhìn nhìn đồng nghiệp bên cạnh, sau đó lại quay lại nhìn màn hình, có lẽ là đã uống rượu rồi ưỡn ngực can đảm nói: “… Có, tổng giám đốc của chúng tôi đột nhiên một ngày rất thích lắp camera giám sát.”

“À, nghe nói Lương Nguyên các anh đã có một lần bị ăn cắp bí mật kinh doanh, có phải từ đó bắt đầu lắp camera giám sát không?”

Người nọ nghĩ ngợi, một lát sau gật đầu, “Có lẽ vì chuyện đó. Theo dõi ở đâu không đáng trách, nhưng lắp camera ở nhà vệ sinh chúng tôi không giải thích được.”

Nói đến đây đồng nghiệp xung quanh anh ta bắt đầu cười.

Người phỏng vấn rất kinh ngạc: “A, lắp camera theo dõi nhà vệ sinh của nhân viên?”

“Không phải, không phải, là chính nhà vệ sinh của tổng giám đốc nhà chúng tôi. Văn phòng anh ấy có nhà vệ sinh riêng.”

Nói xong người này đột nhiên nghĩ ra cái gì, hỏi: “Các anh có mã hóa cho tôi không, ông chủ thấy tôi chết chắc rồi.”

“… Có… hậu kỳ chúng tôi sẽ giúp anh thêm vào.”

“… Ông chủ đừng đuổi việc tôi, tôi chỉ là nghe người bên kỹ thuật nói. Ông chủ.. ông là sếp tổng đẹp trai nhất thế giới. Thật tình đấy, mọi người đều thấy.”

Rất nhanh sau đó đề tài “Tổng giám đốc tập đoàn Lương Nguyên lắp camera theo dõi trong nhà vệ sinh” lại nóng lên.

Về việc Lương Mục Xuyên trang bị camera trong nhà vệ sinh Lâm Vũ Sơ biết tại sao. Bởi vì nguyên nhân là vì cô, lúc ấy Lâm Vũ Sơ đã nói không cần cô thật sự không thích hay biến thái đến mức xem người khác đi vệ sinh.

Lương Mục Xuyên nói: “Anh lo lắng sẽ lại có Dương Tư Tư thứ hai.”

Cho nên hiện giờ phải bảo đảm dù sao camera là cho vợ xem, không cảm thấy việc gì.

Lâm Vũ Sơ từ chối cực lực, nơi đó của Lương Mục Xuyên mỗi ngày cô đều nhìn thấy trên giường không cần phải đặt camera theo dõi.

“Em nhất định sẽ tin tưởng anh không dễ dàng nói chia tay với anh. Văn phòng còn được, nhà vệ sinh thật sự không cần lắp camera.”

Nói chuyện này lập tức nói đến điểm quan trọng.

Lương Mục Xuyên nói sợ có Dương Tư Tư thứ hai thật ra chính là sợ Lâm Vũ Sơ lại một lần nữa nói chia tay với anh.

“Là em nói, em sẽ không dễ dàng chia tay với anh.”

“Vâng, vâng em nói.”

Sau đó nhà vệ sinh thật sự không lắp camera, nhưng những tin đồn cũng không biết tình huống thật sự, trên mạng điên cuồng bàn luận về tổng giám đốc Lương thú vị. Nhìn trên mạng bàn luận nhiệt tình, nhân vật chính trong video phỏng vấn ngồi xem video run bần bật, chửi người quay không mã hóa cho anh ta.

Xử lý công việc xong Lương Mục Xuyên từ công ty về nhà. Về đến nhà anh kéo Lâm Vũ Sơ ngồi xuống sô pha.

“Mục Xuyên…”

“Ừ.” Lương Mục Xuyên dựa đầu vào vai Lâm Vũ Sơ.

“Chúng ta chọn thời gian đi chụp ảnh cưới đi.”

Lương Mục Xuyên mở mắt ra vui sướng nhìn Lâm Vũ Sơ môi dán gần mặt cô, như sắp hôn cô.

“Được, bảo bối. Chúng ta đi chụp ảnh cưới.”

Lâm Vũ Sơ không biết chụp ảnh cưới có thể làm Lương Mục Xuyên vui vẻ như vậy.

Chụp ảnh cưới là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, váy cưới được đặt riêng từ Pháp. Chỉ cần tổng giám đốc Lương ra tay không có gì không phải đỉnh cấp.

Hôm đó Lương Mục Xuyên tận mắt nhìn thấy Lâm Vũ Sơ mặc váy cưới đi về phía mình. Giống như đây mới là lễ cưới của họ, trong mắt họ chỉ có đối phương. Lâm Vũ Sơ luôn mỉm cười, Lương Mục Xuyên nhìn cô với ánh mắt quá chân tình quá trung thành. Cô đi đến trước mặt anh, học anh hàng ngày giơ tay nhéo nhéo mặt Lương Mục Xuyên.

“Giống như một con cún.”

Ai ngờ giây tiếp theo Lương Mục Xuyên thay đổi sắc mặt, nụ cười dịu dàng trên môi dần biến mất, vẻ tức giận đi ra chỗ khác.

Lâm Vũ Sơ lúc này mới biết mình nói sai rồi, cô cười cười nói với người xung quanh: “Ngại quá, để tôi đi nịnh anh ấy, lập tức quay lại chụp tiếp.”

Cún con là biệt danh mà Lâm Vũ Sơ từng đặt cho An Dã. Lâm Vũ Sơ thật sự đã quên chuyện này, thấy Lương Mục Xuyên tức giận như vậy cô mới nhớ đến. Lần đầu tiên hai người cãi nhau hình như cũng bởi vì An Dã gửi tin nhắn cho cô.

“Xin lỗi, em biết em sai rồi, về sau không bao giờ em dùng hai chữ đấy nữa.”

Lâm Vũ Sơ tìm được Lương Mục Xuyên kéo tay anh xin lỗi.

Lương Mục Xuyên quay đầu đi nhưng lại không muốn rút tay ra khỏi tay cô.

“Có phải em còn yêu cậu ta không?”

Nghe câu nói như vậy, Lâm Vũ Sơ không vui. Cô chủ động nói yêu anh nhiều lần như vậy, vì sao còn hỏi vấn đề này.

“… Có phải anh muốn cãi nhau một lần nữa không?”

Lương Mục Xuyên thấy mình vừa tức giận là hợp lý nhưng lúc này lại có vẻ yếu thế, “… Không.”

Lâm Vũ Sơ cười cười, “Mục Xuyên, anh hoàn toàn không cần để ý đến hắn ta. Em đã từng yêu hắn ta, nhưng hắn ta chỉ là thời gian em gặp sai người mà thôi.”

Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ, “Cậu ta là mối tình đầu của em.” Sao có thể không thèm để ý, anh vẫn rất để ý.

Ngón tay cái của Lâm Vũ Sơ xẹt qua mu bàn tay của Lương Mục Xuyên, nói: “Nhưng cậu ta chưa bao giờ chạm vào linh hồn của em. Cũng không có được cơ thể của em. Linh hồn và thể xác của em đều bị anh chiếm lấy. Nếu tính ra anh mới là mối tình đầu của em.”

Lương Mục Xuyên nghe Lâm Vũ Sơ nói xong thất thần, tay vẫn bị cô nắm chặt. Hiển nhiên anh đã thua.

Lương Mục Xuyên kéo Lâm Vũ Sơ vào ngực, hôn cô, hôn đến mức son trên môi cô nhòe nhoẹt. Anh nói: “Đọc sách nhiều lúc này phát huy tác dụng.”

Tùy tiện hai câu có thể khiến anh hết giận.

Lâm Vũ Sơ tựa vào ngực anh cười. Đột nhiên nhớ đến mấy hôm trước trả lời phỏng vấn, cô nói: “Hôm trước phỏng vấn họ hỏi, trong lòng em anh là người như thế nào? Em nói anh giống như trúc đá, chính là trúc đá trong thơ của Trịnh Ban Kiều.”

Lương Mục Xuyên hỏi cô vì sao.

“Ngay lúc đó em nhớ đến bài thơ này. Trịnh Ban Kiều viết bài thơ này ngợi khen cây trúc cứng cỏi và mạnh mẽ, em cảm thấy anh trong lòng em cũng như vậy.”

Lương Mục Xuyên cười vui vẻ, hiển nhiên quên mất vừa rồi anh đang giận dỗi vì cách xưng hô của cô.

“Vậy giờ anh còn tức giận không?”

Lương Mục Xuyên đã hết giận nhưng nói thẳng ra là không tức giận vẫn hơi mất mặt.

Lâm Vũ Sơ tiếp tục hạ bậc thang cho anh, cô giơ tay, “Ông xã, chúng ta tiếp tục chụp ảnh cưới đi.”

Lương Mục Xuyên nắm chặt tay Lâm Vũ Sơ.

Chụp ảnh cưới xong họ quay lại Lâm Hồ Loan.

Lâm Vũ Sơ tháo trang sức Lương Mục Xuyên đứng bên cạnh xem video cô trả lời phỏng vấn.

Sách bắt đầu bán ra nhiều hơn, Lâm Vũ Sơ có một số lượng lớn độc giả. Trong lúc cô đang được quan tâm, một tờ báo lớn tìm cô phỏng vấn.

Trước màn ảnh bảo bối của anh vẫn xinh đẹp như vậy. Phỏng vấn gần cuối, đại khái vì gần đây đề tài tổng giám đốc tập đoàn Lương Nguyên trang bị camera theo dõi ở nhà vệ sinh vẫn có ảnh hưởng cho nên phóng viên mới hỏi Lâm Vũ Sơ rằng Lương Mục Xuyên là người như thế nào.

Trong video Lâm Vũ Sơ cười, nói ra hai chữ kia. Cô nói lời nói chân thành, cũng giữ gìn hình tượng cho anh.

Lương Mục Xuyên đột nhiên cũng mỉm cười với cô qua màn ảnh. Cuối cùng phóng viên hỏi cô khi nào có thể có tác phẩm mới cho mọi người.

Lâm Vũ Sơ hơi cúi mặt như đang suy nghĩ.

“Tạm thời chưa có ý tưởng gì mới, có tác phẩm mới nhất định tôi sẽ nói … Nhưng cuộc đời của tôi hẳn sẽ rất nhanh mở sang chương mới, tôi và ông xã chuẩn bị sinh con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.